Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 53: Chốn cũ
Khi trở về, bước chân của Tống Diễn hơi loạng choạng.
Y không hề biết năm xưa Cố Duy đã vì y mà làm nhiều đến thế, cũng không biết rằng, Cố Duy từng muốn quay lại tìm y.
Mà y thậm chí chưa từng có cơ hội gặp mặt Cố Duy lần cuối.
Phục Diễm còn kể cho y rất nhiều chuyện khác. Gã nói năm đó khi Quân thượng phát hiện ra y, ngài thà tự mình giả dạng để vào Ngục Hàn Uyên không phải vì muốn đối phó Đại trưởng lão, Đại trưởng lão căn bản không xứng để Quân thượng hao tâm tổn sức.
Phục Diễm đã đề nghị thẩm vấn đám tù binh ngay để dập tắt mọi âm mưu cướp ngục của Tiên môn, nhưng Quân thượng đều từ chối. Dù không nói ra, nhưng trong lòng ngài vẫn luôn quan tâm đến y.
Quân thượng chỉ sinh lòng muốn giết Đại trưởng lão sau khi bị y ám sát.
Tống Diễn đưa tay lên che mắt, cười khổ một tiếng.
Có lẽ Cố Duy thật sự giấu giếm y vài chuyện, có lẽ Cố Duy không hoàn toàn giống như y nghĩ, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là tình cảm của Cố Duy dành cho y.
Y không dám tưởng tượng nỗi đau mà Cố Duy đã chịu đựng trước khi chết... Nhưng ngay cả như vậy, Tịch Vô Quy vẫn hết mực chiều chuộng y, không nỡ làm tổn thương y chút nào.
Vậy mà y lại nghi ngờ lòng dạ của hắn, còn muốn lợi dụng tình cảm này.
Cơn đau nơi lồng ngực cứ âm ỉ từng cơn.
Y cứ ngỡ ba năm qua chỉ mình y là kẻ chịu đựng dày vò, nhưng thật ra không phải, Tịch Vô Quy cũng vậy. Có lẽ vì thế mà hắn không muốn nói thật với y từ đầu, vì chắc hẳn hắn cũng nghĩ y không hề yêu hắn...
Nhưng dù vậy, Tịch Vô Quy vẫn tha cho Thành Túc Minh.
Tống Diễn lại nhớ đến lời của Phục Diễm.
Phục Diễm nói nếu y muốn, gã sẽ giúp y rời khỏi đây. Tưởng chừng như cho y một lựa chọn, nhưng thực ra chẳng có lựa chọn nào cả.
Ý của Phục Diễm đã quá rõ ràng, y phải rời khỏi Tịch Vô Quy. Chỉ có khác biệt là sống mà đi hay chết mà đi. Nếu y không muốn rời đi, Tống Diễn không nghi ngờ gì Phục Diễm sẽ giết mình.
Phục Diễm đã không còn để ý sống chết của bản thân.
Lý do gã chưa ra tay chỉ là lo sợ nếu giết y ngay Tịch Vô Quy sẽ có phản ứng khó lường, nên mới để cho y một lối thoát.
Nhưng y có thật sự muốn rời đi không?
Trước đây quả thực y đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng khi sự lựa chọn thực sự hiện ra trước mắt, y lại chần chừ. Nếu y bỏ Cố Duy một lần nữa mà ra đi, chắc chắn Cố Duy sẽ rất đau lòng...
Thế nên y không đưa ra câu trả lời rõ ràng với Phục Diễm, chỉ bảo hãy cho y thêm thời gian để suy nghĩ.
- ------------------------------
Khi Tịch Vô Quy trở về thì đã là đêm khuya.
Hắn hứa sẽ đưa Tống Diễn về Thành Túc Minh, nhưng mọi việc ở đây cần được sắp xếp ổn thỏa. Dạo này Tiên môn thua trận liên tiếp, nhưng hắn vẫn không thể lơ là. Tịch Vô Quy lặng lẽ bước vào tẩm điện.
Lúc này Tống Diễn thường đã ngủ.
Nhưng khi hắn mở cửa lại thấy Tống Diễn đang lặng lẽ ngồi bên mép giường, ánh mắt thoáng chút mờ mịt.
Dù hắn đã giữ Tống Diễn ở bên cạnh, nhưng hắn hiểu rằng bề ngoài Tống Diễn dịu dàng, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Dù rơi vào Ma cung y vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lại còn tính giúp Tông Diệu tìm kẻ phản bội, không bao giờ dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh. Y chưa từng thể hiện vẻ mặt yếu đuối như vậy, như thể đã cùng đường, khiến Tịch Vô Quy thấy nhói lòng.
Hắn bèn nghĩ lại xem mình có làm gì sai không, nhưng hai ngày qua hắn bận rộn xử lý công việc, thậm chí không có thời gian đến gần Tống Diễn, theo lý thì cũng không thể có ai dám xúc phạm y.
Tịch Vô Quy nhíu mày, kéo Tống Diễn vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Tống Diễn nhìn hắn đầy ngẩn ngơ.
Nhìn vào gương mặt mà y vẫn luôn khao khát ấy, mới thấy Tịch Vô Quy thật sự rất giống Cố Duy. Không, không phải là giống... thực chất, hắn chính là Cố Duy.
Ba năm qua y đã bỏ ra bao nhiêu thứ chỉ để báo thù cho Cố Duy. Thật lòng, y nhớ cậu ấy nhiều lắm.
Nếu là Tống Diễn của ba năm trước, dù biết rõ Cố Duy là Tịch Vô Quy thì y vẫn sẽ không do dự mà đến bên hắn. Bởi lẽ với y, tiên hay ma cũng chỉ là nhân vật trong sách mà thôi, chẳng phải thật sự. Chỉ có Cố Duy là có thật trong lòng y. Dù y không muốn chứng kiến cảnh sinh linh lầm than, nhưng y vẫn sẽ thử, thử nói chuyện với Tịch Vô Quy, thử cố gắng thay đổi mọi thứ.
Chứ không như bây giờ, chần chừ không dứt khoát.
Ba năm trôi qua, những người thân cận với y giờ đây không chỉ có Cố Duy, mà còn rất nhiều người khác. Dường như chỉ cần y lưỡng lự đôi chút là đã phản bội lại tất cả những người đã ngã xuống, khiến sâu thẳm trong lòng y như có một thứ gì đó bị đè nén, không thể thoát ra.
Và y cũng không thể tự giải thoát cho chính mình.
Tống Diễn cụp mắt xuống, đưa tay kéo lấy tay áo của Tịch Vô Quy, giọng khàn khàn: "Ngày mai chúng ta về phải không?"
Giọng Tịch Vô Quy dịu lại: "Đúng vậy."
Thì ra Tống Diễn gần quê nên lo lắng.
(*) 近乡情怯: ý chỉ một người lâu không về quê, nên đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
- -----------------------
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Tống Diễn nhận ra mình đang được Tịch Vô Quy ôm chặt, tâm trạng dường như đã dần bình ổn.
Y và Tịch Vô Quy cùng bước ra ngoài.
Lần này họ không cưỡi con Hắc Long ngạo nghễ mà ngồi trong một cỗ kiệu bay. Thành Túc Minh cách núi Táng Hồn không xa, chẳng mấy chốc bóng dáng của thành đã hiện ra từ phía xa.
Tống Diễn vén rèm nhìn xuống, lòng có chút bồi hồi. Chẳng bao lâu sau cỗ kiệu đáp xuống trước cổng thành, y và Tịch Vô Quy bước xuống rồi đi bộ qua cổng vào thành.
Khắp nơi trên tường thành đều có Ma tộc tuần tra, canh gác cổng thành cũng là Ma tộc, bọn họ đều cúi chào một cách kính cẩn khi thấy hai người.
Tống Diễn đi trên con đường quen thuộc.
Những ngôi nhà gần tường thành bị tàn phá nặng nề, khắp nơi đều là dấu tích của những cuộc chiến ác liệt.
Tống Diễn thoáng như quay lại ba năm về trước, khi đó y vẫn chỉ là một người phàm. Dù đã hứa với Tông Diệu sẽ đi đến Không Huyền Cảnh, nhưng vì không yên tâm về Thành Túc Minh, lo sợ thảm cảnh thảm sát nên y đã kiên quyết ở lại, cùng các tiên nhân và tu sĩ chống trả.
Khi đó y cũng không giúp được gì nhiều, không thể ra tiền tuyến chiến đấu mà chỉ có thể theo sau hỗ trợ di dời dân chúng. Y thấy những người quen kéo cả gia đình vội vã chạy trốn, trên mặt ai nấy đều tràn ngập lo lắng. Họ buộc phải bỏ lại quê hương, nơi mà họ đã sinh sống cả đời.
May mắn là hình như Ma tộc không có ý định tàn sát, Tịch Vô Quy cũng không ra tay. Họ đã cố thủ suốt một tháng, cuối cùng buộc phải bỏ lại Thành Túc Minh.
Những tàn tích vẫn còn đó, giống như ba năm trước, chỉ là đã thêm phần cũ kỹ. Những mảng tường đổ nát mọc cỏ dại, những viên gạch đỏ phủ đầy bụi bặm, các vết kiếm trên tường đã mờ nhạt... Dấu vết thời gian lạnh lùng vô tình, nhắc nhở rằng tất cả đều đã qua.
Tống Diễn từ từ tiến sâu vào trong thành.
Ban đầu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đi một lát, y bắt đầu có chút ngạc nhiên.
Trung tâm thành dường như không thay đổi nhiều so với ba năm trước. Ngoại trừ việc trên phố toàn là Ma tộc tuần tra, còn lại những ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, không có cảnh tan hoang như bên ngoài. Xem ra Ma tộc không phá hoại gì nhiều.
Chỉ là khắp nơi đều cửa đóng then cài, không khí trầm lắng, thỉnh thoảng có nhà mở cửa nhưng kẻ ra vào đều là Ma tộc.
Lúc sau Tống Diễn cũng đến trước cổng Tống phủ. Y ngước nhìn cánh cửa đỏ sậm, vòng đồng trên cửa đã phủ một lớp bụi.
Y lấy lại bình tĩnh, đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Bước vào bên trong, y không khỏi sững sờ, tự hỏi liệu có phải mình nhìn nhầm.
Khoảnh sân quen thuộc vẫn giống như ba năm trước. Lối đi lát đá xanh sạch sẽ như vừa được quét dọn, hoàn toàn khác với những căn nhà bên ngoài phủ đầy dấu vết của thời gian. Nơi này cứ như thể thời gian đã dừng trôi.
Tống Diễn không dám tin, tiếp tục đi vào bên trong đến tận sân viện cũ của mình. Sân viện yên tĩnh vắng lặng, không còn bóng dáng của những nha hoàn ríu rít.
Nhưng cách trang trí vẫn không thay đổi chút nào, cây quế vẫn tươi tốt xanh um, chim chóc thi thoảng bay ngang. Chiếc ghế mây đặt dưới bóng cây không vương một hạt bụi nào, trên chiếc bàn đá bên cạnh còn đặt bộ ấm trà sứ thanh hoa mà y yêu thích.
Tống Diễn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Tịch Vô Quy đứng ngay phía sau y, gương mặt luôn lạnh lùng giờ lại như có chút bối rối, ngượng ngùng.
Lúc hắn giữ lại mọi thứ này, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tống Diễn sẽ trở lại.
Năm đó khi hắn xuất quan, nhìn thấy nửa bức thư hòa ly mà Phục Diễm mang về, hắn hiểu Tống Diễn không còn tình cảm với hắn. Lòng tự tôn không cho phép hắn quay về tìm y, trách nhiệm cũng không cho phép hắn từ bỏ mọi thứ, nên hắn coi như tất cả đã chấm dứt. Nếu Tống Diễn đã chọn đi cùng Tông Diệu, điều đó chứng tỏ y đã có sự lựa chọn của mình.
Vậy thì hắncũng nên buông tay.
Khi hắn công phá Thành Túc Minh, nơi đây đã là tòa thành trống không.
Trong một khoảnh khắc bốc đồng, Tịch Vô Quy giữ lại Tống phủ, bảo người quét dọn, dù ba năm qua hắn chưa từng quay lại nơi này lần nào.
Có lẽ, hắn biết rõ nơi đây chỉ là một giấc mơ, ngắn ngủi và hư ảo, nhưng lại là một giấc mơ đẹp, nên trong thâm tâm vẫn có chút quyến luyến, không nỡ xóa sạch đi tất cả, đốt thành tro bụi.
Khi Tống Diễn đề nghị quay về Thành Túc Minh, trong lòng Tịch Vô Quy thật ra đã lưỡng lự.
Bởi vì nếu đưa Tống Diễn về đây, thì hắn như đang tự phơi bày mặt yếu đuối nhất của mình, trần trụi bày ra trước người ấy.
Một lời cầu xin lòng thương xót.
Tịch Vô Quy không thích người khác thấy mình yếu đuối, càng không muốn được thương hại, hắn không muốn bản thân bị người ta phán xét. Là Ma Quân, lẽ ra hắn phải là kẻ không gì lay chuyển nổi, là niềm hy vọng của toàn bộ Ma tộc, hắn đã quen với ánh mắt ngưỡng vọng, kính sợ, khiếp đảm của người khác, đã quen với việc nắm quyền chủ động, kiểm soát tất cả những gì ngài có thể kiểm soát...
Nhưng cuối cùng, Tịch Vô Quy vẫn đưa Tống Diễn đến đây.
Hắn không thể từ chối Tống Diễn.
Đây là nhà, nơi mà y luôn khắc khoải trong lòng.
Tống Diễn lặng nhìn Tịch Vô Quy, không có chút gió nào, vậy mà đôi mắt y lại hơi cay.
Khi ấy Tịch Vô Quy vừa trải qua cái chết, trước khi chết chỉ nhận được một bức thư hòa ly cùng bóng lưng lạnh lùng bỏ đi của y. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn giữ lại ngôi nhà của họ.
Cẩn thận nâng niu tất cả.
Lồng ngực Tống Diễn như có dòng cảm xúc đang cuộn trào, như một dòng sông vỡ đê, cuốn trôi tất cả lý trí của y.
Y luôn băn khoăn, luôn tự hỏi rằng Cố Duy và Tịch Vô Quy có phải cùng một người không, giữa họ có những điểm giống nhau và khác biệt ra sao...
Y luôn cố gắng tách biệt hai người này, nhìn nhận họ một cách khác nhau.
Dù đôi lúc không phân biệt được ai là ai, nhưng sâu thẳm trong lòng y vẫn luôn cảm thấy mọi thứ đã không còn như trước, người này cũng không còn là người cũ nữa.
Tất cả đều đứt gãy.
Nhưng khoảnh khắc này, Tống Diễn bỗng hiểu ra.
Có những điều chẳng cần phải tách bạch, mà cũng không thể tách ra. Dù Cố Duy có thay đổi thế nào thì vẫn là Cố Duy trong ký ức của y.
Bóng dáng người trước mắt cuối cùng cũng ở đây, trong mắt Tống Diễn, hòa làm một với bóng dáng của ba năm trước, trở nên rõ ràng và sắc nét, không còn là một hình ảnh mờ nhạt nữa.
Tống Diễn nhẹ nhàng thở phào, như thể nỗi u uất đè nén bấy lâu nay trong ngực cuối cùng đã được gió thổi tan.
Y muốn tha thứ cho chính mình.
Tống Diễn khẽ cong môi, mỉm cười: "Chúng ta đã về nhà rồi."
Tịch Vô Quy sững sờ nhìn Tống Diễn. Người đàn ông thanh tú đứng giữa sân, khẽ mỉm cười với hắn. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy chứa đựng sự dịu dàng mà hắn quen thuộc, tất cả như trở lại ba năm trước, khiến trái tim Tịch Vô Quy trong một thoáng như ngừng đập.
Thật ra, hắn từng rất lo lắng.
Hắn sợ Tống Diễn sẽ mỉa mai hắn không biết tự lượng sức, sợ Tống Diễn sẽ lạnh nhạt với tất cả điều này, sợ rằng Tống Diễn sẽ chối bỏ quá khứ của họ...
Hắn sợ rằng người không nỡ từ bỏ tất cả chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Nhưng khoảnh khắc này, Tống Diễn đã đưa ra câu trả lời của mình.
Không giễu cợt, không lạnh lùng, không chối bỏ... Nụ cười của người ấy vẫn dịu dàng như mọi khi, như làn gió xuân khẽ thổi qua, khiến trái tim của Tịch Vô Quy bỗng trở nên bình yên lạ thường.
Tịch Vô Quy chậm rãi siết chặt tay mình, tiến thêm một bước nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Diễn, giọng khàn khàn: "Ừm."
Tống Diễn đẩy cửa bước vào trong, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, lòng đầy xúc cảm. Ai có thể ngờ rằng ba năm đã trôi qua, y vẫn có thể quay lại đây lần nữa. Y từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Thậm chí nếu có quay lại, nơi đây chỉ còn là một đống tàn tích.
Nhưng không phải vậy.
Y muốn cho bản thân một khoảnh khắc yếu đuối.
Ít nhất là lúc này, đừng suy nghĩ gì về hận thù, chỉ muốn cùng Tịch Vô Quy ở lại đây, trải qua một đêm bình yên.
Đêm đó, họ cùng nhau ăn bữa cơm trong căn phòng ấy.
Mọi thứ đều giống như trước.
Chỉ là không còn những nha hoàn phục vụ, Tống Diễn tự mình thu dọn bát đũa, Tịch Vô Quy ngập ngừng một lát rồi cũng đứng lên giúp y.
Nhìn động tác vụng về của Tịch Vô Quy, Tống Diễn không khỏi bật cười. Hắn vẫn chưa thành thạo những việc này. Nhớ lại đêm giao thừa ba năm trước, họ cùng nhau trang hoàng nhà cửa, dán giấy và câu đối xuân, chỉ có Cố Duy lạnh lùng đứng trong góc như lạc lõng với mọi thứ xung quanh. Nhìn hắn như vậy, y không chịu được mà cố ý sai Cố Duy làm việc này việc nọ.
Dù Cố Duy chưa từng làm những việc ấy, nhưng chỉ cần y nói gì hắn cũng đều làm theo. Dần dần hắn cũng như hòa nhập vào không khí đó, cả người toát ra chút sức sống.
Tống Diễn bần thần nhớ lại.
Đêm đã buông xuống.
Tịch Vô Quy thắp ngọn nến trên bàn, nhìn Tống Diễn đang ngẩn ngơ, trong mắt hiếm khi hiện lên vẻ dịu dàng.
Nhớ về quá khứ, đâu chỉ có riêng Tống Diễn.
Một lát sau, Tống Diễn tỉnh lại từ mớ suy nghĩ của mình, khẽ nhìn Tịch Vô Quy cười: "Nên đi nghỉ thôi."
Trước đây Cố Duy thường nằm bên trong, Tống Diễn luôn đợi đến khi hắn ngủ say mới lặng lẽ trèo lên giường. Bây giờ thì không cần phiền phức như vậy.
Tịch Vô Quy nằm trong, Tống Diễn cũng nằm xuống bên cạnh. Hai người nhìn lên màn trướng quen thuộc.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.
Tống Diễn mở to mắt nhìn, chợt nhớ lại chuyện cũ, khẽ bật cười: "Nói ra thì, lúc vừa say rượu tỉnh dậy, mở mắt ra thấy ngươi nằm cạnh, ta thật sự giật mình một phen. Khi đó thật ra ta đã rất căng thẳng..."
Dù không thể nói mình là người xuyên không, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Tống Diễn cứ độc thoại như vậy, vốn dĩ nghĩ sẽ chẳng có câu trả lời nào, ai ngờ một giọng trầm thấp chợt vang lên.
"Lúc đó ta suýt giết ngươi."
Tống Diễn lập tức quay đầu lại, nhìn Tịch Vô Quy đầy bất ngờ.
Ánh mắt Tịch Vô Quy bình thản, khẽ nhếch môi: "Khi đó nếu ngươi không gọi đại phu cho ta, chỉ cần làm một động tác sai hay nói sai một lời, có thể ta đã giết ngươi rồi."
Tống Diễn ngạc nhiên ngồi bật dậy: "Khi đó ngươi đã muốn giết ta? Nhưng lúc đó ngươi vẫn là Cố Duy cơ mà."
Chẳng phải Cố Duy chỉ là một người đáng thương yếu đuối ư, sao có thể có ý định đó...
Tịch Vô Quy nhướng mày: "Cố Duy cũng có thể giết người."
Tống Diễn im lặng một lát, nhớ lại cái chết của Cố Tư Tề, không thể phủ nhận lời này. Thật ra y sớm nên nhận ra, nhưng có lẽ khi đó y đã đặt Cố Duy trong lòng nên không nhận ra mà thôi...
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Nhưng điều khiến ta thấy may mắn nhất bây giờ là đã không giết ngươi."
Giọng của hắn thấp như từ nơi sâu thẳm nhất, lại nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng khi lọt vào tai Tống Diễn, lại như tạo nên những gợn sóng trong lòng y.
Tống Diễn cúi đầu đầy bối rối, khẽ nói: "Nếu ngươi không nói, ta cũng chẳng biết."
Chẳng biết mình suýt bị giết ngay khi vừa xuyên qua.
Như vậy y chắc chắn là người xuyên không chết nhanh nhất.
Tâm trạng Tống Diễn rối bời. Hóa ra Cố Duy cũng biết giết người, không ngây thơ đáng thương như y nghĩ, không cần y bảo vệ. Lúc họ bên nhau, không biết bao nhiêu lần Cố Duy có ý định giết y. Nhưng đến cuối Cố Duy vẫn không giết y, ngược lại còn nhiều lần liều mạng bảo vệ y...
Tống Diễn nở nụ cười thoải mái.
Tất cả đã là quá khứ rồi.
Hiếm khi có được bầu không khí như hôm nay, Tống Diễn quả thực hơi tò mò, muốn biết còn điều gì mà y chưa rõ nữa không.
Tống Diễn quay sang nhìn Tịch Vô Quy: "Cố Tư Tề chết thế nào?"
Tịch Vô Quy hờ hững nói: "Cậu ta định giết ta nên ta bèn tương kế tựu kế, dùng độc làm cậu ta tê liệt rồi đẩy xuống lầu."
Tống Diễn ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết dùng độc?"
Tịch Vô Quy liếc nhìn Tống Diễn, thấy y không trách mình lừa dối mà chỉ tò mò hắn có biết dùng độc hay không.
Tịch Vô Quy đáp nhẹ nhàng: "Kiếp đó ta chỉ là người bình thường, không dùng độc thì sao giết người được?"
Tống Diễn hỏi: "Thế ngươi định giết ta như thế nào?"
Giờ Tịch Vô Quy hơi hối hận khi đã nhắc đến chuyện này. Hắn ngượng ngùng, hồi lâu mới nói nhỏ: "Kim độc."
Tống Diễn nghĩ thầm: Ma đầu này lúc đó cũng khổ ghê, muốn giết người cũng vất vả như vậy, đâu như giờ thì muốn giết là giết. Bảo sao trong truyện gốc lại có đoạn hắn thịnh nộ đòi giết sạch cả thành. Bao nhiêu uất ức thế, tính cách của ma đầu lại hay trả thù, sao mà chịu đựng được... May mà lần này mình đã giúp hắn kết liễu kẻ thù từ sớm.
Tống Diễn lại hỏi: "Khi chúng ta rơi xuống vực, người cứu chúng ta là Ma tộc, chính là Phục Diễm phải không?"
Tịch Vô Quy gật đầu: "Gã được lệnh bảo vệ ta khi ta lịch kiếp, trước khi kết thúc phải bảo vệ ta không để ta chết, nếu không sẽ tổn hại đến thần hồn của ta."
Tống Diễn nói: "Đợi đến thời điểm thì có thể giết."
Tịch Vô Quy im lặng thay câu trả lời.
Tống Diễn đã hiểu. Thời điểm hai mươi năm chính là khi lịch kiếp kết thúc, thảo nào hắn không chết sớm mà cứ đợi đến khi đó mới chết, thật là chuyện trùng hợp oái ăm.
Tống Diễn tiếp tục hỏi Tịch Vô Quy nhiều chuyện khác, nghĩ gì thì hỏi nấy, Tịch Vô Quy đều trả lời tất cả.
Họ trò chuyện suốt đêm cho đến khi trời gần sáng.
Kể từ khi tái ngộ Tịch Vô Quy, dường như đây là lần đầu tiên họ nói chuyện nhiều như vậy, khiến Tống Diễn cảm thấy như đang mơ...
Y như được biết thêm về Cố Duy lần nữa. Trong tâm trí y, hình ảnh của Cố Duy không còn là người lạnh lùng, cô độc đáng thương nữa mà trở nên sinh động hơn nhiều. Dù có đôi lúc cảm thấy hắn giấu diếm khiến y tức đến ngứa răng, nhưng trong thâm tâm, y vẫn không thể ghét bỏ, thậm chí còn có chút thương cảm cho sự nhẫn nhịn của hắn.
Tống Diễn đã nhận thức một cách rõ ràng...
Dù Cố Duy có là người như thế nào đi nữa.
Y vẫn thích hắn.
Tống Diễn chợt nhớ đến lời Phục Diễm. Phục Diễm vẫn đang chờ câu trả lời của y, nhưng lòng Tống Diễn đã có đáp án.
Y không muốn rời đi.
Rời đi chẳng có ý nghĩa gì, mà chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu y bỏ trốn, chắc chắn Cố Duy sẽ đi tìm y, dù phải vượt núi băng sông cũng sẽ tìm đến. Họ đã định sẵn phải gắn bó khăng khít, chẳng thể dứt bỏ.
Khi lòng đã hướng về hắn, thì cần gì phải phức tạp hóa mọi chuyện?
Y muốn thuận theo trái tim mình.
Tống Diễn quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tịch Vô Quy đang tựa nghiêng bên giường trong bộ đồ đen, Tống Diễn nhìn gương mặt tái nhợt lạnh lẽo ấy. Người đàn ông trong mắt y giờ đây không còn là ma đầu đáng sợ, mà chỉ là người đã từng đêm nằm bên cạnh y, người đã cùng y trải qua những tháng ngày bình dị ấy.
Là người mà y trân trọng trong tim.
Ít nhất, y muốn cho Tịch Vô Quy biết rằng y cũng thích hắn. Lá thư hòa ly đó là điều y hối hận nhất.
Tống Diễn đã đưa ra quyết định. Y nghiêng người tới gần, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn nhẹ.
Đôi mắt Tịch Vô Quy bất giác mở to.
Hắn không dám tin nhìn Tống Diễn.
Nụ hôn của Tống Diễn nhẹ nhàng, lướt qua tựa chiếc lông vũ, hàng mi y khẽ run, trong đôi mắt đào hoa ấy là tình cảm đong đầy, tựa như đã dồn hết can đảm, đôi mắt y phản chiếu hình ảnh hắn.
Hơi thở của Tịch Vô Quy dần trở nên gấp gáp, rồi ngay khi Tống Diễn định rời đi, hắn đặt tay lên sau gáy y, theo bản năng mà kéo y lại, làm nụ hôn ấy thêm sâu.
Tống Diễn không hề chống cự.
Không giống như những lần thuận theo giả dối trước đây.
Như thể đang chờ hắn muốn gì thì làm, đôi mắt y lấp lánh như mặt hồ sáng sớm, y thậm chí còn khẽ hé môi đáp lại hắn.
Trong khoảnh khắc đó Tịch Vô Quy không còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt hắn tối đen như vực thẳm, xoay người đặt Tống Diễn xuống giường, nụ hôn trở nên mãnh liệt, điên cuồng như muốn cắn nuốt lấy con người này.
Tống Diễn bị hôn đến mức phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, một giọt lệ rơi nơi khóe mắt. Đây không phải lần đầu y bị Tịch Vô Quy hôn.
Nụ hôn của ma đầu lúc nào cũng mãnh liệt như vậy.
Nhưng lần này, y bỗng không còn sợ nữa.
Vì sao y lại phải sợ Cố Duy chứ?
Cố Duy tuyệt đối sẽ không làm y tổn thương.
Cố Duy là người yêu y nhất trên đời này.
Nụ hôn của hắn rơi lên khóe mắt y, lên gò má rồi xuống đến chiếc cổ, nóng bỏng và đầy đam mê. Tống Diễn có thể cảm nhận được khát khao mãnh liệt trong từng hơi thở của Tịch Vô Quy, nhưng chút bối rối và căng thẳng trong lòng y nhanh chóng bị những nụ hôn ấy cuốn trôi, khiến y không thể nghĩ ngợi gì thêm.
Cổ y ngửa ra phía sau, tầm nhìn dần mờ đi.
Tình cảm nồng nàn của người đàn ông không còn giấu giếm, mạnh mẽ như muốn nhấn chìm y, làm y chẳng thể nào thoát ra... Mà y cũng không muốn rời xa người đàn ông này nữa.
Y muốn mãi mãi như thế này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, yết hầu Tống Diễn khẽ rung lên, y cố gắng nhìn rõ người trước mặt, đôi môi mấp máy, giọng khản đặc vỡ vụn.
Chỉ có lúc này y mới dám buông mình tự do, ích kỷ và bồng bột mà...
Thốt lên lời chôn sâu trong đáy lòng.
"Chúng ta hãy rời khỏi đây."
"Sống cuộc sống tự tại, không vướng bận gì nữa."
"Được không?"
"Cố Duy."
Y không hề biết năm xưa Cố Duy đã vì y mà làm nhiều đến thế, cũng không biết rằng, Cố Duy từng muốn quay lại tìm y.
Mà y thậm chí chưa từng có cơ hội gặp mặt Cố Duy lần cuối.
Phục Diễm còn kể cho y rất nhiều chuyện khác. Gã nói năm đó khi Quân thượng phát hiện ra y, ngài thà tự mình giả dạng để vào Ngục Hàn Uyên không phải vì muốn đối phó Đại trưởng lão, Đại trưởng lão căn bản không xứng để Quân thượng hao tâm tổn sức.
Phục Diễm đã đề nghị thẩm vấn đám tù binh ngay để dập tắt mọi âm mưu cướp ngục của Tiên môn, nhưng Quân thượng đều từ chối. Dù không nói ra, nhưng trong lòng ngài vẫn luôn quan tâm đến y.
Quân thượng chỉ sinh lòng muốn giết Đại trưởng lão sau khi bị y ám sát.
Tống Diễn đưa tay lên che mắt, cười khổ một tiếng.
Có lẽ Cố Duy thật sự giấu giếm y vài chuyện, có lẽ Cố Duy không hoàn toàn giống như y nghĩ, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là tình cảm của Cố Duy dành cho y.
Y không dám tưởng tượng nỗi đau mà Cố Duy đã chịu đựng trước khi chết... Nhưng ngay cả như vậy, Tịch Vô Quy vẫn hết mực chiều chuộng y, không nỡ làm tổn thương y chút nào.
Vậy mà y lại nghi ngờ lòng dạ của hắn, còn muốn lợi dụng tình cảm này.
Cơn đau nơi lồng ngực cứ âm ỉ từng cơn.
Y cứ ngỡ ba năm qua chỉ mình y là kẻ chịu đựng dày vò, nhưng thật ra không phải, Tịch Vô Quy cũng vậy. Có lẽ vì thế mà hắn không muốn nói thật với y từ đầu, vì chắc hẳn hắn cũng nghĩ y không hề yêu hắn...
Nhưng dù vậy, Tịch Vô Quy vẫn tha cho Thành Túc Minh.
Tống Diễn lại nhớ đến lời của Phục Diễm.
Phục Diễm nói nếu y muốn, gã sẽ giúp y rời khỏi đây. Tưởng chừng như cho y một lựa chọn, nhưng thực ra chẳng có lựa chọn nào cả.
Ý của Phục Diễm đã quá rõ ràng, y phải rời khỏi Tịch Vô Quy. Chỉ có khác biệt là sống mà đi hay chết mà đi. Nếu y không muốn rời đi, Tống Diễn không nghi ngờ gì Phục Diễm sẽ giết mình.
Phục Diễm đã không còn để ý sống chết của bản thân.
Lý do gã chưa ra tay chỉ là lo sợ nếu giết y ngay Tịch Vô Quy sẽ có phản ứng khó lường, nên mới để cho y một lối thoát.
Nhưng y có thật sự muốn rời đi không?
Trước đây quả thực y đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng khi sự lựa chọn thực sự hiện ra trước mắt, y lại chần chừ. Nếu y bỏ Cố Duy một lần nữa mà ra đi, chắc chắn Cố Duy sẽ rất đau lòng...
Thế nên y không đưa ra câu trả lời rõ ràng với Phục Diễm, chỉ bảo hãy cho y thêm thời gian để suy nghĩ.
- ------------------------------
Khi Tịch Vô Quy trở về thì đã là đêm khuya.
Hắn hứa sẽ đưa Tống Diễn về Thành Túc Minh, nhưng mọi việc ở đây cần được sắp xếp ổn thỏa. Dạo này Tiên môn thua trận liên tiếp, nhưng hắn vẫn không thể lơ là. Tịch Vô Quy lặng lẽ bước vào tẩm điện.
Lúc này Tống Diễn thường đã ngủ.
Nhưng khi hắn mở cửa lại thấy Tống Diễn đang lặng lẽ ngồi bên mép giường, ánh mắt thoáng chút mờ mịt.
Dù hắn đã giữ Tống Diễn ở bên cạnh, nhưng hắn hiểu rằng bề ngoài Tống Diễn dịu dàng, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Dù rơi vào Ma cung y vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lại còn tính giúp Tông Diệu tìm kẻ phản bội, không bao giờ dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh. Y chưa từng thể hiện vẻ mặt yếu đuối như vậy, như thể đã cùng đường, khiến Tịch Vô Quy thấy nhói lòng.
Hắn bèn nghĩ lại xem mình có làm gì sai không, nhưng hai ngày qua hắn bận rộn xử lý công việc, thậm chí không có thời gian đến gần Tống Diễn, theo lý thì cũng không thể có ai dám xúc phạm y.
Tịch Vô Quy nhíu mày, kéo Tống Diễn vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Tống Diễn nhìn hắn đầy ngẩn ngơ.
Nhìn vào gương mặt mà y vẫn luôn khao khát ấy, mới thấy Tịch Vô Quy thật sự rất giống Cố Duy. Không, không phải là giống... thực chất, hắn chính là Cố Duy.
Ba năm qua y đã bỏ ra bao nhiêu thứ chỉ để báo thù cho Cố Duy. Thật lòng, y nhớ cậu ấy nhiều lắm.
Nếu là Tống Diễn của ba năm trước, dù biết rõ Cố Duy là Tịch Vô Quy thì y vẫn sẽ không do dự mà đến bên hắn. Bởi lẽ với y, tiên hay ma cũng chỉ là nhân vật trong sách mà thôi, chẳng phải thật sự. Chỉ có Cố Duy là có thật trong lòng y. Dù y không muốn chứng kiến cảnh sinh linh lầm than, nhưng y vẫn sẽ thử, thử nói chuyện với Tịch Vô Quy, thử cố gắng thay đổi mọi thứ.
Chứ không như bây giờ, chần chừ không dứt khoát.
Ba năm trôi qua, những người thân cận với y giờ đây không chỉ có Cố Duy, mà còn rất nhiều người khác. Dường như chỉ cần y lưỡng lự đôi chút là đã phản bội lại tất cả những người đã ngã xuống, khiến sâu thẳm trong lòng y như có một thứ gì đó bị đè nén, không thể thoát ra.
Và y cũng không thể tự giải thoát cho chính mình.
Tống Diễn cụp mắt xuống, đưa tay kéo lấy tay áo của Tịch Vô Quy, giọng khàn khàn: "Ngày mai chúng ta về phải không?"
Giọng Tịch Vô Quy dịu lại: "Đúng vậy."
Thì ra Tống Diễn gần quê nên lo lắng.
(*) 近乡情怯: ý chỉ một người lâu không về quê, nên đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
- -----------------------
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Tống Diễn nhận ra mình đang được Tịch Vô Quy ôm chặt, tâm trạng dường như đã dần bình ổn.
Y và Tịch Vô Quy cùng bước ra ngoài.
Lần này họ không cưỡi con Hắc Long ngạo nghễ mà ngồi trong một cỗ kiệu bay. Thành Túc Minh cách núi Táng Hồn không xa, chẳng mấy chốc bóng dáng của thành đã hiện ra từ phía xa.
Tống Diễn vén rèm nhìn xuống, lòng có chút bồi hồi. Chẳng bao lâu sau cỗ kiệu đáp xuống trước cổng thành, y và Tịch Vô Quy bước xuống rồi đi bộ qua cổng vào thành.
Khắp nơi trên tường thành đều có Ma tộc tuần tra, canh gác cổng thành cũng là Ma tộc, bọn họ đều cúi chào một cách kính cẩn khi thấy hai người.
Tống Diễn đi trên con đường quen thuộc.
Những ngôi nhà gần tường thành bị tàn phá nặng nề, khắp nơi đều là dấu tích của những cuộc chiến ác liệt.
Tống Diễn thoáng như quay lại ba năm về trước, khi đó y vẫn chỉ là một người phàm. Dù đã hứa với Tông Diệu sẽ đi đến Không Huyền Cảnh, nhưng vì không yên tâm về Thành Túc Minh, lo sợ thảm cảnh thảm sát nên y đã kiên quyết ở lại, cùng các tiên nhân và tu sĩ chống trả.
Khi đó y cũng không giúp được gì nhiều, không thể ra tiền tuyến chiến đấu mà chỉ có thể theo sau hỗ trợ di dời dân chúng. Y thấy những người quen kéo cả gia đình vội vã chạy trốn, trên mặt ai nấy đều tràn ngập lo lắng. Họ buộc phải bỏ lại quê hương, nơi mà họ đã sinh sống cả đời.
May mắn là hình như Ma tộc không có ý định tàn sát, Tịch Vô Quy cũng không ra tay. Họ đã cố thủ suốt một tháng, cuối cùng buộc phải bỏ lại Thành Túc Minh.
Những tàn tích vẫn còn đó, giống như ba năm trước, chỉ là đã thêm phần cũ kỹ. Những mảng tường đổ nát mọc cỏ dại, những viên gạch đỏ phủ đầy bụi bặm, các vết kiếm trên tường đã mờ nhạt... Dấu vết thời gian lạnh lùng vô tình, nhắc nhở rằng tất cả đều đã qua.
Tống Diễn từ từ tiến sâu vào trong thành.
Ban đầu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đi một lát, y bắt đầu có chút ngạc nhiên.
Trung tâm thành dường như không thay đổi nhiều so với ba năm trước. Ngoại trừ việc trên phố toàn là Ma tộc tuần tra, còn lại những ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, không có cảnh tan hoang như bên ngoài. Xem ra Ma tộc không phá hoại gì nhiều.
Chỉ là khắp nơi đều cửa đóng then cài, không khí trầm lắng, thỉnh thoảng có nhà mở cửa nhưng kẻ ra vào đều là Ma tộc.
Lúc sau Tống Diễn cũng đến trước cổng Tống phủ. Y ngước nhìn cánh cửa đỏ sậm, vòng đồng trên cửa đã phủ một lớp bụi.
Y lấy lại bình tĩnh, đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Bước vào bên trong, y không khỏi sững sờ, tự hỏi liệu có phải mình nhìn nhầm.
Khoảnh sân quen thuộc vẫn giống như ba năm trước. Lối đi lát đá xanh sạch sẽ như vừa được quét dọn, hoàn toàn khác với những căn nhà bên ngoài phủ đầy dấu vết của thời gian. Nơi này cứ như thể thời gian đã dừng trôi.
Tống Diễn không dám tin, tiếp tục đi vào bên trong đến tận sân viện cũ của mình. Sân viện yên tĩnh vắng lặng, không còn bóng dáng của những nha hoàn ríu rít.
Nhưng cách trang trí vẫn không thay đổi chút nào, cây quế vẫn tươi tốt xanh um, chim chóc thi thoảng bay ngang. Chiếc ghế mây đặt dưới bóng cây không vương một hạt bụi nào, trên chiếc bàn đá bên cạnh còn đặt bộ ấm trà sứ thanh hoa mà y yêu thích.
Tống Diễn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Tịch Vô Quy đứng ngay phía sau y, gương mặt luôn lạnh lùng giờ lại như có chút bối rối, ngượng ngùng.
Lúc hắn giữ lại mọi thứ này, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tống Diễn sẽ trở lại.
Năm đó khi hắn xuất quan, nhìn thấy nửa bức thư hòa ly mà Phục Diễm mang về, hắn hiểu Tống Diễn không còn tình cảm với hắn. Lòng tự tôn không cho phép hắn quay về tìm y, trách nhiệm cũng không cho phép hắn từ bỏ mọi thứ, nên hắn coi như tất cả đã chấm dứt. Nếu Tống Diễn đã chọn đi cùng Tông Diệu, điều đó chứng tỏ y đã có sự lựa chọn của mình.
Vậy thì hắncũng nên buông tay.
Khi hắn công phá Thành Túc Minh, nơi đây đã là tòa thành trống không.
Trong một khoảnh khắc bốc đồng, Tịch Vô Quy giữ lại Tống phủ, bảo người quét dọn, dù ba năm qua hắn chưa từng quay lại nơi này lần nào.
Có lẽ, hắn biết rõ nơi đây chỉ là một giấc mơ, ngắn ngủi và hư ảo, nhưng lại là một giấc mơ đẹp, nên trong thâm tâm vẫn có chút quyến luyến, không nỡ xóa sạch đi tất cả, đốt thành tro bụi.
Khi Tống Diễn đề nghị quay về Thành Túc Minh, trong lòng Tịch Vô Quy thật ra đã lưỡng lự.
Bởi vì nếu đưa Tống Diễn về đây, thì hắn như đang tự phơi bày mặt yếu đuối nhất của mình, trần trụi bày ra trước người ấy.
Một lời cầu xin lòng thương xót.
Tịch Vô Quy không thích người khác thấy mình yếu đuối, càng không muốn được thương hại, hắn không muốn bản thân bị người ta phán xét. Là Ma Quân, lẽ ra hắn phải là kẻ không gì lay chuyển nổi, là niềm hy vọng của toàn bộ Ma tộc, hắn đã quen với ánh mắt ngưỡng vọng, kính sợ, khiếp đảm của người khác, đã quen với việc nắm quyền chủ động, kiểm soát tất cả những gì ngài có thể kiểm soát...
Nhưng cuối cùng, Tịch Vô Quy vẫn đưa Tống Diễn đến đây.
Hắn không thể từ chối Tống Diễn.
Đây là nhà, nơi mà y luôn khắc khoải trong lòng.
Tống Diễn lặng nhìn Tịch Vô Quy, không có chút gió nào, vậy mà đôi mắt y lại hơi cay.
Khi ấy Tịch Vô Quy vừa trải qua cái chết, trước khi chết chỉ nhận được một bức thư hòa ly cùng bóng lưng lạnh lùng bỏ đi của y. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn giữ lại ngôi nhà của họ.
Cẩn thận nâng niu tất cả.
Lồng ngực Tống Diễn như có dòng cảm xúc đang cuộn trào, như một dòng sông vỡ đê, cuốn trôi tất cả lý trí của y.
Y luôn băn khoăn, luôn tự hỏi rằng Cố Duy và Tịch Vô Quy có phải cùng một người không, giữa họ có những điểm giống nhau và khác biệt ra sao...
Y luôn cố gắng tách biệt hai người này, nhìn nhận họ một cách khác nhau.
Dù đôi lúc không phân biệt được ai là ai, nhưng sâu thẳm trong lòng y vẫn luôn cảm thấy mọi thứ đã không còn như trước, người này cũng không còn là người cũ nữa.
Tất cả đều đứt gãy.
Nhưng khoảnh khắc này, Tống Diễn bỗng hiểu ra.
Có những điều chẳng cần phải tách bạch, mà cũng không thể tách ra. Dù Cố Duy có thay đổi thế nào thì vẫn là Cố Duy trong ký ức của y.
Bóng dáng người trước mắt cuối cùng cũng ở đây, trong mắt Tống Diễn, hòa làm một với bóng dáng của ba năm trước, trở nên rõ ràng và sắc nét, không còn là một hình ảnh mờ nhạt nữa.
Tống Diễn nhẹ nhàng thở phào, như thể nỗi u uất đè nén bấy lâu nay trong ngực cuối cùng đã được gió thổi tan.
Y muốn tha thứ cho chính mình.
Tống Diễn khẽ cong môi, mỉm cười: "Chúng ta đã về nhà rồi."
Tịch Vô Quy sững sờ nhìn Tống Diễn. Người đàn ông thanh tú đứng giữa sân, khẽ mỉm cười với hắn. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy chứa đựng sự dịu dàng mà hắn quen thuộc, tất cả như trở lại ba năm trước, khiến trái tim Tịch Vô Quy trong một thoáng như ngừng đập.
Thật ra, hắn từng rất lo lắng.
Hắn sợ Tống Diễn sẽ mỉa mai hắn không biết tự lượng sức, sợ Tống Diễn sẽ lạnh nhạt với tất cả điều này, sợ rằng Tống Diễn sẽ chối bỏ quá khứ của họ...
Hắn sợ rằng người không nỡ từ bỏ tất cả chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Nhưng khoảnh khắc này, Tống Diễn đã đưa ra câu trả lời của mình.
Không giễu cợt, không lạnh lùng, không chối bỏ... Nụ cười của người ấy vẫn dịu dàng như mọi khi, như làn gió xuân khẽ thổi qua, khiến trái tim của Tịch Vô Quy bỗng trở nên bình yên lạ thường.
Tịch Vô Quy chậm rãi siết chặt tay mình, tiến thêm một bước nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Diễn, giọng khàn khàn: "Ừm."
Tống Diễn đẩy cửa bước vào trong, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, lòng đầy xúc cảm. Ai có thể ngờ rằng ba năm đã trôi qua, y vẫn có thể quay lại đây lần nữa. Y từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Thậm chí nếu có quay lại, nơi đây chỉ còn là một đống tàn tích.
Nhưng không phải vậy.
Y muốn cho bản thân một khoảnh khắc yếu đuối.
Ít nhất là lúc này, đừng suy nghĩ gì về hận thù, chỉ muốn cùng Tịch Vô Quy ở lại đây, trải qua một đêm bình yên.
Đêm đó, họ cùng nhau ăn bữa cơm trong căn phòng ấy.
Mọi thứ đều giống như trước.
Chỉ là không còn những nha hoàn phục vụ, Tống Diễn tự mình thu dọn bát đũa, Tịch Vô Quy ngập ngừng một lát rồi cũng đứng lên giúp y.
Nhìn động tác vụng về của Tịch Vô Quy, Tống Diễn không khỏi bật cười. Hắn vẫn chưa thành thạo những việc này. Nhớ lại đêm giao thừa ba năm trước, họ cùng nhau trang hoàng nhà cửa, dán giấy và câu đối xuân, chỉ có Cố Duy lạnh lùng đứng trong góc như lạc lõng với mọi thứ xung quanh. Nhìn hắn như vậy, y không chịu được mà cố ý sai Cố Duy làm việc này việc nọ.
Dù Cố Duy chưa từng làm những việc ấy, nhưng chỉ cần y nói gì hắn cũng đều làm theo. Dần dần hắn cũng như hòa nhập vào không khí đó, cả người toát ra chút sức sống.
Tống Diễn bần thần nhớ lại.
Đêm đã buông xuống.
Tịch Vô Quy thắp ngọn nến trên bàn, nhìn Tống Diễn đang ngẩn ngơ, trong mắt hiếm khi hiện lên vẻ dịu dàng.
Nhớ về quá khứ, đâu chỉ có riêng Tống Diễn.
Một lát sau, Tống Diễn tỉnh lại từ mớ suy nghĩ của mình, khẽ nhìn Tịch Vô Quy cười: "Nên đi nghỉ thôi."
Trước đây Cố Duy thường nằm bên trong, Tống Diễn luôn đợi đến khi hắn ngủ say mới lặng lẽ trèo lên giường. Bây giờ thì không cần phiền phức như vậy.
Tịch Vô Quy nằm trong, Tống Diễn cũng nằm xuống bên cạnh. Hai người nhìn lên màn trướng quen thuộc.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.
Tống Diễn mở to mắt nhìn, chợt nhớ lại chuyện cũ, khẽ bật cười: "Nói ra thì, lúc vừa say rượu tỉnh dậy, mở mắt ra thấy ngươi nằm cạnh, ta thật sự giật mình một phen. Khi đó thật ra ta đã rất căng thẳng..."
Dù không thể nói mình là người xuyên không, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Tống Diễn cứ độc thoại như vậy, vốn dĩ nghĩ sẽ chẳng có câu trả lời nào, ai ngờ một giọng trầm thấp chợt vang lên.
"Lúc đó ta suýt giết ngươi."
Tống Diễn lập tức quay đầu lại, nhìn Tịch Vô Quy đầy bất ngờ.
Ánh mắt Tịch Vô Quy bình thản, khẽ nhếch môi: "Khi đó nếu ngươi không gọi đại phu cho ta, chỉ cần làm một động tác sai hay nói sai một lời, có thể ta đã giết ngươi rồi."
Tống Diễn ngạc nhiên ngồi bật dậy: "Khi đó ngươi đã muốn giết ta? Nhưng lúc đó ngươi vẫn là Cố Duy cơ mà."
Chẳng phải Cố Duy chỉ là một người đáng thương yếu đuối ư, sao có thể có ý định đó...
Tịch Vô Quy nhướng mày: "Cố Duy cũng có thể giết người."
Tống Diễn im lặng một lát, nhớ lại cái chết của Cố Tư Tề, không thể phủ nhận lời này. Thật ra y sớm nên nhận ra, nhưng có lẽ khi đó y đã đặt Cố Duy trong lòng nên không nhận ra mà thôi...
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Nhưng điều khiến ta thấy may mắn nhất bây giờ là đã không giết ngươi."
Giọng của hắn thấp như từ nơi sâu thẳm nhất, lại nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng khi lọt vào tai Tống Diễn, lại như tạo nên những gợn sóng trong lòng y.
Tống Diễn cúi đầu đầy bối rối, khẽ nói: "Nếu ngươi không nói, ta cũng chẳng biết."
Chẳng biết mình suýt bị giết ngay khi vừa xuyên qua.
Như vậy y chắc chắn là người xuyên không chết nhanh nhất.
Tâm trạng Tống Diễn rối bời. Hóa ra Cố Duy cũng biết giết người, không ngây thơ đáng thương như y nghĩ, không cần y bảo vệ. Lúc họ bên nhau, không biết bao nhiêu lần Cố Duy có ý định giết y. Nhưng đến cuối Cố Duy vẫn không giết y, ngược lại còn nhiều lần liều mạng bảo vệ y...
Tống Diễn nở nụ cười thoải mái.
Tất cả đã là quá khứ rồi.
Hiếm khi có được bầu không khí như hôm nay, Tống Diễn quả thực hơi tò mò, muốn biết còn điều gì mà y chưa rõ nữa không.
Tống Diễn quay sang nhìn Tịch Vô Quy: "Cố Tư Tề chết thế nào?"
Tịch Vô Quy hờ hững nói: "Cậu ta định giết ta nên ta bèn tương kế tựu kế, dùng độc làm cậu ta tê liệt rồi đẩy xuống lầu."
Tống Diễn ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết dùng độc?"
Tịch Vô Quy liếc nhìn Tống Diễn, thấy y không trách mình lừa dối mà chỉ tò mò hắn có biết dùng độc hay không.
Tịch Vô Quy đáp nhẹ nhàng: "Kiếp đó ta chỉ là người bình thường, không dùng độc thì sao giết người được?"
Tống Diễn hỏi: "Thế ngươi định giết ta như thế nào?"
Giờ Tịch Vô Quy hơi hối hận khi đã nhắc đến chuyện này. Hắn ngượng ngùng, hồi lâu mới nói nhỏ: "Kim độc."
Tống Diễn nghĩ thầm: Ma đầu này lúc đó cũng khổ ghê, muốn giết người cũng vất vả như vậy, đâu như giờ thì muốn giết là giết. Bảo sao trong truyện gốc lại có đoạn hắn thịnh nộ đòi giết sạch cả thành. Bao nhiêu uất ức thế, tính cách của ma đầu lại hay trả thù, sao mà chịu đựng được... May mà lần này mình đã giúp hắn kết liễu kẻ thù từ sớm.
Tống Diễn lại hỏi: "Khi chúng ta rơi xuống vực, người cứu chúng ta là Ma tộc, chính là Phục Diễm phải không?"
Tịch Vô Quy gật đầu: "Gã được lệnh bảo vệ ta khi ta lịch kiếp, trước khi kết thúc phải bảo vệ ta không để ta chết, nếu không sẽ tổn hại đến thần hồn của ta."
Tống Diễn nói: "Đợi đến thời điểm thì có thể giết."
Tịch Vô Quy im lặng thay câu trả lời.
Tống Diễn đã hiểu. Thời điểm hai mươi năm chính là khi lịch kiếp kết thúc, thảo nào hắn không chết sớm mà cứ đợi đến khi đó mới chết, thật là chuyện trùng hợp oái ăm.
Tống Diễn tiếp tục hỏi Tịch Vô Quy nhiều chuyện khác, nghĩ gì thì hỏi nấy, Tịch Vô Quy đều trả lời tất cả.
Họ trò chuyện suốt đêm cho đến khi trời gần sáng.
Kể từ khi tái ngộ Tịch Vô Quy, dường như đây là lần đầu tiên họ nói chuyện nhiều như vậy, khiến Tống Diễn cảm thấy như đang mơ...
Y như được biết thêm về Cố Duy lần nữa. Trong tâm trí y, hình ảnh của Cố Duy không còn là người lạnh lùng, cô độc đáng thương nữa mà trở nên sinh động hơn nhiều. Dù có đôi lúc cảm thấy hắn giấu diếm khiến y tức đến ngứa răng, nhưng trong thâm tâm, y vẫn không thể ghét bỏ, thậm chí còn có chút thương cảm cho sự nhẫn nhịn của hắn.
Tống Diễn đã nhận thức một cách rõ ràng...
Dù Cố Duy có là người như thế nào đi nữa.
Y vẫn thích hắn.
Tống Diễn chợt nhớ đến lời Phục Diễm. Phục Diễm vẫn đang chờ câu trả lời của y, nhưng lòng Tống Diễn đã có đáp án.
Y không muốn rời đi.
Rời đi chẳng có ý nghĩa gì, mà chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu y bỏ trốn, chắc chắn Cố Duy sẽ đi tìm y, dù phải vượt núi băng sông cũng sẽ tìm đến. Họ đã định sẵn phải gắn bó khăng khít, chẳng thể dứt bỏ.
Khi lòng đã hướng về hắn, thì cần gì phải phức tạp hóa mọi chuyện?
Y muốn thuận theo trái tim mình.
Tống Diễn quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tịch Vô Quy đang tựa nghiêng bên giường trong bộ đồ đen, Tống Diễn nhìn gương mặt tái nhợt lạnh lẽo ấy. Người đàn ông trong mắt y giờ đây không còn là ma đầu đáng sợ, mà chỉ là người đã từng đêm nằm bên cạnh y, người đã cùng y trải qua những tháng ngày bình dị ấy.
Là người mà y trân trọng trong tim.
Ít nhất, y muốn cho Tịch Vô Quy biết rằng y cũng thích hắn. Lá thư hòa ly đó là điều y hối hận nhất.
Tống Diễn đã đưa ra quyết định. Y nghiêng người tới gần, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn nhẹ.
Đôi mắt Tịch Vô Quy bất giác mở to.
Hắn không dám tin nhìn Tống Diễn.
Nụ hôn của Tống Diễn nhẹ nhàng, lướt qua tựa chiếc lông vũ, hàng mi y khẽ run, trong đôi mắt đào hoa ấy là tình cảm đong đầy, tựa như đã dồn hết can đảm, đôi mắt y phản chiếu hình ảnh hắn.
Hơi thở của Tịch Vô Quy dần trở nên gấp gáp, rồi ngay khi Tống Diễn định rời đi, hắn đặt tay lên sau gáy y, theo bản năng mà kéo y lại, làm nụ hôn ấy thêm sâu.
Tống Diễn không hề chống cự.
Không giống như những lần thuận theo giả dối trước đây.
Như thể đang chờ hắn muốn gì thì làm, đôi mắt y lấp lánh như mặt hồ sáng sớm, y thậm chí còn khẽ hé môi đáp lại hắn.
Trong khoảnh khắc đó Tịch Vô Quy không còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt hắn tối đen như vực thẳm, xoay người đặt Tống Diễn xuống giường, nụ hôn trở nên mãnh liệt, điên cuồng như muốn cắn nuốt lấy con người này.
Tống Diễn bị hôn đến mức phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, một giọt lệ rơi nơi khóe mắt. Đây không phải lần đầu y bị Tịch Vô Quy hôn.
Nụ hôn của ma đầu lúc nào cũng mãnh liệt như vậy.
Nhưng lần này, y bỗng không còn sợ nữa.
Vì sao y lại phải sợ Cố Duy chứ?
Cố Duy tuyệt đối sẽ không làm y tổn thương.
Cố Duy là người yêu y nhất trên đời này.
Nụ hôn của hắn rơi lên khóe mắt y, lên gò má rồi xuống đến chiếc cổ, nóng bỏng và đầy đam mê. Tống Diễn có thể cảm nhận được khát khao mãnh liệt trong từng hơi thở của Tịch Vô Quy, nhưng chút bối rối và căng thẳng trong lòng y nhanh chóng bị những nụ hôn ấy cuốn trôi, khiến y không thể nghĩ ngợi gì thêm.
Cổ y ngửa ra phía sau, tầm nhìn dần mờ đi.
Tình cảm nồng nàn của người đàn ông không còn giấu giếm, mạnh mẽ như muốn nhấn chìm y, làm y chẳng thể nào thoát ra... Mà y cũng không muốn rời xa người đàn ông này nữa.
Y muốn mãi mãi như thế này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, yết hầu Tống Diễn khẽ rung lên, y cố gắng nhìn rõ người trước mặt, đôi môi mấp máy, giọng khản đặc vỡ vụn.
Chỉ có lúc này y mới dám buông mình tự do, ích kỷ và bồng bột mà...
Thốt lên lời chôn sâu trong đáy lòng.
"Chúng ta hãy rời khỏi đây."
"Sống cuộc sống tự tại, không vướng bận gì nữa."
"Được không?"
"Cố Duy."