Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song - truyen full -
Chương 33: Nàng đúng là gan hùm mật gấu
Du Vương có người trong tướng phủ, đương nhiên hắn cũng có, chỉ là trước giờ vẫn luôn không dùng được nhiều, bây giờ nghe nói sau khi công chúa nước Triệu vào phủ, cuộc chiến tranh sủng trong phủ ngày càng khốc liệt, vậy thì hắn cũng nên nhân cơ hội này sai người nắm chặt trái tim của Thẩm Tại Dã.
Chỉ cần môn khách của hắn có người có thể mê hoặc Thẩm Tại Dã thì trong lòng hắn sẽ thấy tự tin hơn.
May mà người như Thẩm Tại Dã vẫn có nhược điểm là “khó qua ải mỹ nhân”, nếu đến nữ nhân mà y cũng không thích thì thiên hạ này có thể không ai làm gì được y.
Đi một mạch ra khỏi cung, ngồi xe đến cổng tướng phủ, Thẩm Tại Dã chuẩn bị bước vào phủ thì bên cạnh lại xuất hiện một người.
"Tướng gia, đại nhân nhà tiểu nhân đang đợi tin của ngài." Người này mặc y phục gia nô, vừa đến liền hành đại lễ với y, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Thẩm Tại Dã nhìn hắn, hờ hững nói: "Gấp gáp quá nhỉ, chỉ là thư phòng trong phủ ta có chút kỳ quái, chỉ nửa đêm mới có thể mở cửa. Ngươi quay về bẩm báo đại nhân nhà ngươi đi.”
Gia nô ngây người, vội vàng gật đầu rồi bỏ chạy như bay.
Xem ra Mạnh thái bộc rất thương cô con gái này, tuy nhiên, tỏ ra cấp thiết và lo lắng như vậy chẳng khác nào vạch áo cho y xem, cũng không phải là người thông minh gì.
Dù sao cũng được xếp hàng cửu khanh, vậy mà không bằng cả phận đàn bà như Khương Đào Hoa. Ít nhất cho đến bây giờ, y vẫn chưa biết át chủ bài của nàng là gì.
"Gia!"
Vừa bước vào phủ, Mạnh thị mặc thường phục liền lao tới. Thẩm Tại Dã nghiêng đầu sang nhìn, giật mình lùi lại nửa bước.
Hai mắt nàng ta sưng húp, chắc là do khóc cả đêm, sắc mặt hốc hác, mắt đỏ hoe, trong mắt vẫn còn nước mắt. Nàng ta không chải tóc mà chỉ vén ra sau, trên y phục cũng có rất nhiều bụi. Cả người như phát điên.
Trạm Lư nhanh tay lẹ mắt, bước tới ngăn cản trước khi nàng ta lao vào người y, nhưng Mạnh Trăn Trăn vẫn giãy giụa và đưa tay về phía y: “Thiếp thân thật sự bị oan mà gia, thiếp thân không sai người hạ độc!”
"Ta đang điều tra chân tướng, nàng đừng sốt ruột." Thẩm Tại Dã bình tĩnh nhìn nàng ta: "Nếu như nàng bị oan, ta sẽ rửa sạch oan khuất cho nàng. Nếu nàng đúng người đúng tội thì cũng không thể trách ta tuyệt tình tuyệt nghĩa.”
Về việc rốt cuộc nàng ta có bị oan hay không, còn tùy thuộc vào biểu hiện của Mạnh thái bộc.
Mạnh thị ngây người, cảm nhận được Thẩm Tại Dã không còn tức giận như hôm qua, trong lòng vui mừng vội đứng thẳng dậy, vuốt tóc: “Chỉ cần gia vẫn chịu cho thiếp thân cơ hội, thiếp thân sẽ cảm kích không thôi!”
Thẩm Tại Dã khẽ gật đầu, không còn tâm tư dây dưa với nàng ta nữa, quay người đi về phía Lâm Vũ Viện.
Khương Đào Hoa đã đi loanh quanh Lâm Vũ Viện cả buổi sáng. Ngoại trừ thư phòng, tất cả những nơi khác đều đã đi dạo một vòng.
"Tướng gia cũng thật là phong nhã."
Nhìn những bức tranh cổ y sưu tầm đặt trên kệ hoa, đều là tác phẩm của những danh sĩ thanh nhã, nàng không khỏi cảm thán: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ta tưởng người như hắn thì sẽ thích sưu tầm kiếm hơn."
"Tại sao?" Thanh Đài tò mò hỏi.
"Bởi vì nhìn hắn là biết kiểu giết người không chớp mắt. Hôm qua ta còn mơ thấy hắn đang mài đao trong viện lúc nửa đêm." Đào Hoa bĩu môi suy nghĩ rồi lại nói thêm: "Nhưng cũng đúng, hắn là quan văn, nên chơi tranh chữ cổ.
Đằng sau có người lặng lẽ đi tới, Thanh Đài nhạy bén quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thẩm Tại Dã thì sợ đến mức không nói nên lời, vội vàng kéo tay áo Đào Hoa.
Đào Hoa vẫn đang xem một bức tranh mỹ nữ, cũng không để ý tới những người xung quanh, chỉ nói: “Được rồi, ngươi đừng vội, xem thêm một lát nữa, ta vẫn chưa hiểu Thẩm Tại Dã rốt cuộc là người như thế nào."
“Nàng xem những thứ này là có thể biết được ta là người như thế nào?” Thẩm Tại Dã cười lạnh, đưa tay vòng qua cổ nàng từ phía sau, nói khẽ: “Nên nhìn ta kỹ hơn chứ.”
Giống như rắn độc phun nọc bên tai, Khương Đào Hoa sợ tới mức sau tai run lên, lập tức muốn giãy giụa.
Song, tuy tay Thẩm Tại Dã không siết cổ nàng nhưng dường như cũng không có ý định buông nàng ra. Thanh Đài ở bên cạnh muốn bước tới cứu nàng nhưng lại bị Trạm Lư đứng đằng sau lôi thẳng ra ngoài.
Có gì đó không ổn, mau đầu hàng thôi!
"Gia ~" Đào Hoa cười khì: "Sao ngài về sớm quá vậy?"
Thẩm Tại Dã cong môi, bắt chước giọng điệu của nàng: “Vì muốn về xem nàng đang làm gì đó ~”
“Thiếp thân chẳng qua tùy tiện đi dạo thôi, cũng đã hỏi người hầu rồi, họ bảo chỉ có thư phòng là không được vào nên mới dám đến đây.” Đào Hoa vô tội chớp chớp mắt: “Không phạm phải điều cấm kỵ của ngài chứ?”
"Không, nhưng ta đã nghe thấy hết những lời nàng vừa nói rồi." Thẩm Tại Dã cười khẽ, cúi đầu ghé sát vào tai nàng: "Thì ra tối qua nàng nằm mơ thấy ta?"
Đào Hoa giật mình bịt tai lại, mặt lập tức đỏ bừng: "A... vâng... đúng vậy."
“Thì ra trong lòng nàng, ta là loại người tàn nhẫn mài đao lúc nửa đêm.” Giọng điệu khá đau lòng, Thẩm Tại Dã chỉ đứng bên cạnh nàng thì thầm: “Thật ra nàng hiểu ta như vậy, ta cũng rất vui.”
Cái gì? Đào Hoa cứng người, bối rối nhìn y.
Trong phòng chỉ có hai người họ, Thẩm Tại Dã trông thì có vẻ rất ôn hòa, nhưng nàng không biết trong lòng y đang nghĩ gì, đang vui hay không vui, chỉ có thể căng thẳng, cảnh giác quan sát động tác của y.
Bàn tay đặt ở hông nàng của Thẩm Tại Dã vươn qua giữ một chiếc bình sạch trên kệ hoa vặn nhẹ.
Chiếc kệ tưởng chừng như là một khối lại tách ra ở giữa, để lộ một ngăn nhỏ ở phía sau. Đào Hoa sửng sốt, thò đầu nhìn vào trong, sau khi nhìn rõ những thứ treo trên tường, sau lưng nàng toát mồ hôi lạnh.
Không phải chứ?
Đao kiếm đầy tường, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào tạo nên một luồng sáng lạnh lẽo.
Đào Hoa cảm thấy chân mềm nhũn, quay đầu nhìn người phía sau, vỗ tay nịnh nọt: “Thì ra gia văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, thiếp thân thật sự khâm phục sát đất!"
Đầu Thẩm Tại Dã không nhúc nhích, cụp mắt nhìn nàng, cười khẽ: “Những đao kiếm này đều do các cao thủ danh tiếng chế tạo, đều chưa mở niêm phong.”
"Họ nói rằng đao kiếm tốt phải được mở niêm phong bằng máu của mỹ nhân thì mới có linh khí."
Nghe những lời này mà Đào Hoa rùng mình, lập tức nghiêm túc lại: "Bọn họ lừa ngài đó! Gia, ngài hãy tin thiếp thân, máu của thiếp thân chẳng khác huyết lợn là mấy, dù sao cũng đều là máu có màu đỏ."
Vốn dĩ còn muốn tiếp tục dọa nàng, nhưng khi nghe thấy lời này Thẩm Tại Dã suýt thì lộ tẩy, khó khăn lắm mới nhịn được cười, chán ghét buông nàng ra: “Ý nàng là mỗi đêm ta đều ôm một con lợn nái ngủ sao?"
"Nếu ngài nghĩ như vậy thì thiếp thân cũng hết cách." Khương Đào Hoa cắn răng chịu nhục: "Nhưng thiếp thân cảm thấy ôm mình vẫn thoải mái hơn so với ôm lợn nái!"
"..."
Buông nàng ra, Thẩm Tại Dã quay người, đứng ngoài cửa một lúc.
Đào Hoa sững người, còn tưởng ngoài cửa có người đến, kết quả là nhìn hồi lâu cũng không có ai đi vào.
"Gia?"
“Không còn chuyện gì nữa.” Thẩm Tại Dã ho nhẹ: “Vết thương của nàng cũng đã đến lúc tháo chỉ rồi. Hai ngày tới hãy tẩm bổ, sau đó mời y nữ đến.”
"Vâng." Đào Hoa gật đầu, tuy nàng không hiểu vì sao đột nhiên y lại nhắc đến vết thương của mình, nhưng có thể nghe ra bây giờ người này thật sự không có ý định chủ động lấy mạng nàng, vậy là tốt lắm rồi!
Dùng bữa trưa xong, Đào Hoa cùng Thanh Đài đến dược phòng sắc thuốc cho Thẩm Tại Dã.
Vì trong phủ không mấy yên ổn nên khâu thuốc thang đều do y nữ giám sát, nha hoàn chỉ lo việc nhóm lửa, thậm chí cả nước cũng phải kiểm tra.
Trong tình huống này, Đào Hoa hầu thuốc cũng chỉ là hình thức, ở bên cạnh đợi thuốc chuẩn bị xong rồi bưng về Lâm Vũ Viện là được.
"Nhìn từ xa đã cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, thì ra là Khương nương tử cũng ở đây."
Giọng một nữ nhân từ xa truyền tới, Đào Hoa khựng lại, quay đầu nhìn.
Cố Hoài Nhu và một nữ tử khác đang sánh bước đi đến, Cố thị không nói gì, giọng nói kia chính là của nữ tử bên cạnh.
Đào Hoa hơi nhướng mày nhìn nàng ta, đứng dậy cúi đầu chào.
Đoán rằng nàng cũng không biết người bên cạnh, Cố Hoài Nhu bước tới nói: "Đây là Liễu thị y, là bằng hữu nhiều năm của ta.”
Thị y? Đào Hoa gật đầu, thấy Liễu thị lễ phép khuỵu gối hành lễ với mình, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Mãi vẫn chưa có dịp nói chuyện với Khương nương tử. Hôm nay thật trùng hợp, thiếp thân đi cùng Cố nương tử đến bốc thuốc."
"Nương tử không khỏe ở đâu à?" Đào Hoa hỏi.
Cố thị mím môi: "Đúng là có hơi khó chịu, vốn đã rất khó ngủ rồi, bây giờ đến cơm cũng không nuốt nổi, cũng không thể trì hoãn thêm nữa."
Đào Hoa gật đầu: "Nếu có gì cần giúp đỡ thì bảo nha hoàn đến Tranh Xuân Các thông báo một tiếng là được."
"Đa tạ nương tử."
Liễu thị ở bên cạnh nhìn, che miệng cười: “Đây quả thật là duyên phận đó, ai có thể ngờ hai vị vốn có mâu thuẫn mà lại có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thiếp thân thấy mà mừng cho Cố nương tử."
Mừng thật hay mừng giả? Khương Đào Hoa liếc nhìn nàng ta, cứ cảm thấy người này không mấy đáng tin cậy. Muốn nhắc nhở Cố thị vài câu, nhưng người ta là bạn tốt, nếu tùy tiện bước tới nói chuyện, khó tránh khỏi bị nghi ngờ gieo rắc bất hòa.
Vẫn nên yên lặng làm việc của mình thì hơn.
Hàn huyên thêm vài câu, hai người đi vào dược phòng. Thuốc của Thẩm Tại Dã đã xong, Đào Hoa liền bưng khay quay trở lại Lâm Vũ Viện.
Thẩm Tại Dã đang nằm trên giường đọc sách, trong sách toàn là những hình vẽ lộn xộn, nhìn từ xa không biết đó là gì, nhưng y lại xem rất nhập tâm, còn dùng bút đỏ gạch lên đó.
"Gia, uống thuốc nào."
"Ừm."
Thấy nàng đi vào, Thẩm Tại Dã tỉnh bơ nhét quyển sách xuống dưới gối, sau đó đón lấy bát thuốc bình tĩnh uống. Đợi y uống xong, Đào Hoa đưa tay nhét một viên mứt quả vào miệng y.
Ngậm thứ ngọt ngây này trong miệng, Thẩm Tại Dã khẽ cau mày: “Nàng xem ta là con nít sao?”
Uống thuốc mà còn mang mứt quả theo dụ?
Đào Hoa cười: "Không ai quy định chỉ có trẻ con uống thuốc mới được ăn mứt quả cả. Thiếp thân thấy ở dược phòng, rất ngon nên mang một ít về để giảm bớt vị đắng cho ngài."
“Ta không thích.” Thẩm Tại Dã há miệng muốn nhả, Đào Hoa nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bịt miệng y lại.
"Đừng lãng phí, y nữ nói loại mứt quả này rất hiếm, trong cung thưởng đấy!"
Sắc mặt Thẩm Tại Dã càng u ám hơn, ngước mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc là ai cho nàng gan hùm mật gấu mà dám đối xử với ta như vậy?”
Đào Hoa giật mình, yếu ớt thu tay lại, khẽ giọng: "Gia bớt giận..."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Chỉ cần môn khách của hắn có người có thể mê hoặc Thẩm Tại Dã thì trong lòng hắn sẽ thấy tự tin hơn.
May mà người như Thẩm Tại Dã vẫn có nhược điểm là “khó qua ải mỹ nhân”, nếu đến nữ nhân mà y cũng không thích thì thiên hạ này có thể không ai làm gì được y.
Đi một mạch ra khỏi cung, ngồi xe đến cổng tướng phủ, Thẩm Tại Dã chuẩn bị bước vào phủ thì bên cạnh lại xuất hiện một người.
"Tướng gia, đại nhân nhà tiểu nhân đang đợi tin của ngài." Người này mặc y phục gia nô, vừa đến liền hành đại lễ với y, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Thẩm Tại Dã nhìn hắn, hờ hững nói: "Gấp gáp quá nhỉ, chỉ là thư phòng trong phủ ta có chút kỳ quái, chỉ nửa đêm mới có thể mở cửa. Ngươi quay về bẩm báo đại nhân nhà ngươi đi.”
Gia nô ngây người, vội vàng gật đầu rồi bỏ chạy như bay.
Xem ra Mạnh thái bộc rất thương cô con gái này, tuy nhiên, tỏ ra cấp thiết và lo lắng như vậy chẳng khác nào vạch áo cho y xem, cũng không phải là người thông minh gì.
Dù sao cũng được xếp hàng cửu khanh, vậy mà không bằng cả phận đàn bà như Khương Đào Hoa. Ít nhất cho đến bây giờ, y vẫn chưa biết át chủ bài của nàng là gì.
"Gia!"
Vừa bước vào phủ, Mạnh thị mặc thường phục liền lao tới. Thẩm Tại Dã nghiêng đầu sang nhìn, giật mình lùi lại nửa bước.
Hai mắt nàng ta sưng húp, chắc là do khóc cả đêm, sắc mặt hốc hác, mắt đỏ hoe, trong mắt vẫn còn nước mắt. Nàng ta không chải tóc mà chỉ vén ra sau, trên y phục cũng có rất nhiều bụi. Cả người như phát điên.
Trạm Lư nhanh tay lẹ mắt, bước tới ngăn cản trước khi nàng ta lao vào người y, nhưng Mạnh Trăn Trăn vẫn giãy giụa và đưa tay về phía y: “Thiếp thân thật sự bị oan mà gia, thiếp thân không sai người hạ độc!”
"Ta đang điều tra chân tướng, nàng đừng sốt ruột." Thẩm Tại Dã bình tĩnh nhìn nàng ta: "Nếu như nàng bị oan, ta sẽ rửa sạch oan khuất cho nàng. Nếu nàng đúng người đúng tội thì cũng không thể trách ta tuyệt tình tuyệt nghĩa.”
Về việc rốt cuộc nàng ta có bị oan hay không, còn tùy thuộc vào biểu hiện của Mạnh thái bộc.
Mạnh thị ngây người, cảm nhận được Thẩm Tại Dã không còn tức giận như hôm qua, trong lòng vui mừng vội đứng thẳng dậy, vuốt tóc: “Chỉ cần gia vẫn chịu cho thiếp thân cơ hội, thiếp thân sẽ cảm kích không thôi!”
Thẩm Tại Dã khẽ gật đầu, không còn tâm tư dây dưa với nàng ta nữa, quay người đi về phía Lâm Vũ Viện.
Khương Đào Hoa đã đi loanh quanh Lâm Vũ Viện cả buổi sáng. Ngoại trừ thư phòng, tất cả những nơi khác đều đã đi dạo một vòng.
"Tướng gia cũng thật là phong nhã."
Nhìn những bức tranh cổ y sưu tầm đặt trên kệ hoa, đều là tác phẩm của những danh sĩ thanh nhã, nàng không khỏi cảm thán: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ta tưởng người như hắn thì sẽ thích sưu tầm kiếm hơn."
"Tại sao?" Thanh Đài tò mò hỏi.
"Bởi vì nhìn hắn là biết kiểu giết người không chớp mắt. Hôm qua ta còn mơ thấy hắn đang mài đao trong viện lúc nửa đêm." Đào Hoa bĩu môi suy nghĩ rồi lại nói thêm: "Nhưng cũng đúng, hắn là quan văn, nên chơi tranh chữ cổ.
Đằng sau có người lặng lẽ đi tới, Thanh Đài nhạy bén quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thẩm Tại Dã thì sợ đến mức không nói nên lời, vội vàng kéo tay áo Đào Hoa.
Đào Hoa vẫn đang xem một bức tranh mỹ nữ, cũng không để ý tới những người xung quanh, chỉ nói: “Được rồi, ngươi đừng vội, xem thêm một lát nữa, ta vẫn chưa hiểu Thẩm Tại Dã rốt cuộc là người như thế nào."
“Nàng xem những thứ này là có thể biết được ta là người như thế nào?” Thẩm Tại Dã cười lạnh, đưa tay vòng qua cổ nàng từ phía sau, nói khẽ: “Nên nhìn ta kỹ hơn chứ.”
Giống như rắn độc phun nọc bên tai, Khương Đào Hoa sợ tới mức sau tai run lên, lập tức muốn giãy giụa.
Song, tuy tay Thẩm Tại Dã không siết cổ nàng nhưng dường như cũng không có ý định buông nàng ra. Thanh Đài ở bên cạnh muốn bước tới cứu nàng nhưng lại bị Trạm Lư đứng đằng sau lôi thẳng ra ngoài.
Có gì đó không ổn, mau đầu hàng thôi!
"Gia ~" Đào Hoa cười khì: "Sao ngài về sớm quá vậy?"
Thẩm Tại Dã cong môi, bắt chước giọng điệu của nàng: “Vì muốn về xem nàng đang làm gì đó ~”
“Thiếp thân chẳng qua tùy tiện đi dạo thôi, cũng đã hỏi người hầu rồi, họ bảo chỉ có thư phòng là không được vào nên mới dám đến đây.” Đào Hoa vô tội chớp chớp mắt: “Không phạm phải điều cấm kỵ của ngài chứ?”
"Không, nhưng ta đã nghe thấy hết những lời nàng vừa nói rồi." Thẩm Tại Dã cười khẽ, cúi đầu ghé sát vào tai nàng: "Thì ra tối qua nàng nằm mơ thấy ta?"
Đào Hoa giật mình bịt tai lại, mặt lập tức đỏ bừng: "A... vâng... đúng vậy."
“Thì ra trong lòng nàng, ta là loại người tàn nhẫn mài đao lúc nửa đêm.” Giọng điệu khá đau lòng, Thẩm Tại Dã chỉ đứng bên cạnh nàng thì thầm: “Thật ra nàng hiểu ta như vậy, ta cũng rất vui.”
Cái gì? Đào Hoa cứng người, bối rối nhìn y.
Trong phòng chỉ có hai người họ, Thẩm Tại Dã trông thì có vẻ rất ôn hòa, nhưng nàng không biết trong lòng y đang nghĩ gì, đang vui hay không vui, chỉ có thể căng thẳng, cảnh giác quan sát động tác của y.
Bàn tay đặt ở hông nàng của Thẩm Tại Dã vươn qua giữ một chiếc bình sạch trên kệ hoa vặn nhẹ.
Chiếc kệ tưởng chừng như là một khối lại tách ra ở giữa, để lộ một ngăn nhỏ ở phía sau. Đào Hoa sửng sốt, thò đầu nhìn vào trong, sau khi nhìn rõ những thứ treo trên tường, sau lưng nàng toát mồ hôi lạnh.
Không phải chứ?
Đao kiếm đầy tường, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào tạo nên một luồng sáng lạnh lẽo.
Đào Hoa cảm thấy chân mềm nhũn, quay đầu nhìn người phía sau, vỗ tay nịnh nọt: “Thì ra gia văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, thiếp thân thật sự khâm phục sát đất!"
Đầu Thẩm Tại Dã không nhúc nhích, cụp mắt nhìn nàng, cười khẽ: “Những đao kiếm này đều do các cao thủ danh tiếng chế tạo, đều chưa mở niêm phong.”
"Họ nói rằng đao kiếm tốt phải được mở niêm phong bằng máu của mỹ nhân thì mới có linh khí."
Nghe những lời này mà Đào Hoa rùng mình, lập tức nghiêm túc lại: "Bọn họ lừa ngài đó! Gia, ngài hãy tin thiếp thân, máu của thiếp thân chẳng khác huyết lợn là mấy, dù sao cũng đều là máu có màu đỏ."
Vốn dĩ còn muốn tiếp tục dọa nàng, nhưng khi nghe thấy lời này Thẩm Tại Dã suýt thì lộ tẩy, khó khăn lắm mới nhịn được cười, chán ghét buông nàng ra: “Ý nàng là mỗi đêm ta đều ôm một con lợn nái ngủ sao?"
"Nếu ngài nghĩ như vậy thì thiếp thân cũng hết cách." Khương Đào Hoa cắn răng chịu nhục: "Nhưng thiếp thân cảm thấy ôm mình vẫn thoải mái hơn so với ôm lợn nái!"
"..."
Buông nàng ra, Thẩm Tại Dã quay người, đứng ngoài cửa một lúc.
Đào Hoa sững người, còn tưởng ngoài cửa có người đến, kết quả là nhìn hồi lâu cũng không có ai đi vào.
"Gia?"
“Không còn chuyện gì nữa.” Thẩm Tại Dã ho nhẹ: “Vết thương của nàng cũng đã đến lúc tháo chỉ rồi. Hai ngày tới hãy tẩm bổ, sau đó mời y nữ đến.”
"Vâng." Đào Hoa gật đầu, tuy nàng không hiểu vì sao đột nhiên y lại nhắc đến vết thương của mình, nhưng có thể nghe ra bây giờ người này thật sự không có ý định chủ động lấy mạng nàng, vậy là tốt lắm rồi!
Dùng bữa trưa xong, Đào Hoa cùng Thanh Đài đến dược phòng sắc thuốc cho Thẩm Tại Dã.
Vì trong phủ không mấy yên ổn nên khâu thuốc thang đều do y nữ giám sát, nha hoàn chỉ lo việc nhóm lửa, thậm chí cả nước cũng phải kiểm tra.
Trong tình huống này, Đào Hoa hầu thuốc cũng chỉ là hình thức, ở bên cạnh đợi thuốc chuẩn bị xong rồi bưng về Lâm Vũ Viện là được.
"Nhìn từ xa đã cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, thì ra là Khương nương tử cũng ở đây."
Giọng một nữ nhân từ xa truyền tới, Đào Hoa khựng lại, quay đầu nhìn.
Cố Hoài Nhu và một nữ tử khác đang sánh bước đi đến, Cố thị không nói gì, giọng nói kia chính là của nữ tử bên cạnh.
Đào Hoa hơi nhướng mày nhìn nàng ta, đứng dậy cúi đầu chào.
Đoán rằng nàng cũng không biết người bên cạnh, Cố Hoài Nhu bước tới nói: "Đây là Liễu thị y, là bằng hữu nhiều năm của ta.”
Thị y? Đào Hoa gật đầu, thấy Liễu thị lễ phép khuỵu gối hành lễ với mình, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Mãi vẫn chưa có dịp nói chuyện với Khương nương tử. Hôm nay thật trùng hợp, thiếp thân đi cùng Cố nương tử đến bốc thuốc."
"Nương tử không khỏe ở đâu à?" Đào Hoa hỏi.
Cố thị mím môi: "Đúng là có hơi khó chịu, vốn đã rất khó ngủ rồi, bây giờ đến cơm cũng không nuốt nổi, cũng không thể trì hoãn thêm nữa."
Đào Hoa gật đầu: "Nếu có gì cần giúp đỡ thì bảo nha hoàn đến Tranh Xuân Các thông báo một tiếng là được."
"Đa tạ nương tử."
Liễu thị ở bên cạnh nhìn, che miệng cười: “Đây quả thật là duyên phận đó, ai có thể ngờ hai vị vốn có mâu thuẫn mà lại có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thiếp thân thấy mà mừng cho Cố nương tử."
Mừng thật hay mừng giả? Khương Đào Hoa liếc nhìn nàng ta, cứ cảm thấy người này không mấy đáng tin cậy. Muốn nhắc nhở Cố thị vài câu, nhưng người ta là bạn tốt, nếu tùy tiện bước tới nói chuyện, khó tránh khỏi bị nghi ngờ gieo rắc bất hòa.
Vẫn nên yên lặng làm việc của mình thì hơn.
Hàn huyên thêm vài câu, hai người đi vào dược phòng. Thuốc của Thẩm Tại Dã đã xong, Đào Hoa liền bưng khay quay trở lại Lâm Vũ Viện.
Thẩm Tại Dã đang nằm trên giường đọc sách, trong sách toàn là những hình vẽ lộn xộn, nhìn từ xa không biết đó là gì, nhưng y lại xem rất nhập tâm, còn dùng bút đỏ gạch lên đó.
"Gia, uống thuốc nào."
"Ừm."
Thấy nàng đi vào, Thẩm Tại Dã tỉnh bơ nhét quyển sách xuống dưới gối, sau đó đón lấy bát thuốc bình tĩnh uống. Đợi y uống xong, Đào Hoa đưa tay nhét một viên mứt quả vào miệng y.
Ngậm thứ ngọt ngây này trong miệng, Thẩm Tại Dã khẽ cau mày: “Nàng xem ta là con nít sao?”
Uống thuốc mà còn mang mứt quả theo dụ?
Đào Hoa cười: "Không ai quy định chỉ có trẻ con uống thuốc mới được ăn mứt quả cả. Thiếp thân thấy ở dược phòng, rất ngon nên mang một ít về để giảm bớt vị đắng cho ngài."
“Ta không thích.” Thẩm Tại Dã há miệng muốn nhả, Đào Hoa nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bịt miệng y lại.
"Đừng lãng phí, y nữ nói loại mứt quả này rất hiếm, trong cung thưởng đấy!"
Sắc mặt Thẩm Tại Dã càng u ám hơn, ngước mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc là ai cho nàng gan hùm mật gấu mà dám đối xử với ta như vậy?”
Đào Hoa giật mình, yếu ớt thu tay lại, khẽ giọng: "Gia bớt giận..."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo