Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 54: Ma Vực
Tịch Vô Quy bỗng dừng động tác.
Hắn ngước lên nhìn người bên dưới.
Gương mặt thanh tú của Tống Diễn ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, hàng mi ướt át khẽ rung, đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn vẫn còn hé mở.
Nhưng dù vậy, Tịch Vô Quy vẫn nhìn rõ trong mắt y là tình cảm không hề che giấu.
Người này cuối cùng đã buông bỏ hết thảy sự cứng cỏi, phơi bày hoàn toàn mặt yếu mềm của mình trước mặt hắn.
Vậy ra đây chính là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng ngươi, đúng không?
Ngươi muốn cùng ta rời khỏi nơi này.
Tịch Vô Quy khẽ cong khóe môi, nhưng lời muốn nói lại nghẹn lại nơi yết hầu, chẳng thể thốt lên lời.
Hắn không thể phớt lờ điều vừa nghe, câu cuối cùng mà Tống Diễn nói là... "Cố Duy."
Nếu là Cố Duy, giờ đây chắc sẽ không chút do dự, bởi cả đời Cố Duy chỉ mong có người này. Tống Diễn là tất cả thế giới của cậu ta.
Nhưng hắn không phải Cố Duy.
Hắn không thể đưa ra câu trả lời mà đối phương mong đợi.
Dù lúc này thân thể họ gần nhau đến vậy, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim vẫn là một vách ngăn không thể vượt qua.
Thứ Tống Diễn yêu là Cố Duy của ba năm trước — người từng dâng hiến tất cả vì y, chứ không phải Tịch Vô Quy của hiện tại, kẻ mà y thậm chí chưa từng hiểu rõ.
Không khí lạnh lẽo tràn vào ngực khiến Tịch Vô Quy bình tĩnh lại.
Hắn đứng dậy.
Tống Diễn cảm nhận được hơi ấm của đối phương dần rời xa, theo bản năng với tay ra, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Khi ánh mắt y tìm kiếm, thứ duy nhất nhìn thấy là bóng lưng lạnh lùng vô tình.
Lý trí chầm chậm quay về trong tâm trí y.
Nghĩ lại lời mình vừa nói và phản ứng của Tịch Vô Quy, Tống Diễn đâu còn không hiểu câu trả lời.
Phải rồi...
Chỉ là một phút xúc động mà thôi, nếu tỉnh táo hơn y đã không hỏi câu ấy, bởi đã biết trước đáp án sẽ không như ý muốn.
Nhưng dù đã chuẩn bị tinh thần, khi thật sự bị từ chối lòng y vẫn thấy trống rỗng, buồn bã.
Tống Diễn siết chặt nắm tay.
Căn phòng chìm trong bầu không khí lạnh lẽo, như thể cảnh ân ái ban nãy chỉ là một ảo ảnh. Cả hai đều không nói, chẳng ai phá vỡ sự im lặng.
Một lúc lâu sau, Tịch Vô Quy mới lên tiếng, giọng trầm thấp: "Ngươi... có muốn ở lại đây thêm một thời gian không?"
Giọng hắn trầm lắng như đang dò hỏi, không lộ ra cảm xúc gì.
Tống Diễn nhắm mắt lại, ngực hơi phập phồng rồi mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, giọng hơi nghẹn ngào: "Không cần."
Những gì cần thấy, ta đã thấy.
Những gì cần hiểu, ta cũng đã hiểu.
Đáp án của ngươi, ta cũng đã nhận được.
Tiếp tục ở lại chỉ vô nghĩa, chỉ càng nhắc nhở y rằng giữa y và Cố Duy không thể trở lại như xưa. Tịch Vô Quy đã chọn trở thành Ma quân chứ không phải Cố Duy... nên y cũng không nên tiếp tục ở lại đây.
Đây chỉ là ngôi nhà của y và Cố Duy, chứ không phải của Tịch Vô Quy.
Nghe vậy, Tịch Vô Quy chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tống Diễn tự chống tay đứng dậy, thân hình hơi loạng choạng, Tịch Vô Quy nhanh tay đỡ lấy eo y. Tống Diễn không từ chối, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng hắn.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn trở lại kiệu bay.
Có lẽ Tống Diễn mệt thật, dọc đường lại thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, y đã trở về Ma Cung.
Căn phòng trống trải, không có bóng dáng Tịch Vô Quy.
Tống Diễn đi ra ngoài, gọi một tên ma nô đến hỏi: "Tịch Vô Quy đâu rồi?"
Ma nô đáp: "Quân thượng đang bàn việc ở tiền điện."
Tống Diễn không hỏi thêm gì.
Thời gian gần đây chiến sự tiên môn bất lợi, Tông Diệu cũng gặp nguy khiến y vô cùng lo lắng. Nhưng y vẫn cố gắng bình tâm, bởi lo âu cũng chẳng giải quyết được gì.
Những ngày sau đó Tịch Vô Quy không quay lại, Tống Diễn cũng không tìm hắn, chỉ lặng lẽ ở lại Ma cung không đi đâu.
Cho đến một đêm, Phục Diễm xuất hiện.
Phục Diễm lặng lẽ hiện ra trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo nhìn y, trầm giọng: "Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?"
Tống Diễn bình thản trả lời: "Hiện tại ta vẫn chưa thể rời đi."
Phục Diễm chau mày, tay chạm vào chuôi ma đao bên hông, sát ý bùng lên.
Tống Diễn nhận ra sát ý đó. Tuy y không phải đối thủ của Phục Diễm - kẻ đứng đầu tướng lĩnh Ma tộc, y mới tu luyện ba năm. Nhưng Tống Diễn không hề sợ hãi, ngược lại rất bình thản.
Y hơi nghiêng đầu, để lộ cần cổ với những dấu vết còn mờ sau đêm qua, giọng đầy ẩn ý: "Ta và quân thượng có thể hòa thuận như trước, tất cả là nhờ ngươi đấy."
Sắc mặt Phục Diễm thoáng biến đổi.
Gã biết quân thượng và Tống Diễn đã về thành Túc Minh, nhưng không ngờ hai người họ lại... Nếu Tống Diễn thực sự đã quay lại với quân thượng, giờ đang lúc tình cảm thắm thiết mà gã lại giết y ngay lúc này, thì phản ứng của quân thượng sẽ ra sao, gã không thể đoán trước được.
Phục Diễm hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng: "Vậy ngươi định thế nào? Cứ ở đây mãi?"
Gã không tin Tống Diễn có thể bỏ mặc người phàm.
Tống Diễn lắc đầu: "Ta còn một việc chưa làm xong, ta có thể đồng ý rời đi, nhưng trước khi đi ngươi cần dẫn ta đến Ma Vực, ta phải tìm ra kẻ phản bội là ai."
Phục Diễm đã hiểu, nhếch môi cười khinh thường, nhìn y chằm chằm: "Ta có một cách đơn giản hơn, ngay lập tức giết ngươi là xong. Ngươi không ở bên quân thượng nữa, sống hay chết thì có khác gì nhau?"
Tống Diễn ngạc nhiên nhìn gã: "Có khác chứ. Ngươi thật sự nghĩ rằng trong mắt Tịch Vô Quy ta sống hay chết không quan trọng à? Nếu ta yên ổn ở một nơi nào đó, quân thượng vẫn sẽ là Ma quân của các ngươi. Nhưng nếu ngươi giết ta, ai biết hắn sẽ làm gì, lỡ đâu giận đến nhập ma gì đó..."
Phục Diễm: "..."
Tống Diễn nheo mắt nhìn gã, ung dung nói: "Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?"
Phục Diễm chẳng cần nghĩ lâu, mắt gã lạnh băng, nhấn mạnh từng chữ: "Ta có thể dẫn ngươi đến Ma Vực, nhưng ngươi phải hứa lấy được thứ ngươi cần xong thì rời đi ngay, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt quân thượng."
Tống Diễn gật đầu: "Ta hứa."
Nhìn Phục Diễm quay người đi Tống Diễn mới thả lỏng, lúc này y mới nhận ra lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh. Thật ra vừa rồi y chỉ đang hù Phục Diễm, chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể mất mạng dưới đao của gã.
Nghĩ đến phản ứng của Tịch Vô Quy hôm trước, Tống Diễn hiểu rất rõ.
Cho dù Phục Diễm thực sự giết y thì cùng lắm là Tịch Vô Quy sẽ giết Phục Diễm để báo thù, nhưng sẽ không vì một người đã chết mà thay đổi bất kỳ quyết định nào.
May là Phục Diễm không biết nội tình, cũng không dám mạo hiểm đánh cược vào khả năng đó nên đã đồng ý dẫn y vào Ma Vực.
Đã đi đến bước này, ít nhất y cũng phải giúp Tông Diệu tìm ra tên phản bội, không thể tay trắng mà về. Nếu không, Tiên môn sẽ chỉ tiếp tục suy sụp nhanh chóng.
- -----------------------------
Sau ngày hôm đó, Tịch Vô Quy trở về Ma Cung.
Hắn đã bận rộn không ngừng nghỉ mấy ngày liền, cũng bởi hắn không biết phải đối diện với Tống Diễn thế nào. Khó khăn lắm Tống Diễn mới chấp nhận hắn, thế nhưng hắn lại không thể đáp lại, điều đó khiến hắn day dứt. Hắn sợ sẽ phải đối mặt với một Tống Diễn đầy thất vọng, lạnh nhạt.
Nhưng khi bước vào đại điện, hắn bất ngờ thấy Tống Diễn đang dùng bữa.
Tịch Vô Quy khẽ khựng lại.
Từ lúc hắn đưa Tống Diễn về đây, đây là lần đầu tiên y chủ động ăn uống.
Tống Diễn quay đầu nhìn hắn, khẽ cười: "Ngươi về rồi."
Trong khoảnh khắc ấy, Tịch Vô Quy bỗng thấy như mình đang ở trong ngôi nhà tại thành Túc Minh, dường như Tống Diễn chẳng hề trách hắn, họ vẫn như ngày xưa, tất cả đẹp đẽ đến mức như một ảo cảnh giả tạo.
Giả đến mức hắn chẳng thể tự lừa dối bản thân.
Tịch Vô Quy bước đến, giọng khàn khàn: "Ngươi không giận à?"
Tống Diễn thoáng im lặng, ánh mắt phức tạp, nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Nếu ta giận thì ngươi có thay đổi quyết định không?"
Tịch Vô Quy không đáp.
Tống Diễn khẽ nhướn mày: "Giận cũng chẳng thay đổi được gì, nên ta đã nghĩ thông suốt rồi, sống trên đời không nên làm khó bản thân."
Trên bàn hôm nay ngoài thức ăn còn có cả rượu ngon. Hiếm khi Tống Diễn uống rượu, mặt y thoáng ửng đỏ, y nghiêng người nhìn Tịch Vô Quy, cười nói: "Ta nhớ lúc ngươi còn là Cố Duy chưa từng uống rượu, còn giờ thì sao?"
Tịch Vô Quy hơi ngừng rồi nói: "Rất ít."
Hắn chưa bao giờ sa vào những thú vui hưởng lạc, với tu vi của hắn thì chẳng loại rượu nào có thể khiến hắn say, uống rượu với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tống Diễn kéo Tịch Vô Quy ngồi xuống bên cạnh, rót cho hắn một chén rồi cười: "Quê ta có câu, một chén giải ngàn nỗi sầu. Ngươi muốn thử không?"
Đối diện với ánh mắt long lanh của Tống Diễn, trong đó như có chút mong đợi, Tịch Vô Quy không đành lòng từ chối, bèn đáp: "Được."
Tống Diễn uống hết chén này đến chén khác, đôi mắt khẽ híp lại, "Rượu ngon."
Mọi thứ trong Ma cung quả nhiên đều là loại tốt nhất, chỉ là rượu này hơi mạnh. Y nhìn sang Tịch Vô Quy, trong mắt hiện lên chút mê man và tình ý sâu lắng.
Thật ra đã nhiều năm y không uống rượu. Trong thời chiến thế này, ai còn tâm trí mà đắm mình trong thú vui? Nhưng rượu không chỉ giúp người ta tăng thêm can đảm, mà còn khiến người ta buông bỏ phòng bị, có thể viện cớ say rượu mà thả lỏng, làm điều mình muốn.
Thân hình Tống Diễn hơi chao đảo rồi tựa vào vai Tịch Vô Quy, y đưa tay chạm nhẹ lên đôi mắt của hắn. Tịch Vô Quy cũng đã uống khá nhiều, nhưng sắc mặt hắn chẳng hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt... Tống Diễn hơi bất mãn: "Ngươi chẳng say chút nào."
Trong mắt Tịch Vô Quy thoáng chút cưng chiều, giọng trầm khàn: "Ngươi say rồi."
Quả thực Tống Diễn đã hơi say.
Dù trong lòng biết rõ Tịch Vô Quy và Cố Duy không hoàn toàn giống nhau, Cố Duy chỉ là một phần của Tịch Vô Quy, nhưng Tịch Vô Quy lại không chỉ đơn thuần là Cố Duy. Dù vậy y vẫn không nỡ rời xa, không muốn từ bỏ người này.
Nhưng y cũng chưa say đến mức không biết mình đang làm gì, y vẫn còn nhớ mục đích của mình hôm nay.
Tống Diễn đột nhiên quay người quỳ gối bên cạnh hắn, khuỷu tay chống lên vai Tịch Vô Quy, cúi đầu nhìn khuôn mặt của hắn.
Mái tóc y buông lơi, khẽ lướt qua má Tịch Vô Quy. Yết hầu Tịch Vô Quy khẽ động, ánh mắt trở nên u tối hơn vài phần, cứ vậy lặng lẽ nhìn y.
Gương mặt của người đàn ông ấy ửng hồng nhàn nhạt, trong mắt đong đầy tình ý lấp lánh, đôi môi đỏ thắm dính chút rượu, trông như cánh hoa đẫm sương. Y cứ nhìn vậy một lúc, rồi bất ngờ cúi đầu xuống, hôn lên môi Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy siết chặt eo Tống Diễn, không chút do dự mà đáp lại nụ hôn ấy. Nhưng đang lúc cảm xúc dâng trào, thì bỗng một luồng khí lạnh lan tỏa từ yết hầu của hắn, nhanh chóng truyền khắp cơ thể. Tay hắn buông lỏng rơi xuống bên cạnh, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào Tống Diễn.
Nhưng chẳng bao lâu tầm nhìn của hắn cũng dần trở nên mờ ảo, không còn nhìn rõ hình dáng của người trước mặt.
Tống Diễn khẽ chạm môi Tịch Vô Quy, ngẩng đầu lên, ánh mắt còn mang men say nhưng lại trong veo sắc lạnh. Nếu không giả vờ say, sao Tịch Vô Quy có thể dễ dàng mất cảnh giác như thế?
Tịch Vô Quy không phải là người dễ bị lừa, nên y đã uống khá nhiều để hắn tin tưởng. Nhưng y cũng biết bản thân thực sự không muốn rời xa hắn.
Thứ thuốc mê y dùng là của Phục Diễm đưa cho, vì những loại thuốc mê bình thường không thể làm Tịch Vô Quy gục ngã. Loại thuốc này chắc chắn đủ sức khiến hắn ngủ mê mệt suốt một ngày một đêm.
Chừng ấy thời gian là đủ để y hoàn tất mọi chuyện và rời đi.
Tống Diễn nắm lấy tay Tịch Vô Quy khẽ đặt lên mặt mình, trong mắt lóe lên sự đấu tranh và do dự, nhưng cuối cùng y chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng tìm ta nữa."
Sau đó y đứng dậy rời đi, không hề ngoảnh lại.
Tịch Vô Quy từ từ nhắm mắt lại, cảnh tượng cuối cùng trong tầm mắt của hắn là bóng lưng rời xa của Tống Diễn, giống như ba năm trước, nhưng lần này càng kiên quyết, dứt khoát hơn.
- --------------------
Tống Diễn nhanh chóng rời khỏi Ma Cung.
Y vội đến chân núi âm u vắng vẻ, nơi Phục Diễm đang đợi.
Phục Diễm đưa một chiếc áo choàng đen cho y: "Khoác vào."
Tống Diễn choàng áo lên, kéo mũ trùm xuống để che khuất phần lớn gương mặt. Áo choàng đen thêu đầy những hoa văn ma thuật, có thể giúp y che giấu tiên khí, rồi y lặng lẽ đi theo sau Phục Diễm.
Không một ai nhận ra y là tiên nhân, chỉ nghĩ y là một kẻ hầu của Phục Diễm.
Để tránh gây sự chú ý, họ đi không nhanh mà cứ như bình thường.
Ở núi Táng Hồn Phục Diễm có địa vị rất cao, không ai dám chất vấn hay ngăn cản gã, nên họ đi lại hết sức thuận lợi.
Khoảng một canh giờ sau, họ đến cửa vào một thung lũng có quân lính canh gác dày đặc. Tống Diễn từng thấy qua nơi này khi dạo quanh, nhưng chưa bao giờ vào trong. Chẳng lẽ đây là lối vào Ma Vực?
Tất cả ma tộc đều đi ra từ đây?
Nén lại nỗi tò mò, Tống Diễn yên lặng đi theo sau Phục Diễm.
Quân canh giữ kính cẩn chào Phục Diễm và cho phép họ tiến vào. Tống Diễn vừa đi vừa quan sát xung quanh, thấy có nhiều ma tộc đang tiến ra từ thung lũng. Y nhận thấy thung lũng này vốn chẳng có ai lui tới, nhưng lại không ngừng có ma tộc đi ra...
Phục Diễm dừng bước.
Tống Diễn ngước lên, lộ ra nét ngạc nhiên.
Trước mặt y là một hố sâu khổng lồ rộng hàng trăm mét, không thấy đáy, tối đen thăm thẳm, bề mặt như phủ lên một lớp kết giới khiến không gian trở nên vặn vẹo. Đột nhiên kết giới gợn lên như làn nước, một nhóm ma tộc đột ngột xuất hiện ở mép hố.
Gương mặt Tống Diễn dần trở nên nghiêm trọng.
Rõ ràng đây chính là cánh cổng dẫn vào Ma Vực. Y đã ở núi Táng Hồn lâu như vậy mà chưa từng thấy nơi này, có thể thấy được ma tộc coi trọng nơi này đến nhường nào.
Phục Diễm nói với ma tộc canh giữ bên cạnh hố: "Ta muốn trở về Ma Vực một chuyến."
Quân lính cung kính đưa gã một lá bùa: "Xin tướng quân đợi một lát, thuộc hạ sẽ kích hoạt trận pháp ngay."
Tống Diễn đứng yên, lặng lẽ quan sát.
Khi thấy trận pháp trước mặt bắt đầu sáng lên, y chợt cảm thấy hồi hộp.
Phục Diễm vẫn điềm tĩnh, sau một lúc thì quay đầu lại nhìn y: "Theo ta."
Tống Diễn trấn tĩnh bước theo Phục Diễm, chuẩn bị tiến vào trận pháp. Nhưng đúng lúc đó, dị biến xảy ra.
Một bóng đen khổng lồ bất ngờ phủ xuống từ trên cao. Kèm theo tiếng nổ vang rền, con Hắc Long to lớn như ngọn núi rơi xuống chắn trước mặt họ, nó há miệng để lộ hàm răng nanh sắc bén, luồng khí thổi ra từ nó khiến Tống Diễn phải lảo đảo lùi lại.
Tống Diễn tái mét, y ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông trên lưng Hắc Long.
Tịch Vô Quy trong bộ áo đen, tà áo bay phấp phới trong gió nhìn xuống họ với ánh mắt lạnh lùng. Một lát sau, hắn cất tiếng cười nhạt: "Đi chậm quá đấy."
Tống Diễn nhớ rõ ràng là y đã cho hắn uống thuốc mê. Loại thuốc này đủ mạnh để hạ gục Hắc Long, vậy mà Tịch Vô Quy chỉ ngủ có một canh giờ, là bọn họ tính sai.
Xem ra tu vi của Tịch Vô Quy còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng. Có lẽ trong mắt hắn, chút mưu mẹo này chẳng khác gì trò cười.
Tịch Vô Quy chỉ cần phất tay đã đánh bật Phục Diễm ra xa.
Phục Diễm quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, toàn thân gãy nát, nhưng Tịch Vô Quy lại tha mạng cho gã. Phục Diễm cúi đầu trong sự phức tạp, ngài ấy không hạ sát gã, chẳng qua chỉ vì Tống Diễn còn ở đây, chưa thoát khỏi tay ngài ấy.
Nhưng Phục Diễm lại thấy hối hận vì không giết Tống Diễn ngay. Dù phải trả giá bằng tính mạng, gã cũng không thể để Tống Diễn tiếp tục ở lại.
Chỉ tiếc là, giờ không còn cơ hội nào nữa.
Tống Diễn đứng đó, người thẳng tắp nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt. Y nhìn Tịch Vô Quy bước từng bước đến gần, môi mím chặt đến tái nhợt, tránh tầm mắt của hắn.
Tịch Vô Quy sẽ không giết y.
Nhưng hắn cũng sẽ không tha cho y.
Tim Tống Diễn đập liên hồi.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt y, nắm cằm y buộc y phải đối diện.
Không biết có phải do giận quá hay không, mà gương mặt hắn lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt tối đen nhìn y rồi nở một nụ cười khẽ, giọng nói như có phần dịu dàng: "Sao ta có thể không đi tìm ngươi được."
Lúc ở Thành Túc Minh, y đã từ chối hắn. Việc Tống Diễn bỗng thân thiết khiến hắn nghi ngờ, nhưng Tịch Vô Quy không nỡ nghi ngờ y, hắn tình nguyện chìm trong ảo tưởng. Đến khi y cho hắn uống thuốc mê hắn cũng chấp nhận, chỉ để xem rốt cuộc Tống Diễn định làm gì.
Nhưng người này, lúc yêu thì yêu sâu đậm, mà lúc đi thì cũng lạnh lùng tàn nhẫn.
Y vẫn không muốn ở lại vì hắn.
Tịch Vô Quy không thể trách y, vì một số việc vốn là do hắn ép buộc. Nhưng khi đối diện với sự thật, hắn vẫn đau đớn như bị xé rách tâm can. Cứ như đêm hôm đó, mọi thứ ngọt ngào chỉ là một giấc mơ.
Hắn khẽ lướt ngón tay qua môi y, cúi đầu ghé sát, giọng cười trầm khàn chế giễu: "Ngươi muốn vào Ma Vực, ta có thể đưa ngươi đi, sao phải nhờ người khác."
Tống Diễn giật mình ngước lên, không thể tin mà nhìn Tịch Vô Quy.
Nhưng rõ ràng trước đó Tịch Vô Quy đã từ chối.
Nếu không y đã chẳng phải nhờ đến Phục Diễm.
Đôi mắt Tịch Vô Quy thăm thẳm, hắn đưa y lên lưng Hắc Long, giữ chặt eo y, ép y vào lòng mình. Hắc Long ngẩng đầu rống lên một tiếng, chẳng thèm để ý đến trận pháp mà lao thẳng xuống, xuyên qua kết giới!
Luồng gió dữ dội ập vào mặt khiến Tống Diễn không thể mở mắt. Y cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, như một chiếc lá giữa cơn bão. Nếu không phải có thân hình vững chãi của Tịch Vô Quy phía sau, chắc y đã bị cuốn đi từ lâu.
Hồi lâu sau Tống Diễn mới hé mắt nhìn ra một khe hở. Y đang di chuyển trong một lối đi không gian, cảnh tượng xung quanh biến đổi kỳ ảo tựa như một chiếc gương vỡ thành trăm mảnh, lơ lửng trong không trung. Y không rõ mình đã rơi xuống bao lâu...
Có thể một canh giờ, hai canh giờ?
Cho đến khi tốc độ của Hắc Long giảm xuống. Tống Diễn nhìn quanh, không khỏi ngẩn người. Đây là thế giới thế nào vậy?
Bầu trời đỏ rực như làn sương máu, sấm chớp lóe sáng trong màn sương, thi thoảng có những ngọn lửa từ trên trời rơi xuống tạo thành hố sâu trên mặt đất. Đất đen khô cằn nứt nẻ, không một mầm xanh.
Phản ứng đầu tiên của Tống Diễn là nơi đây thực sự giống Ma Vực, hệt như khung cảnh trong game hay anime... Nhưng khi Hắc Long hạ độ cao, cuối cùng y cũng nhìn rõ cảnh tượng dưới đất.
Sắc mặt Tống Diễn dần trở nên khó coi, cảm giác nặng trĩu chiếm lấy lòng y.
Xác chết chất chồng.
Ngay tại hố lửa vừa rơi xuống, cạnh miệng hố là những mảnh thi thể còn mới, máu tươi vẫn đỏ thắm. Trong những hố sâu khắp nơi chất đầy những bộ xương trắng toát, chồng chất lên nhau.
Các ngôi làng hoang tàn đổ nát. Khi họ bay qua, những người dân mặc áo quần rách rưới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Tống Diễn nhìn lên bầu trời đáng sợ và mặt đất tang thương.
Lúc này trong đầu y chỉ hiện lên một từ.
Địa ngục trần gian.
Không phải một miêu tả bằng lời, không phải hình ảnh hoạt họa, mà là địa ngục trần gian sống động, cảm giác ập đến mạnh mẽ hơn bất kỳ tưởng tượng nào. Gương mặt y tái nhợt, chỉ muốn nôn mửa.
Đây là thế giới của ma tộc đó ư?
Trong sách chưa từng mô tả chi tiết về Ma Vực, thậm chí không đề cập nguồn gốc của ma tộc... nhưng lại viết rất nhiều về những khổ đau mà người trần phải gánh chịu, về sự tàn nhẫn khát máu của ma tộc, về Tịch Vô Quy là kẻ tàn bạo, là kẻ khởi xướng cuộc chiến Tiên-Ma khiến nhân gian đầy vết thương, biến thành nó địa ngục trần gian...
Vì thế y đã luôn cố gắng ngăn chặn điều đó, không muốn nhân gian trở nên giống như trong sách.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng—
Thế giới của Tịch Vô Quy đã như thế này từ lâu.
Tịch Vô Quy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tựa như đã quá quen thuộc, chỉ lạnh lùng nhìn xuống: "Ma Vực quả thực không thể sánh bằng nhân gian, nhưng trước đây không phải thế này."
Tống Diễn giật mình quay đầu nhìn Tịch Vô Quy.
Nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Hắc Long tiếp tục bay, càng lúc càng gần. Tống Diễn nhìn thấy giữa tầng mây đỏ thẫm có một cột trụ đen to lớn hiện ra. Nhìn từ xa đã thấy khổng lồ, chẳng thể hình dung gần lại sẽ như thế nào. Cột trụ ấy sừng sững giữa trời đất, chia cắt trời và đất, nhưng trên bề mặt lại đầy những vết nứt, phát ra ánh sáng xanh u ám như sắp sụp đổ.
Cuối cùng Hắc Long cũng dừng lại.
Tịch Vô Quy nói: "Đây là Trụ Trời."
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói chậm rãi mà nặng nề: "Hai mươi ba năm trước, Trụ Trời nứt toạc, tai ương giáng xuống, mặt đất khô cằn, lửa nóng thiêu rụi. Ma Vực vốn đã hoang vu cằn cỗi còn gặp phải thảm họa này, một nửa ma tộc chết hết. Ta từng nghĩ... cái chết chính là kết cục của chúng ta."
"Nhưng trời không tuyệt đường người, vào ngày Trụ Trời sụp đổ, chúng ta đã nhìn thấy một con đường."
"Một con đường dẫn đến nhân gian."
"Lúc ấy ta mới biết, trên Ma Vực còn có một thế giới như thế, đẹp đẽ vô ngần, đẹp ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."
"Sau đó ta cũng hiểu vì sao Trụ Trời sụp."
"Bởi lòng người ti tiện, lòng tham không đáy, xấu xa tột cùng. Sự tồn tại của họ như mối mọt, từng ngày từng tháng, năm này qua năm khác, cho đến khi Trụ Trời bị ý niệm xấu xa của họ bào mòn."
"Ta chợt nghĩ, cớ sao nhân gian có thể thuộc về con người dơ bẩn, còn ma tộc chúng ta lại phải chịu khổ sở ở nơi này, đón nhận cái chết trong vùng đất không ánh sáng?"
Khóe môi Tịch Vô Quy khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng, không hề có ý cười.
Nếu không có con đường đến nhân gian, ma tộc của hắn đã diệt vong mà chẳng ai hay biết.
Nếu nhân gian không dung chứa bọn họ, vậy hắn sẽ tự mở một con đường đẫm máu, đoạt lại tất cả.
Tịch Vô Quy chậm rãi nói, giọng đầy mỉa mai: "Là ý trời để ma tộc chúng ta đến nhân gian."
"Đó cũng chính là thiên mệnh."
Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, đôi môi khẽ run, hồi lâu không nói nên lời.
Tịch Vô Quy nhìn gương mặt ngơ ngác của Tống Diễn, lòng hắn không chút gợn sóng. Hắn đã quá quen với tất cả những điều này, chỉ có Tống Diễn còn thấy bất ngờ.
Hắn vốn không muốn để Tống Diễn nhìn thấy thế giới của hắn.
Chẳng ai lại yêu thích thế giới này.
Kiếp trước khi làm Cố Duy, hắn hiểu rõ con người ghét ma tộc thế nào. Mối thâm thù của họ là cuộc chiến sinh tồn, không có cách nào hòa giải được. Nếu họ biết Ma Vực sắp diệt vong, nhất định sẽ hả hê, mong cho ma tộc mau chóng bị tiêu diệt.
Dù Tống Diễn khác biệt, nhưng thấy những cảnh tượng này thì có ích gì? Hắn chỉ muốn để y hiểu rằng, hắn sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Bởi hắn không còn đường lui.
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn Tống Diễn, đáy mắt trĩu nặng bi thương. Sự lựa chọn của hắn đã rõ, còn Tống Diễn thì sao?
Thực ra lựa chọn của Tống Diễn cũng đã quá rõ ràng.
Tống Diễn thương yêu thế nhân, xót xa cho sinh linh. Từ khi y không màng mọi thứ để cứu Thành Túc Minh đã cho thấy điều đó. Ngày y rời đi, y đã cho hắn câu trả lời.
Giữa họ, ranh giới giữa hai giống loài chính là vấn đề lớn nhất. Hắn không muốn đối địch với Tống Diễn, nên tự dối mình.
Giờ thì y đã thấy tất cả, sẽ không còn bất kỳ kỳ vọng nào dành cho hắn, cũng sẽ không nói những lời ngây ngô hôm ấy...
Tịch Vô Quy siết chặt môi, trong ngực trào dâng những cơn tức giận, thực ra hắn có vô số cách để Tống Diễn không thể rời xa mình. Nhưng hắn không đành lòng làm vậy với y...
Nhưng lần này, dù phải nhốt y bên mình, hắn cũng không bao giờ để y rời đi nữa.
Nỗi đau thắt lấy tim hắn khiến Tịch Vô Quy gần như tê dại. Hắn không thể buông tay, dù Tống Diễn có hận hắn...
Nhưng ngay lúc đó, hắn thấy Tống Diễn tiến lên một bước, mắt hoe đỏ như mặt hồ bị hòn đá ném xuống làm gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
Tống Diễn ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy ánh nước, giọng nói nhẹ tựa làn gió: "Tại sao... ngươi không nói với ta sớm hơn?"
Ít nhất, ta đã có thể cùng ngươi đối diện.
Cùng tìm cách giải quyết.
Chứ không phải để ngươi một mình chịu đựng tất cả.
Hắn ngước lên nhìn người bên dưới.
Gương mặt thanh tú của Tống Diễn ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, hàng mi ướt át khẽ rung, đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn vẫn còn hé mở.
Nhưng dù vậy, Tịch Vô Quy vẫn nhìn rõ trong mắt y là tình cảm không hề che giấu.
Người này cuối cùng đã buông bỏ hết thảy sự cứng cỏi, phơi bày hoàn toàn mặt yếu mềm của mình trước mặt hắn.
Vậy ra đây chính là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng ngươi, đúng không?
Ngươi muốn cùng ta rời khỏi nơi này.
Tịch Vô Quy khẽ cong khóe môi, nhưng lời muốn nói lại nghẹn lại nơi yết hầu, chẳng thể thốt lên lời.
Hắn không thể phớt lờ điều vừa nghe, câu cuối cùng mà Tống Diễn nói là... "Cố Duy."
Nếu là Cố Duy, giờ đây chắc sẽ không chút do dự, bởi cả đời Cố Duy chỉ mong có người này. Tống Diễn là tất cả thế giới của cậu ta.
Nhưng hắn không phải Cố Duy.
Hắn không thể đưa ra câu trả lời mà đối phương mong đợi.
Dù lúc này thân thể họ gần nhau đến vậy, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim vẫn là một vách ngăn không thể vượt qua.
Thứ Tống Diễn yêu là Cố Duy của ba năm trước — người từng dâng hiến tất cả vì y, chứ không phải Tịch Vô Quy của hiện tại, kẻ mà y thậm chí chưa từng hiểu rõ.
Không khí lạnh lẽo tràn vào ngực khiến Tịch Vô Quy bình tĩnh lại.
Hắn đứng dậy.
Tống Diễn cảm nhận được hơi ấm của đối phương dần rời xa, theo bản năng với tay ra, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Khi ánh mắt y tìm kiếm, thứ duy nhất nhìn thấy là bóng lưng lạnh lùng vô tình.
Lý trí chầm chậm quay về trong tâm trí y.
Nghĩ lại lời mình vừa nói và phản ứng của Tịch Vô Quy, Tống Diễn đâu còn không hiểu câu trả lời.
Phải rồi...
Chỉ là một phút xúc động mà thôi, nếu tỉnh táo hơn y đã không hỏi câu ấy, bởi đã biết trước đáp án sẽ không như ý muốn.
Nhưng dù đã chuẩn bị tinh thần, khi thật sự bị từ chối lòng y vẫn thấy trống rỗng, buồn bã.
Tống Diễn siết chặt nắm tay.
Căn phòng chìm trong bầu không khí lạnh lẽo, như thể cảnh ân ái ban nãy chỉ là một ảo ảnh. Cả hai đều không nói, chẳng ai phá vỡ sự im lặng.
Một lúc lâu sau, Tịch Vô Quy mới lên tiếng, giọng trầm thấp: "Ngươi... có muốn ở lại đây thêm một thời gian không?"
Giọng hắn trầm lắng như đang dò hỏi, không lộ ra cảm xúc gì.
Tống Diễn nhắm mắt lại, ngực hơi phập phồng rồi mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, giọng hơi nghẹn ngào: "Không cần."
Những gì cần thấy, ta đã thấy.
Những gì cần hiểu, ta cũng đã hiểu.
Đáp án của ngươi, ta cũng đã nhận được.
Tiếp tục ở lại chỉ vô nghĩa, chỉ càng nhắc nhở y rằng giữa y và Cố Duy không thể trở lại như xưa. Tịch Vô Quy đã chọn trở thành Ma quân chứ không phải Cố Duy... nên y cũng không nên tiếp tục ở lại đây.
Đây chỉ là ngôi nhà của y và Cố Duy, chứ không phải của Tịch Vô Quy.
Nghe vậy, Tịch Vô Quy chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tống Diễn tự chống tay đứng dậy, thân hình hơi loạng choạng, Tịch Vô Quy nhanh tay đỡ lấy eo y. Tống Diễn không từ chối, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng hắn.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn trở lại kiệu bay.
Có lẽ Tống Diễn mệt thật, dọc đường lại thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, y đã trở về Ma Cung.
Căn phòng trống trải, không có bóng dáng Tịch Vô Quy.
Tống Diễn đi ra ngoài, gọi một tên ma nô đến hỏi: "Tịch Vô Quy đâu rồi?"
Ma nô đáp: "Quân thượng đang bàn việc ở tiền điện."
Tống Diễn không hỏi thêm gì.
Thời gian gần đây chiến sự tiên môn bất lợi, Tông Diệu cũng gặp nguy khiến y vô cùng lo lắng. Nhưng y vẫn cố gắng bình tâm, bởi lo âu cũng chẳng giải quyết được gì.
Những ngày sau đó Tịch Vô Quy không quay lại, Tống Diễn cũng không tìm hắn, chỉ lặng lẽ ở lại Ma cung không đi đâu.
Cho đến một đêm, Phục Diễm xuất hiện.
Phục Diễm lặng lẽ hiện ra trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo nhìn y, trầm giọng: "Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?"
Tống Diễn bình thản trả lời: "Hiện tại ta vẫn chưa thể rời đi."
Phục Diễm chau mày, tay chạm vào chuôi ma đao bên hông, sát ý bùng lên.
Tống Diễn nhận ra sát ý đó. Tuy y không phải đối thủ của Phục Diễm - kẻ đứng đầu tướng lĩnh Ma tộc, y mới tu luyện ba năm. Nhưng Tống Diễn không hề sợ hãi, ngược lại rất bình thản.
Y hơi nghiêng đầu, để lộ cần cổ với những dấu vết còn mờ sau đêm qua, giọng đầy ẩn ý: "Ta và quân thượng có thể hòa thuận như trước, tất cả là nhờ ngươi đấy."
Sắc mặt Phục Diễm thoáng biến đổi.
Gã biết quân thượng và Tống Diễn đã về thành Túc Minh, nhưng không ngờ hai người họ lại... Nếu Tống Diễn thực sự đã quay lại với quân thượng, giờ đang lúc tình cảm thắm thiết mà gã lại giết y ngay lúc này, thì phản ứng của quân thượng sẽ ra sao, gã không thể đoán trước được.
Phục Diễm hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng: "Vậy ngươi định thế nào? Cứ ở đây mãi?"
Gã không tin Tống Diễn có thể bỏ mặc người phàm.
Tống Diễn lắc đầu: "Ta còn một việc chưa làm xong, ta có thể đồng ý rời đi, nhưng trước khi đi ngươi cần dẫn ta đến Ma Vực, ta phải tìm ra kẻ phản bội là ai."
Phục Diễm đã hiểu, nhếch môi cười khinh thường, nhìn y chằm chằm: "Ta có một cách đơn giản hơn, ngay lập tức giết ngươi là xong. Ngươi không ở bên quân thượng nữa, sống hay chết thì có khác gì nhau?"
Tống Diễn ngạc nhiên nhìn gã: "Có khác chứ. Ngươi thật sự nghĩ rằng trong mắt Tịch Vô Quy ta sống hay chết không quan trọng à? Nếu ta yên ổn ở một nơi nào đó, quân thượng vẫn sẽ là Ma quân của các ngươi. Nhưng nếu ngươi giết ta, ai biết hắn sẽ làm gì, lỡ đâu giận đến nhập ma gì đó..."
Phục Diễm: "..."
Tống Diễn nheo mắt nhìn gã, ung dung nói: "Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?"
Phục Diễm chẳng cần nghĩ lâu, mắt gã lạnh băng, nhấn mạnh từng chữ: "Ta có thể dẫn ngươi đến Ma Vực, nhưng ngươi phải hứa lấy được thứ ngươi cần xong thì rời đi ngay, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt quân thượng."
Tống Diễn gật đầu: "Ta hứa."
Nhìn Phục Diễm quay người đi Tống Diễn mới thả lỏng, lúc này y mới nhận ra lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh. Thật ra vừa rồi y chỉ đang hù Phục Diễm, chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể mất mạng dưới đao của gã.
Nghĩ đến phản ứng của Tịch Vô Quy hôm trước, Tống Diễn hiểu rất rõ.
Cho dù Phục Diễm thực sự giết y thì cùng lắm là Tịch Vô Quy sẽ giết Phục Diễm để báo thù, nhưng sẽ không vì một người đã chết mà thay đổi bất kỳ quyết định nào.
May là Phục Diễm không biết nội tình, cũng không dám mạo hiểm đánh cược vào khả năng đó nên đã đồng ý dẫn y vào Ma Vực.
Đã đi đến bước này, ít nhất y cũng phải giúp Tông Diệu tìm ra tên phản bội, không thể tay trắng mà về. Nếu không, Tiên môn sẽ chỉ tiếp tục suy sụp nhanh chóng.
- -----------------------------
Sau ngày hôm đó, Tịch Vô Quy trở về Ma Cung.
Hắn đã bận rộn không ngừng nghỉ mấy ngày liền, cũng bởi hắn không biết phải đối diện với Tống Diễn thế nào. Khó khăn lắm Tống Diễn mới chấp nhận hắn, thế nhưng hắn lại không thể đáp lại, điều đó khiến hắn day dứt. Hắn sợ sẽ phải đối mặt với một Tống Diễn đầy thất vọng, lạnh nhạt.
Nhưng khi bước vào đại điện, hắn bất ngờ thấy Tống Diễn đang dùng bữa.
Tịch Vô Quy khẽ khựng lại.
Từ lúc hắn đưa Tống Diễn về đây, đây là lần đầu tiên y chủ động ăn uống.
Tống Diễn quay đầu nhìn hắn, khẽ cười: "Ngươi về rồi."
Trong khoảnh khắc ấy, Tịch Vô Quy bỗng thấy như mình đang ở trong ngôi nhà tại thành Túc Minh, dường như Tống Diễn chẳng hề trách hắn, họ vẫn như ngày xưa, tất cả đẹp đẽ đến mức như một ảo cảnh giả tạo.
Giả đến mức hắn chẳng thể tự lừa dối bản thân.
Tịch Vô Quy bước đến, giọng khàn khàn: "Ngươi không giận à?"
Tống Diễn thoáng im lặng, ánh mắt phức tạp, nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Nếu ta giận thì ngươi có thay đổi quyết định không?"
Tịch Vô Quy không đáp.
Tống Diễn khẽ nhướn mày: "Giận cũng chẳng thay đổi được gì, nên ta đã nghĩ thông suốt rồi, sống trên đời không nên làm khó bản thân."
Trên bàn hôm nay ngoài thức ăn còn có cả rượu ngon. Hiếm khi Tống Diễn uống rượu, mặt y thoáng ửng đỏ, y nghiêng người nhìn Tịch Vô Quy, cười nói: "Ta nhớ lúc ngươi còn là Cố Duy chưa từng uống rượu, còn giờ thì sao?"
Tịch Vô Quy hơi ngừng rồi nói: "Rất ít."
Hắn chưa bao giờ sa vào những thú vui hưởng lạc, với tu vi của hắn thì chẳng loại rượu nào có thể khiến hắn say, uống rượu với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tống Diễn kéo Tịch Vô Quy ngồi xuống bên cạnh, rót cho hắn một chén rồi cười: "Quê ta có câu, một chén giải ngàn nỗi sầu. Ngươi muốn thử không?"
Đối diện với ánh mắt long lanh của Tống Diễn, trong đó như có chút mong đợi, Tịch Vô Quy không đành lòng từ chối, bèn đáp: "Được."
Tống Diễn uống hết chén này đến chén khác, đôi mắt khẽ híp lại, "Rượu ngon."
Mọi thứ trong Ma cung quả nhiên đều là loại tốt nhất, chỉ là rượu này hơi mạnh. Y nhìn sang Tịch Vô Quy, trong mắt hiện lên chút mê man và tình ý sâu lắng.
Thật ra đã nhiều năm y không uống rượu. Trong thời chiến thế này, ai còn tâm trí mà đắm mình trong thú vui? Nhưng rượu không chỉ giúp người ta tăng thêm can đảm, mà còn khiến người ta buông bỏ phòng bị, có thể viện cớ say rượu mà thả lỏng, làm điều mình muốn.
Thân hình Tống Diễn hơi chao đảo rồi tựa vào vai Tịch Vô Quy, y đưa tay chạm nhẹ lên đôi mắt của hắn. Tịch Vô Quy cũng đã uống khá nhiều, nhưng sắc mặt hắn chẳng hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt... Tống Diễn hơi bất mãn: "Ngươi chẳng say chút nào."
Trong mắt Tịch Vô Quy thoáng chút cưng chiều, giọng trầm khàn: "Ngươi say rồi."
Quả thực Tống Diễn đã hơi say.
Dù trong lòng biết rõ Tịch Vô Quy và Cố Duy không hoàn toàn giống nhau, Cố Duy chỉ là một phần của Tịch Vô Quy, nhưng Tịch Vô Quy lại không chỉ đơn thuần là Cố Duy. Dù vậy y vẫn không nỡ rời xa, không muốn từ bỏ người này.
Nhưng y cũng chưa say đến mức không biết mình đang làm gì, y vẫn còn nhớ mục đích của mình hôm nay.
Tống Diễn đột nhiên quay người quỳ gối bên cạnh hắn, khuỷu tay chống lên vai Tịch Vô Quy, cúi đầu nhìn khuôn mặt của hắn.
Mái tóc y buông lơi, khẽ lướt qua má Tịch Vô Quy. Yết hầu Tịch Vô Quy khẽ động, ánh mắt trở nên u tối hơn vài phần, cứ vậy lặng lẽ nhìn y.
Gương mặt của người đàn ông ấy ửng hồng nhàn nhạt, trong mắt đong đầy tình ý lấp lánh, đôi môi đỏ thắm dính chút rượu, trông như cánh hoa đẫm sương. Y cứ nhìn vậy một lúc, rồi bất ngờ cúi đầu xuống, hôn lên môi Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy siết chặt eo Tống Diễn, không chút do dự mà đáp lại nụ hôn ấy. Nhưng đang lúc cảm xúc dâng trào, thì bỗng một luồng khí lạnh lan tỏa từ yết hầu của hắn, nhanh chóng truyền khắp cơ thể. Tay hắn buông lỏng rơi xuống bên cạnh, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào Tống Diễn.
Nhưng chẳng bao lâu tầm nhìn của hắn cũng dần trở nên mờ ảo, không còn nhìn rõ hình dáng của người trước mặt.
Tống Diễn khẽ chạm môi Tịch Vô Quy, ngẩng đầu lên, ánh mắt còn mang men say nhưng lại trong veo sắc lạnh. Nếu không giả vờ say, sao Tịch Vô Quy có thể dễ dàng mất cảnh giác như thế?
Tịch Vô Quy không phải là người dễ bị lừa, nên y đã uống khá nhiều để hắn tin tưởng. Nhưng y cũng biết bản thân thực sự không muốn rời xa hắn.
Thứ thuốc mê y dùng là của Phục Diễm đưa cho, vì những loại thuốc mê bình thường không thể làm Tịch Vô Quy gục ngã. Loại thuốc này chắc chắn đủ sức khiến hắn ngủ mê mệt suốt một ngày một đêm.
Chừng ấy thời gian là đủ để y hoàn tất mọi chuyện và rời đi.
Tống Diễn nắm lấy tay Tịch Vô Quy khẽ đặt lên mặt mình, trong mắt lóe lên sự đấu tranh và do dự, nhưng cuối cùng y chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng tìm ta nữa."
Sau đó y đứng dậy rời đi, không hề ngoảnh lại.
Tịch Vô Quy từ từ nhắm mắt lại, cảnh tượng cuối cùng trong tầm mắt của hắn là bóng lưng rời xa của Tống Diễn, giống như ba năm trước, nhưng lần này càng kiên quyết, dứt khoát hơn.
- --------------------
Tống Diễn nhanh chóng rời khỏi Ma Cung.
Y vội đến chân núi âm u vắng vẻ, nơi Phục Diễm đang đợi.
Phục Diễm đưa một chiếc áo choàng đen cho y: "Khoác vào."
Tống Diễn choàng áo lên, kéo mũ trùm xuống để che khuất phần lớn gương mặt. Áo choàng đen thêu đầy những hoa văn ma thuật, có thể giúp y che giấu tiên khí, rồi y lặng lẽ đi theo sau Phục Diễm.
Không một ai nhận ra y là tiên nhân, chỉ nghĩ y là một kẻ hầu của Phục Diễm.
Để tránh gây sự chú ý, họ đi không nhanh mà cứ như bình thường.
Ở núi Táng Hồn Phục Diễm có địa vị rất cao, không ai dám chất vấn hay ngăn cản gã, nên họ đi lại hết sức thuận lợi.
Khoảng một canh giờ sau, họ đến cửa vào một thung lũng có quân lính canh gác dày đặc. Tống Diễn từng thấy qua nơi này khi dạo quanh, nhưng chưa bao giờ vào trong. Chẳng lẽ đây là lối vào Ma Vực?
Tất cả ma tộc đều đi ra từ đây?
Nén lại nỗi tò mò, Tống Diễn yên lặng đi theo sau Phục Diễm.
Quân canh giữ kính cẩn chào Phục Diễm và cho phép họ tiến vào. Tống Diễn vừa đi vừa quan sát xung quanh, thấy có nhiều ma tộc đang tiến ra từ thung lũng. Y nhận thấy thung lũng này vốn chẳng có ai lui tới, nhưng lại không ngừng có ma tộc đi ra...
Phục Diễm dừng bước.
Tống Diễn ngước lên, lộ ra nét ngạc nhiên.
Trước mặt y là một hố sâu khổng lồ rộng hàng trăm mét, không thấy đáy, tối đen thăm thẳm, bề mặt như phủ lên một lớp kết giới khiến không gian trở nên vặn vẹo. Đột nhiên kết giới gợn lên như làn nước, một nhóm ma tộc đột ngột xuất hiện ở mép hố.
Gương mặt Tống Diễn dần trở nên nghiêm trọng.
Rõ ràng đây chính là cánh cổng dẫn vào Ma Vực. Y đã ở núi Táng Hồn lâu như vậy mà chưa từng thấy nơi này, có thể thấy được ma tộc coi trọng nơi này đến nhường nào.
Phục Diễm nói với ma tộc canh giữ bên cạnh hố: "Ta muốn trở về Ma Vực một chuyến."
Quân lính cung kính đưa gã một lá bùa: "Xin tướng quân đợi một lát, thuộc hạ sẽ kích hoạt trận pháp ngay."
Tống Diễn đứng yên, lặng lẽ quan sát.
Khi thấy trận pháp trước mặt bắt đầu sáng lên, y chợt cảm thấy hồi hộp.
Phục Diễm vẫn điềm tĩnh, sau một lúc thì quay đầu lại nhìn y: "Theo ta."
Tống Diễn trấn tĩnh bước theo Phục Diễm, chuẩn bị tiến vào trận pháp. Nhưng đúng lúc đó, dị biến xảy ra.
Một bóng đen khổng lồ bất ngờ phủ xuống từ trên cao. Kèm theo tiếng nổ vang rền, con Hắc Long to lớn như ngọn núi rơi xuống chắn trước mặt họ, nó há miệng để lộ hàm răng nanh sắc bén, luồng khí thổi ra từ nó khiến Tống Diễn phải lảo đảo lùi lại.
Tống Diễn tái mét, y ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông trên lưng Hắc Long.
Tịch Vô Quy trong bộ áo đen, tà áo bay phấp phới trong gió nhìn xuống họ với ánh mắt lạnh lùng. Một lát sau, hắn cất tiếng cười nhạt: "Đi chậm quá đấy."
Tống Diễn nhớ rõ ràng là y đã cho hắn uống thuốc mê. Loại thuốc này đủ mạnh để hạ gục Hắc Long, vậy mà Tịch Vô Quy chỉ ngủ có một canh giờ, là bọn họ tính sai.
Xem ra tu vi của Tịch Vô Quy còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng. Có lẽ trong mắt hắn, chút mưu mẹo này chẳng khác gì trò cười.
Tịch Vô Quy chỉ cần phất tay đã đánh bật Phục Diễm ra xa.
Phục Diễm quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, toàn thân gãy nát, nhưng Tịch Vô Quy lại tha mạng cho gã. Phục Diễm cúi đầu trong sự phức tạp, ngài ấy không hạ sát gã, chẳng qua chỉ vì Tống Diễn còn ở đây, chưa thoát khỏi tay ngài ấy.
Nhưng Phục Diễm lại thấy hối hận vì không giết Tống Diễn ngay. Dù phải trả giá bằng tính mạng, gã cũng không thể để Tống Diễn tiếp tục ở lại.
Chỉ tiếc là, giờ không còn cơ hội nào nữa.
Tống Diễn đứng đó, người thẳng tắp nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt. Y nhìn Tịch Vô Quy bước từng bước đến gần, môi mím chặt đến tái nhợt, tránh tầm mắt của hắn.
Tịch Vô Quy sẽ không giết y.
Nhưng hắn cũng sẽ không tha cho y.
Tim Tống Diễn đập liên hồi.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt y, nắm cằm y buộc y phải đối diện.
Không biết có phải do giận quá hay không, mà gương mặt hắn lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt tối đen nhìn y rồi nở một nụ cười khẽ, giọng nói như có phần dịu dàng: "Sao ta có thể không đi tìm ngươi được."
Lúc ở Thành Túc Minh, y đã từ chối hắn. Việc Tống Diễn bỗng thân thiết khiến hắn nghi ngờ, nhưng Tịch Vô Quy không nỡ nghi ngờ y, hắn tình nguyện chìm trong ảo tưởng. Đến khi y cho hắn uống thuốc mê hắn cũng chấp nhận, chỉ để xem rốt cuộc Tống Diễn định làm gì.
Nhưng người này, lúc yêu thì yêu sâu đậm, mà lúc đi thì cũng lạnh lùng tàn nhẫn.
Y vẫn không muốn ở lại vì hắn.
Tịch Vô Quy không thể trách y, vì một số việc vốn là do hắn ép buộc. Nhưng khi đối diện với sự thật, hắn vẫn đau đớn như bị xé rách tâm can. Cứ như đêm hôm đó, mọi thứ ngọt ngào chỉ là một giấc mơ.
Hắn khẽ lướt ngón tay qua môi y, cúi đầu ghé sát, giọng cười trầm khàn chế giễu: "Ngươi muốn vào Ma Vực, ta có thể đưa ngươi đi, sao phải nhờ người khác."
Tống Diễn giật mình ngước lên, không thể tin mà nhìn Tịch Vô Quy.
Nhưng rõ ràng trước đó Tịch Vô Quy đã từ chối.
Nếu không y đã chẳng phải nhờ đến Phục Diễm.
Đôi mắt Tịch Vô Quy thăm thẳm, hắn đưa y lên lưng Hắc Long, giữ chặt eo y, ép y vào lòng mình. Hắc Long ngẩng đầu rống lên một tiếng, chẳng thèm để ý đến trận pháp mà lao thẳng xuống, xuyên qua kết giới!
Luồng gió dữ dội ập vào mặt khiến Tống Diễn không thể mở mắt. Y cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, như một chiếc lá giữa cơn bão. Nếu không phải có thân hình vững chãi của Tịch Vô Quy phía sau, chắc y đã bị cuốn đi từ lâu.
Hồi lâu sau Tống Diễn mới hé mắt nhìn ra một khe hở. Y đang di chuyển trong một lối đi không gian, cảnh tượng xung quanh biến đổi kỳ ảo tựa như một chiếc gương vỡ thành trăm mảnh, lơ lửng trong không trung. Y không rõ mình đã rơi xuống bao lâu...
Có thể một canh giờ, hai canh giờ?
Cho đến khi tốc độ của Hắc Long giảm xuống. Tống Diễn nhìn quanh, không khỏi ngẩn người. Đây là thế giới thế nào vậy?
Bầu trời đỏ rực như làn sương máu, sấm chớp lóe sáng trong màn sương, thi thoảng có những ngọn lửa từ trên trời rơi xuống tạo thành hố sâu trên mặt đất. Đất đen khô cằn nứt nẻ, không một mầm xanh.
Phản ứng đầu tiên của Tống Diễn là nơi đây thực sự giống Ma Vực, hệt như khung cảnh trong game hay anime... Nhưng khi Hắc Long hạ độ cao, cuối cùng y cũng nhìn rõ cảnh tượng dưới đất.
Sắc mặt Tống Diễn dần trở nên khó coi, cảm giác nặng trĩu chiếm lấy lòng y.
Xác chết chất chồng.
Ngay tại hố lửa vừa rơi xuống, cạnh miệng hố là những mảnh thi thể còn mới, máu tươi vẫn đỏ thắm. Trong những hố sâu khắp nơi chất đầy những bộ xương trắng toát, chồng chất lên nhau.
Các ngôi làng hoang tàn đổ nát. Khi họ bay qua, những người dân mặc áo quần rách rưới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Tống Diễn nhìn lên bầu trời đáng sợ và mặt đất tang thương.
Lúc này trong đầu y chỉ hiện lên một từ.
Địa ngục trần gian.
Không phải một miêu tả bằng lời, không phải hình ảnh hoạt họa, mà là địa ngục trần gian sống động, cảm giác ập đến mạnh mẽ hơn bất kỳ tưởng tượng nào. Gương mặt y tái nhợt, chỉ muốn nôn mửa.
Đây là thế giới của ma tộc đó ư?
Trong sách chưa từng mô tả chi tiết về Ma Vực, thậm chí không đề cập nguồn gốc của ma tộc... nhưng lại viết rất nhiều về những khổ đau mà người trần phải gánh chịu, về sự tàn nhẫn khát máu của ma tộc, về Tịch Vô Quy là kẻ tàn bạo, là kẻ khởi xướng cuộc chiến Tiên-Ma khiến nhân gian đầy vết thương, biến thành nó địa ngục trần gian...
Vì thế y đã luôn cố gắng ngăn chặn điều đó, không muốn nhân gian trở nên giống như trong sách.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng—
Thế giới của Tịch Vô Quy đã như thế này từ lâu.
Tịch Vô Quy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tựa như đã quá quen thuộc, chỉ lạnh lùng nhìn xuống: "Ma Vực quả thực không thể sánh bằng nhân gian, nhưng trước đây không phải thế này."
Tống Diễn giật mình quay đầu nhìn Tịch Vô Quy.
Nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Hắc Long tiếp tục bay, càng lúc càng gần. Tống Diễn nhìn thấy giữa tầng mây đỏ thẫm có một cột trụ đen to lớn hiện ra. Nhìn từ xa đã thấy khổng lồ, chẳng thể hình dung gần lại sẽ như thế nào. Cột trụ ấy sừng sững giữa trời đất, chia cắt trời và đất, nhưng trên bề mặt lại đầy những vết nứt, phát ra ánh sáng xanh u ám như sắp sụp đổ.
Cuối cùng Hắc Long cũng dừng lại.
Tịch Vô Quy nói: "Đây là Trụ Trời."
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói chậm rãi mà nặng nề: "Hai mươi ba năm trước, Trụ Trời nứt toạc, tai ương giáng xuống, mặt đất khô cằn, lửa nóng thiêu rụi. Ma Vực vốn đã hoang vu cằn cỗi còn gặp phải thảm họa này, một nửa ma tộc chết hết. Ta từng nghĩ... cái chết chính là kết cục của chúng ta."
"Nhưng trời không tuyệt đường người, vào ngày Trụ Trời sụp đổ, chúng ta đã nhìn thấy một con đường."
"Một con đường dẫn đến nhân gian."
"Lúc ấy ta mới biết, trên Ma Vực còn có một thế giới như thế, đẹp đẽ vô ngần, đẹp ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."
"Sau đó ta cũng hiểu vì sao Trụ Trời sụp."
"Bởi lòng người ti tiện, lòng tham không đáy, xấu xa tột cùng. Sự tồn tại của họ như mối mọt, từng ngày từng tháng, năm này qua năm khác, cho đến khi Trụ Trời bị ý niệm xấu xa của họ bào mòn."
"Ta chợt nghĩ, cớ sao nhân gian có thể thuộc về con người dơ bẩn, còn ma tộc chúng ta lại phải chịu khổ sở ở nơi này, đón nhận cái chết trong vùng đất không ánh sáng?"
Khóe môi Tịch Vô Quy khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng, không hề có ý cười.
Nếu không có con đường đến nhân gian, ma tộc của hắn đã diệt vong mà chẳng ai hay biết.
Nếu nhân gian không dung chứa bọn họ, vậy hắn sẽ tự mở một con đường đẫm máu, đoạt lại tất cả.
Tịch Vô Quy chậm rãi nói, giọng đầy mỉa mai: "Là ý trời để ma tộc chúng ta đến nhân gian."
"Đó cũng chính là thiên mệnh."
Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, đôi môi khẽ run, hồi lâu không nói nên lời.
Tịch Vô Quy nhìn gương mặt ngơ ngác của Tống Diễn, lòng hắn không chút gợn sóng. Hắn đã quá quen với tất cả những điều này, chỉ có Tống Diễn còn thấy bất ngờ.
Hắn vốn không muốn để Tống Diễn nhìn thấy thế giới của hắn.
Chẳng ai lại yêu thích thế giới này.
Kiếp trước khi làm Cố Duy, hắn hiểu rõ con người ghét ma tộc thế nào. Mối thâm thù của họ là cuộc chiến sinh tồn, không có cách nào hòa giải được. Nếu họ biết Ma Vực sắp diệt vong, nhất định sẽ hả hê, mong cho ma tộc mau chóng bị tiêu diệt.
Dù Tống Diễn khác biệt, nhưng thấy những cảnh tượng này thì có ích gì? Hắn chỉ muốn để y hiểu rằng, hắn sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Bởi hắn không còn đường lui.
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn Tống Diễn, đáy mắt trĩu nặng bi thương. Sự lựa chọn của hắn đã rõ, còn Tống Diễn thì sao?
Thực ra lựa chọn của Tống Diễn cũng đã quá rõ ràng.
Tống Diễn thương yêu thế nhân, xót xa cho sinh linh. Từ khi y không màng mọi thứ để cứu Thành Túc Minh đã cho thấy điều đó. Ngày y rời đi, y đã cho hắn câu trả lời.
Giữa họ, ranh giới giữa hai giống loài chính là vấn đề lớn nhất. Hắn không muốn đối địch với Tống Diễn, nên tự dối mình.
Giờ thì y đã thấy tất cả, sẽ không còn bất kỳ kỳ vọng nào dành cho hắn, cũng sẽ không nói những lời ngây ngô hôm ấy...
Tịch Vô Quy siết chặt môi, trong ngực trào dâng những cơn tức giận, thực ra hắn có vô số cách để Tống Diễn không thể rời xa mình. Nhưng hắn không đành lòng làm vậy với y...
Nhưng lần này, dù phải nhốt y bên mình, hắn cũng không bao giờ để y rời đi nữa.
Nỗi đau thắt lấy tim hắn khiến Tịch Vô Quy gần như tê dại. Hắn không thể buông tay, dù Tống Diễn có hận hắn...
Nhưng ngay lúc đó, hắn thấy Tống Diễn tiến lên một bước, mắt hoe đỏ như mặt hồ bị hòn đá ném xuống làm gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
Tống Diễn ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy ánh nước, giọng nói nhẹ tựa làn gió: "Tại sao... ngươi không nói với ta sớm hơn?"
Ít nhất, ta đã có thể cùng ngươi đối diện.
Cùng tìm cách giải quyết.
Chứ không phải để ngươi một mình chịu đựng tất cả.