Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 532: Chết cùng chết, sống cùng sống
Mười mấy thân ảnh hóa thành lưu quang, lạnh lùng cay nghiệt vô tình xông về phía Kỷ Anh Nam tấn công.
Trên mặt người thanh niên mang theo tiếu ý, nhìn con mồi giãy dụa dưới sự bao vây tấn công. Hắn đập chiếc quạt long rất có tiết tấu, thường xuyên giương chiếc quạt lông. Một đạo ngân quang vô thanh vô tức bắn ra, đánh lén Kỷ Anh Nam.
- Công tử, phía đông hình như có người tới!
Phía xa một đạo nhân ảnh lóe lên, đến trước mặt người thanh niên, cung kính nói.
- A? Mấy người?
Sắc mặt người thanh niên thoáng lo lắng.
- Xem ra chỉ có một người, đang đi về phía bên này.
Vẻ sắc bén vừa ánh lên trong mắt người thanh niên lại trở về lười biếng. Hắn cười nói:
- Không cần ngăn cản hắn. Cứ để hắn qua... Hắc hắc, người có thể xuất hiện trong tây du Cổ Lộ này đều là những người xuất sắc trong các đại môn phái. Hắn sống sót được đến bây giờ, chỉ sợ trên người cũng tích góp được không ít bảo vật. Đợi lát nữa thuận tiện xử lý luôn cả hắn.
- Vâng.
Thân ảnh kia khom người đáp ứng, sau đó lóe lên, lại bắn về phía xa cảnh giới.
Người thanh niên tiếp tục thưởng thức trận chiến trước mắt.
Tên của hắn… là Đường Bạch Sương.
Thiếu chủ Đường gia Ngọc Châu tại Bắc Vực.
Hai nam nữ trước mắt đang bị bao vây tấn công chính là hậu nhân còn lại của Kỷ gia, một đại gia tộc khác của Ngọc Châu.
Kỷ gia Ngọc Châu đã từng là một gia tộc vô cùng hiển hách, có thể nói thế gia cấp bá chủ là thứ sáu đại châu Bắc Vực, truyền thừa đã khoảng mấy vạn năm. Trong nhà từng có cao thủ nhiều như mây, cường giả vô số, lại có cao thủ cấp Vũ Hoàng trấn thủ, huy hoàng một thời. Cho dù là bản thân Đường gia khi đó tới cửa, cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn theo bóng lưng.
Nhưng bây giờ thì sao? Kỷ gia chợt suy sụp. Mình có thể tùy ý giết chết nam tử duy nhất còn lại của một mạch của Kỷ gia, còn có thể bắt tiểu công chúa của Kỷ gia, Kỷ Anh Khởi lại tùy ý chà đạp.
Điều này thật sự là cơ duyên thiên đại.
Trước tế đàn liên kết đồng minh, đã có tin tức truyền tới là mười một góc bản đồ vẫn thiếu một góc. Đường Bạch Sương biết cơ hội của mình tới.
Bởi vì trong lúc vô tình Đường gia biết được, thiếu chủ Kỷ gia Kỷ Anh Nam đã từng có một miếng bia đá kỳ lạ. Rất có thể chính là một góc địa đồ tây du Cổ Lộ của chiến trường Bách Thánh trong truyền thuyết.
Kỷ gia đã từng huy hoàng. Nhưng trăm năm trước lại đột nhiên suy sụp không có dấu hiệu nào báo trước. Các cao thủ trong gia tộc kẻ chết, người tan. Đến thế hệ này của Kỷ Anh Nam, uy thế đã sớm không cường đại bằng lúc trước nữa. Lại nói, tiểu công chúa Kỷ gia Kỷ Anh Khởi từ nhỏ bị một loại bệnh quái lạ. Có người nói chỉ có một loại măng thần dược Cửu Hoàng Hộ Tâm mới có thể trị hết. Nàng kiên trì cho tới bây giờ, có người nói đã chỉ còn lại có nửa năm tuổi thọ.
Lúc này đây, tiểu kiếm thánh Kỷ Anh Nam vì cứu muội muội của mình, không tiếc bán đi toàn bộ gia sản cuối cùng của Kỷ gia lấy tiền, không tiếc trả giá lớn đổi lấy tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, để dẫn muội muội của mình vốn không có tư cách tiến vào chiến trường, tiến vào đó. Để tìm kiếm thần dược, hắn không tiếc đánh một trận, vào thời khắc cuối cùng cứu chữa cho Kỷ Anh Khởi.
Kỷ Anh Nam tay cầm địa đồ nhưng không xuất hiện ở trong tế đàn liên kết đồng minh chỉ vì một nguyên nhân. Hắn cảm thấy thực lực mình quá thấp, không cách nào chống lại những đại thế lực kia. Cho dù đứng ra, rất có thể trái lại sẽ dẫn tới một loạt người truy sát. Cho nên hắn âm thầm tiến hành, tay cầm địa đồ, cuối cùng có thể tiến vào di chỉ thần bí...
Không ngờ lại gặp phải mình.
Đường Bạch Sương không dám khiêu khích thế lực lớn trong tay cầm địa đồ. nhưng huynh muội Kỷ Anh Nam hiển nhiên không ở trong nhóm này.
Ở chỗ này mình lặng lẽ không một tiếng động giết chết hai người này, nhận được địa đồ. Đến lúc đó có thể cùng những thế lực lớn siêu cấp cò kè mặc cả, chia một phần canh tiến vào di chỉ thần bí. Đây là cơ duyên đưa tới cửa.
Chiến đấu vô cùng thảm khốc.
Trong nháy mắt đã có sáu vị đệ tử Đường gia ngã xuống. Chỉ có điều trên người Kỷ Anh Nam lại có thêm hơn mười vết thương. Máu phun trào, hắn vẫn cắn răng khổ chiến.
Vì bảo vệ muội muội trên lưng quá lâu, hắn phải lấy thân thể ngăn cản những đao kiếm chém tới. Hơn nữa những ngân châm do Đường Bạch Sương bắn lén tới, càng tăng thêm độc tố ở trong cơ thể hắn, tê liệt thần kinh của hắn. Hơn nữa không còn nhiều máu, khiến Kỷ Anh Nam trở nên yếu ớt. Toàn thân hắn mặc áo bào trắng, hiện tại đã hoàn toàn rách nát, lộ ra một gói cứng ở trong ngực!
- Không hổ danh là tiểu kiếm thánh. Đã như vậy, còn có thể cầm kiếm.
Đường Bạch Sương thâm độc cười, lại nói với đám đệ tử trong gia tộc đang đang bao vây tấn công đối thủ:
- Các ngươi đều không nhìn thấy sao? Vị tiểu kiếm thánh này của chúng ta rất quan tâm tới muội muội của hắn, thay tiểu nha đầu này ngăn cản không ít đao. Hắc hắc, các ngươi tiếp tục, chém tiểu nha đầu kia thêm mấy đao. Xem thử hắn còn có thể ngăn cản được mấy lần!
Gương mặt Kỷ Anh Nam lập tức biến sắc.
Trong nháy mắt tiếp theo, đao kiếm của các võ giả bao vây tấn công quả nhiên không tiếp tục nhắm vào mình, mà chém về phía muội muội ở sau lưng.
Để bảo vệ muội muội, hắn không tiếc lại lấy thân mình ngăn cản đao. Trên người hắn lại tăng thêm vài vết thương nhìn thấy mà giật mình.
- Ai...
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ phía sau lưng, lóe ra một tia thản nhiên, nhẹ giọng nói:
- Ca, đưa địa đồ cho bọn họ.
- Không được.
Thái độ Kỷ Anh Nam rất kiên quyết.
Hắn bước nhanh sang một bên, tránh đao kiếm đâm tới trước mặt, bắp đùi tê rần. Hắn lại trúng một ngân châm ám khí. Hắn lắc đầu:
- Ta đã đáp ứng cha mẹ, nhất định phải chưa được cho muội. Hiện tại bọn họ đều đã qua đời. Ta phải thực hiện lời hứa của mình. Không có địa đồ, chúng ta không vào được di chỉ thần bí, không tìm được thần dược.
- Có thể sống sót được đến bây giờ, muội đã cảm thấy rất vui vẻ rồi. Ca ca, không nên lại tiếp tục hy sinh vì muội...
Giọng điệu của thiếu nữ giống như một lão nhân cơ trí đã nhìn rõ thế sự xoay vần. Cho dù trong đôi mắt sáng như sao, vẫn lộ ra khát vọng đối với cuộc sống, nhưng vẫn có một phần bi thương chấp nhận số mệnh.
Bên người là đao quang kiếm ảnh. Một đao quang cắt đứt mái tóc dài màu vàng của nàng. Thiếu nữ cười khổ nói:
- Muội là một tai tinh, mang đến tai họa cho Kỷ gia. Ca ca, ca mới là hi vọng cuối cùng của Kỷ gia. Ca phải sống tiếp, Kỷ gia mới có hi vọng quật khởi! Thả muội xuống, ca ca đi đi thôi! Nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Kỷ Anh Nam lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn, mày kiếm nhíu lại, mang theo biểu tình kiên định giống như bàn thạch.
Trong lúc này, trên người hắn lại trúng một độc châm nữa. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo lắc đầu:
- Chết, vậy cùng chết. Sống, cùng nhau sống!
- Aha, tình cảm huynh muội thật tốt...
Đường Bạch Sương cười, giơ tay lại bắn ra từng ngân sắc độc châm.
Trên mặt người thanh niên mang theo tiếu ý, nhìn con mồi giãy dụa dưới sự bao vây tấn công. Hắn đập chiếc quạt long rất có tiết tấu, thường xuyên giương chiếc quạt lông. Một đạo ngân quang vô thanh vô tức bắn ra, đánh lén Kỷ Anh Nam.
- Công tử, phía đông hình như có người tới!
Phía xa một đạo nhân ảnh lóe lên, đến trước mặt người thanh niên, cung kính nói.
- A? Mấy người?
Sắc mặt người thanh niên thoáng lo lắng.
- Xem ra chỉ có một người, đang đi về phía bên này.
Vẻ sắc bén vừa ánh lên trong mắt người thanh niên lại trở về lười biếng. Hắn cười nói:
- Không cần ngăn cản hắn. Cứ để hắn qua... Hắc hắc, người có thể xuất hiện trong tây du Cổ Lộ này đều là những người xuất sắc trong các đại môn phái. Hắn sống sót được đến bây giờ, chỉ sợ trên người cũng tích góp được không ít bảo vật. Đợi lát nữa thuận tiện xử lý luôn cả hắn.
- Vâng.
Thân ảnh kia khom người đáp ứng, sau đó lóe lên, lại bắn về phía xa cảnh giới.
Người thanh niên tiếp tục thưởng thức trận chiến trước mắt.
Tên của hắn… là Đường Bạch Sương.
Thiếu chủ Đường gia Ngọc Châu tại Bắc Vực.
Hai nam nữ trước mắt đang bị bao vây tấn công chính là hậu nhân còn lại của Kỷ gia, một đại gia tộc khác của Ngọc Châu.
Kỷ gia Ngọc Châu đã từng là một gia tộc vô cùng hiển hách, có thể nói thế gia cấp bá chủ là thứ sáu đại châu Bắc Vực, truyền thừa đã khoảng mấy vạn năm. Trong nhà từng có cao thủ nhiều như mây, cường giả vô số, lại có cao thủ cấp Vũ Hoàng trấn thủ, huy hoàng một thời. Cho dù là bản thân Đường gia khi đó tới cửa, cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn theo bóng lưng.
Nhưng bây giờ thì sao? Kỷ gia chợt suy sụp. Mình có thể tùy ý giết chết nam tử duy nhất còn lại của một mạch của Kỷ gia, còn có thể bắt tiểu công chúa của Kỷ gia, Kỷ Anh Khởi lại tùy ý chà đạp.
Điều này thật sự là cơ duyên thiên đại.
Trước tế đàn liên kết đồng minh, đã có tin tức truyền tới là mười một góc bản đồ vẫn thiếu một góc. Đường Bạch Sương biết cơ hội của mình tới.
Bởi vì trong lúc vô tình Đường gia biết được, thiếu chủ Kỷ gia Kỷ Anh Nam đã từng có một miếng bia đá kỳ lạ. Rất có thể chính là một góc địa đồ tây du Cổ Lộ của chiến trường Bách Thánh trong truyền thuyết.
Kỷ gia đã từng huy hoàng. Nhưng trăm năm trước lại đột nhiên suy sụp không có dấu hiệu nào báo trước. Các cao thủ trong gia tộc kẻ chết, người tan. Đến thế hệ này của Kỷ Anh Nam, uy thế đã sớm không cường đại bằng lúc trước nữa. Lại nói, tiểu công chúa Kỷ gia Kỷ Anh Khởi từ nhỏ bị một loại bệnh quái lạ. Có người nói chỉ có một loại măng thần dược Cửu Hoàng Hộ Tâm mới có thể trị hết. Nàng kiên trì cho tới bây giờ, có người nói đã chỉ còn lại có nửa năm tuổi thọ.
Lúc này đây, tiểu kiếm thánh Kỷ Anh Nam vì cứu muội muội của mình, không tiếc bán đi toàn bộ gia sản cuối cùng của Kỷ gia lấy tiền, không tiếc trả giá lớn đổi lấy tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, để dẫn muội muội của mình vốn không có tư cách tiến vào chiến trường, tiến vào đó. Để tìm kiếm thần dược, hắn không tiếc đánh một trận, vào thời khắc cuối cùng cứu chữa cho Kỷ Anh Khởi.
Kỷ Anh Nam tay cầm địa đồ nhưng không xuất hiện ở trong tế đàn liên kết đồng minh chỉ vì một nguyên nhân. Hắn cảm thấy thực lực mình quá thấp, không cách nào chống lại những đại thế lực kia. Cho dù đứng ra, rất có thể trái lại sẽ dẫn tới một loạt người truy sát. Cho nên hắn âm thầm tiến hành, tay cầm địa đồ, cuối cùng có thể tiến vào di chỉ thần bí...
Không ngờ lại gặp phải mình.
Đường Bạch Sương không dám khiêu khích thế lực lớn trong tay cầm địa đồ. nhưng huynh muội Kỷ Anh Nam hiển nhiên không ở trong nhóm này.
Ở chỗ này mình lặng lẽ không một tiếng động giết chết hai người này, nhận được địa đồ. Đến lúc đó có thể cùng những thế lực lớn siêu cấp cò kè mặc cả, chia một phần canh tiến vào di chỉ thần bí. Đây là cơ duyên đưa tới cửa.
Chiến đấu vô cùng thảm khốc.
Trong nháy mắt đã có sáu vị đệ tử Đường gia ngã xuống. Chỉ có điều trên người Kỷ Anh Nam lại có thêm hơn mười vết thương. Máu phun trào, hắn vẫn cắn răng khổ chiến.
Vì bảo vệ muội muội trên lưng quá lâu, hắn phải lấy thân thể ngăn cản những đao kiếm chém tới. Hơn nữa những ngân châm do Đường Bạch Sương bắn lén tới, càng tăng thêm độc tố ở trong cơ thể hắn, tê liệt thần kinh của hắn. Hơn nữa không còn nhiều máu, khiến Kỷ Anh Nam trở nên yếu ớt. Toàn thân hắn mặc áo bào trắng, hiện tại đã hoàn toàn rách nát, lộ ra một gói cứng ở trong ngực!
- Không hổ danh là tiểu kiếm thánh. Đã như vậy, còn có thể cầm kiếm.
Đường Bạch Sương thâm độc cười, lại nói với đám đệ tử trong gia tộc đang đang bao vây tấn công đối thủ:
- Các ngươi đều không nhìn thấy sao? Vị tiểu kiếm thánh này của chúng ta rất quan tâm tới muội muội của hắn, thay tiểu nha đầu này ngăn cản không ít đao. Hắc hắc, các ngươi tiếp tục, chém tiểu nha đầu kia thêm mấy đao. Xem thử hắn còn có thể ngăn cản được mấy lần!
Gương mặt Kỷ Anh Nam lập tức biến sắc.
Trong nháy mắt tiếp theo, đao kiếm của các võ giả bao vây tấn công quả nhiên không tiếp tục nhắm vào mình, mà chém về phía muội muội ở sau lưng.
Để bảo vệ muội muội, hắn không tiếc lại lấy thân mình ngăn cản đao. Trên người hắn lại tăng thêm vài vết thương nhìn thấy mà giật mình.
- Ai...
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ phía sau lưng, lóe ra một tia thản nhiên, nhẹ giọng nói:
- Ca, đưa địa đồ cho bọn họ.
- Không được.
Thái độ Kỷ Anh Nam rất kiên quyết.
Hắn bước nhanh sang một bên, tránh đao kiếm đâm tới trước mặt, bắp đùi tê rần. Hắn lại trúng một ngân châm ám khí. Hắn lắc đầu:
- Ta đã đáp ứng cha mẹ, nhất định phải chưa được cho muội. Hiện tại bọn họ đều đã qua đời. Ta phải thực hiện lời hứa của mình. Không có địa đồ, chúng ta không vào được di chỉ thần bí, không tìm được thần dược.
- Có thể sống sót được đến bây giờ, muội đã cảm thấy rất vui vẻ rồi. Ca ca, không nên lại tiếp tục hy sinh vì muội...
Giọng điệu của thiếu nữ giống như một lão nhân cơ trí đã nhìn rõ thế sự xoay vần. Cho dù trong đôi mắt sáng như sao, vẫn lộ ra khát vọng đối với cuộc sống, nhưng vẫn có một phần bi thương chấp nhận số mệnh.
Bên người là đao quang kiếm ảnh. Một đao quang cắt đứt mái tóc dài màu vàng của nàng. Thiếu nữ cười khổ nói:
- Muội là một tai tinh, mang đến tai họa cho Kỷ gia. Ca ca, ca mới là hi vọng cuối cùng của Kỷ gia. Ca phải sống tiếp, Kỷ gia mới có hi vọng quật khởi! Thả muội xuống, ca ca đi đi thôi! Nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Kỷ Anh Nam lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn, mày kiếm nhíu lại, mang theo biểu tình kiên định giống như bàn thạch.
Trong lúc này, trên người hắn lại trúng một độc châm nữa. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo lắc đầu:
- Chết, vậy cùng chết. Sống, cùng nhau sống!
- Aha, tình cảm huynh muội thật tốt...
Đường Bạch Sương cười, giơ tay lại bắn ra từng ngân sắc độc châm.