Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 213
Cô biết mình không có tương lai, cho nên cũng không biết trả lại như thế nào.
"Tại sao lại không có cách nào trả? Quan hệ tốt cũng đừng so đo nhiều như vậy!" Vương Bình phóng khoáng nói: "Ngày mai dẫn bạn em đi quanh quanh một chút, mặc dù trong thôn không có gì nhưng tới cũng tới rồi, đừng có ủ rũ nữa."
Sở Thiên Lê vỗ mặt, cô phấn khởi, thử thăm dò nói: "Được rồi, vậy ngày mai bọn em có thể hầm con gà này không?"
"Không thể, nếu như em còn đánh chủ ý lên nó nữa chị sẽ mở lồng ra, để nó lý luận với em."
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã được Vương Bình cho ăn, sau đó quyết định lên núi đi dạo cùng cô ấy.
Vương Bình dẫn hai người đi vào con đường nhỏ trong núi đề nghị: "Chị đi tìm trưởng thôn mượn cái xe, dẫn hai em lên núi hái đồ, đây cũng coi như là tới không phí công, người trong thành phố không thường vào núi đúng không?"
Đàm Mộ Tinh ôn hòa nói: "Cảm ơn chị..."
Sở Thiên Lê: "Cậu là người trong thành phố, lúc trước trong nhà có núi!"
Đàm Mộ Tinh sợ Vương Bình không vui, cậu lúng túng khoát tay: "Không có không có!"
Vương Bình ổn định nói: "Cái này có là gì? Lúc trước nhà chị cũng có núi, bây giờ núi Ngân Long cũng được quy về thôn rồi."
Sở Thiên Lê tiếp tục khoe khoang: "Bình Bình, bây giờ em còn cực kỳ có tiền, hoàn toàn có thể bao nuôi chị, chị cũng không đếm rõ được tài khoản của em có mấy số không đâu!"
Vương Bình nghe đứa trẻ nghịch ngợm được nước, cô ấy nhướng mày kinh ngạc nói: "Bây giờ tài khoản của người trong thành phố đều có thể để tiền vàng bạc à?"
"Tiền vàng cái gì! Tất nhiên là tiền của dương gian rồi!"
Vương Bình cười nhạt: "Chị biết là em muốn lừa chị, thật sự cho rằng chị ít kiến thức không lên mạng à, đó chính là đồng đô la Zimbabwe, chị cũng là học xong cấp ba mới vào xưởng đấy."
Đàm Mộ Tinh: "..." Đây là bị lừa gạt bao nhiêu lần rồi mới có tâm trạng như thế này?
Đàm Mộ Tinh vốn dĩ còn lo lắng Vương Bình không vui, bây giờ nghĩ lại những người mà đứa trẻ nghịch ngợm này tiếp xúc, căn bản cũng không phải người bình thường, bắt chẹt Sở Thiên Lê giống như vân vê con gà con vậy.
Ba người đi xuyên qua đường mòn, đi tới căn nhà nhỏ trong thôn, chỉ thấy có một chiếc xe nhỏ đang dừng ở cửa, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của chủ xe đâu.
"Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!" Vương Bình đứng ở dưới nhà gọi, cô ấy phát hiện không có tiếng đáp lại thì bất ngờ: "Người đâu rồi?"
Sở Thiên Lê: "Có phải là lại đang uống trà bắt cá không?"
Đàm Mộ Tinh tò mò nói: "Đây là chỗ làm việc trong thôn à?"
"Cũng không khác là bao, dù sao có chuyện gì thì tới đây là được."
Nhóm người Sở Thiên Lê không gọi được trưởng thôn ra ngoài, không thể không đi vào trong nhà tìm người mượn xe.
Bọn họ bước vào trong tòa nhà thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau, bóng người lắc lư ở cửa phòng làm việc, trông có chút hỗn loạn.
"Lão Lý, ông trực tiếp nói chuyện này có được không? Đừng có ở đây lề mề chậm chạp với tôi, những người khác không nói nhiều như ông đâu!"
"Không được, tuyệt đối không được, đây là chuyện phong thủy xấu, tôi nói sự thật với cậu vậy, lúc trước thôn của chúng ta là thôn Ẩn Long, ngọn núi kia tên núi Ngân Long, lúc đó đã náo lên một khoảng thời gian, cho nên đã cố ý đổi tên để yên ổn lại..."
"Đù, tôi đã lớn thế này rồi còn tin những lời này à? Mê tín phong kiến không thể dùng, uổng cho ông còn muốn xưng là thôn văn minh tân tiến, ông cảm thấy làm những thứ này là tân tiến à?"
Đại hán trung niên cao lớn thô kệch khí thế hung hãn, anh ta nắm lấy cánh tay của trưởng thôn, cường thế nói: "Không cần phải phí lời với tôi, mau ký tên đi, không thiếu được tiền hoa hồng của các ông đâu!"
"Dũng Tiến, thật sự không được, các cậu đã tìm thầy phong thủy xem qua chưa..." Trưởng thôn lão Lý là một ông già gầy gò, căn bản không lay chuyển được đại hán, ông ấy nhìn đám người Vương Bình thì hai mắt lập tức sáng lên: "Bình Bình!
"Tại sao lại không có cách nào trả? Quan hệ tốt cũng đừng so đo nhiều như vậy!" Vương Bình phóng khoáng nói: "Ngày mai dẫn bạn em đi quanh quanh một chút, mặc dù trong thôn không có gì nhưng tới cũng tới rồi, đừng có ủ rũ nữa."
Sở Thiên Lê vỗ mặt, cô phấn khởi, thử thăm dò nói: "Được rồi, vậy ngày mai bọn em có thể hầm con gà này không?"
"Không thể, nếu như em còn đánh chủ ý lên nó nữa chị sẽ mở lồng ra, để nó lý luận với em."
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã được Vương Bình cho ăn, sau đó quyết định lên núi đi dạo cùng cô ấy.
Vương Bình dẫn hai người đi vào con đường nhỏ trong núi đề nghị: "Chị đi tìm trưởng thôn mượn cái xe, dẫn hai em lên núi hái đồ, đây cũng coi như là tới không phí công, người trong thành phố không thường vào núi đúng không?"
Đàm Mộ Tinh ôn hòa nói: "Cảm ơn chị..."
Sở Thiên Lê: "Cậu là người trong thành phố, lúc trước trong nhà có núi!"
Đàm Mộ Tinh sợ Vương Bình không vui, cậu lúng túng khoát tay: "Không có không có!"
Vương Bình ổn định nói: "Cái này có là gì? Lúc trước nhà chị cũng có núi, bây giờ núi Ngân Long cũng được quy về thôn rồi."
Sở Thiên Lê tiếp tục khoe khoang: "Bình Bình, bây giờ em còn cực kỳ có tiền, hoàn toàn có thể bao nuôi chị, chị cũng không đếm rõ được tài khoản của em có mấy số không đâu!"
Vương Bình nghe đứa trẻ nghịch ngợm được nước, cô ấy nhướng mày kinh ngạc nói: "Bây giờ tài khoản của người trong thành phố đều có thể để tiền vàng bạc à?"
"Tiền vàng cái gì! Tất nhiên là tiền của dương gian rồi!"
Vương Bình cười nhạt: "Chị biết là em muốn lừa chị, thật sự cho rằng chị ít kiến thức không lên mạng à, đó chính là đồng đô la Zimbabwe, chị cũng là học xong cấp ba mới vào xưởng đấy."
Đàm Mộ Tinh: "..." Đây là bị lừa gạt bao nhiêu lần rồi mới có tâm trạng như thế này?
Đàm Mộ Tinh vốn dĩ còn lo lắng Vương Bình không vui, bây giờ nghĩ lại những người mà đứa trẻ nghịch ngợm này tiếp xúc, căn bản cũng không phải người bình thường, bắt chẹt Sở Thiên Lê giống như vân vê con gà con vậy.
Ba người đi xuyên qua đường mòn, đi tới căn nhà nhỏ trong thôn, chỉ thấy có một chiếc xe nhỏ đang dừng ở cửa, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của chủ xe đâu.
"Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!" Vương Bình đứng ở dưới nhà gọi, cô ấy phát hiện không có tiếng đáp lại thì bất ngờ: "Người đâu rồi?"
Sở Thiên Lê: "Có phải là lại đang uống trà bắt cá không?"
Đàm Mộ Tinh tò mò nói: "Đây là chỗ làm việc trong thôn à?"
"Cũng không khác là bao, dù sao có chuyện gì thì tới đây là được."
Nhóm người Sở Thiên Lê không gọi được trưởng thôn ra ngoài, không thể không đi vào trong nhà tìm người mượn xe.
Bọn họ bước vào trong tòa nhà thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau, bóng người lắc lư ở cửa phòng làm việc, trông có chút hỗn loạn.
"Lão Lý, ông trực tiếp nói chuyện này có được không? Đừng có ở đây lề mề chậm chạp với tôi, những người khác không nói nhiều như ông đâu!"
"Không được, tuyệt đối không được, đây là chuyện phong thủy xấu, tôi nói sự thật với cậu vậy, lúc trước thôn của chúng ta là thôn Ẩn Long, ngọn núi kia tên núi Ngân Long, lúc đó đã náo lên một khoảng thời gian, cho nên đã cố ý đổi tên để yên ổn lại..."
"Đù, tôi đã lớn thế này rồi còn tin những lời này à? Mê tín phong kiến không thể dùng, uổng cho ông còn muốn xưng là thôn văn minh tân tiến, ông cảm thấy làm những thứ này là tân tiến à?"
Đại hán trung niên cao lớn thô kệch khí thế hung hãn, anh ta nắm lấy cánh tay của trưởng thôn, cường thế nói: "Không cần phải phí lời với tôi, mau ký tên đi, không thiếu được tiền hoa hồng của các ông đâu!"
"Dũng Tiến, thật sự không được, các cậu đã tìm thầy phong thủy xem qua chưa..." Trưởng thôn lão Lý là một ông già gầy gò, căn bản không lay chuyển được đại hán, ông ấy nhìn đám người Vương Bình thì hai mắt lập tức sáng lên: "Bình Bình!