Đan Đại Chí Tôn
Chương 1140
Nam Cung Cẩm Thành lắc đầu, nói:
- Chúng ta không có nhiều thời gian tìm vận may như vậy, dứt khoát đi tìm Tử Lân Cự Lang. Chí Tôn Kim Thành thả rông số lượng lớn Tử Lân Cự Lang tại Luân Hồi bí cảnh, nghe nói số lượng đạt tới hơn vạn con, chỉ cần tìm được một đàn sói trong đó, bọn chúng có thể hỗ trợ tìm tới đội ngũ lùng bắt của Chí Tôn Kim Thành.
- Tìm Tử Lân Cự Lang?
Các học viên cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nhớ tới loại cự lang giống như ngựa hoang kia, toàn thân liền run rẩy.
Tử Lân Cự Lang có tiếng hung tàn, tử lân (lân giáo màu tím) giống áo giáp, móng vuốt như lưỡi dao, răng nanh còn có kịch độc, rõ ràng đã rất mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác còn quần cư, động một chút lại mấy chục đến trên trăm con đi săn tập thể.
- Kề bên này có lãnh địa của một đàn sói, đi.
Nam Cung Cẩm Thành chào hỏi các học viên đuổi theo.
Bọn hắn rất nhanh đã tìm đến lãnh địa đàn sói gần đó.
Đầu lĩnh Tử Lân Cự Lang nơi này là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, số lượng đàn sói đạt hơn tám mươi con, tụ rất nhiều trong sơn cốc rừng rậm, đang cắn xé đàn dã tượng mà bọn chúng vừa mới săn được.
Xương cốt đầy đất, máu tươi chảy ngang, tràng diện tàn nhẫn đầy máu để mấy vị nữ học viên suýt chút nữa đã ngất đi.
Bọn hắn mới xuất hiện, vài con Tử Lân Cự Lang suýt chút nữa đã bổ nhào qua ăn bọn hắn.
Sau khi Nam Cung Cẩm Thành giải thích, cự lang đầu lĩnh mang theo đàn sói vọt tới đỉnh núi gần đó, hơn tám mươi con cự lang tập thể tru lên, thanh triều to rõ quanh quẩn khắp các dãy núi.
Sau đó không lâu, Hứa Như Lai lùng bắt đang ở nơi xa nhanh chóng cưỡi Tử Lân Cự Lang chạy tới nơi này.
- Các ngươi nói chính là Khương Phàm?
Hứa Như Lai phấn chấn, trùng hợp như vậy sao.
- Khương Phàm? Tên này hình như có chút quen thuộc.
Nam Cung Cẩm Thành nhíu mày.
Đúng rồi, người điên đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia không phải lên là Khương Phàm sao?
Bởi vì Phạm Thiên thư viện cùng Đại Diễn thánh địa và Tử Dương thánh địa có mối quan hệ khá tốt cho nên hắn ít nhiều đều đã nghe nói qua sự kiện lúc trước kia.
Một tên điên đến từ thánh địa Nam Bộ, cướp đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh, còn giết rất nhiều thiên tài Huyền Nguyệt hoàng thành.
Chẳng lẽ chính là gia hỏa này?
Thật sự nghe danh không bằng gặp mặt, tên Khương Phàm này so với trong truyền thuyết càng phách lối, lời đồn quả thật là càng phách lối hơn
- Hắn còn đi cùng Tô Lăng của Đại Diễn thánh địa?
Mặc dù Hứa Như Lai không có qua lại cùng thánh địa, nhưng vẫn nghe nói qua nữ nhi của tôn chủ Tây Bộ, Tô Lăng.
- Hắn giống như đang tìm thứ gì đó, mang theo Tô Lăng đi đến nơi đó. Chính là hướng kia, từ nơi này... ừm... Hơn bốn trăm dặm.
Nam Cung Cẩm Thành chỉ vào nơi xa.
May mắn mình không có trực tiếp ra tay, nếu không rất có thể sẽ thua ở trong tay tên điên kia.
- Hắn đi bao lâu rồi?
- Tính toán thì khoảng chừng hai canh giờ.
- Tại sao ngươi muốn nói những chuyện này với chúng ta?
Nam tử gầy gò bên cạnh Hứa Như Lai hồ nghi đánh giá Nam Cung Cẩm Thành.
- Ngươi đây là ánh mắt gì, ta còn có thể gạt ngươi sao?
Nam Cung Cẩm Thành hừ một tiếng, mới nói:
- Hai ngày trước, một tấm biển mang theo năm khối xương cốt xông ra hư không, tại thời điểm ta đang cướp đoạt tấm biển thì bị tên hỗn đản kia tập kích. Hôm nay lại đụng phải ngoài ý muốn, liền rùm beng vài câu miệng.
- Khương Phàm cầm được tấm biển rồi?
Hứa Như Lai cũng nghe nói sự kiện kia.
- Bị Huyền Thiên Lôi Ưng cướp đi.
Nam Cung Cẩm Thành còn muốn nhiều lời, các học viên bên cạnh không tiếp tục chờ được nữa, xung quanh tất cả đều là Tử Lân Cự Lang, tính cả đám người Hứa Như Lai cưỡi đến, đều đã gần một trăm con, lít nha lít nhít, lại khổng lồ hung tàn, miệng đầy răng nanh, còn gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, tư thế kia tựa như là thèm thịt!
- Ta nói với các ngươi những thứ này chỉ cảm giác tên kia rất phách lối, không phải muốn nhúng tay chuyện giữa hoàng tộc các ngươi cùng thánh địa. Cáo từ.
Nam Cung Cẩm Thành cường điệu một câu, để tránh sau đó lại liên luỵ đến mình, kêu gọi các học viên rời khỏi.
- Khương Phàm, ha ha, tìm được ngươi rồi. Chúng ta đi.
Hứa Như Lai cưỡi Tử Lân Cự Lang xông vào rừng cây.
Ngao...
Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang đuổi theo đầu lĩnh, bọn chúng rất to lớn, tốc độ lại tấn mãnh, chạy trong núi rừng gập ghềnh cứ như giẫm trên đất bằng.
Trong núi rừng, đám mãnh thú còn tưởng rằng đàn sói lại muốn đi săn, bọn chúng hốt hoảng nhao nhao chạy trốn.
Sau bốn trăm dặm...
- Đều chậm lại, hẳn là ở gần đó.
- Nam Cung Cẩm Thành cũng không nói cụ thể ở nơi nào.
- Hắn có thể chỉ phương hướng cũng không tệ rồi, nếu như ngay nơi cả cụ thể đều biết, vậy thì có vấn đề.
- Qua thời gian dài như vậy, có phải Khương Phàm đã sớm đi ra hay không?
- Coi như rời khỏi, phương hướng này không sai, chúng ta dọc theo mà tìm, hẳn là sẽ phát hiện được.
Đám người Hứa Như Lai thả tốc độ chậm lại, linh lực tụ tập ở hai mắt, quan sát rừng rậm.
Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang đã tản ra, hình thành vòng vây khổng lồ, tỉ mỉ tìm tòi ở phía trước.
Đột nhiên, đàn sói trước mặt nhao nhao dừng lại, lộ ra răng nanh, tiếp cận phía trước.
- Ở phía trước?
- Đàn sói lui xuống trước đi, không được kinh động hắn.
- Hắn bay được, tốc độ còn rất nhanh, tuyệt đối không nên đánh cỏ động rắn.
Hứa Như Lai nhảy xuống khỏi lưng Tử Lân Cự Lang, ẩn giấu khí tức đi, chạy đến phía trước.
Đàn sói được đầu lĩnh ra hiệu nên liên tiếp dừng lại, trốn trong bóng tối ở rừng rậm, con mắt màu tím hiện ra ánh sáng tàn nhẫn.
Trong một tòa sơn cốc yên lặng, Tô Lăng đang nhàm chán ngồi ở chỗ đó, buồn ngủ.
Trong góc sơn cốc có một cái khe hở bị che khuất, bên trong mơ hồ có ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt.
- Đó là Tô Lăng! Nữ nhi Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa.
- Đại Diễn thánh địa cùng Phạm Thiên thư viện có mối quan hệ khá tốt, nàng hẳn là thông qua thư viện mà tiến đến.
- Ta biết nàng, nàng đã đến được hơn nửa năm rồi.
- Chúng ta không có nhiều thời gian tìm vận may như vậy, dứt khoát đi tìm Tử Lân Cự Lang. Chí Tôn Kim Thành thả rông số lượng lớn Tử Lân Cự Lang tại Luân Hồi bí cảnh, nghe nói số lượng đạt tới hơn vạn con, chỉ cần tìm được một đàn sói trong đó, bọn chúng có thể hỗ trợ tìm tới đội ngũ lùng bắt của Chí Tôn Kim Thành.
- Tìm Tử Lân Cự Lang?
Các học viên cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nhớ tới loại cự lang giống như ngựa hoang kia, toàn thân liền run rẩy.
Tử Lân Cự Lang có tiếng hung tàn, tử lân (lân giáo màu tím) giống áo giáp, móng vuốt như lưỡi dao, răng nanh còn có kịch độc, rõ ràng đã rất mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác còn quần cư, động một chút lại mấy chục đến trên trăm con đi săn tập thể.
- Kề bên này có lãnh địa của một đàn sói, đi.
Nam Cung Cẩm Thành chào hỏi các học viên đuổi theo.
Bọn hắn rất nhanh đã tìm đến lãnh địa đàn sói gần đó.
Đầu lĩnh Tử Lân Cự Lang nơi này là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, số lượng đàn sói đạt hơn tám mươi con, tụ rất nhiều trong sơn cốc rừng rậm, đang cắn xé đàn dã tượng mà bọn chúng vừa mới săn được.
Xương cốt đầy đất, máu tươi chảy ngang, tràng diện tàn nhẫn đầy máu để mấy vị nữ học viên suýt chút nữa đã ngất đi.
Bọn hắn mới xuất hiện, vài con Tử Lân Cự Lang suýt chút nữa đã bổ nhào qua ăn bọn hắn.
Sau khi Nam Cung Cẩm Thành giải thích, cự lang đầu lĩnh mang theo đàn sói vọt tới đỉnh núi gần đó, hơn tám mươi con cự lang tập thể tru lên, thanh triều to rõ quanh quẩn khắp các dãy núi.
Sau đó không lâu, Hứa Như Lai lùng bắt đang ở nơi xa nhanh chóng cưỡi Tử Lân Cự Lang chạy tới nơi này.
- Các ngươi nói chính là Khương Phàm?
Hứa Như Lai phấn chấn, trùng hợp như vậy sao.
- Khương Phàm? Tên này hình như có chút quen thuộc.
Nam Cung Cẩm Thành nhíu mày.
Đúng rồi, người điên đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia không phải lên là Khương Phàm sao?
Bởi vì Phạm Thiên thư viện cùng Đại Diễn thánh địa và Tử Dương thánh địa có mối quan hệ khá tốt cho nên hắn ít nhiều đều đã nghe nói qua sự kiện lúc trước kia.
Một tên điên đến từ thánh địa Nam Bộ, cướp đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh, còn giết rất nhiều thiên tài Huyền Nguyệt hoàng thành.
Chẳng lẽ chính là gia hỏa này?
Thật sự nghe danh không bằng gặp mặt, tên Khương Phàm này so với trong truyền thuyết càng phách lối, lời đồn quả thật là càng phách lối hơn
- Hắn còn đi cùng Tô Lăng của Đại Diễn thánh địa?
Mặc dù Hứa Như Lai không có qua lại cùng thánh địa, nhưng vẫn nghe nói qua nữ nhi của tôn chủ Tây Bộ, Tô Lăng.
- Hắn giống như đang tìm thứ gì đó, mang theo Tô Lăng đi đến nơi đó. Chính là hướng kia, từ nơi này... ừm... Hơn bốn trăm dặm.
Nam Cung Cẩm Thành chỉ vào nơi xa.
May mắn mình không có trực tiếp ra tay, nếu không rất có thể sẽ thua ở trong tay tên điên kia.
- Hắn đi bao lâu rồi?
- Tính toán thì khoảng chừng hai canh giờ.
- Tại sao ngươi muốn nói những chuyện này với chúng ta?
Nam tử gầy gò bên cạnh Hứa Như Lai hồ nghi đánh giá Nam Cung Cẩm Thành.
- Ngươi đây là ánh mắt gì, ta còn có thể gạt ngươi sao?
Nam Cung Cẩm Thành hừ một tiếng, mới nói:
- Hai ngày trước, một tấm biển mang theo năm khối xương cốt xông ra hư không, tại thời điểm ta đang cướp đoạt tấm biển thì bị tên hỗn đản kia tập kích. Hôm nay lại đụng phải ngoài ý muốn, liền rùm beng vài câu miệng.
- Khương Phàm cầm được tấm biển rồi?
Hứa Như Lai cũng nghe nói sự kiện kia.
- Bị Huyền Thiên Lôi Ưng cướp đi.
Nam Cung Cẩm Thành còn muốn nhiều lời, các học viên bên cạnh không tiếp tục chờ được nữa, xung quanh tất cả đều là Tử Lân Cự Lang, tính cả đám người Hứa Như Lai cưỡi đến, đều đã gần một trăm con, lít nha lít nhít, lại khổng lồ hung tàn, miệng đầy răng nanh, còn gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, tư thế kia tựa như là thèm thịt!
- Ta nói với các ngươi những thứ này chỉ cảm giác tên kia rất phách lối, không phải muốn nhúng tay chuyện giữa hoàng tộc các ngươi cùng thánh địa. Cáo từ.
Nam Cung Cẩm Thành cường điệu một câu, để tránh sau đó lại liên luỵ đến mình, kêu gọi các học viên rời khỏi.
- Khương Phàm, ha ha, tìm được ngươi rồi. Chúng ta đi.
Hứa Như Lai cưỡi Tử Lân Cự Lang xông vào rừng cây.
Ngao...
Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang đuổi theo đầu lĩnh, bọn chúng rất to lớn, tốc độ lại tấn mãnh, chạy trong núi rừng gập ghềnh cứ như giẫm trên đất bằng.
Trong núi rừng, đám mãnh thú còn tưởng rằng đàn sói lại muốn đi săn, bọn chúng hốt hoảng nhao nhao chạy trốn.
Sau bốn trăm dặm...
- Đều chậm lại, hẳn là ở gần đó.
- Nam Cung Cẩm Thành cũng không nói cụ thể ở nơi nào.
- Hắn có thể chỉ phương hướng cũng không tệ rồi, nếu như ngay nơi cả cụ thể đều biết, vậy thì có vấn đề.
- Qua thời gian dài như vậy, có phải Khương Phàm đã sớm đi ra hay không?
- Coi như rời khỏi, phương hướng này không sai, chúng ta dọc theo mà tìm, hẳn là sẽ phát hiện được.
Đám người Hứa Như Lai thả tốc độ chậm lại, linh lực tụ tập ở hai mắt, quan sát rừng rậm.
Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang đã tản ra, hình thành vòng vây khổng lồ, tỉ mỉ tìm tòi ở phía trước.
Đột nhiên, đàn sói trước mặt nhao nhao dừng lại, lộ ra răng nanh, tiếp cận phía trước.
- Ở phía trước?
- Đàn sói lui xuống trước đi, không được kinh động hắn.
- Hắn bay được, tốc độ còn rất nhanh, tuyệt đối không nên đánh cỏ động rắn.
Hứa Như Lai nhảy xuống khỏi lưng Tử Lân Cự Lang, ẩn giấu khí tức đi, chạy đến phía trước.
Đàn sói được đầu lĩnh ra hiệu nên liên tiếp dừng lại, trốn trong bóng tối ở rừng rậm, con mắt màu tím hiện ra ánh sáng tàn nhẫn.
Trong một tòa sơn cốc yên lặng, Tô Lăng đang nhàm chán ngồi ở chỗ đó, buồn ngủ.
Trong góc sơn cốc có một cái khe hở bị che khuất, bên trong mơ hồ có ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt.
- Đó là Tô Lăng! Nữ nhi Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa.
- Đại Diễn thánh địa cùng Phạm Thiên thư viện có mối quan hệ khá tốt, nàng hẳn là thông qua thư viện mà tiến đến.
- Ta biết nàng, nàng đã đến được hơn nửa năm rồi.