Đại Đạo Độc Hành
Chương 743-1: Kim đức cải thiên thưởng lục tiên! (1)
Toàn bộ thiện đức thiện công đã xài hết không còn lại thứ gì, thế nhưng có vô số người nói:
“Là ai cứu chúng ta, là vị tiền bối nào đã ra tay!”
“Ta nghe được âm thanh đó, vô cùng trang nghiêm, là hắn đã cứu chúng ta!”
“Không biết là ai, thế nhưng người này tuyệt đối là một thần nhân, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta!”
Được vô số người cảm kích, mặc dù bọn họ không biết Lạc Ly là ai thế nhưng lai biết Lạc Ly rống lớn một tiếng, cứu vớt thương sinh. Bọn họ cảm kích người rống lớn.
Cùng sự cảm kích đó, vô số thiện công đổ dồn vào người Lạc Ly, không ngừng tăng lên, nhanh chóng gom đủ thiện đức.
Chớp mắt đã gom đủ chín thiện đức, ba ngàn thiện công. Thế nhưng không thể tăng thêm nữa. Không còn thay đổi thêm gì nữa.
Lạc Ly không bận tâm, nhìn thiên địa nói: “Ta báo được thù cho ngươi rồi!”
Câu nói này là câu nói Lạc Ly nói với địa phế!
Cùng câu nói này, thiên địa như giật lên một cái. Giữa thiên địa dâng lên vô số hào quang và chỉ có Lạc Ly mới có thể nhìn thấy hào quang này, những người khác hoàn toàn không cảm nhận được. Chúng nó đổ đồn về phía Lạc Ly giống như thiên đức.
Nháy mắt, hào quang đó truyền vào người Lạc Ly, chín thiện đức cùng ba ngàn thiện công lập tức biến đổi, sinh ra thiện đức thứ mười, sau đó mười thiện đức dung hợp với nhau, biến thành phù lục mà Lạc Ly chưa bao giờ nhìn thấy.
Qua nhiều năm trời, hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn đột phá, thiện đức bắt đầu tiến hóa tiếp!
Phù lục này hoàn toàn khác với thiện công thiện đức vô hình, cả người nó toàn là màu vàng, kim quang lập lòe, đại biểu cho sức mạnh vô tận. Trong đó phù văn độc đáo, cấu tạo thần kỳ, lớn khoảng nắm tay, chữ có chữ không, chỉ có thể cảm nhận nó chứ nó không thật sự có hình thể thật. Phù văn màu vàng đó phát tán vô tận kim quang.
Phù lục này vừa sinh ra, Lạc Ly cảm nhận được nó, lập tức biết được tên của nó, kim đức.
Ba ngàn thiện công hợp thành một thiện đức, mười thiện đức hợp thành một kim đức.
Ánh sáng trong thiên địa càng nhiều hơn, tiếp tục tụ tập lại, chớp mắt trong cơ thể của Lạc Ly hình thành mười thiện đức, hóa thành một kim đức.
Hào quang càng mạnh hơn, thế nhưng không hiểu vì sao sau khi xuất hiện ba kim đức thì cơ thể của Lạc Ly đã không thể tiếp tục hấp thu hào quang đó nữa, toàn bộ tiêu tán, lãng phí vào thiên địa.
Lạc Ly nhìn những hào quang đó, trong lòng vô cùng thoải mái.
Thế nhưng, trong mơ hồ, Lạc Ly nghe thấy tiếng khóc.
Phía trước có một thôn trại, trong hạo kiếp lần này, thôn trại đó may mắn thoát khỏi tai nạn, không bị hủy diệt trong sóng thần. Thế nhưng lại bị tàn hồn Tử Nan Đà tập kích, vốn là một thôn trại lớn khoảng vạn người, bây giờ chỉ còn lại mấy chục người may mắn thoát nạn. Mọi người bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
Không chỉ bọn họ, trên Kim Châu này, tất cả phàm nhân còn sót lại đều bắt đầu khóc lóc. Trong trận hạo kiếp lần này, có hơn ức người đã chết.
Càng kinh khủng hơn đó là Kim Châu đã mất, đại địa vẫn còn đang rung lên cuồn cuộn, sóng thần quay cuồng. Nơi này không còn có thể để con người sinh hoạt nữa. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhìn thiên địa bị phá toái, Lạc Ly không biết nên nói gì mới phải, đúng là hạo kiếp!
Đáng tiếc sức mạnh của mình chưa đủ, nếu như có thể ngăn cản hạo kiếp này thì tốt biết mấy!
Theo ý tưởng này của hắn, nháy mắt, một kim đức bên trong cơ thể vỡ nát, hóa thành một luồng hào quang kỳ dị, truyền vào giữa thiên địa. Dư chấn vốn dĩ đang không ngừng nổ tung từ từ biến mất, biển lớn không ngừng dậy sóng từ từ bình tĩnh.
Thiên địa không còn hỗn loạn nữa, bắt đầu ổn định trở lại. Nhưng đây chỉ là sự ổn định vô hình chứ không xuất hiện thêm hải đảo, khôi phục lại hình dáng lục địa trước đây.
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ kim đức lại có diệu dụng như thế. Nếu như đã như vậy thì cứu vớt thương sinh ở nơi này thôi vậy!
Cùng ý niệm này, lại có một kim đức vỡ nát, biến mất vào trong thiên địa. Một bộ phận nhỏ cây cối cỏ cây vốn dĩ đã bị hủy diệt chợt như có sinh cơ, sống lại thêm lần nữa. Cũng có một bộ phận nhỏ hoa mầu tan hoang dựng dậy.
Khí tức bi thảm sau khi trải qua đại kiếp nạn bao trùm khắp toàn bộ Kim Châu bắt đầu tan biến từ từ. Một số bệnh dịch vốn sẽ xuất hiện sau đại kiếp nạn như kiết lỵ, vân vân… đều biến mất. Giống như có một hơi thở đầy sức sống thổi khắp đại địa còn sót lại của Kim Châu.
Lạc Ly vẫn còn một kim đức, thế nhưng hắn không dùng kim đức này vào Kim Châu. Hắn muốn giữ lại cái này, giữ lại cho mình dùng.
Bằng không thì sẽ vất vả không một chuyến.
Kiếm Thần luôn ở đằng sau Lạc Ly, nhìn Lạc Ly, nàng không khỏi nhíu mày. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Kiếm Thần nói:
“Đây là phương pháp thay trời đổi đất trong truyền thuyết của Đạo Đức tông!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Đạo Đức tông?”
Kiếm Thần gật đầu, lộ vẻ chán ghét, nói: “Đám người đó, đám thánh nhân đó, đám điên đó… không biết hình dụng bọn họ như thế nào nữa. Thế nhưng may mà bọn họ sẽ không xuất hiện ở thế giới của chúng ta nữa!”
Lạc Ly còn muốn hỏi tiếp nhưng Kiếm Thần lại không muốn nói nhiều về đề tài này, nàng nói:
“Lạc Ly, cám ơn ngươi dẹp yên hạo kiếp lần này, cứu vớt thương sinh thiên hạ!”
Nói xong, Kiếm Thần khom người về phía Lạc Ly, vái một cái thật sâu.
Lạc Ly vội vàng đáp lễ, nói: “Không cần khách khí như thế!”
Kiếm Thần nói: “Đáng tiếc, công lao lớn như thế này nhưng lại không thể tuyên dương. Cây cao đón gió. Nếu như tin tức ngươi cứu vớt thương sinh truyền khắp thiên hạ thì sẽ có vô số lão già tò mò tới tìm người. Vì sao chỉ có ngươi mới có thể tiêu diệt tàn hồn Tử Nan Đà. Thần Nghiệt ngươi rốt cuộc có thứ gì khác người bình thường.
Không quá ba ngày, ngươi chắc chắn phải chết. Ba vị tiền bối Hỗn Nguyên không thể nào luôn luôn bảo vệ ngươi. Cho nên ta không khuyến khích ngươi tuyên dương ra bên ngoài!”
Lạc Ly gật đầu nói: “Ta hiểu. Ta hiểu. Chuyện này, ta vĩnh viễn không tuyên dương ra bên ngoài!”
Kiếm Thần gật đầu, nói: “Thế nhưng bất kể như thế nào thì ta cũng không thể để ngươi mất công cứu vớt mảnh thiên địa này. Bọn họ không thưởng ngươi, ta thưởng ngươi!
Nói đi, Lạc Ly, ngươi muốn cái gì, cần cái gì, cứ nói với ta. Ta là chủ nhân Đông Côn Luân, thực lực của Côn Luân vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!”
Lạc Ly nhìn Kiếm Thần, lòng máy động, nói:
“Vậy thì tiền bối. Nếu như Côn Luân có Cửu Thiên Linh Triều Vân Linh, Thái Bạch Cửu Tinh Kim Linh Thiết, Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc, Thải Liên Cửu Bảo Minh Kính Quang, Thái Thượng Cửu Long Linh Chi Thảo. Hy vọng tiền bối cho ta mỗi loại một phần… à không, cho ta ba phần!”
Kiếm Thần gật đầu, ghi nhớ yêu cầu của Lạc Ly, xoay người muốn đi. Nhìn thấy nàng muốn bỏ đi, Lạc Ly hô lên:
“Tiền bối, ta sẽ không lấy không, ta sẽ có tạ lễ!”
Kiếm Thần chỉ cười, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
---------------
“Là ai cứu chúng ta, là vị tiền bối nào đã ra tay!”
“Ta nghe được âm thanh đó, vô cùng trang nghiêm, là hắn đã cứu chúng ta!”
“Không biết là ai, thế nhưng người này tuyệt đối là một thần nhân, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta!”
Được vô số người cảm kích, mặc dù bọn họ không biết Lạc Ly là ai thế nhưng lai biết Lạc Ly rống lớn một tiếng, cứu vớt thương sinh. Bọn họ cảm kích người rống lớn.
Cùng sự cảm kích đó, vô số thiện công đổ dồn vào người Lạc Ly, không ngừng tăng lên, nhanh chóng gom đủ thiện đức.
Chớp mắt đã gom đủ chín thiện đức, ba ngàn thiện công. Thế nhưng không thể tăng thêm nữa. Không còn thay đổi thêm gì nữa.
Lạc Ly không bận tâm, nhìn thiên địa nói: “Ta báo được thù cho ngươi rồi!”
Câu nói này là câu nói Lạc Ly nói với địa phế!
Cùng câu nói này, thiên địa như giật lên một cái. Giữa thiên địa dâng lên vô số hào quang và chỉ có Lạc Ly mới có thể nhìn thấy hào quang này, những người khác hoàn toàn không cảm nhận được. Chúng nó đổ đồn về phía Lạc Ly giống như thiên đức.
Nháy mắt, hào quang đó truyền vào người Lạc Ly, chín thiện đức cùng ba ngàn thiện công lập tức biến đổi, sinh ra thiện đức thứ mười, sau đó mười thiện đức dung hợp với nhau, biến thành phù lục mà Lạc Ly chưa bao giờ nhìn thấy.
Qua nhiều năm trời, hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn đột phá, thiện đức bắt đầu tiến hóa tiếp!
Phù lục này hoàn toàn khác với thiện công thiện đức vô hình, cả người nó toàn là màu vàng, kim quang lập lòe, đại biểu cho sức mạnh vô tận. Trong đó phù văn độc đáo, cấu tạo thần kỳ, lớn khoảng nắm tay, chữ có chữ không, chỉ có thể cảm nhận nó chứ nó không thật sự có hình thể thật. Phù văn màu vàng đó phát tán vô tận kim quang.
Phù lục này vừa sinh ra, Lạc Ly cảm nhận được nó, lập tức biết được tên của nó, kim đức.
Ba ngàn thiện công hợp thành một thiện đức, mười thiện đức hợp thành một kim đức.
Ánh sáng trong thiên địa càng nhiều hơn, tiếp tục tụ tập lại, chớp mắt trong cơ thể của Lạc Ly hình thành mười thiện đức, hóa thành một kim đức.
Hào quang càng mạnh hơn, thế nhưng không hiểu vì sao sau khi xuất hiện ba kim đức thì cơ thể của Lạc Ly đã không thể tiếp tục hấp thu hào quang đó nữa, toàn bộ tiêu tán, lãng phí vào thiên địa.
Lạc Ly nhìn những hào quang đó, trong lòng vô cùng thoải mái.
Thế nhưng, trong mơ hồ, Lạc Ly nghe thấy tiếng khóc.
Phía trước có một thôn trại, trong hạo kiếp lần này, thôn trại đó may mắn thoát khỏi tai nạn, không bị hủy diệt trong sóng thần. Thế nhưng lại bị tàn hồn Tử Nan Đà tập kích, vốn là một thôn trại lớn khoảng vạn người, bây giờ chỉ còn lại mấy chục người may mắn thoát nạn. Mọi người bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
Không chỉ bọn họ, trên Kim Châu này, tất cả phàm nhân còn sót lại đều bắt đầu khóc lóc. Trong trận hạo kiếp lần này, có hơn ức người đã chết.
Càng kinh khủng hơn đó là Kim Châu đã mất, đại địa vẫn còn đang rung lên cuồn cuộn, sóng thần quay cuồng. Nơi này không còn có thể để con người sinh hoạt nữa. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhìn thiên địa bị phá toái, Lạc Ly không biết nên nói gì mới phải, đúng là hạo kiếp!
Đáng tiếc sức mạnh của mình chưa đủ, nếu như có thể ngăn cản hạo kiếp này thì tốt biết mấy!
Theo ý tưởng này của hắn, nháy mắt, một kim đức bên trong cơ thể vỡ nát, hóa thành một luồng hào quang kỳ dị, truyền vào giữa thiên địa. Dư chấn vốn dĩ đang không ngừng nổ tung từ từ biến mất, biển lớn không ngừng dậy sóng từ từ bình tĩnh.
Thiên địa không còn hỗn loạn nữa, bắt đầu ổn định trở lại. Nhưng đây chỉ là sự ổn định vô hình chứ không xuất hiện thêm hải đảo, khôi phục lại hình dáng lục địa trước đây.
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ kim đức lại có diệu dụng như thế. Nếu như đã như vậy thì cứu vớt thương sinh ở nơi này thôi vậy!
Cùng ý niệm này, lại có một kim đức vỡ nát, biến mất vào trong thiên địa. Một bộ phận nhỏ cây cối cỏ cây vốn dĩ đã bị hủy diệt chợt như có sinh cơ, sống lại thêm lần nữa. Cũng có một bộ phận nhỏ hoa mầu tan hoang dựng dậy.
Khí tức bi thảm sau khi trải qua đại kiếp nạn bao trùm khắp toàn bộ Kim Châu bắt đầu tan biến từ từ. Một số bệnh dịch vốn sẽ xuất hiện sau đại kiếp nạn như kiết lỵ, vân vân… đều biến mất. Giống như có một hơi thở đầy sức sống thổi khắp đại địa còn sót lại của Kim Châu.
Lạc Ly vẫn còn một kim đức, thế nhưng hắn không dùng kim đức này vào Kim Châu. Hắn muốn giữ lại cái này, giữ lại cho mình dùng.
Bằng không thì sẽ vất vả không một chuyến.
Kiếm Thần luôn ở đằng sau Lạc Ly, nhìn Lạc Ly, nàng không khỏi nhíu mày. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Kiếm Thần nói:
“Đây là phương pháp thay trời đổi đất trong truyền thuyết của Đạo Đức tông!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Đạo Đức tông?”
Kiếm Thần gật đầu, lộ vẻ chán ghét, nói: “Đám người đó, đám thánh nhân đó, đám điên đó… không biết hình dụng bọn họ như thế nào nữa. Thế nhưng may mà bọn họ sẽ không xuất hiện ở thế giới của chúng ta nữa!”
Lạc Ly còn muốn hỏi tiếp nhưng Kiếm Thần lại không muốn nói nhiều về đề tài này, nàng nói:
“Lạc Ly, cám ơn ngươi dẹp yên hạo kiếp lần này, cứu vớt thương sinh thiên hạ!”
Nói xong, Kiếm Thần khom người về phía Lạc Ly, vái một cái thật sâu.
Lạc Ly vội vàng đáp lễ, nói: “Không cần khách khí như thế!”
Kiếm Thần nói: “Đáng tiếc, công lao lớn như thế này nhưng lại không thể tuyên dương. Cây cao đón gió. Nếu như tin tức ngươi cứu vớt thương sinh truyền khắp thiên hạ thì sẽ có vô số lão già tò mò tới tìm người. Vì sao chỉ có ngươi mới có thể tiêu diệt tàn hồn Tử Nan Đà. Thần Nghiệt ngươi rốt cuộc có thứ gì khác người bình thường.
Không quá ba ngày, ngươi chắc chắn phải chết. Ba vị tiền bối Hỗn Nguyên không thể nào luôn luôn bảo vệ ngươi. Cho nên ta không khuyến khích ngươi tuyên dương ra bên ngoài!”
Lạc Ly gật đầu nói: “Ta hiểu. Ta hiểu. Chuyện này, ta vĩnh viễn không tuyên dương ra bên ngoài!”
Kiếm Thần gật đầu, nói: “Thế nhưng bất kể như thế nào thì ta cũng không thể để ngươi mất công cứu vớt mảnh thiên địa này. Bọn họ không thưởng ngươi, ta thưởng ngươi!
Nói đi, Lạc Ly, ngươi muốn cái gì, cần cái gì, cứ nói với ta. Ta là chủ nhân Đông Côn Luân, thực lực của Côn Luân vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!”
Lạc Ly nhìn Kiếm Thần, lòng máy động, nói:
“Vậy thì tiền bối. Nếu như Côn Luân có Cửu Thiên Linh Triều Vân Linh, Thái Bạch Cửu Tinh Kim Linh Thiết, Cửu Hàn Địa Uyên Minh Huyết Ngọc, Thải Liên Cửu Bảo Minh Kính Quang, Thái Thượng Cửu Long Linh Chi Thảo. Hy vọng tiền bối cho ta mỗi loại một phần… à không, cho ta ba phần!”
Kiếm Thần gật đầu, ghi nhớ yêu cầu của Lạc Ly, xoay người muốn đi. Nhìn thấy nàng muốn bỏ đi, Lạc Ly hô lên:
“Tiền bối, ta sẽ không lấy không, ta sẽ có tạ lễ!”
Kiếm Thần chỉ cười, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
---------------