Đan Đại Chí Tôn
Chương 1221: C1221: Chỗ ta bảo vệ người yêu
Trong thanh đồng tiểu tháp.
Dương Biện yên lặng ngồi xếp bằng ở đó, vẻ mặt hốt hoảng.
Tin, đã đưa tin ra ngoài.
Không biết Lôi Tú nhận được không có.
Không biết Lôi Tú có hiểu được không.
Nhớ tới Lôi Tú, sắc mặt đau đớn của hắn đã thoáng hòa hoãn.
Dương Biện và Lôi Tú không phải vừa thấy đã yêu, cũng không có cái gì oanh oanh liệt liệt. Bọn hắn sở dĩ ở cùng nhau đơn giản cũng là bởi vì hai bên thông gia.
Hải Thần đảo mặc dù đã tích lũy nội tình khổng lồ, nhưng muốn quay về Thiên Khải Hoàng Đạo, còn cần phải đăng lâm Bách Tộc chiến trường, tiếp nhận khảo nghiệm tàn khốc.
Bách Tộc chiến trường vô cùng hung hiểm, hơi không cẩn thận liền có thể bị trọng thương.
Cho nên Hải Thần đảo cần đồng minh, cùng nhau chinh chiến Bách Tộc chiến trường, chia sẻ nguy hiểm.
Thánh Bằng đảo cường hãn lại có dã tâm, có được bí thuật lôi đình đặc biệt, cũng có ưu thế tốc độ phi phàm, cho nên vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của bọn hắn.
Mới đầu Thánh Bằng đảo liên tục cự tuyệt, một là bởi vì Hải Thần đảo còn không có nội tình chinh chiến hoàng đạo, hai là Thánh Bằng đảo từ đầu đến cuối muốn mình tấn vị hoàng đạo.
Cho đến khi tới thế hệ Dương Biện đây, Hải Thần đảo đã tích lũy đầy đủ tiềm lực, đồng thời đại tân sinh liên tiếp sinh ra tứ đại thiên văn, Thánh Bằng đảo nơi đó lại từ đầu cuối vẫn không cách nào bồi dưỡng được Lôi Bằng thuần huyết chân chính, cho nên rốt cuộc cũng đã tiếp nhận lời mời.
Thông gia, cứ như vậy mà thành.
Hải Thần đảo bọn hắn cần an bài truyền nhân ưu tú nhất, để tỏ rõ thái độ. Thánh Bằng đảo cũng cần an bài truyền nhân trực hệ, nhưng chúng nó không nguyện ý đưa huyết mạch cường đại qua, cho nên liền từ trong trực hệ bên chọn lựa một huyết mạch thấp nhất.
Dương Biện, Lôi Tú, hai kẻ chưa bao giờ từng thấy mặt nhau này, như vậy mà thành phhu thê.
Dương Biện mới đầu cảm thấy rất mâu thuẫn, không nguyện ý để hôn nhân của mình trở thành giao dịch, huống chi lại còn là một mẫu thú.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng mình đã không có cách nào thay đổi hiện thực, cho nên, hắn bắt đầu thử thay đổi thái độ của mình.
Mặc dù thông gia là lợi ích, nhưng hắn có thể cho hôn nhân của mình, chẳng phải biến thành lợi ích. Cho nên chính hắn đi Thánh Bằng đảo, gặp được Tiểu Bằng Điểu nhu nhược kia.
Mặc dù là huyết mạch trực hệ, nhưng tại bên trong Thánh Bằng đảo, loại Yêu tộc huyết mạch chí thượng kia, nó miễn cưỡng đạt tới hai phần huyết mạch Lôi Bằng, thật sự là không xứng với thân phận trực hệ.
Ngược lại vì vậy mà bị Bằng Vương cùng Tiểu Bằng Vương coi là sỉ nhục.
Nó yếu đuối, nó khiếp đảm, đôi ánh mắt sáng ngời kia luôn luôn đung đưa sợ hãi.
Một khắc này, một chỗ mềm mại trong lòng Dương Biện đã bị đánh trúng.
Đây chính là nữ tử của hắn!
Đây chính là chính thê hắn phải bồi bạn chúng sinh!
Lại nhu nhược giống như là chim nhỏ đang run lẩy bẩy bên trong Thánh Bằng đảo táo bạo.
Dương Biện liền quyết định tại chỗ, nữ tử của hắn, hắn đến bảo vệ!
Cứ như vậy, Dương Biện mang theo nàng rời khỏi Thánh Bằng đảo, bốn chỗ xông xáo hải vực, mạo hiểm hiểm cảnh, mang theo nàng kiến thức mênh mông hải dương, trải qua chuyện kích thích.
Lôi Tú cũng chưa từng nghĩ tới, thiên tài cao ngạo nhất Hải Thần đảo này, vậy mà lại đợi nàng như vậy.
Nàng bị cảm động, cũng hầu như là dùng nước mắt nhìn chăm chú Dương Biện.
Mặc dù thuở nhỏ Dương Biện bị vinh quang vờn quanh, bị toàn tộc nhìn lên, quen thuộc loại sùng bái kia, nhưng thứ hắn cảm động lại là ánh mắt sùng bái của Lôi Tú, lại luôn có thể để hắn kiêu ngạo không gì sánh được.
Bởi vì phần sùng bái này, ngây thơ như vậy, tốt đẹp như vậy, mà không giống Hải Thần đảo nơi đó, tràn đầy lợi ích cùng âm u.
Dương Biện bắt đầu nhắc nhở mình, không chỉ có phải bảo vệ nàng, còn phải yêu nàng, để hôn nhân của hắn trở thành hôn nhân thật sự.
Cứ như vậy, hai kẻ trước đó chưa bao giờ gặp nhau đây, dưới mối liên quan của hôn nhân, bọn họ đã tiếp nhận lẫn nhau, cũng yêu lẫn nhau.
Không có oanh oanh liệt liệt, cũng không có buồn sầu triền miên, đã từ từ xâm nhập linh hồn.
Khi Dương Biện nói với nàng ra lời thề kia, nàng nằm sấp trong ngực Dương Biện khóc cực kỳ lâu.
- Thích nàng là bất đắc dĩ. Nhưng ôm nàng là nghĩ sâu tính kỹ. Hôn nàng, là gặp sắc nảy lòng tham. Nhưng cưới nàng làm vợ là ta tha thiết ước mơ.
Dương Biện mặc niệm những lời thề ước, hai mắt mông lung, ngây ngốc cười.
- Một lời thề ngu xuẩn, ta có thể nói tốt hơn. Bốn năm, Tú nhi, ta đã trở về, nàng còn nhớ ta không, còn nhớ rõ những chuyện kia không?
Dương Biện ngẩng đầu nhìn không gian giá lạnh trong thanh đồng, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Nếu như không phải là bởi vì Khương Phàm quá cẩn thận, hắn thật muốn viết lên bốn chữ —— ta đã trở về.
Màn đêm đã sâu, hòn đảo của Ngụy gia lại còn đang náo nhiệt, oanh động.
Cơ hồ tất cả Luyện Đan sư trên đảo Ngụy gia, toàn bộ đều gom lại gần ngọn núi cao. Tân khách các phương cũng lần lượt gom lại nơi này.
Khương Phàm không ngừng liên tục phóng thích Chu Tước Yêu Hỏa cùng Vạn Vật Nguyên Hỏa, hết sức chăm chú luyện chế đan dược.
Hỏa nguyên lực từ bốn phương tám hướng hội tụ, hình thành vòng xoáy liệt diễm mãnh liệt, bao phủ lấy đỉnh núi, bao quanh Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Tất cả dược liệu đều đã tiến vào đỉnh lô, cô đọng thành dược dịch, bây giờ tiến vào giai đoạn sau cùng, cũng là quá trình dung hợp tinh luyện mấu chốt nhất.
Các tân khách các phương không hiểu thuật luyện đan, nhưng từ thanh thế thật lớn cùng biểu hiện bình ổn tỉnh táo của Khương Phàm đến xem, mơ hồ cảm giác Thiên Nhân Đan đã sắp thành hình.
Các Luyện Đan sư thì cảm thấy chấn kinh, tên Khương Phàm này lại thật sự dùng sức một mình hắn, dung luyện tất cả dược liệu, còn bắt đầu luyện chế đến gia đoạn cuối cùng.
Đây quả thực là kỳ tích!
Càng đổi mới sự hiểu biết của bọn hắn đối với Thiên Nhân Đan.
- Thiên linh văn?
Một tiếng khẽ nói, vang lên trong đám người đang náo nhiệt.
- Thiên linh văn?
Người bên cạnh đồng loạt nhìn sang, tiếp đó gương mặt đã có phản ứng, Ngụy Vô Đạo!
Một thiếu niên đứng chắp tay ở trong đám người, thon dài thẳng tắp, anh tư thướt tha, áo bào và y phục đều trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần.
Hắn anh tuấn lại ngạo nghễ, cho người ta cảm giác tôn quý cao không thể chạm.
Người xung quanh nhao nhao gật đầu hành lễ, biểu đạt kính sợ với vị thiếu niên này.
Hắn chính là Luyện Đan sư siêu phàm của Ngụy gia, Ngụy Vô Đạo.