Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 609: Con riêng của thần linh
Chắc hẳn lớp vòng bảo hộ trong suốt kỳ dị này đã ngăn cản năng lực cảm ứng giữa các chiếc nhẫn.
- Ô ô ô, Đinh... Đinh sư huynh. Sư huynh nhanh nghĩ biện pháp, cứu ta ra ngoài đi. Ta muốn ăn đùi gà. Ta muốn ăn cánh gà. Ta muốn gặm móng heo. Ta muốn ăn thịt kho tàu...
Nhâm Tiêu Dao khóc ầm ĩ một cách hiếm thấy, quả thực giống như thấy cha mẹ ruột vậy. Hắn khóc ngay cả lời cũng nói không hết câu. Trên khuôn mặt béo mập đều là lệ.
Bây giờ Đinh Hạo có thể xác định được tên mật trước mắt mình đang khóc như chết cha chết mẹ này, thật sự là Nhâm Tiêu Dao.
- Sao đệ lại tới nơi này?
Đinh Hạo dở khóc dở cười hỏi.
Những người khác cũng hết sức tò mò.
Bọn họ dựa vào mười một tấm bia đá, thiên tân vạn khổ không biết gặp bao nhiêu nguy hiểm, mới miễn cưỡng đến được nơi này. Trên thân người mỗi người đều mang theo vết thương. Có thể khẳng định, trước đó, tuyệt đối không có người nào khác tiến đến được. Nhưng tên mập này từ đâu xuất hiện vậy?
Các đại chí cường giả đi nhanh nhất, thâm nhập vào trong di chỉ thần bí cũng là sâu nhất. Tên mập này tuyệt đối không thể nào đi sau vượt trước.
Một lời giải thích duy nhất, chính là tên mập này thật sự đã tới nơi này rất lâu.
- Vừa tiến vào một khe nứt tại lối vào chiến trường Bách Thánh phía sau núi Cự Linh Thành, ta đã bị truyền tống tới nơi này...
Nhâm Tiêu Diêu mặt mũi đầy nước mắt nói.
Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ đã từng nghĩ đến rất nhiều đáp án. Ví dụ như tiểu mập này ở trong chiến trường Bách Thánh có kỳ ngộ, hoặc là cách gì khác. Nhưng bất kỳ ai cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Nhâm Tiêu Diêu từ ngày đầu tiên tiến vào chiến trường Bách Thánh - không, là bắt đầu từ giây đầu tiên, liền đi tới vườn thuốc các thần này.
Nói cách khác, tên mập chết bầm này đã ở trong vườn thuốc các thần, đợi sắp tròn nửa năm.
Cái này... con mẹ nó vận khí này cũng quá tuyệt chứ?
Đinh Hạo người văn minh như thế cũng có kích động muốn chửi tục. Người so với người thật sự không sống được mà.
Lúc mình vừa tiến vào, đã bị truyền đến một tuyệt địa bốn phía đều có mãnh thú tuyệt thế trấn thủ, thiếu chút nữa bị chơi đùa đến chết. Sau đó lại bị đánh cướp, gặp các loại nguy hiểm. Tây Môn Thiên Tuyết còn khiến mình bị trọng thương ngất đi. Không biết có bao nhiêu thiên tài hào kiệt của các môn phái đã rất nhanh ngã xuống. Sau khi gặp các loại nguy hiểm không tưởng tượng nổi, vì đi hết tây du Cổ Lộ, vài lần gặp hiểm suýt chết.
Cường giả Yêu tộc và Nhân tộc mạo hiểm gặp bao nhiêu nguy hiểm lớn như vậy, là vì cái gì?
Không phải là đi tới tìm kiếm thần tài bảo dược trong di chỉ thần bí sao?
Nhưng tiểu mập này, nguy hiểm gì cũng chưa từng trải qua, nằm ở trong vườn thuốc các thần tọng bảo dược gần nửa năm?
Tiểu tử này không biết có phải là một đứa con riêng của thần linh hay không nữa? Vận khí này thật sự cũng quá mức nghịch thiên đi?
Tất cả mọi người có một loại kích động muốn lôi hắn từ vòng bảo hộ trong suốt ra hung hăng đánh một trận.
Nhâm Tiêu Diêu không chú ý tới ánh mắt giống như giết người của đông đảo cường giả bên ngoài, tự nhiên khóc kể lể:
- Đinh sư huynh, ta biết sư huynh không có chuyện gì không làm được. Sư huynh nhanh nghĩ biện pháp, kéo con sâu đáng thương như ta từ nơi này đi ra ngoài đi. Ta ở nơi quỷ quái đáng chết gần nửa năm đã khiến ta mệt chết. Sư huynh không biết chứ, sắp nửa năm ta không được ăn thịt. Mỗi ngày chỉ ăn những thần thảo bảo dược, cũng cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng thèm ăn thịt cá, thịt chim. Tuy rằng những thần thảo bảo dược này rất hiếm thấy, nhưng mỗi ngày đều ăn, cũng sắp ăn không vào nữa. Các ngươi có tin hay không, hiện tại ta lôi phân ra, cũng xanh biếc, còn có thể sinh ra thịt người xương trắng...
Nghe xong lời của hắn nói, mặt một đám chí cường giả đều tái xanh.
Tên tiểu mập trời đánh này mỗi ngày ăn thần tài bảo dược còn không thấy sướng. Người khác nằm mơ cũng muốn gặp được kỳ ngộ như vậy, ngươi lại còn không biết xấu hổ mà mở miệng oán giận?
Đây rõ ràng là đang khoe khoang sao?
Nhất định là đang khoe khoang.
Tuy rằng người ở đây đều có thân phận, nhưng lúc này cũng không nhịn được sắp nổ tung.
Ngay cả Đinh Hạo cũng không nhịn được khóe miệng co quắp, muốn bắt được tiểu mập này điên cuồng đánh một trận.
Ông trời thật sự quá bất công. Để hắn ở trong vườn thuốc thần linh ăn suốt nửa năm, cả ngày lấy thần thảo bảo dược đã tuyệt chủng làm thức ăn, cũng sắp ăn thành một bảo dược hình người? Tin tưởng hiện tại tắm hắn sau đó nhanh chóng ném vào trong nồi đun sôi, thịt so với rất nhiều thần dược còn muốn linh hiệu hơn.
- Ô ô, Đinh sư huynh nhanh nghĩ biện pháp đi. Ta sắp phát điên rồi. Ngay cả quần áo mặc ta cũng không có, chỉ có thể sử dụng những lá cây vỏ cây che đậy, sắp thành người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống rồi... Nửa năm không ăn thịt, ta đã gầy vài cân...
Tiểu mập khóc lóc kể lể.
Lỗ mũi mọi người tức giận cũng sắp bị lệch.
- Tên mập này còn mập hươn so với lão tử, lại còn nói mình đói tới gầy mấy cân...
Tống Khuyết tức giận bất bình mắng to.
Nhưng Đinh Hạo biết, lời Nhâm Tiêu Diêu nói không phải là nói dối. Với loại tính cách trời sinh hiếu động như hắn, vẫn luôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bây giờ lại bị nhốt ở trong một phạm vi nhỏ chưa đầy bốn km, không có một bóng người, lại không có ăn thịt không uống rượu, mỗi ngày lấy cây cỏ làm thức ăn, không có điên cũng có thể tính là may mắn rồi.
Lúc này trong lòng phần lớn các chí cường giả đều đã nguội phân nửa.
Bị gia hỏa tham ăn ở trong vườn thuốc thần linh gần nửa năm ăn mất, cho dù nơi này có tuyệt thế bảo dược thành hình, chỉ sợ cũng đã bị tiểu tử này ăn sạch. Thứ thật sự tốt đều bị tên tham ăn này ăn vào trong bụng. Những người như mình cực cực khổ khổ chạy tới nơi này, cũng chỉ có thể tìm được một vài cặn bã do tiểu tử này ăn còn sót lại.
- Trước hết nghĩ biện pháp, chuẩn bị mở vòng bảo hộ trong suốt này ra đã!
Đinh Hạo đề nghị.
Các đại chí cường giả từng người đánh ra lực công kích mạnh nhất. Nhưng lực lượng khủng khiếp tới mức cực hạn kia lại chỉ có thể kích động khiến vòng bảo hộ trong suốt thoáng rung động nhỏ một chút, nhưng căn bản không cách nào phá mở được vòng bảo hộ.
- Không thể tiếp tục trì hoãn được nữa...
Đinh Hạo suy nghĩ một chút. Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thanh kiếm rỉ, chậm rãi rót ngục băng huyền khí vào.
Thân kiếm rỉ rét bắt đầu bóc ra lớp rỉ rét xung quanh thân kiếm, lượn quanh thân kiếm. Mũi kiếm trong suốt như ngọc. Trong nháy mắt tiếp theo, một loại khí tức chí tôn chậm rãi tràn ra, khiến mọi người xung quanh đột nhiên biến sắc.
Đám chí cường giả Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng, Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng trong nháy mắt biến sắc.
- Đây là... Chiến Thần khí? lực lượng chí tôn?
- Trời ạ, lại có loại này...
- Thanh kiếm rỉ này... Đáng sợ!
Một ít cường giả khác thực lực hơi thấp một chút đều kinh ngạc kêu lên. Ánh mắt bọn họ nhìn Đinh Hạo, nhất thời càng trở nên kính nể hơn.
- Ô ô ô, Đinh... Đinh sư huynh. Sư huynh nhanh nghĩ biện pháp, cứu ta ra ngoài đi. Ta muốn ăn đùi gà. Ta muốn ăn cánh gà. Ta muốn gặm móng heo. Ta muốn ăn thịt kho tàu...
Nhâm Tiêu Dao khóc ầm ĩ một cách hiếm thấy, quả thực giống như thấy cha mẹ ruột vậy. Hắn khóc ngay cả lời cũng nói không hết câu. Trên khuôn mặt béo mập đều là lệ.
Bây giờ Đinh Hạo có thể xác định được tên mật trước mắt mình đang khóc như chết cha chết mẹ này, thật sự là Nhâm Tiêu Dao.
- Sao đệ lại tới nơi này?
Đinh Hạo dở khóc dở cười hỏi.
Những người khác cũng hết sức tò mò.
Bọn họ dựa vào mười một tấm bia đá, thiên tân vạn khổ không biết gặp bao nhiêu nguy hiểm, mới miễn cưỡng đến được nơi này. Trên thân người mỗi người đều mang theo vết thương. Có thể khẳng định, trước đó, tuyệt đối không có người nào khác tiến đến được. Nhưng tên mập này từ đâu xuất hiện vậy?
Các đại chí cường giả đi nhanh nhất, thâm nhập vào trong di chỉ thần bí cũng là sâu nhất. Tên mập này tuyệt đối không thể nào đi sau vượt trước.
Một lời giải thích duy nhất, chính là tên mập này thật sự đã tới nơi này rất lâu.
- Vừa tiến vào một khe nứt tại lối vào chiến trường Bách Thánh phía sau núi Cự Linh Thành, ta đã bị truyền tống tới nơi này...
Nhâm Tiêu Diêu mặt mũi đầy nước mắt nói.
Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ đã từng nghĩ đến rất nhiều đáp án. Ví dụ như tiểu mập này ở trong chiến trường Bách Thánh có kỳ ngộ, hoặc là cách gì khác. Nhưng bất kỳ ai cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Nhâm Tiêu Diêu từ ngày đầu tiên tiến vào chiến trường Bách Thánh - không, là bắt đầu từ giây đầu tiên, liền đi tới vườn thuốc các thần này.
Nói cách khác, tên mập chết bầm này đã ở trong vườn thuốc các thần, đợi sắp tròn nửa năm.
Cái này... con mẹ nó vận khí này cũng quá tuyệt chứ?
Đinh Hạo người văn minh như thế cũng có kích động muốn chửi tục. Người so với người thật sự không sống được mà.
Lúc mình vừa tiến vào, đã bị truyền đến một tuyệt địa bốn phía đều có mãnh thú tuyệt thế trấn thủ, thiếu chút nữa bị chơi đùa đến chết. Sau đó lại bị đánh cướp, gặp các loại nguy hiểm. Tây Môn Thiên Tuyết còn khiến mình bị trọng thương ngất đi. Không biết có bao nhiêu thiên tài hào kiệt của các môn phái đã rất nhanh ngã xuống. Sau khi gặp các loại nguy hiểm không tưởng tượng nổi, vì đi hết tây du Cổ Lộ, vài lần gặp hiểm suýt chết.
Cường giả Yêu tộc và Nhân tộc mạo hiểm gặp bao nhiêu nguy hiểm lớn như vậy, là vì cái gì?
Không phải là đi tới tìm kiếm thần tài bảo dược trong di chỉ thần bí sao?
Nhưng tiểu mập này, nguy hiểm gì cũng chưa từng trải qua, nằm ở trong vườn thuốc các thần tọng bảo dược gần nửa năm?
Tiểu tử này không biết có phải là một đứa con riêng của thần linh hay không nữa? Vận khí này thật sự cũng quá mức nghịch thiên đi?
Tất cả mọi người có một loại kích động muốn lôi hắn từ vòng bảo hộ trong suốt ra hung hăng đánh một trận.
Nhâm Tiêu Diêu không chú ý tới ánh mắt giống như giết người của đông đảo cường giả bên ngoài, tự nhiên khóc kể lể:
- Đinh sư huynh, ta biết sư huynh không có chuyện gì không làm được. Sư huynh nhanh nghĩ biện pháp, kéo con sâu đáng thương như ta từ nơi này đi ra ngoài đi. Ta ở nơi quỷ quái đáng chết gần nửa năm đã khiến ta mệt chết. Sư huynh không biết chứ, sắp nửa năm ta không được ăn thịt. Mỗi ngày chỉ ăn những thần thảo bảo dược, cũng cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng thèm ăn thịt cá, thịt chim. Tuy rằng những thần thảo bảo dược này rất hiếm thấy, nhưng mỗi ngày đều ăn, cũng sắp ăn không vào nữa. Các ngươi có tin hay không, hiện tại ta lôi phân ra, cũng xanh biếc, còn có thể sinh ra thịt người xương trắng...
Nghe xong lời của hắn nói, mặt một đám chí cường giả đều tái xanh.
Tên tiểu mập trời đánh này mỗi ngày ăn thần tài bảo dược còn không thấy sướng. Người khác nằm mơ cũng muốn gặp được kỳ ngộ như vậy, ngươi lại còn không biết xấu hổ mà mở miệng oán giận?
Đây rõ ràng là đang khoe khoang sao?
Nhất định là đang khoe khoang.
Tuy rằng người ở đây đều có thân phận, nhưng lúc này cũng không nhịn được sắp nổ tung.
Ngay cả Đinh Hạo cũng không nhịn được khóe miệng co quắp, muốn bắt được tiểu mập này điên cuồng đánh một trận.
Ông trời thật sự quá bất công. Để hắn ở trong vườn thuốc thần linh ăn suốt nửa năm, cả ngày lấy thần thảo bảo dược đã tuyệt chủng làm thức ăn, cũng sắp ăn thành một bảo dược hình người? Tin tưởng hiện tại tắm hắn sau đó nhanh chóng ném vào trong nồi đun sôi, thịt so với rất nhiều thần dược còn muốn linh hiệu hơn.
- Ô ô, Đinh sư huynh nhanh nghĩ biện pháp đi. Ta sắp phát điên rồi. Ngay cả quần áo mặc ta cũng không có, chỉ có thể sử dụng những lá cây vỏ cây che đậy, sắp thành người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống rồi... Nửa năm không ăn thịt, ta đã gầy vài cân...
Tiểu mập khóc lóc kể lể.
Lỗ mũi mọi người tức giận cũng sắp bị lệch.
- Tên mập này còn mập hươn so với lão tử, lại còn nói mình đói tới gầy mấy cân...
Tống Khuyết tức giận bất bình mắng to.
Nhưng Đinh Hạo biết, lời Nhâm Tiêu Diêu nói không phải là nói dối. Với loại tính cách trời sinh hiếu động như hắn, vẫn luôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bây giờ lại bị nhốt ở trong một phạm vi nhỏ chưa đầy bốn km, không có một bóng người, lại không có ăn thịt không uống rượu, mỗi ngày lấy cây cỏ làm thức ăn, không có điên cũng có thể tính là may mắn rồi.
Lúc này trong lòng phần lớn các chí cường giả đều đã nguội phân nửa.
Bị gia hỏa tham ăn ở trong vườn thuốc thần linh gần nửa năm ăn mất, cho dù nơi này có tuyệt thế bảo dược thành hình, chỉ sợ cũng đã bị tiểu tử này ăn sạch. Thứ thật sự tốt đều bị tên tham ăn này ăn vào trong bụng. Những người như mình cực cực khổ khổ chạy tới nơi này, cũng chỉ có thể tìm được một vài cặn bã do tiểu tử này ăn còn sót lại.
- Trước hết nghĩ biện pháp, chuẩn bị mở vòng bảo hộ trong suốt này ra đã!
Đinh Hạo đề nghị.
Các đại chí cường giả từng người đánh ra lực công kích mạnh nhất. Nhưng lực lượng khủng khiếp tới mức cực hạn kia lại chỉ có thể kích động khiến vòng bảo hộ trong suốt thoáng rung động nhỏ một chút, nhưng căn bản không cách nào phá mở được vòng bảo hộ.
- Không thể tiếp tục trì hoãn được nữa...
Đinh Hạo suy nghĩ một chút. Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thanh kiếm rỉ, chậm rãi rót ngục băng huyền khí vào.
Thân kiếm rỉ rét bắt đầu bóc ra lớp rỉ rét xung quanh thân kiếm, lượn quanh thân kiếm. Mũi kiếm trong suốt như ngọc. Trong nháy mắt tiếp theo, một loại khí tức chí tôn chậm rãi tràn ra, khiến mọi người xung quanh đột nhiên biến sắc.
Đám chí cường giả Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng, Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng trong nháy mắt biến sắc.
- Đây là... Chiến Thần khí? lực lượng chí tôn?
- Trời ạ, lại có loại này...
- Thanh kiếm rỉ này... Đáng sợ!
Một ít cường giả khác thực lực hơi thấp một chút đều kinh ngạc kêu lên. Ánh mắt bọn họ nhìn Đinh Hạo, nhất thời càng trở nên kính nể hơn.