Đan Đại Chí Tôn
Chương 691: Còn Chưa Có Kết Thúc
Giống như là một dãy núi, rừng rậm liên miên vô tận, chập trùng tung hoành, rung động lòng người, bàng bạc mạnh mẽ, vắt ngang trước mặt Ngu Kình Thương và Khương Phàm.
Đây là phòng ngự mạnh nhất hắn có thể ngưng tụ ra trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nhưng, đao khí vô địch đã chém vỡ nát núi cao, dễ như trở bàn tay, cuốn qua dãy núi.
Hư ảnh Chu Tước vờn quanh, sát uy cuồn cuộn, nhào về phía Ngu Kình Thương.
- Không!
Bọn người Ngu Khuynh Thành bỗng nhiên biến sắc, tiếng hét thê lương.
Oanh, rầm rầm rầm...
Dãy núi tử khí vỡ nát, hóa thành cuồng phong vô tận, quét sạch lôi tràng.
Chu Tước Hoàn quấn quanh đao cương, hai tay Ngu Kình Thương lại nổ tung, lồng ngực cũng vỡ nát, máu đổ đầy trời, đánh hắn bay ra ngoài ba trăm mét, sau khi hạ xuống đã liên tục nảy ngược, cuối cùng là va chạm vào bình chướng.
Diễn võ trường vốn đang sôi trào đã lập tức an tĩnh, mười vạn người nín thở định thần tiếp cận Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương gục ở chỗ này, toàn thân máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng ô ô quái dị, giãy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng không những hai tay đã vỡ vụn, hài cốt cũng đã nát, thời khắc này hắn vô cùng chậc vật và vô lực.
Một bên khác, Khương Phàm đã vượt qua cực hạn, thân thể trọng thương khó mà tưởng tượng nổi, không chỉ có mạch máu vỡ vụn, hài cốt linh hồn đều bị hấp thu tiềm lực vô tận, mượn tình thế phóng tới, chật vật nhào vào trên mặt đất, máu tươi bắn tung toé, nhuộm đỏ lôi đài.
Ngu Chính Hùng, Lâm Thiên Lộc bọn người liên tiếp đi ra khỏi sương phòng, đứng ở chỗ cao, nhíu mày chú ý.
Diễn võ trường lâm vào an tĩnh và kiềm chế.
Thời gian đều như đã đọng lại tại giờ khắc này.
- Đứng lên! Đứng lên!
Không biết là ai hô một tiếng, một trăm ngàn người xem đều hô to lên.
- Đứng lên!
- Đứng lên!
Diễn võ trường chỉnh tề vang vọng la lên, đám người nắm chặt nắm đấm, khẩn trương nhìn hai người nằm nhoài trên lôi đài.
Nếu ai có thể đứng lên, người đó chính là người thắng trận cuối cùng, người đó liền có thể có được danh Võ Hầu, trở thành Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc
Ám.
- Đứng lên, đứng lên đi.
Ngu Khuynh Thành lo lắng vuốt mặt.
Hàn Ngạo cũng kéo cuống họng hô to.
- Khương Phàm, tên chết tiệt nhà ngươi còn sống không, đứng lên cho ta.
Trong sương phòng, cường giả các phương chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người máu thịt be bét kia.
Thực lực và tiềm lực của hai người này kỳ thật không kém nhau bao nhiêu, đánh đến bây giờ, càng quan trọng hơn chính là nghị lực.
- A!
Ngu Kình Thương đột nhiên khàn giọng gào thét, thân thể rách rưới giãy dụa, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân, trong ánh mắt kinh hô của vô số người, lảo đảo giơ nâng thân thể. Nhưng...
Không đợi đám người reo hò, Ngu Kình Thương lại phun ra một ngụm máu tươi, rồi lại ngã xuống, lâm vào hôn mê.
Bầu không khí lại an tĩnh lần nữa, toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt chuyển hướng tới Khương Phàm ở bên kia.
Khương Phàm run rẩy cuộn mình đứng người dậy, hai tay rách rưới cố gắng đè trên mặt đất, nhưng bây giờ hắn không động được.
Sau khi thử lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dùng đầu chống đỡ mặt đất, gian nan ngồi dậy.
Hắn mệt mỏi thở dốc một lát, rồi lại nâng cái vuốt phía bên phải, run rẩy chống thân thể lên.
Không đợi đứng vững, Khương Phàm lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa đã ngã quỵ.
Rất nhiều người theo bản năng đều muốn bước theo về phía trước mấy bước.
Khương Phàm lắc lư thật lâu, rốt cuộc cũng đã gian nan chống được thân thể dậy, hướng phía đài cao phất tay.
- Thắng!
Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt, điên giống như nhảy dựng lên:
- Thắng! Thắng! Thắng rồi!
Mười vạn người hai mặt nhìn nhau, cũng ở giây tiếp theo đã ầm vang sôi trào.
- Thắng! Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, Khương Phàm!
- Khương Phàm! Khương Phàm!
- Võ Hầu... Võ Hầu...
Mười vạn người điên cuồng gào thét, nhiệt tình tăng vọt!
Bọn hắn chứng kiến thiếu niên đỉnh phong chiến đấu!
Bọn hắn chứng kiến Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám được sinh ra!
- Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ không có nhìn lầm ngươi.
Hướng Vãn Tình ngồi trong sương phòng lộ ra nụ cười yêu mị, chiếc lưỡi thơm tho nhẹ cuốn lấy hàm răng, phong tình vạn chủng.
Nhìn tiềm lực Khương Phàm hiện ra bây giờ đến xem, chỉ sợ ba yêu cầu mình nói là thật đáng giá.
- Hắn thật đã có thể kiên trì tới cuối cùng.
- Thực lực của hắn và Ngu Kình Thương tương đương nhau, tuy nhiên Khương Phàm có hơn chính là ngoan khí, liều chết với Ngu Kình Thương.
- Cái tên Võ Hầu, thực chí danh quy. Tuyên cáo sao?
Đám người Đại Tự Tại điện đều lần lượt gật đầu, mặc dù lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này chỉ đánh không đến ba mươi trận, nhưng một trận so với một trận đều vô cùng đặc sắc, nhất là những trận chiến với Lý Hoàng, Hứa Thiên Kỳ, Ngu Kình Thương, có thể gọi là những trận chiến đỉnh phong.
- Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, đã ra đời.
Hướng Vãn Tình tự mình đi ra khỏi sương phòng, muốn ở trước mặt mọi người tuyên cáo. Nhưng...
- Còn chưa kết thúc! Hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng đây không phải trận chiến cuối cùng!
Ngu Khuynh Thành đột nhiên vọt tới trên lôi tràng, chỉ vào Khương Phàm nói:
- Ngu Khuynh Thành ta, khiêu chiến ngươi!.
- Hỗn Độn Tử Phủ cứ không thua nổi như vậy sao?
- Không phải Hỗn Độn Tử Phủ thua không nổi, mà là Ngu Khuynh Thành thua không nổi. Nàng và Khương Phàm có giao dịch Chiến Nô, Khương Phàm thắng, nàng liền xong rồi.
- Ngu Khuynh Thành thua không nổi, Hỗn Độn Tử Phủ cũng thua không nổi, Chí Tôn Kim Thành càng thua không nổi, thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn chưa kết thúc.
- Mặc dù Khương Phàm thắng được rất đặc sắc, nhưng bây giờ Ngu Khuynh Thành khiêu chiến cũng không tính là làm trái quy tắc, đây cũng là chỗ tàn khốc của thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.
Khán đài lại náo nhiệt nghị luận ầm ĩ, bọn hắn sợ hãi thán phục Khương Phàm, nhưng họ rốt cuộc vẫn chỉ là người xem, chính là đến xem náo nhiệt.
Ưa thích náo nhiệt, càng ưa thích biến cố.
- Đúng vậy, còn không có kết thúc!
Đây là phòng ngự mạnh nhất hắn có thể ngưng tụ ra trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nhưng, đao khí vô địch đã chém vỡ nát núi cao, dễ như trở bàn tay, cuốn qua dãy núi.
Hư ảnh Chu Tước vờn quanh, sát uy cuồn cuộn, nhào về phía Ngu Kình Thương.
- Không!
Bọn người Ngu Khuynh Thành bỗng nhiên biến sắc, tiếng hét thê lương.
Oanh, rầm rầm rầm...
Dãy núi tử khí vỡ nát, hóa thành cuồng phong vô tận, quét sạch lôi tràng.
Chu Tước Hoàn quấn quanh đao cương, hai tay Ngu Kình Thương lại nổ tung, lồng ngực cũng vỡ nát, máu đổ đầy trời, đánh hắn bay ra ngoài ba trăm mét, sau khi hạ xuống đã liên tục nảy ngược, cuối cùng là va chạm vào bình chướng.
Diễn võ trường vốn đang sôi trào đã lập tức an tĩnh, mười vạn người nín thở định thần tiếp cận Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương gục ở chỗ này, toàn thân máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng ô ô quái dị, giãy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng không những hai tay đã vỡ vụn, hài cốt cũng đã nát, thời khắc này hắn vô cùng chậc vật và vô lực.
Một bên khác, Khương Phàm đã vượt qua cực hạn, thân thể trọng thương khó mà tưởng tượng nổi, không chỉ có mạch máu vỡ vụn, hài cốt linh hồn đều bị hấp thu tiềm lực vô tận, mượn tình thế phóng tới, chật vật nhào vào trên mặt đất, máu tươi bắn tung toé, nhuộm đỏ lôi đài.
Ngu Chính Hùng, Lâm Thiên Lộc bọn người liên tiếp đi ra khỏi sương phòng, đứng ở chỗ cao, nhíu mày chú ý.
Diễn võ trường lâm vào an tĩnh và kiềm chế.
Thời gian đều như đã đọng lại tại giờ khắc này.
- Đứng lên! Đứng lên!
Không biết là ai hô một tiếng, một trăm ngàn người xem đều hô to lên.
- Đứng lên!
- Đứng lên!
Diễn võ trường chỉnh tề vang vọng la lên, đám người nắm chặt nắm đấm, khẩn trương nhìn hai người nằm nhoài trên lôi đài.
Nếu ai có thể đứng lên, người đó chính là người thắng trận cuối cùng, người đó liền có thể có được danh Võ Hầu, trở thành Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc
Ám.
- Đứng lên, đứng lên đi.
Ngu Khuynh Thành lo lắng vuốt mặt.
Hàn Ngạo cũng kéo cuống họng hô to.
- Khương Phàm, tên chết tiệt nhà ngươi còn sống không, đứng lên cho ta.
Trong sương phòng, cường giả các phương chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người máu thịt be bét kia.
Thực lực và tiềm lực của hai người này kỳ thật không kém nhau bao nhiêu, đánh đến bây giờ, càng quan trọng hơn chính là nghị lực.
- A!
Ngu Kình Thương đột nhiên khàn giọng gào thét, thân thể rách rưới giãy dụa, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân, trong ánh mắt kinh hô của vô số người, lảo đảo giơ nâng thân thể. Nhưng...
Không đợi đám người reo hò, Ngu Kình Thương lại phun ra một ngụm máu tươi, rồi lại ngã xuống, lâm vào hôn mê.
Bầu không khí lại an tĩnh lần nữa, toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt chuyển hướng tới Khương Phàm ở bên kia.
Khương Phàm run rẩy cuộn mình đứng người dậy, hai tay rách rưới cố gắng đè trên mặt đất, nhưng bây giờ hắn không động được.
Sau khi thử lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dùng đầu chống đỡ mặt đất, gian nan ngồi dậy.
Hắn mệt mỏi thở dốc một lát, rồi lại nâng cái vuốt phía bên phải, run rẩy chống thân thể lên.
Không đợi đứng vững, Khương Phàm lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa đã ngã quỵ.
Rất nhiều người theo bản năng đều muốn bước theo về phía trước mấy bước.
Khương Phàm lắc lư thật lâu, rốt cuộc cũng đã gian nan chống được thân thể dậy, hướng phía đài cao phất tay.
- Thắng!
Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt, điên giống như nhảy dựng lên:
- Thắng! Thắng! Thắng rồi!
Mười vạn người hai mặt nhìn nhau, cũng ở giây tiếp theo đã ầm vang sôi trào.
- Thắng! Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, Khương Phàm!
- Khương Phàm! Khương Phàm!
- Võ Hầu... Võ Hầu...
Mười vạn người điên cuồng gào thét, nhiệt tình tăng vọt!
Bọn hắn chứng kiến thiếu niên đỉnh phong chiến đấu!
Bọn hắn chứng kiến Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám được sinh ra!
- Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ không có nhìn lầm ngươi.
Hướng Vãn Tình ngồi trong sương phòng lộ ra nụ cười yêu mị, chiếc lưỡi thơm tho nhẹ cuốn lấy hàm răng, phong tình vạn chủng.
Nhìn tiềm lực Khương Phàm hiện ra bây giờ đến xem, chỉ sợ ba yêu cầu mình nói là thật đáng giá.
- Hắn thật đã có thể kiên trì tới cuối cùng.
- Thực lực của hắn và Ngu Kình Thương tương đương nhau, tuy nhiên Khương Phàm có hơn chính là ngoan khí, liều chết với Ngu Kình Thương.
- Cái tên Võ Hầu, thực chí danh quy. Tuyên cáo sao?
Đám người Đại Tự Tại điện đều lần lượt gật đầu, mặc dù lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này chỉ đánh không đến ba mươi trận, nhưng một trận so với một trận đều vô cùng đặc sắc, nhất là những trận chiến với Lý Hoàng, Hứa Thiên Kỳ, Ngu Kình Thương, có thể gọi là những trận chiến đỉnh phong.
- Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, đã ra đời.
Hướng Vãn Tình tự mình đi ra khỏi sương phòng, muốn ở trước mặt mọi người tuyên cáo. Nhưng...
- Còn chưa kết thúc! Hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng đây không phải trận chiến cuối cùng!
Ngu Khuynh Thành đột nhiên vọt tới trên lôi tràng, chỉ vào Khương Phàm nói:
- Ngu Khuynh Thành ta, khiêu chiến ngươi!.
- Hỗn Độn Tử Phủ cứ không thua nổi như vậy sao?
- Không phải Hỗn Độn Tử Phủ thua không nổi, mà là Ngu Khuynh Thành thua không nổi. Nàng và Khương Phàm có giao dịch Chiến Nô, Khương Phàm thắng, nàng liền xong rồi.
- Ngu Khuynh Thành thua không nổi, Hỗn Độn Tử Phủ cũng thua không nổi, Chí Tôn Kim Thành càng thua không nổi, thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn chưa kết thúc.
- Mặc dù Khương Phàm thắng được rất đặc sắc, nhưng bây giờ Ngu Khuynh Thành khiêu chiến cũng không tính là làm trái quy tắc, đây cũng là chỗ tàn khốc của thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.
Khán đài lại náo nhiệt nghị luận ầm ĩ, bọn hắn sợ hãi thán phục Khương Phàm, nhưng họ rốt cuộc vẫn chỉ là người xem, chính là đến xem náo nhiệt.
Ưa thích náo nhiệt, càng ưa thích biến cố.
- Đúng vậy, còn không có kết thúc!