Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi
Chương 212
Đàm Mộ Tinh hốt hoảng khoát tay: "Tớ không có ý dạy dỗ cậu!"
Sở Thiên Lê hiếm khi cay nghiệt: "Hừ, đại thiếu gia có nhà nói gì cũng đúng."
Đàm Mộ Tinh nhất thời nhức đầu, cậu đang suy nghĩ xem nên dỗ bạn cùng bàn thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng ré dài từ trong chuồng gà!
Giây tiếp theo, gà mẹ ở trong ổ đột nhiên chui từ trong chuồng ra, nó to khỏe vỗ cánh, đột ngột bổ nhào tới chỗ Sở Thiên Lê gây sự, phát ra tiếng kêu cục cục.
Sở Thiên Lê vừa mới đổi tay nghịch chuồng gà thì chợt bị gà mái to tấn công, vội vàng chạy thục mạng ra sau người Đàm Mộ Tinh, liên tục nghẹn ngào nói: "Cứu tớ, cứu tớ, cứu tớ!"
Đàm Mộ Tinh đối mặt với tình huống bất ngờ, cậu bảo vệ Sở Thiên Lê trong vô thức, còn thật sự trấn áp được con gà đang điên cuồng nhào tới.
Con gà mái lớn chần chờ một lát, định đi vòng qua Đàm Mộ Tinh tấn công Sở Thiên Lê ở đằng sau, nhưng lại bị hộ vệ gấu trắng lớn ngăn cản đường đi.
Sở Thiên Lê lấy bạn cùng bàn làm lá chắn, cô lập tức to gan lên, khiêu khích với con gà mái: "Mày tới đây đi?"
Gà mái lớn nóng lòng bước trái bước phải, thi thoảng nó còn kêu lên, dường như đang mắng đứa trẻ nghịch ngợm đủ xảo trá, quả thật là không giảng võ đức.
Hai người một gà rơi vào thế đối lập, bắt đầu đi quanh co tại chỗ.
Đàm Mộ Tinh chưa từng thấy tư thế như thế này, cậu căng da đầu nói: "Chúng ta phải đuổi nó vào lồng à?"
Đúng vào lúc này, Vương Bình ở cách vách nghe thấy tiếng động, cô ấy cầm gậy đi ra ngoài nhà tức giận nói: "Sở Thiên Lê, có phải là em lại trêu gà không? Chị chưa từng thấy đứa trẻ nào nghịch như em đâu, đánh không lại nó còn suốt ngày trêu nó..."
Vương Bình cầm gậy đuổi gà mái về chuồng, sau đó mắng cho Sở Thiên Lê một trận, nói cô sớm muộn gì cũng bị gà mổ mắt mới nhớ đời.
Sở Thiên Lê bất mãn lẩm bẩm: "Không thể hầm nó à?"
"Không phải buổi tối vừa mới ăn canh gà à, chị thấy là hầm em mới đúng!"
Đàm Mộ Tinh nhìn thấy một màn này lại đột nhiên rất muốn chụp ảnh lưu niệm, luôn cảm thấy Hạ Thời Sâm tính chuyển vào trong thôn đổi nghề nuôi gà.
Sau khi tình cảnh hỗn loạn trôi qua, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được tính chân thực ở trong thôn, nơi đây là nơi mà cô trưởng thành, xung quanh đều là người lớn lên cùng cô, cũng khiến cậu sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ.
Đàm Mộ Tinh trở về phòng rửa mặt trước, trong sân chỉ còn lại Vương Bình và Sở Thiên Lê.
Vương Bình nháy mắt với Sở Thiên Lê, cô ấy hất cằm về phía căn phòng hỏi: "Đó rốt cuộc là ai? Chị thật sự không hiểu nổi đám trẻ các em."
"Bạn cùng bàn." Sở Thiên Lê bổ sung: "Còn là bạn thân nhất ở trường học trong thành phố."
Sắc mặt Vương Bình cổ quái: "Là em coi người ta thành bạn ấy chứ? Bạn bè nào lại về quê với em?"
"Cho nên em mới nói là bạn thân nhất." Sở Thiên Lê nhìn ra được sắc mặt của đối phương, cô nghiêm túc giải thích: "Không phải loại tình cảm mà chị Bình Bình nghĩ đâu."
Vương Bình không nhịn được cười nhạo: "Em cũng đâu biết là chị nghĩ gì, làm sao có thể nói là không phải?"
"Bởi vì loại tình cảm mà chị nghĩ kia quá đơn giản, cho nên em biết là không phải!"
Vương Bình khó hiểu nói: "Đó là tình cảm gì?"
"Là tình cảm tomoyo." Sở Thiên Lê trầm ngâm mấy giây, trịnh trọng nói: "Là loại tình cảm càng đơn thuần, càng vô tư, càng không cần hồi báo."
"Có được tất có mất, đó cũng là loại tình cảm mà em càng không thể trả được."
Sở Thiên Lê có thể ẩu đả linh tinh với Hạ Thời Sâm, bọn họ đều rất rõ ràng sự thiếu thốn của việc bị thay đổi thân phận cho nên không sao cả.
Cô sẽ thu liễm lại với nhóm người Khâu Tình Không, Vương Bình, ở trước mặt ba mẹ cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cân bằng giữa bỏ ra và nhận lại.
Nhưng mà, Đàm Mộ Tinh chưa bao giờ để cô coi là gì, cậu chưa từng nợ cô.
Cậu tự xưng là người bình thường không biết ma pháp, nhưng đối với người không tin ma pháp như cậu mà nói, thật ra cô biết ma pháp cũng vô dụng.
Hai người hoàn toàn bình đẳng, thậm chí cậu cũng đã nhìn rõ thứ gì đó.
Sở Thiên Lê hiếm khi cay nghiệt: "Hừ, đại thiếu gia có nhà nói gì cũng đúng."
Đàm Mộ Tinh nhất thời nhức đầu, cậu đang suy nghĩ xem nên dỗ bạn cùng bàn thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng ré dài từ trong chuồng gà!
Giây tiếp theo, gà mẹ ở trong ổ đột nhiên chui từ trong chuồng ra, nó to khỏe vỗ cánh, đột ngột bổ nhào tới chỗ Sở Thiên Lê gây sự, phát ra tiếng kêu cục cục.
Sở Thiên Lê vừa mới đổi tay nghịch chuồng gà thì chợt bị gà mái to tấn công, vội vàng chạy thục mạng ra sau người Đàm Mộ Tinh, liên tục nghẹn ngào nói: "Cứu tớ, cứu tớ, cứu tớ!"
Đàm Mộ Tinh đối mặt với tình huống bất ngờ, cậu bảo vệ Sở Thiên Lê trong vô thức, còn thật sự trấn áp được con gà đang điên cuồng nhào tới.
Con gà mái lớn chần chờ một lát, định đi vòng qua Đàm Mộ Tinh tấn công Sở Thiên Lê ở đằng sau, nhưng lại bị hộ vệ gấu trắng lớn ngăn cản đường đi.
Sở Thiên Lê lấy bạn cùng bàn làm lá chắn, cô lập tức to gan lên, khiêu khích với con gà mái: "Mày tới đây đi?"
Gà mái lớn nóng lòng bước trái bước phải, thi thoảng nó còn kêu lên, dường như đang mắng đứa trẻ nghịch ngợm đủ xảo trá, quả thật là không giảng võ đức.
Hai người một gà rơi vào thế đối lập, bắt đầu đi quanh co tại chỗ.
Đàm Mộ Tinh chưa từng thấy tư thế như thế này, cậu căng da đầu nói: "Chúng ta phải đuổi nó vào lồng à?"
Đúng vào lúc này, Vương Bình ở cách vách nghe thấy tiếng động, cô ấy cầm gậy đi ra ngoài nhà tức giận nói: "Sở Thiên Lê, có phải là em lại trêu gà không? Chị chưa từng thấy đứa trẻ nào nghịch như em đâu, đánh không lại nó còn suốt ngày trêu nó..."
Vương Bình cầm gậy đuổi gà mái về chuồng, sau đó mắng cho Sở Thiên Lê một trận, nói cô sớm muộn gì cũng bị gà mổ mắt mới nhớ đời.
Sở Thiên Lê bất mãn lẩm bẩm: "Không thể hầm nó à?"
"Không phải buổi tối vừa mới ăn canh gà à, chị thấy là hầm em mới đúng!"
Đàm Mộ Tinh nhìn thấy một màn này lại đột nhiên rất muốn chụp ảnh lưu niệm, luôn cảm thấy Hạ Thời Sâm tính chuyển vào trong thôn đổi nghề nuôi gà.
Sau khi tình cảnh hỗn loạn trôi qua, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được tính chân thực ở trong thôn, nơi đây là nơi mà cô trưởng thành, xung quanh đều là người lớn lên cùng cô, cũng khiến cậu sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ.
Đàm Mộ Tinh trở về phòng rửa mặt trước, trong sân chỉ còn lại Vương Bình và Sở Thiên Lê.
Vương Bình nháy mắt với Sở Thiên Lê, cô ấy hất cằm về phía căn phòng hỏi: "Đó rốt cuộc là ai? Chị thật sự không hiểu nổi đám trẻ các em."
"Bạn cùng bàn." Sở Thiên Lê bổ sung: "Còn là bạn thân nhất ở trường học trong thành phố."
Sắc mặt Vương Bình cổ quái: "Là em coi người ta thành bạn ấy chứ? Bạn bè nào lại về quê với em?"
"Cho nên em mới nói là bạn thân nhất." Sở Thiên Lê nhìn ra được sắc mặt của đối phương, cô nghiêm túc giải thích: "Không phải loại tình cảm mà chị Bình Bình nghĩ đâu."
Vương Bình không nhịn được cười nhạo: "Em cũng đâu biết là chị nghĩ gì, làm sao có thể nói là không phải?"
"Bởi vì loại tình cảm mà chị nghĩ kia quá đơn giản, cho nên em biết là không phải!"
Vương Bình khó hiểu nói: "Đó là tình cảm gì?"
"Là tình cảm tomoyo." Sở Thiên Lê trầm ngâm mấy giây, trịnh trọng nói: "Là loại tình cảm càng đơn thuần, càng vô tư, càng không cần hồi báo."
"Có được tất có mất, đó cũng là loại tình cảm mà em càng không thể trả được."
Sở Thiên Lê có thể ẩu đả linh tinh với Hạ Thời Sâm, bọn họ đều rất rõ ràng sự thiếu thốn của việc bị thay đổi thân phận cho nên không sao cả.
Cô sẽ thu liễm lại với nhóm người Khâu Tình Không, Vương Bình, ở trước mặt ba mẹ cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cân bằng giữa bỏ ra và nhận lại.
Nhưng mà, Đàm Mộ Tinh chưa bao giờ để cô coi là gì, cậu chưa từng nợ cô.
Cậu tự xưng là người bình thường không biết ma pháp, nhưng đối với người không tin ma pháp như cậu mà nói, thật ra cô biết ma pháp cũng vô dụng.
Hai người hoàn toàn bình đẳng, thậm chí cậu cũng đã nhìn rõ thứ gì đó.