Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 531: Thất phu vô tội mang ngọc có tội
Người khác cũng chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Trong một ngày này, Vấn Kiếm Tông khỏi động đại trận bảo vệ tông môn.
Kiếm quang các màu tràn ngập trong không trung của sơn môn, bao phủ hoàn toàn toàn bộ tông môn. Khí tức khủng bố tràn ngập trên bầu trời ở dãy núi Vấn Kiếm Sơn, ngăn cách tất cả khí tức bên trong tông môn, cũng thu hết mây tím vào trong sơn môn. Dần dần, quang diễm màu tím này cuối cùng đã biến mất trong bầu trời. Chỉ có điều linh khí vẫn nồng đậm và tràn ngập không gian. Nếu so với nơi khác, mật độ vẫn dày hơn rất nhiều.
Chưa đầy một canh giờ, biến đổi dị thường như vậy đã khiến cho bên ngoài quan tâm.
Từng thân hình như ẩn như hiện xuất hiện ở bên ngoài sơn môn Vấn Kiếm Tông, không ngừng quan sát biến hóa ở đây.
Phía nam.
- Linh khí quá nồng đậm, ẩn chứa khí tức cao quý của thần linh. Lẽ nào nơi đây có thần linh xuất hiện sao?
Một thân ảnh, toàn phân phát ra kim quang vô cùng khủng khiếp, giống như mặt trời ở trong không trung, trực tiếp bá đạo hiện lên trên bầu trời của Vấn Kiếm Tông. Dường như có suy nghĩ nào đó, hắn đã mấy lần muốn trực tiếp xông vào sơn môn Vấn Kiếm Tông, rất chung vẫn nhẫn nhịn được.
Phía tây.
Yêu khí cuồn cuộn, che khuất bầu trời. Một đôi mắt cực lớn giống như bể máu ở trong mây mù phóng ra hai tia máu đầy yêu quái, cắt qua hư không, chiếu xuống đại trận bảo vệ tông môn của Vấn Kiếm Tông, phát ra một tiếng nổ vang. Cuối cùng nó vẫn bị kiếm khí vô tận bắn tới, tạm thời chậm rãi lui lại...
Phía tây nam.
Một đạo kiếm quang cắt phá trường không, giống như thần linh chinh phạt, lưu chuyển một hồi ở trên bầu trời của dãy nũi Vấn Kiếm Sơn. Cuối cùng dường như phát hiện ra điều gì, tạm thời thối lui.
Phía đông.
- A, ta ngửi được linh khí tuyệt ngon. Ở chỗ này... Long khí trùng thiên, tất có thần vật xuất thế! Ha ha ha, Lý Kiếm Ý, ngươi cho rằng mình thật sự có thể che giấu được sự thật sao? Thất phu vô tội mang ngọc có tội. Vấn Kiếm Tông ngươi sẽ rơi vào trong biển máu vô tận...
Một âm thanh vang lên, là đến từ Phương Tiêu An ở học viện Thanh Bình.
Một ngày này, vô số khí tức cường đại xẹt qua ở trên bầu trời sơn môn Vấn Kiếm Tông.
Tuy rằng bọn họ không triển khai hành động, nhưng mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, cũng chỉ tạm thời lui lại.
Một cơn bão lốc đang nổi lên.
Dù sao cột long khí màu tím này phóng lên trên không trung, thật sự quá mức kinh người. Xung quanh sơn môn Vấn Kiếm Tông, linh khí thiên địa biến hóa cũng cực kỳ rõ ràng. Lúc này mới nửa ngày ngắn ngủi, ở đây đã biến thành một khối phúc địa không gì sánh nổi. Tuyết trắng tan ra, cây cỏ sống lại, giống như tiên cảnh!
Biến hóa như vậy, đủ khiến cho toàn bộ Tuyết Châu, thậm chí còn có các thế lực lực tại Bắc Vực quan tâm.
...
...
- Ha ha, Kỷ Anh Nam, ngươi không đi được. Ngoan ngoãn giao một góc địa đồ này ra!
- Giao địa đồ ra, bằng không chết!
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Giết bọn chúng, sau đó lấy địa đồ từ trên thi thể bọn chúng là được. Vật quan trọng như vậy, hắn nhất định sẽ mang ở trên người!
- Kỷ gia của Ngọc Châu đã suy sụp. Mọi người không cần phải cố kỵ!
- Nửa năm trước, một vị cao thủ cấp Vũ Hoàng cuối cùng của Kỷ gia đã tọa hóa. Không có cao thủ trấn thủ, Kỷ gia sớm muộn sẽ bị chia cắt. Đã sớm có tin tức truyền ra, trong tay Kỷ Anh Nam có một góc bia đá địa đồ. Ha ha, không ngờ hôm nay lại gặp phải chúng ta. Đây đúng t là tạo hóa...
Bên tai truyền đến các loại uy hiếp giễu cợt không chút lưu tình, Kỷ Anh Nam vẫn mắt điếc tai ngơ.
Trường kiếm trong tay Kỷ Anh Nam, cắm ở trong băng tuyết, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.
Gió bắc thổi qua, khiến trường bào màu trắng rộng thùng thình tung bay, lộ ra một dấu vết rõ ràng. Vết máu thấm ướt áo bào trắng. Hắn thở phì phò từng hơi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, với chiến ý hừng hực thiêu đốt.
Sau lưng hắn là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt thiếu nữ này gầy gò, tóc khô vàng, vừa gầy lại nhỏ, thân thể dậy thì không tốt. Thân thể gầy gò yếu ớt tôn lên đầu thiếu nữ hơi lớn, không mấy hài hòa.
Chỉ có điều nhìn kỹ, thiếu nữ bệnh hoạn này ngũ quan lại hết sức tinh xảo. Da trắng nõn không hề có tỳ vết nào. Chỉ là trông nàng có chút tái nhợt, đôi mắt sáng ngời, dường như là bảo tạch, trong suốt, tinh khiết nhất trên thế giới này. Nàng có thần sắc nhu nhược khiến người ta nảy sinh sự thương tiếc, tràn ngập khát vọng đối với sinh mệnh.
- Ca, chúng ta đi không được. Cả thả ta xuống đây đi!
Thiếu nữ bị mấy mảnh vải lụa cột vào phía sau lưng Kỷ Anh Nam. Giọng nói của nàng nhu nhu nhược nhược, dường như là tơ nhện trong gió, lại khiến người ta có một loại cảm giác tao nhã cao quý.
- Trên mặt đất quá lạnh.
Kỷ Anh Nam lắc đầu.
Hai mươi mấy cao thủ từ bốn phương tám hướng từ từ tiến lại gần bao vây hai huynh muội. Bọn họ lấy binh khí ra, thần thái lạnh như băng, tiến từng bước lại gần. Hiển nhiên bọn ho muốn chết chết hai huynh muội. Trên mặt mỗi người lộ ra nụ cười nhạt, tàn nhẫn giống như mèo đùa chuột.
- Giết!
Có người không nhẫn nại được, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng ra chiêu trước.
Đao quang bắn ra, một ánh sáng màu trắng lóa mắt phóng ra. Hoa tuyết đang rơi nhè nhẹ trong không trung, vần vũ trên mặt đất, giống như sét đánh cuốn về phía Kỷ Anh Nam.
Kỷ Anh Nam trở tay cầm chuôi kiếm, đứng yên bất động.
Đao phong khiến mái tóc dài màu đen của hắn bị thổi về phía sau, thẳng tắp.
Mắt thấy toàn thân sẽ bị đao quang chém trúng, thân hình hắn vô cùng quỷ mị tránh sang phía trái, rút đại kiếm đang cắm trên mặt đất ra, vội vàng xông về phía trước. Không có kiếm ngân vang lên, không có ánh sáng chói mắt, cũng không có tiếng nổ đinh tai nhức óc. Hai thân ảnh đan xen vào nhau sau đó lướt qua. Trong nháy mắt, vô số tia lửa bắn ra, truyền đến tiếng đao kiếm tấn công va chạm rất khẽ.
Gió bắc thổi qua.
Thân hình đao khách đứng thẳng bất động ở tại chỗ.
Chợt một dòng máu tươi từ cổ hắn phun ra, tiếp đó trực tiếp ngã xuống đất.
Kỷ Anh Nam vẫn duy trì tư thế trở tay cầm kiếm, thở dốc từng hơi. Vết thương trên ngực còn chưa hoàn toàn lành lặn, lại bắn máu tươi giống như tia nước phun ra ngoài. Đồng thời trên vai hắn lại có thêm một miệng vết thương sâu ba đốt ngón tay, có thể thấy được xương trắng. Máu chảy tí tách xuống đất!
- Lấy vết thương đổi vết thương sao? Hừ, chúng ta có hai mươi mốt người. Ngươi có thể chống đỡ tới khi nào?
Thủ lĩnh đám người vây giết là một người thanh niên tay cầm quạt lông, sắc mặt hung ác nham hiểm.
Người này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hốc mắt sâu, viền mắt biến thành màu đen. Vừa nhìn đã biết là một kẻ buông thả trong dục vọng, miệt mài quá độ, âm khí quá nặng. Trên mặt lộ vẻ âm độc không tương xứng với tuổi của hắn. Hắn chợt khép quạt lông lại, tàn nhẫn nói:
- Lên đi. Giết chết hắn. Lưu nữ nhân này lại, nuôi nửa tháng một tháng, chờ tới lúc đầy đặn cũng là một mỹ nữ. Chăm sóc dạy bảo một hồi. Trong chuồng chó của bản công tử, vừa lúc còn thiếu một con chó mỹ nữ!
Trong một ngày này, Vấn Kiếm Tông khỏi động đại trận bảo vệ tông môn.
Kiếm quang các màu tràn ngập trong không trung của sơn môn, bao phủ hoàn toàn toàn bộ tông môn. Khí tức khủng bố tràn ngập trên bầu trời ở dãy núi Vấn Kiếm Sơn, ngăn cách tất cả khí tức bên trong tông môn, cũng thu hết mây tím vào trong sơn môn. Dần dần, quang diễm màu tím này cuối cùng đã biến mất trong bầu trời. Chỉ có điều linh khí vẫn nồng đậm và tràn ngập không gian. Nếu so với nơi khác, mật độ vẫn dày hơn rất nhiều.
Chưa đầy một canh giờ, biến đổi dị thường như vậy đã khiến cho bên ngoài quan tâm.
Từng thân hình như ẩn như hiện xuất hiện ở bên ngoài sơn môn Vấn Kiếm Tông, không ngừng quan sát biến hóa ở đây.
Phía nam.
- Linh khí quá nồng đậm, ẩn chứa khí tức cao quý của thần linh. Lẽ nào nơi đây có thần linh xuất hiện sao?
Một thân ảnh, toàn phân phát ra kim quang vô cùng khủng khiếp, giống như mặt trời ở trong không trung, trực tiếp bá đạo hiện lên trên bầu trời của Vấn Kiếm Tông. Dường như có suy nghĩ nào đó, hắn đã mấy lần muốn trực tiếp xông vào sơn môn Vấn Kiếm Tông, rất chung vẫn nhẫn nhịn được.
Phía tây.
Yêu khí cuồn cuộn, che khuất bầu trời. Một đôi mắt cực lớn giống như bể máu ở trong mây mù phóng ra hai tia máu đầy yêu quái, cắt qua hư không, chiếu xuống đại trận bảo vệ tông môn của Vấn Kiếm Tông, phát ra một tiếng nổ vang. Cuối cùng nó vẫn bị kiếm khí vô tận bắn tới, tạm thời chậm rãi lui lại...
Phía tây nam.
Một đạo kiếm quang cắt phá trường không, giống như thần linh chinh phạt, lưu chuyển một hồi ở trên bầu trời của dãy nũi Vấn Kiếm Sơn. Cuối cùng dường như phát hiện ra điều gì, tạm thời thối lui.
Phía đông.
- A, ta ngửi được linh khí tuyệt ngon. Ở chỗ này... Long khí trùng thiên, tất có thần vật xuất thế! Ha ha ha, Lý Kiếm Ý, ngươi cho rằng mình thật sự có thể che giấu được sự thật sao? Thất phu vô tội mang ngọc có tội. Vấn Kiếm Tông ngươi sẽ rơi vào trong biển máu vô tận...
Một âm thanh vang lên, là đến từ Phương Tiêu An ở học viện Thanh Bình.
Một ngày này, vô số khí tức cường đại xẹt qua ở trên bầu trời sơn môn Vấn Kiếm Tông.
Tuy rằng bọn họ không triển khai hành động, nhưng mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, cũng chỉ tạm thời lui lại.
Một cơn bão lốc đang nổi lên.
Dù sao cột long khí màu tím này phóng lên trên không trung, thật sự quá mức kinh người. Xung quanh sơn môn Vấn Kiếm Tông, linh khí thiên địa biến hóa cũng cực kỳ rõ ràng. Lúc này mới nửa ngày ngắn ngủi, ở đây đã biến thành một khối phúc địa không gì sánh nổi. Tuyết trắng tan ra, cây cỏ sống lại, giống như tiên cảnh!
Biến hóa như vậy, đủ khiến cho toàn bộ Tuyết Châu, thậm chí còn có các thế lực lực tại Bắc Vực quan tâm.
...
...
- Ha ha, Kỷ Anh Nam, ngươi không đi được. Ngoan ngoãn giao một góc địa đồ này ra!
- Giao địa đồ ra, bằng không chết!
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Giết bọn chúng, sau đó lấy địa đồ từ trên thi thể bọn chúng là được. Vật quan trọng như vậy, hắn nhất định sẽ mang ở trên người!
- Kỷ gia của Ngọc Châu đã suy sụp. Mọi người không cần phải cố kỵ!
- Nửa năm trước, một vị cao thủ cấp Vũ Hoàng cuối cùng của Kỷ gia đã tọa hóa. Không có cao thủ trấn thủ, Kỷ gia sớm muộn sẽ bị chia cắt. Đã sớm có tin tức truyền ra, trong tay Kỷ Anh Nam có một góc bia đá địa đồ. Ha ha, không ngờ hôm nay lại gặp phải chúng ta. Đây đúng t là tạo hóa...
Bên tai truyền đến các loại uy hiếp giễu cợt không chút lưu tình, Kỷ Anh Nam vẫn mắt điếc tai ngơ.
Trường kiếm trong tay Kỷ Anh Nam, cắm ở trong băng tuyết, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.
Gió bắc thổi qua, khiến trường bào màu trắng rộng thùng thình tung bay, lộ ra một dấu vết rõ ràng. Vết máu thấm ướt áo bào trắng. Hắn thở phì phò từng hơi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, với chiến ý hừng hực thiêu đốt.
Sau lưng hắn là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt thiếu nữ này gầy gò, tóc khô vàng, vừa gầy lại nhỏ, thân thể dậy thì không tốt. Thân thể gầy gò yếu ớt tôn lên đầu thiếu nữ hơi lớn, không mấy hài hòa.
Chỉ có điều nhìn kỹ, thiếu nữ bệnh hoạn này ngũ quan lại hết sức tinh xảo. Da trắng nõn không hề có tỳ vết nào. Chỉ là trông nàng có chút tái nhợt, đôi mắt sáng ngời, dường như là bảo tạch, trong suốt, tinh khiết nhất trên thế giới này. Nàng có thần sắc nhu nhược khiến người ta nảy sinh sự thương tiếc, tràn ngập khát vọng đối với sinh mệnh.
- Ca, chúng ta đi không được. Cả thả ta xuống đây đi!
Thiếu nữ bị mấy mảnh vải lụa cột vào phía sau lưng Kỷ Anh Nam. Giọng nói của nàng nhu nhu nhược nhược, dường như là tơ nhện trong gió, lại khiến người ta có một loại cảm giác tao nhã cao quý.
- Trên mặt đất quá lạnh.
Kỷ Anh Nam lắc đầu.
Hai mươi mấy cao thủ từ bốn phương tám hướng từ từ tiến lại gần bao vây hai huynh muội. Bọn họ lấy binh khí ra, thần thái lạnh như băng, tiến từng bước lại gần. Hiển nhiên bọn ho muốn chết chết hai huynh muội. Trên mặt mỗi người lộ ra nụ cười nhạt, tàn nhẫn giống như mèo đùa chuột.
- Giết!
Có người không nhẫn nại được, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng ra chiêu trước.
Đao quang bắn ra, một ánh sáng màu trắng lóa mắt phóng ra. Hoa tuyết đang rơi nhè nhẹ trong không trung, vần vũ trên mặt đất, giống như sét đánh cuốn về phía Kỷ Anh Nam.
Kỷ Anh Nam trở tay cầm chuôi kiếm, đứng yên bất động.
Đao phong khiến mái tóc dài màu đen của hắn bị thổi về phía sau, thẳng tắp.
Mắt thấy toàn thân sẽ bị đao quang chém trúng, thân hình hắn vô cùng quỷ mị tránh sang phía trái, rút đại kiếm đang cắm trên mặt đất ra, vội vàng xông về phía trước. Không có kiếm ngân vang lên, không có ánh sáng chói mắt, cũng không có tiếng nổ đinh tai nhức óc. Hai thân ảnh đan xen vào nhau sau đó lướt qua. Trong nháy mắt, vô số tia lửa bắn ra, truyền đến tiếng đao kiếm tấn công va chạm rất khẽ.
Gió bắc thổi qua.
Thân hình đao khách đứng thẳng bất động ở tại chỗ.
Chợt một dòng máu tươi từ cổ hắn phun ra, tiếp đó trực tiếp ngã xuống đất.
Kỷ Anh Nam vẫn duy trì tư thế trở tay cầm kiếm, thở dốc từng hơi. Vết thương trên ngực còn chưa hoàn toàn lành lặn, lại bắn máu tươi giống như tia nước phun ra ngoài. Đồng thời trên vai hắn lại có thêm một miệng vết thương sâu ba đốt ngón tay, có thể thấy được xương trắng. Máu chảy tí tách xuống đất!
- Lấy vết thương đổi vết thương sao? Hừ, chúng ta có hai mươi mốt người. Ngươi có thể chống đỡ tới khi nào?
Thủ lĩnh đám người vây giết là một người thanh niên tay cầm quạt lông, sắc mặt hung ác nham hiểm.
Người này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hốc mắt sâu, viền mắt biến thành màu đen. Vừa nhìn đã biết là một kẻ buông thả trong dục vọng, miệt mài quá độ, âm khí quá nặng. Trên mặt lộ vẻ âm độc không tương xứng với tuổi của hắn. Hắn chợt khép quạt lông lại, tàn nhẫn nói:
- Lên đi. Giết chết hắn. Lưu nữ nhân này lại, nuôi nửa tháng một tháng, chờ tới lúc đầy đặn cũng là một mỹ nữ. Chăm sóc dạy bảo một hồi. Trong chuồng chó của bản công tử, vừa lúc còn thiếu một con chó mỹ nữ!