Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -

Chương 34: Quy tắc lâu ngày thành lệ



Khi còn ở nước Triệu, quan niệm về tôn ti của nàng rất hời hợt, luôn chơi đùa cùng cung nhân, ai ngờ ở chỗ của y việc nhét một viên mứt quả cũng không được? Cũng đâu phải là thuốc độc!
Thẩm Tại Dã khẽ hừ một tiếng, há miệng muốn nhổ mứt quả ra, nhưng không hiểu sao lại không cẩn thận mà trực tiếp nuốt xuống!
Khương Đào Hoa đã ngoan ngoãn bưng tay trước mặt y, ra hiệu cho y nhả vào để nàng vứt đi.
"Gia?"
Thẩm Tại Dã nhìn tay nàng trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, đã nuốt rồi thì nhả kiểu gì? Nhưng nếu như không nhả thì chẳng phải vừa rồi uổng công la người ta sao?
"Nàng đi sai người chuẩn bị bữa tối trước đi." Y bình tĩnh nói.
Đào Hoa sững người, ánh mắt kỳ quái nhìn y, lại quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài: "Mới qua giờ Mùi thôi mà ngài đã muốn ăn tối rồi sao?"
Rõ ràng là mới ăn trưa xong mà! Y là cái thùng cơm sao?
Thẩm Tại Dã cau mày: “Còn sớm vậy à, thế thì nàng đi sai người làm ít điểm tâm.”
Đúng là thùng cơm thật, Đào Hoa bĩu môi, đứng dậy nhìn y: "Vậy ngài nhả mứt quả ra đi, thiếp thân mang ra ngoài một thể."
Thẩm Tại Dã: “…”
Nữ nhân này sao lại có trí nhớ tốt như vậy chứ? Không thể quên đi chuyện trong miệng y còn có mứt quả sao?! Thẩm Tại Dã giận đen mặt: “Đã tan trong miệng rồi, nàng đừng lo nữa.”
Cái gì? Tan rồi? Đào Hoa kinh ngạc nhìn y, rồi lại nhìn những viên mứt còn thừa bên cạnh. Lạ quá, đây đều là mứt được làm từ quả đào, sao có thể tan nhanh như vậy?
Đầu óc xoay chuyển, liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng, nàng nhìn Thẩm Tại Dã một cách trêu chọc, cợt nhả: “Không phải là ngoài miệng gia nói không thích ăn nhưng cổ họng lại thành thật nuốt mứt quả rồi đấy chứ?"
Trong phòng chợt yên tĩnh, Thẩm Tại Dã cười nham hiểm ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta đột nhiên cảm thấy máu của nàng có lẽ vẫn thích hợp để mở niêm phong bảo kiếm hơn, hay là chúng ta thử xem sao?"
"Gia nghỉ ngơi đi nhé! Thiếp thân đi dặn người làm điểm tâm đã!" Thần sắc trên mặt Đào Hoa nghiêm túc trở lại, khom người hành lễ, quay đầu chạy ra ngoài.
Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng, hừ một tiếng, rồi lại nhìn đống mứt đặt bên cạnh.
Ngược lại... không khó ăn như tưởng tượng. Sau vị ngọt ngây còn có hương thơm đọng lại trong miệng, thực sự át được vị thuốc.
Y mím môi, lấy cuốn sách dưới gối ra tiếp tục đọc.
Đến khi trời tối, Thẩm Tại Dã đang chuẩn bị đến thư phòng, trước khi đi gọi Khương Đào Hoa tới, nghiêm túc nhấn mạnh mấy lần: “Buổi tối hãy nghỉ ngơi ở sảnh phụ, không được ra ngoài.”
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu: "Đúng lúc hôm nay hơi mệt, thiếp thân cũng muốn đi ngủ sớm."
"Ừm, đi đi."
"Vâng."
Ngoan ngoãn ra khỏi phòng chính, Đào Hoa mới trợn mắt một cái.
Nếu y không nói như vậy thì nàng sẽ xem như không biết gì mà đi ngủ sớm thật, nhưng lại chọn cách cảnh cáo nghiêm túc như thế. Nàng muốn kìm nén cơn tò mò cũng khó.
“Thanh Đài, ngươi ra trước cổng viện canh đi, đừng để ai trông thấy.” Vào sảnh phụ, nàng khẽ giọng: “Nếu ban đêm có người vào viện này, ngươi cũng không cần làm gì cả, quay về bẩm báo ta một tiếng là được.”
“Tuân mệnh.”
Căn dặn xong, Đào Hoa tiếp tục xem danh sách trong phủ, vừa xem vừa đợi.
Vừa qua nửa đêm, Thanh Đài lặng lẽ quay trở lại.
"Chủ tử, quả nhiên có người tới, trùm kín người, nhìn thân hình thì là nam nhân, hơi béo."
Đào Hoa nghe xong, đưa tay chống cằm hỏi: “Đi đến thư phòng?”
"Đúng."
Nửa đêm canh ba, Thẩm Tại Dã không hẹn hò mỹ nhân mà lại đi hẹn hò với một nam nhân béo? Đây là khẩu vị gì vậy!
Trong thư phòng.
Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc nhìn Mạnh thái bộc trước mặt, ông ta đang lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ hoang mang lo sợ.
Nếu là bình thường thì thật ra Mạnh thái bộc cũng không đến mức hoảng loạn như vậy, dù sao cũng có Du vương chống lưng, lại có một người con rể như Thẩm thừa tướng, đi ra ngoài luôn là nhân vật khiến người khác phải nhìn sắc mặt.
Nhưng bây giờ, người ông ta đắc tội lại là Thẩm Tại Dã, còn đáng sợ hơn là đắc tội Du vương. Hơn nữa, nếu chỉ là một vấn đề nhỏ bình thường thì thôi cũng được, nhưng đây lại là con gái vì tranh sủng mà suýt lấy mạng tướng gia!
Đây không phải là muốn kéo cả nhà Mạnh gia chết cùng sao?
“Không phải ta không thấu tình đạt lý, chỉ là lệnh viện lần này phạm lỗi nghiêm trọng, nếu vẫn giữ nàng ấy lại trong phủ thì không có gì đảm bảo một ngày nào đó Thẩm mỗ sẽ không mất mạng.” Thẩm Tại Dã mở lời không chút tình cảm: “Lúc đầu gửi Mạnh thị vào tướng phủ ta, hình như đại nhân có nói nếu Mạnh thị phạm lỗi thì ngài nhất định sẽ mang về  quản giáo nghiêm khắc.”
Đó chỉ là nói miệng thôi mà! Nếu thật sự đem con gái từ tướng phủ về, chẳng phải sẽ khiến cho văn võ trong triều chê cười hay sao? Du vương cũng sẽ không tha cho ông ta!
"Tướng gia, hạ quan cũng biết Trăn Trăn tội không thể tha, nhưng ngài có thể... cho hạ quan một cơ hội đoái công chuộc tội được không?" Mạnh thái bộc xoa xoa tay: "Hạ quan sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho tướng gia! "
Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Người mà đại nhân nên trung thành là hoàng thượng, liên quan gì đến Thẩm mỗ?"
“Nói là nói vậy thôi.” Mạnh thái bộc tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Ngoài trung thành với hoàng thượng, hạ quan vẫn còn việc khác có thể làm. Gần đây triều đình mới mua hai nghìn con ngựa để xây trường đua ngựa, hiện đã cấp tiền rồi. Nếu tướng gia đồng ý, hạ quan sẽ gửi tặng phủ ngài mấy con bảo mã tốt nhất cùng với ba phần lợi nhuận."
“Hoang đường!” Thẩm Tại Dã đập bàn, sắc mặt rất khó coi: “Đại nhân lo việc về ngựa mà lại luôn tham ô tư lợi như vậy sao?”
Hai chân run rẩy, Mạnh thái bộc vội quỳ xuống khấu đầu: “Tướng gia minh xét, người nắm giữ vị trí thái bộc tất cả các triều đại đều thế cả chứ không chỉ có một mình hạ quan, việc này từ trên xuống dưới đều ngầm đồng thuận rồi mà!"
Một người tham ô gọi là tội tham ô, một đám người cùng nhau tham ô thì gọi là luật không trừng phạt nhiều người, nếu là từ trên xuống dưới đều tham ô thì gọi là quy tắc lâu ngày thành lệ.
Thẩm Tại Dã thầm cười nhạo, nhìn Mạnh thái bộc hồi lâu, mới đưa tay đỡ ông ta đứng dậy, mím môi nói: “Thẩm mỗ mới vào triều được hai năm, có những chuyện còn chưa biết rõ lắm nên đã trách lầm đại nhân. Nếu như trên dưới đều đồng tình thì cũng không đáng chê trách.
Mạnh thái bộc vui mừng khôn xiết, vội ngẩng đầu nhìn y: "Tướng gia có sẵn lòng nhận không?"
Thẩm Tại Dã vẻ mặt đầy do dự, cúi đầu không nói gì, tựa hồ đang lo lắng điều gì đó.
“Hạ quan biết tướng gia xưa nay luôn thanh liêm, không muốn bị chỉ trích.” Mạnh thái bộc đảo mắt, tự cho mình thông minh: “Hạ quan có cách giúp ngài có thể không bị vấy bẩn chút nào. "
"Cách gì?"
“Mỗi lần xây dựng trường đua ngựa, phần lớn lợi nhuận từ việc mua ngựa đều đổ vào đó.” Mạnh thái bộc nói: “Lần này hạ quan sẽ hạch toán từ trên xuống, rồi gửi đến tướng phủ mà không hạch toán gì cả. Bằng cách này, không ai có thể tra ra số tiền đó đã đi đâu?”
Ánh mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã hơi nhếch môi: "Đại nhân thật là thông minh."
Thấy sắc mặt y có vẻ đã đồng ý, Mạnh thái bộc mừng rơn, vội vàng thăm dò: “Vậy chuyện của Trăn Trăn…”
"Đại nhân thành tâm đến như vậy, Thẩm mỗ tất nhiên cũng bằng lòng cho nàng ấy một cơ hội." Thẩm Tại Dã nói: "Có điều vẫn phải nói lời khó nghe trước, nếu sau này lệnh viện lại phạm phải sai lầm như vậy thì cho dù đại nhân có gửi cả trường đua ngựa đến, Thẩm mỗ cũng không thể nể mặt được đâu.”
"Đa tạ thừa tướng!" Mạnh thái bộc vội vàng hành lễ: "Hạ quan nhất định sẽ bảo tiện nội đến phủ quản giáo Trăn Trăn hai ngày, sau này nhất định sẽ không gây phiền toái cho tướng gia nữa! Sau đó cũng sẽ lập tức mang tạ lễ đến.”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời đại nhân về cho. Thân thể này của Thẩm mỗ còn phải nghỉ ngơi hai ngày nữa.”
"Vâng... Vâng..." Liên tục đáp lời, Mạnh thái bộc nhanh chóng lùi lại, thân hình tròn lẳng suýt chút nữa va vào khung cửa.
Trạm Lư nhìn mà lắc đầu, đợi người đi ra rồi mới thấp giọng nói: “Người này trông thật là vô dụng.”
"Người vô dụng nhiều lắm, người thì không sao, quan trọng là vị trí của họ." Thẩm Tại Dã cười khẽ, vẽ một gạch vào cuốn sách trước mặt: "Trạm Lư, ngươi đi sắp xếp chuyện tiếp theo đi.”
“Vâng!” Trạm Lư đáp.
Nghe tiếng người và tiếng bước chân văng vẳng ngoài sân, Đào Hoa biết Thẩm Tại Dã có lẽ đã xong việc, lập tức nằm xuống giường giả vờ ngủ.
“Chủ tử nhà ngươi đã ngủ rồi à?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Trạm Lộ, Thanh Đài đáp: “Đã ngủ lâu rồi.”
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó cửa được đẩy ra, Trạm Lư bước vào, liếc nhìn chiếc chăn bông phồng lên trên giường rồi mới yên tâm lui ra.
Cẩn thận quá nhỉ, Đào Hoa mở mắt nhìn trần màn tối đen, thầm nghĩ hôm nay Thẩm Tại Dã lại làm chuyện thất đức gì đây?
Rạng sáng hôm sau, đám người Mai Chiếu Tuyết đã bị gọi đến Lâm Vũ Viện.
“Các ngươi trông người kiểu gì vậy?” Thẩm Tại Dã cầm một bức thư, cau mày nhìn Mai thị: “Không phải nàng nói đã nhốt Lục Minh lại rồi sao?”
Mai thị có chút bối rối: “Đúng là đã nhốt cẩn thận rồi, ở trong kho chứa củi hậu viện…”
“Vậy đây là cái gì?” Giơ tay ném bức thư qua, Thẩm Tại Dã tức giận: “Đường đường là tướng phủ mà lại để người tự do ra vào, nếu bị đồn ra ngoài thì ta biết giấu mặt đi đâu?!"
Mai Chiếu Tuyết giật mình, vội đón lấy thư đọc.
“Nô tỳ Lục Minh, được người ta nhờ, hãm hại Mạnh thị. Song, lương tâm cắn rứt, trăn trở đã lâu, nên muốn nói cho tướng gia biết sự thật: Vụ hạ độc không phải do Mạnh thị ra lệnh, nô tỳ cũng không phải người của Mạnh thị. Hôm nay bỏ trốn, mong gia nể tình nô tỳ thành khẩn mà để cho nô tỳ đi xa, chớ truy đuổi nữa.”
Tim Mai thị đập mạnh, quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh: “Đã kiểm tra kho chứa củi chưa?”
Nha hoàn lúng túng: "Nô tỳ không biết."
“…” Mai thị cau mày, xoay người về phía Thẩm Tại Dã quỳ xuống: “Là thiếp thân thất trách, xin gia trừng phạt!”
Thẩm Tại Dã xoa xoa ấn đường, nặng nề thở dài: “Người đã bỏ trốn lâu rồi, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa, còn lá thư này…”
Trong thư nói Mạnh thị bị oan, vậy bây giờ ai phải đi xin lỗi?
Mai Chiếu Tuyết cắn răng: “Tuy rất khó để biết những lời trong thư là thật hay giả nhưng thiếp thân sẵn sàng đến Nhuyễn Ngọc Các để thẩm vấn lần nữa. Nếu không có bằng chứng trực tiếp cho thấy Mạnh thị muốn hại gia thì thiếp thân sẽ tự phạt mình một tháng lương và xin lỗi Mạnh thị.”
Người là do nàng ta thẩm vấn, kết quả là do nàng ta phán đoán, chuyện này kiểu gì nàng ta cũng không thoát được.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Chương trước Chương tiếp
Loading...