Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 987: Thanh Giang trấn
Một là Đinh Hạo lo Thiên Âm không chịu nổi đả kích, hai là chuyện này kỳ lạ. Đừng nói bóng dáng của Phương Thiên Dực, mấy năm nay Vấn Kiếm tông ném ngàn vạn tấn rác sinh hoạt xuống địa huyệt thâm uyên đều ly kỳ biến mất, có lẽ chuyện này liên quan đến sáu cánh cửa đá xanh. Trước khi tìm hiểu sự thật Đinh Hạo không muốn suy đoán suông.
Sâu trong lòng Đinh Hạo luôn vững tin chắc chắn Phương Thiên Dực còn sống.
Thiên Âm không suy nghĩ gì, nghe Đinh Hạo nhận lời thì mừng rỡ nói:
- Đa tạ Đinh sư huynh.
Trong cảm nhận của đệ tử Vấn Kiếm tông thì Đinh Hạo gần như là thần, không có chuyện gì hắn không làm được. Nếu Đinh Hạo đã đồng ý thì Thiên Âm tin tưởng hắn sẽ tìm được Phương Thiên Dực.
Đinh Hạo vô cùng xin lỗi nói:
- Thiên Âm sư muội khách sáo, là ta làm sư huynh không lo lắng chu đáo, không thay Thiên Dực sư đệ chăm sóc tốt cho sư muội, ta thật xấu hổ.
Thiên Âm rất thỏa mãn nói:
- Đinh sư huynh lo cho an nguy tông môn, Thiên Âm không dám quấy nhiễu sư huynh.
Đinh Hạo xem trọng thiếu nữ Thiên Âm vài phần. Không nói gì khác, Phương Thiên Dực mất tích ba năm rất có thể đã là dữ nhiều lành ít nhưng Thiên Âm vẫn chờ đợi, tình yêu sâu đậm này đủ cảm động thiên địa, rất nhiều thiếu nữ không chờ nổi.
Đinh Hạo thầm nghĩ làm sao giúp đỡ Thiên Âm thì nàng đã lên tiếng từ biệt.
Thiếu nữ hiểu ý người muốn nhường cơ hội hiếm có đơn độc một mình cho Lý Y Nhược và Đinh Hạo, lúc này Thiên Âm vẫn lo nghĩ cho người.
Nhìn bóng lưng Thiên Âm biến mất phía xa, Lý Y Nhược khẽ thở dài:
- Ba năm nay khổ cho Thiên Âm, nàng đối với Thiên Dực sư huynh tình sâu như biển. Mỗi ngày vào lúc này Thiên Âm sẽ đứng đây nhìn dãy núi phía xa, cầu phúc cho Thiên Dực sư huynh không rõ tung tích. Ta và Thanh Đàn o biết nên khuyên nhu như thế nào, đây là cái giá phải trả khi yêu một người sao?
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.
Đinh Hạo ngập ngừng:
- Y Nhược, ta...
Thiếu nữ trước mắt Đinh Hạo hoàn mỹ như tiên nữ rơi xuống trần gian. Mắt trong suốt lóe tia hoảng hốt, ngón tay ngọc đè môi Đinh Hạo, Lý Y Nhược ngẩng đầu lên. Ánh hoàng hôn vàng từ dãy núi phía xa chiếu trên khuôn mặt kiều diễm vô song.
Lý Y Nhược lầm bầm:
- Đừng nói, Hạo ca ca, đừng nói nhiều. Hãy nói cho ta biết ngươi còn yêu ta không?
Đinh Hạo cảm thấy trước mắt tràn ngập sắc màu.
Kiếp trước quan niệm một vợ một chồng trói buộc Đinh Hạo, hắn giãy dụa một lúc cảm giác tim đập rất nhanh, cuối cùng ôm siết thiếu nữ khủng hoảng như nai con lạc đường vào lòng.
Giọng Đinh Hạo dịu dàng mà kiên quyết nói:
- Yêu.
Đinh Hạo không thể lừa lòng mình.
Thiếu nữ xinh đẹp, si tình như vậy có ai không động lòng?
Mắt Lý Y Nhược sáng lên, nàng nhón chân, ngẩng đầu hôn khóe môi Đinh Hạo sau đó vội vã xoay người đi.
Lý Y Nhược đi vài bước bỗng quay đầu, cười rạng rỡ nói với Đinh Hạo:
- Hạo ca ca, ta không để bụng Lý Lan tỷ tỷ và Tây Môn giáo sư, ta luôn chờ ngươi.
Thiếu nữ đẹp như tiên bước chân nhẹ nhàng biến mất trong rừng tuyết phía xa.
Môi Đinh Hạo còn đọng lại mùi thơm thoang thoảng, cảm giác lành lạnh như vẫn còn đây.
Có lẽ về mặt cảm tình ta luôn bị động?
Thậm chí không nhiệt tình chủ động bằng một thiếu nữ?
Đinh Hạo thầm hỏi lòng.
Đinh Hạo nghĩ đến Tây Môn Thiên Tuyết, Tạ Giải Ngữ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn mềm mại, bình tĩnh như vậy. Ngày hôm qua lúc gặp mặt, ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết dịu dàng như nước nhìn Đinh Hạo, lúc trước ngự tỷ giáo sư từng lấy hết can đả nói một câu 'ta sẽ vĩnh viễn chờ ngươi'. Yêu tộc trở thành thánh nữ Tiên Hoàng Cung uy chấn Bắc Vực cũng từng trả giá đắt vì giúp Đinh Hạo.
Thời đại này nam nhân quen tam thê tứ thiếp, ta thật sự sẽ giữ lại các thiếu nữ xinh đẹp bên mình sao?
Khi đối diện bất cứ kẻ địch hung tàn nào thì Đinh Hạo luôn mạnh mẽ, bá đạo nhưng khi đối mặt tình cảm hắn lại thiếu sự dứt khoát.
Mãi khi mặt trời lặn phái tây Đinh Hạo mới rời khỏi rừng cây nhỏ phủ tuyết.
Đinh Hạo đến Thần Thảo Đường trong Vấn Kiếm tông.
Buổi tối Thần Thảo Đường yên lặng.
Thần Thảo Đường là một trong các trọng địa Vấn Kiếm tông, khu vực này tràn ngập hơi thở tự nhiên, đa số kiến trúc làm bằng gỗ tre, nước chảy khúc khuỷu, cầu nhỏ bắc qua. Một kết giới lớn bao phủ Thần Thảo Đường, khí hậu ôn hòa, bốn mùa như xuân, băng tuyết không thể xâm nhập vào. Trong không khí tràn ngập mùi dược thoang thoảng.
Đinh Hạo đi tới thần minh dược phố.
Đèn huyền tinh màu vàng nhạt tỏa vầng sáng mờ ảo chiếu rọi vườn thuốc khiến bất cứ thế lực Bắc Vực nào phải điên cuồng như ảo mộng. Bên dưới cây thần trong vườn thuốc, trên bàn đu dây lắc lư, một thiếu nữ dịu dàng mặc váy tím đang đu đưa.
Đinh Hạo biết qua chuyện chiến trường bách thánh thì hắn không thể nào vứt bỏ thiếu nữ từng là lão sư của mình.
Ánh đèn kéo dài thân hình Đinh Hạo đưa đến trước mắt thiếu nữ.
Người thiếu nữ khẽ run, không ngoái đầu lại.
Đinh Hạo đi qua, không nói câu nào, ngồi một bên xích đu, thật tự nhiên ôm eo thiếu nữ áo tím.
Đinh Hạo nhẹ giọng nói:
- Thiên Tuyết giáo sư, ta đã trở về.
- Ừm!
Tây Môn Thiên Tuyết nghiêng người, đầu tựa vào vai Đinh Hạo.
Dưới ánh đèn mông lung, lúc này không thanh âm mà hơn tiếng động.
Đinh Hạo không nói gì thêm.
Tây Môn Thiên Tuyết yên lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Suốt buổi tối Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết ngồi trên xích đu, ôm nhau. Không ai nói chuyện, cảm giác yên lặng, thoải mái khắc trong lòng Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết.
Đến buổi sáng hôm sau, khi phái chân trời hiện tia ban mai thì Đinh Hạo đứng dậy.
Đinh Hạo tỏ ý xin lỗi nói:
- Ta đi xem Sương nhi.
Tây Môn Thiên Tuyết nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng, gật đầu, đặt bình ngọc tím nhạt vào tay Đinh Hạo. Bên trong chứa phương thuốc Đinh Hạo để lại ba năm trước, Tây Môn Thiên Tuyết dùng nhiều thần tài bảo dược trong thần minh dược phố luyện chế ra nhiều đan dược cực phẩm. Một viên đan dược trong bình đủ để vô số võ giả điên cuồng.
Bây giờ Bắc Vực rối loạn, Tuyết Châu gặp nguy hiểm, đưa đan dược vào tay Đinh Hạo vào phút mấu chốt sẽ có tác dụng.
Đinh Hạo nhận lấy bình ngọc, ngẫm nghĩ, thả Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp ra.
Phành phạch phành phạch!
Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp vui vẻ đập cánh, ở đây Tiểu Điệp cảm giác quen thuộc thoải mái. Hơi thở trong thiên địa như quay về thời gian thái cổ, mùi thần tài bảo dược khiến Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp rất vui.
- Đây là...
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tây Môn Thiên Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên.
Sâu trong lòng Đinh Hạo luôn vững tin chắc chắn Phương Thiên Dực còn sống.
Thiên Âm không suy nghĩ gì, nghe Đinh Hạo nhận lời thì mừng rỡ nói:
- Đa tạ Đinh sư huynh.
Trong cảm nhận của đệ tử Vấn Kiếm tông thì Đinh Hạo gần như là thần, không có chuyện gì hắn không làm được. Nếu Đinh Hạo đã đồng ý thì Thiên Âm tin tưởng hắn sẽ tìm được Phương Thiên Dực.
Đinh Hạo vô cùng xin lỗi nói:
- Thiên Âm sư muội khách sáo, là ta làm sư huynh không lo lắng chu đáo, không thay Thiên Dực sư đệ chăm sóc tốt cho sư muội, ta thật xấu hổ.
Thiên Âm rất thỏa mãn nói:
- Đinh sư huynh lo cho an nguy tông môn, Thiên Âm không dám quấy nhiễu sư huynh.
Đinh Hạo xem trọng thiếu nữ Thiên Âm vài phần. Không nói gì khác, Phương Thiên Dực mất tích ba năm rất có thể đã là dữ nhiều lành ít nhưng Thiên Âm vẫn chờ đợi, tình yêu sâu đậm này đủ cảm động thiên địa, rất nhiều thiếu nữ không chờ nổi.
Đinh Hạo thầm nghĩ làm sao giúp đỡ Thiên Âm thì nàng đã lên tiếng từ biệt.
Thiếu nữ hiểu ý người muốn nhường cơ hội hiếm có đơn độc một mình cho Lý Y Nhược và Đinh Hạo, lúc này Thiên Âm vẫn lo nghĩ cho người.
Nhìn bóng lưng Thiên Âm biến mất phía xa, Lý Y Nhược khẽ thở dài:
- Ba năm nay khổ cho Thiên Âm, nàng đối với Thiên Dực sư huynh tình sâu như biển. Mỗi ngày vào lúc này Thiên Âm sẽ đứng đây nhìn dãy núi phía xa, cầu phúc cho Thiên Dực sư huynh không rõ tung tích. Ta và Thanh Đàn o biết nên khuyên nhu như thế nào, đây là cái giá phải trả khi yêu một người sao?
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.
Đinh Hạo ngập ngừng:
- Y Nhược, ta...
Thiếu nữ trước mắt Đinh Hạo hoàn mỹ như tiên nữ rơi xuống trần gian. Mắt trong suốt lóe tia hoảng hốt, ngón tay ngọc đè môi Đinh Hạo, Lý Y Nhược ngẩng đầu lên. Ánh hoàng hôn vàng từ dãy núi phía xa chiếu trên khuôn mặt kiều diễm vô song.
Lý Y Nhược lầm bầm:
- Đừng nói, Hạo ca ca, đừng nói nhiều. Hãy nói cho ta biết ngươi còn yêu ta không?
Đinh Hạo cảm thấy trước mắt tràn ngập sắc màu.
Kiếp trước quan niệm một vợ một chồng trói buộc Đinh Hạo, hắn giãy dụa một lúc cảm giác tim đập rất nhanh, cuối cùng ôm siết thiếu nữ khủng hoảng như nai con lạc đường vào lòng.
Giọng Đinh Hạo dịu dàng mà kiên quyết nói:
- Yêu.
Đinh Hạo không thể lừa lòng mình.
Thiếu nữ xinh đẹp, si tình như vậy có ai không động lòng?
Mắt Lý Y Nhược sáng lên, nàng nhón chân, ngẩng đầu hôn khóe môi Đinh Hạo sau đó vội vã xoay người đi.
Lý Y Nhược đi vài bước bỗng quay đầu, cười rạng rỡ nói với Đinh Hạo:
- Hạo ca ca, ta không để bụng Lý Lan tỷ tỷ và Tây Môn giáo sư, ta luôn chờ ngươi.
Thiếu nữ đẹp như tiên bước chân nhẹ nhàng biến mất trong rừng tuyết phía xa.
Môi Đinh Hạo còn đọng lại mùi thơm thoang thoảng, cảm giác lành lạnh như vẫn còn đây.
Có lẽ về mặt cảm tình ta luôn bị động?
Thậm chí không nhiệt tình chủ động bằng một thiếu nữ?
Đinh Hạo thầm hỏi lòng.
Đinh Hạo nghĩ đến Tây Môn Thiên Tuyết, Tạ Giải Ngữ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn mềm mại, bình tĩnh như vậy. Ngày hôm qua lúc gặp mặt, ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết dịu dàng như nước nhìn Đinh Hạo, lúc trước ngự tỷ giáo sư từng lấy hết can đả nói một câu 'ta sẽ vĩnh viễn chờ ngươi'. Yêu tộc trở thành thánh nữ Tiên Hoàng Cung uy chấn Bắc Vực cũng từng trả giá đắt vì giúp Đinh Hạo.
Thời đại này nam nhân quen tam thê tứ thiếp, ta thật sự sẽ giữ lại các thiếu nữ xinh đẹp bên mình sao?
Khi đối diện bất cứ kẻ địch hung tàn nào thì Đinh Hạo luôn mạnh mẽ, bá đạo nhưng khi đối mặt tình cảm hắn lại thiếu sự dứt khoát.
Mãi khi mặt trời lặn phái tây Đinh Hạo mới rời khỏi rừng cây nhỏ phủ tuyết.
Đinh Hạo đến Thần Thảo Đường trong Vấn Kiếm tông.
Buổi tối Thần Thảo Đường yên lặng.
Thần Thảo Đường là một trong các trọng địa Vấn Kiếm tông, khu vực này tràn ngập hơi thở tự nhiên, đa số kiến trúc làm bằng gỗ tre, nước chảy khúc khuỷu, cầu nhỏ bắc qua. Một kết giới lớn bao phủ Thần Thảo Đường, khí hậu ôn hòa, bốn mùa như xuân, băng tuyết không thể xâm nhập vào. Trong không khí tràn ngập mùi dược thoang thoảng.
Đinh Hạo đi tới thần minh dược phố.
Đèn huyền tinh màu vàng nhạt tỏa vầng sáng mờ ảo chiếu rọi vườn thuốc khiến bất cứ thế lực Bắc Vực nào phải điên cuồng như ảo mộng. Bên dưới cây thần trong vườn thuốc, trên bàn đu dây lắc lư, một thiếu nữ dịu dàng mặc váy tím đang đu đưa.
Đinh Hạo biết qua chuyện chiến trường bách thánh thì hắn không thể nào vứt bỏ thiếu nữ từng là lão sư của mình.
Ánh đèn kéo dài thân hình Đinh Hạo đưa đến trước mắt thiếu nữ.
Người thiếu nữ khẽ run, không ngoái đầu lại.
Đinh Hạo đi qua, không nói câu nào, ngồi một bên xích đu, thật tự nhiên ôm eo thiếu nữ áo tím.
Đinh Hạo nhẹ giọng nói:
- Thiên Tuyết giáo sư, ta đã trở về.
- Ừm!
Tây Môn Thiên Tuyết nghiêng người, đầu tựa vào vai Đinh Hạo.
Dưới ánh đèn mông lung, lúc này không thanh âm mà hơn tiếng động.
Đinh Hạo không nói gì thêm.
Tây Môn Thiên Tuyết yên lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Suốt buổi tối Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết ngồi trên xích đu, ôm nhau. Không ai nói chuyện, cảm giác yên lặng, thoải mái khắc trong lòng Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết.
Đến buổi sáng hôm sau, khi phái chân trời hiện tia ban mai thì Đinh Hạo đứng dậy.
Đinh Hạo tỏ ý xin lỗi nói:
- Ta đi xem Sương nhi.
Tây Môn Thiên Tuyết nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng, gật đầu, đặt bình ngọc tím nhạt vào tay Đinh Hạo. Bên trong chứa phương thuốc Đinh Hạo để lại ba năm trước, Tây Môn Thiên Tuyết dùng nhiều thần tài bảo dược trong thần minh dược phố luyện chế ra nhiều đan dược cực phẩm. Một viên đan dược trong bình đủ để vô số võ giả điên cuồng.
Bây giờ Bắc Vực rối loạn, Tuyết Châu gặp nguy hiểm, đưa đan dược vào tay Đinh Hạo vào phút mấu chốt sẽ có tác dụng.
Đinh Hạo nhận lấy bình ngọc, ngẫm nghĩ, thả Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp ra.
Phành phạch phành phạch!
Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp vui vẻ đập cánh, ở đây Tiểu Điệp cảm giác quen thuộc thoải mái. Hơi thở trong thiên địa như quay về thời gian thái cổ, mùi thần tài bảo dược khiến Tiểu Điệp thái cổ tiên điệp rất vui.
- Đây là...
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tây Môn Thiên Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên.