Đan Đại Chí Tôn
Chương 1220: C1220: Nhát gan
Lôi Tú đi tới, kinh hãi che môi đỏ.
Vân Nhi liên tục nhìn quanh ra phía ngoài.
Đây là có chuyện gì, là ai bỏ vào?
Lôi Tú run rẩy cầm lấy sáo trúc, chuyện cũ rõ ràng đang nổi lên trong lòng.
Trước khi Thánh Bằng đảo không cùng Hải Thần đảo đính hôn, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ kết hợp cùng Nhân tộc. Cho đến khi chuyện thông gia bị hai bên đã định, nàng bị hứa gả cho thiên kiêu số một Hải Thần đảo, Dương Biện.
Bắt đầu từ khi đó, nàng đã thử thay đổi thành hình người, học tập thói quen Nhân tộc. Sáo trúc này là nhạc khí nàng thử lần đầu tiên, cũng là tín vật đính ước giữa nàng cùng Dương Biện.
Đã vô số lần, nàng từng rúc vào trong ngực của hắn, đón gió biển, thổi nhẹ sáo trúc.
Đã vô số lần, hắn cũng từng thổi lên sáo ngọc, mà nàng nhẹ nhàng nhảy múa.
Đã vô số lần, hắn từng vụng trộm xông vào Thánh Bằng đảo, khi nàng ở bên ngoài viện, thổi lên sáo trúc.
Đã vô số lần...
Lôi Tú hoảng hốt, phảng phất nhớ lại mấy phần ngây thơ tươi đẹp kia, nhớ lại thời gian ba năm nàng cùng nam tử kia trải qua bên nhau.
Nhưng, Lôi Tú rất nhanh đã bừng tỉnh, mặt mũi trắng bệch.
Dương Biện đã chết!
Khoảng thời gian tươi đẹp đã từng trải qua kia, đã theo Dương Biện chết rồi, biến mất rồi.
Dương gia đột nhiên đưa sáo trúc tới là ý gì?
Chẳng lẽ là Dương Thiên Hữu đang cảnh cáo nàng?
- Tiểu thư...
Vân Nhi khẩn trương.
So với Dương Biện cường thế phóng khoáng, Dương Thiên Hữu rất rõ ràng thuộc về loại âm tàn cay độc, mà tiếu lý tàng đao.
(*) Nụ cười che dấu đao.
Lúc này đột nhiên sáo trúc đưa tới, rất có thể là có thâm ý khác.
Lôi Tú thử thăm dò vươn tay, muốn đụng sáo trúc, nhưng lại như giật điện mà thu hồi lại.
- Chúng ta phải làm thế nào?
Vân Nhi khẩn trương nhìn Lôi Tú.
Dương Thiên Hữu rất có thể đang kiểm tra nàng, nếu như không đáp lại, hoặc là đáp lại sai, sau đó khẳng định sẽ bị nhận chỉ trích.
Lôi Tú mím chặt môi đỏ, do dự mãi, vẫn cầm lên sáo trúc, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong sáo trúc có một tấm vải.
Lấy ra xem xét, phía trên viết mấy chữ bằng máu.
Hồng Thạch. Thác biển. Vân Thủy giản.
Lôi Tú ngây dại.
Hồng Thạch, đó là thời điểm Dương Biện mang theo nàng đến trong hải dương bị điên, lần đầu tiên hôn nàng trên đảo nhỏ.
Thác biển, từng bởi vì câu nói của nàng, chưa từng đi qua dưới Hải Bộc Thâm Uyên Thánh Bằng đảo, Dương Biện liền hóa thân cự kình, mang theo nàng chui vào trong sâu nhất.
Trong bí cảnh huyền diệu kia, bọn hắn đã lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Vân Thủy giản, đó là tiểu địa thần bí trong hải dương, lúc hắn ôm ấp nàng có nói qua, mặc dù chỉ là lợi ích thông gia, nhưng hắn tôn trọng hôn nhân, cũng nguyện ý chân thành đợi nàng.
Nơi đó là vùng đất định tình của bọn hắn. Cũng là ở nơi đó, nàng mang sáo trúc của mình, treo ở trên cổ Dương Biện.
Hai mắt Lôi Tú dần dần ấm áp, nhớ lại hồi ức, không thể nghi ngờ là thời khắc tốt đẹp nhất đời này của nàng.
Nhưng đây đều là bí mật giữa nàng cùng Dương Biện, ai sẽ biết được chứ?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mà, vết máu này tựa như là rất mới.
Sáo trúc, ký ức, chẳng lẽ... Là chàng trở về rồi?
- Các ngươi đều ở bên ngoài làm gì?
Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
Bọn thị nữ bối rối một trận, Lôi Tú và Vân Nhi ở trong phòng cũng kinh hãi.
- Tiểu thư, nói cho đại công tử không?
Vân Nhi nhìn về phía Lôi Tú.
- Trước tiên phải thu lại đã.
Lôi Tú nắm chặt sáo trúc, ngồi trở lại đến trước bàn trang điểm, cố gắng che giấu sự bối rối, nhưng trong đầu vẫn còn đang hoảng hốt với những ký ức đã từng kia.
Vân Nhi giả bộ như như không xảy ra chuyện gì, đến bồi bên cạnh Lôi Tú, chỉ là hai tay lại hơi run nhè nhẹ.
Khẩn trương, càng sợ hãi.
Bởi vì kẻ tới là Tiểu Bằng Vương, Lôi Bằng trăm ngàn năm qua tiếp cận thuần huyết cường đại nhất, đã khâm định là đảo chủ Thánh Bằng đảo tương lai.
Cửa phòng đẩy ra, Tiểu Bằng Vương đi tới, hùng tráng uy mãnh, đầu bằng thân người, toàn thân tràn ngập lôi uy bức người.
Hắn quét ánh mắt bén nhọn về phía trước bàn trang điểm, ngữ khí giá lạnh:
- Ngươi thế nào? Đều đến Hải Thần đảo, đùa nghịch tính tình cái gì!
- Không có, muội chỉ là đột nhiên không thoải mái.
Thân thể mảnh mai của Lôi Tú khẽ run lên.
- Chịu đựng!!
Tiểu Bằng Vương quát lạnh.
- Muội... Muội đã tốt hơn nhiều...
Lôi Tú tranh thủ thời gian ngồi ngay ngắn lại.
- Ngày mai sẽ là đại hôn, việc liên quan đến tương lai hai đại hoàng tộc chúng ta, nếu như xuất hiện sai lầm gì, ngươi chính là tội nhân của Thánh Bằng đảo.
Tiểu Bằng Vương ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
- Muội đã hiểu, muội sẽ cố gắng làm tốt.
Giọng Lôi Tú yếu ớt.
- Ngươi cũng nên cảm kích Hải Thần đảo, cảm tạ hai bên làm ra quyết định thông gia, để ngươi có cơ hội đại biểu sự vĩ đại của Thánh Bằng đảo chúng ta, để cho loại huyết mạch yếu ớt này như ngươi cũng có cơ hội hưởng thụ được vạn chúng chú ý. Nếu không, lấy thiên phú của ngươi, tại Thánh Bằng đảo cũng chính là một công cụ sinh dục.
Lôi Tú có chút cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.
Tiểu Bằng Vương liếc mắt nhìn Vân Nhi, trong ánh mắt lộ ra áp bách cường đại:
- Ngươi, cũng thông minh linh động một chút cho ta, xảy ra sai sót, ngay cả ngươi cùng xử lý một chỗ.
- Vâng.
Vân Nhi cuống quít quỳ xuống.
Tiểu Bằng Vương nhìn đồ được chuẩn bị ở trong phòng, sau đó lại quay người phân phó bọn thị nữ phía ngoài đều đi vào.
- Đại ca, Dương Biện...
Lôi Tú rốt cuộc cũng lấy dũng khí, chỉ là thanh âm vẫn rất thấp bé:
- Còn sống không?
- Làm càn!!
Tiểu Bằng Vương quát lớn một tiếng, bọn thị nữ bên ngoài đang muốn đi vào trong lập tức cuống quít quỳ xuống đất.
Vân Nhi đang muốn đứng dậy cũng lại tiếp tục quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Bành!!
Tiểu Bằng Vương phất tay, cửa phòng khép kín.
- Ta nhắc nhở ngươi, không nên gây phiền toái cho mình. Dương Thiên Hữu nhìn thì mặt đầy nụ cười, kỳ thật âm hiểm độc ác. Nếu như ngươi chọc phải hắn, hắn sẽ có cách để cho ngươi sống không bằng chết. Còn có một chuyện, ta nhắc nhở lần nữa, bắt đầu từ đêm nay, ngươi không còn thuộc về chính ngươi, mà là mối liên quan giữa Thánh Bằng đảo cùng Hải Thần đảo. Ngươi làm xong, liên minh hai bên sẽ vô cùng chặt chẽ. Ngươi làm không tốt, Hải Thần đảo sẽ xử tử ngươi, Thánh Bằng đảo càng sẽ ngươi coi là tội nhân.
- Muội... Biết...
Lôi Tú cúi đầu, thân thể mềm mại run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
- To hơn một chút cho ta.
Tiểu Bằng Vương quát lớn.
- Muội đã biết.
Lôi Tú run giọng hô to.
- Lớn tiếng lên!
- Muội! Đã biết!