Đại Đạo Độc Hành
Chương 742-2: Trần quy trần, thổ quy thổ! (2)
Lạc Ly bắt đầu niệm chú:
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt, vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn, bất quá quang âm nhất sát...”
Lạc Ly niệm Vãng Sinh Chú, muốn siêu độ tàn hồn Tử Nan Đà. Khi Lạc Ly niệm chú, giữa thiên địa như xuất hiện cộng hưởng kỳ lạ, đây là chuyện trước nay chưa từng có!
Thế nhưng sau khi Lạc Ly niệm pháp chú xong thì tàn hồn Tử Nan Đà đột nhiên cười ha hả, sau đó mở miệng nói:
“Nhân tộc hèn mọn, nực cười, không biết lượng sức mình, không ngờ lại muốn siêu độ chúng ta, thật là nực cười!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Ngươi có thần trí sao? Không phải chỉ có hồn chủ Tử Nan Đà mới có thần trí hay sao?”
Tàn hồn Tử Nan Đà đó nói: “Hồn chủ vĩ đại, chí cao vô thượng! Ta đã có được thể xác, tự nhiên có được thần trí! Nhân tộc nho nhỏ lại muốn siêu độ chúng ta, vọng tưởng. Chúng ta tồn tại mấy trăm vạn năm, cho dù trọn đời không thể siêu sinh thì giờ nào phút nào cũng nguyền rủa các ngươi!
Nhân tộc nho nhỏ, sao ta có thể để ngươi siêu độ. Bộ óc ngon nhất, sau khi ra ngoài, ta đã thưởng thức được vài lần, tất cả đều đáng giá! Ngươi hãy chờ đi, sớm hay muộn gì thì tộc của ta cũng sẽ ăn sạch óc của ngươi!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Cứng đầu cứng cổ!”
Hắn tiếp tục tụng chú: “Trần quy trần, thổ quy thổ…”
Một giọng nói vang lên bên người hắn: “Không có tác dụng đâu. Bảy vị đại năng Phật môn đã từng nghiên cứu, không thể dùng cách siêu độ để khiến chúng nó tan biến đâu.”
Giọng nói này là của Kiếm Thần. Không biết khi nào thì Kiếm Thần đã tới bên cạnh Lạc Ly. Hắn luôn tìm kiếm khí tức của Lạc Ly, bỗng dưng phát hiện, lập tức đi tới nơi này.
Lạc Ly không nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không, ta tin cách này nhất định có tác dụng!”
Kiếm Thần nói: “Vì sao?”
Lạc Ly nói: “Bởi vì ta nghe thấy, đây là chỉ dẫn của thiên địa!”
Nói xong, Lạc Ly tiếp tục niệm chú: “Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt…”
Trong khi niệm, trên người Lạc Ly dâng lên vô tận hỏa diễm, chân hỏa bên trong đan điền bị dẫn dắt đưa vào trong chú ngữ.
Ngay lập tức Tử Nan Đà bị bàn tay Lạc Ly chạm vào bắt đầu kêu lên thảm thiết.
Lạc Ly lắc đầu nói: “Chưa đủ, chưa đủ, vẫn chưa đủ!”
Hắn từ từ điều động sức mạnh diệt thế trong cơ thể của mình, Diệt Thế Bàn Cổ Phủ bắt đầu khởi động, thế nhưng không bổ ra. Đại thần uy này được khởi động, sức mạnh diệt thế của Diệt Thế Bàn Cổ Phủ men theo chân hỏa đi vào trong chú ngữ của Lạc Ly.
Thế nhưng vẫn chưa đủ. Đột nhiên ở bên trong Chúng Sinh Lâm của Lạc Ly, Tiểu Bạch rống lớn một tiếng, hóa thành một vị Cổ Thần đáng sợ, tỏa ra vô tận uy năng. Tiểu Thạch, Tiểu Hồng, Tiểu Hôi cũng như thế!
Sức mạnh của Minh Thần, Long Thần, Hỏa Thần từ từ đưa vào trong kinh văn. Đại Lực Thần thở dài một tiếng, cũng tương tự, thần lực của nó cũng đưa vào trong đó!
Nhất thời chân hỏa, thần lực của chư thần cùng sức mạnh diệt thế bắt đầu trộn lẫn với nhau, hóa thành ngọn lửa diệt thế men theo kinh văn, đưa vào trong pháp chú. Tử Nan Đà càng kêu thảm hại hơn, bắt đầu mềm đi, giống như bị hỏa diễm đốt thành dầu.
Kiếm Thần chần chờ nói: “Ngươi, ngươi đang siêu độ sao?”
Lạc Ly trả lời: “Nếu như chúng nó đã cứng đầu cứng cổ, không thuộc về thiên địa này cũng không nghe ta siêu độ, cho mặt mũi mà không biết giữ lấy thì ta đây liền diệt độ, tiêu diệt chúng nó!”
Sau đó Lạc Ly rống lớn một tiếng:
“Thương thiên tại thượng! Hậu thổ tại hạ! Tử Nan Đà từ lâu đã phá diệt, nhưng lại vi phạm thiên đạo, vọng tưởng quay trở lại nhân gian, phá diệt thiên đạo nhân gian, lại làm hại địa phế, phá diệt sơn hà, là đại ác đệ nhất trong trời đất. Nhân tộc Lạc Ly khẩn cầu thiên địa trách phạt. Tội chứng xác định, phạt ác tại tiền!”
Theo câu nói của Lạc Ly, toàn bộ thiện đức thiện công trên người Lạc Ly bắt đầu tan rã, dung nhập vào trong thiên địa. Chịu hấp dẫn, bầu trời giáng xuống sức mạnh kỳ lạ, giống như một cột sáng, truyền vào trong cơ thể của Lạc Ly.
Giây phút này, Lạc Ly chính là thiên địa, thay trời hành phạt!
Lạc Ly chậm rãi đứng dậy, chỉ vào cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà:
“Dị tộc đã tan biến từ lâu, các ngươi không xứng tồn tại trên thế giới này. Không nghe siêu độ, ta đây liền diệt độ các ngươi. Hãy tan biến cho ta!”
Sau đó Lạc Ly rống lớn một tiếng:
“Trần quy trần, thổ quy thổ!”
Mọi sinh linh trong phạm vi mấy chục vạn dặm đều nghe thấy câu nói này của Lạc Ly. Nhưng trong tai của bọn họ, câu nói này là âm thanh của thiên địa, là lời nói của thần linh!
Nháy mắt, sức mạnh đáng sợ được trộn lẫn từ chân hỏa, thần lực của chư thần, sức mạnh diệt thế cùng sức mạnh thiên địa men theo kinh văn truyền vào trong cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà. Cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà ở trước mắt Lạc Ly bùng lên một tiếng, biến thành tro bụi, tiêu tán khắp bốn phía!
Sau đó sức mạnh này men theo liên hệ của bộ tộc Tử Nan Đà, bắt đầu truyền khắp bốn phía.
Sức mạnh này vừa truyền tới, tàn hồn của Tử Nan Đà bắt đầu tan biến. Bụi về bụi, đất về đất, hóa thành tro bụi!
Cuối cùng tập trung vào thân thể của hồn chủ Tử Nan Đà. Hắn ngây ngốc nhìn thiên địa, hét lớn một tiếng: “Không, ta không cam lòng! Làm sao có thể chứ!”
Bùng một tiếng, hắn cũng biến thành tro bụi, tan biến khắp bốn phía.
Hồn chủ Tử Nan Đà tiêu tán, tàn hồn Tử Nan Đà trải rộng mấy chục vạn dặm bắt đầu biến mất, bụi về bụi, đất về đất, biến thành tro bụi!
Hạo kiếp kết thúc trong tiếng rống to của Lạc Ly.
Vô số Tử Nan Đà biến thành tro bụi. Có đang liều mạng chém giết, có đang cắn nuốt nhân tộc. Bất thình lình, đám chúng nó hóa thành tro bụi, bốc hơi khỏi nhân gian!
Vào mấy trăm vạn năm trước thì chúng nó đều đã chết, hôm nay hoàn toàn tử vong. Đến khi này đã không còn bộ tộc Tử Nan Đà nữa, triệt để diệt tộc!
Vô số tu sĩ ngây ngốc nhìn mảnh thiên địa này. Bọn họ không tin những gì nhìn thấy. Chẳng lẽ cứ chấm dứt như thế sao.
Trong nhất thời, thiên địa yên tĩnh!
Không biết là pháp bảo do ai điều khiển rớt xuống mặt đất, phát ra âm thanh leng keng. Mọi người lập tức tỉnh lại!
Không biết ai là người hoan hô đầu tiền thế nhưng sau đó vô số người bắt đầu hoan hô cùng hắn!
“Thắng rồi, thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
“Hay quá rồi, hay quá rồi, vẫn còn sống! Sư đệ, ta báo được thù cho ngươi rồi!”
“Đám khốn kiếp này đã chết hết cả rồi, chết hết cả rồi!”
“Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta đều còn sống!”
“Là ai, cuối cùng là ai đã cứu chúng ta, thật sự biết ơn hắn!”
Có người kích động ôm nhau nhảy lên, có người cảm động khóc ròng, có người nằm nhoài ra đất, không muốn nhúc nhích.
Lạc Ly thì lại há mồm thở dốc, nhìn thiên địa, không khỏi mỉm cười, cao quá, mình cũng coi như cứu vớt thương sinh nhân tộc nhỉ.
---------------
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt, vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn, bất quá quang âm nhất sát...”
Lạc Ly niệm Vãng Sinh Chú, muốn siêu độ tàn hồn Tử Nan Đà. Khi Lạc Ly niệm chú, giữa thiên địa như xuất hiện cộng hưởng kỳ lạ, đây là chuyện trước nay chưa từng có!
Thế nhưng sau khi Lạc Ly niệm pháp chú xong thì tàn hồn Tử Nan Đà đột nhiên cười ha hả, sau đó mở miệng nói:
“Nhân tộc hèn mọn, nực cười, không biết lượng sức mình, không ngờ lại muốn siêu độ chúng ta, thật là nực cười!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Ngươi có thần trí sao? Không phải chỉ có hồn chủ Tử Nan Đà mới có thần trí hay sao?”
Tàn hồn Tử Nan Đà đó nói: “Hồn chủ vĩ đại, chí cao vô thượng! Ta đã có được thể xác, tự nhiên có được thần trí! Nhân tộc nho nhỏ lại muốn siêu độ chúng ta, vọng tưởng. Chúng ta tồn tại mấy trăm vạn năm, cho dù trọn đời không thể siêu sinh thì giờ nào phút nào cũng nguyền rủa các ngươi!
Nhân tộc nho nhỏ, sao ta có thể để ngươi siêu độ. Bộ óc ngon nhất, sau khi ra ngoài, ta đã thưởng thức được vài lần, tất cả đều đáng giá! Ngươi hãy chờ đi, sớm hay muộn gì thì tộc của ta cũng sẽ ăn sạch óc của ngươi!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Cứng đầu cứng cổ!”
Hắn tiếp tục tụng chú: “Trần quy trần, thổ quy thổ…”
Một giọng nói vang lên bên người hắn: “Không có tác dụng đâu. Bảy vị đại năng Phật môn đã từng nghiên cứu, không thể dùng cách siêu độ để khiến chúng nó tan biến đâu.”
Giọng nói này là của Kiếm Thần. Không biết khi nào thì Kiếm Thần đã tới bên cạnh Lạc Ly. Hắn luôn tìm kiếm khí tức của Lạc Ly, bỗng dưng phát hiện, lập tức đi tới nơi này.
Lạc Ly không nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không, ta tin cách này nhất định có tác dụng!”
Kiếm Thần nói: “Vì sao?”
Lạc Ly nói: “Bởi vì ta nghe thấy, đây là chỉ dẫn của thiên địa!”
Nói xong, Lạc Ly tiếp tục niệm chú: “Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt…”
Trong khi niệm, trên người Lạc Ly dâng lên vô tận hỏa diễm, chân hỏa bên trong đan điền bị dẫn dắt đưa vào trong chú ngữ.
Ngay lập tức Tử Nan Đà bị bàn tay Lạc Ly chạm vào bắt đầu kêu lên thảm thiết.
Lạc Ly lắc đầu nói: “Chưa đủ, chưa đủ, vẫn chưa đủ!”
Hắn từ từ điều động sức mạnh diệt thế trong cơ thể của mình, Diệt Thế Bàn Cổ Phủ bắt đầu khởi động, thế nhưng không bổ ra. Đại thần uy này được khởi động, sức mạnh diệt thế của Diệt Thế Bàn Cổ Phủ men theo chân hỏa đi vào trong chú ngữ của Lạc Ly.
Thế nhưng vẫn chưa đủ. Đột nhiên ở bên trong Chúng Sinh Lâm của Lạc Ly, Tiểu Bạch rống lớn một tiếng, hóa thành một vị Cổ Thần đáng sợ, tỏa ra vô tận uy năng. Tiểu Thạch, Tiểu Hồng, Tiểu Hôi cũng như thế!
Sức mạnh của Minh Thần, Long Thần, Hỏa Thần từ từ đưa vào trong kinh văn. Đại Lực Thần thở dài một tiếng, cũng tương tự, thần lực của nó cũng đưa vào trong đó!
Nhất thời chân hỏa, thần lực của chư thần cùng sức mạnh diệt thế bắt đầu trộn lẫn với nhau, hóa thành ngọn lửa diệt thế men theo kinh văn, đưa vào trong pháp chú. Tử Nan Đà càng kêu thảm hại hơn, bắt đầu mềm đi, giống như bị hỏa diễm đốt thành dầu.
Kiếm Thần chần chờ nói: “Ngươi, ngươi đang siêu độ sao?”
Lạc Ly trả lời: “Nếu như chúng nó đã cứng đầu cứng cổ, không thuộc về thiên địa này cũng không nghe ta siêu độ, cho mặt mũi mà không biết giữ lấy thì ta đây liền diệt độ, tiêu diệt chúng nó!”
Sau đó Lạc Ly rống lớn một tiếng:
“Thương thiên tại thượng! Hậu thổ tại hạ! Tử Nan Đà từ lâu đã phá diệt, nhưng lại vi phạm thiên đạo, vọng tưởng quay trở lại nhân gian, phá diệt thiên đạo nhân gian, lại làm hại địa phế, phá diệt sơn hà, là đại ác đệ nhất trong trời đất. Nhân tộc Lạc Ly khẩn cầu thiên địa trách phạt. Tội chứng xác định, phạt ác tại tiền!”
Theo câu nói của Lạc Ly, toàn bộ thiện đức thiện công trên người Lạc Ly bắt đầu tan rã, dung nhập vào trong thiên địa. Chịu hấp dẫn, bầu trời giáng xuống sức mạnh kỳ lạ, giống như một cột sáng, truyền vào trong cơ thể của Lạc Ly.
Giây phút này, Lạc Ly chính là thiên địa, thay trời hành phạt!
Lạc Ly chậm rãi đứng dậy, chỉ vào cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà:
“Dị tộc đã tan biến từ lâu, các ngươi không xứng tồn tại trên thế giới này. Không nghe siêu độ, ta đây liền diệt độ các ngươi. Hãy tan biến cho ta!”
Sau đó Lạc Ly rống lớn một tiếng:
“Trần quy trần, thổ quy thổ!”
Mọi sinh linh trong phạm vi mấy chục vạn dặm đều nghe thấy câu nói này của Lạc Ly. Nhưng trong tai của bọn họ, câu nói này là âm thanh của thiên địa, là lời nói của thần linh!
Nháy mắt, sức mạnh đáng sợ được trộn lẫn từ chân hỏa, thần lực của chư thần, sức mạnh diệt thế cùng sức mạnh thiên địa men theo kinh văn truyền vào trong cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà. Cái đầu của tàn hồn Tử Nan Đà ở trước mắt Lạc Ly bùng lên một tiếng, biến thành tro bụi, tiêu tán khắp bốn phía!
Sau đó sức mạnh này men theo liên hệ của bộ tộc Tử Nan Đà, bắt đầu truyền khắp bốn phía.
Sức mạnh này vừa truyền tới, tàn hồn của Tử Nan Đà bắt đầu tan biến. Bụi về bụi, đất về đất, hóa thành tro bụi!
Cuối cùng tập trung vào thân thể của hồn chủ Tử Nan Đà. Hắn ngây ngốc nhìn thiên địa, hét lớn một tiếng: “Không, ta không cam lòng! Làm sao có thể chứ!”
Bùng một tiếng, hắn cũng biến thành tro bụi, tan biến khắp bốn phía.
Hồn chủ Tử Nan Đà tiêu tán, tàn hồn Tử Nan Đà trải rộng mấy chục vạn dặm bắt đầu biến mất, bụi về bụi, đất về đất, biến thành tro bụi!
Hạo kiếp kết thúc trong tiếng rống to của Lạc Ly.
Vô số Tử Nan Đà biến thành tro bụi. Có đang liều mạng chém giết, có đang cắn nuốt nhân tộc. Bất thình lình, đám chúng nó hóa thành tro bụi, bốc hơi khỏi nhân gian!
Vào mấy trăm vạn năm trước thì chúng nó đều đã chết, hôm nay hoàn toàn tử vong. Đến khi này đã không còn bộ tộc Tử Nan Đà nữa, triệt để diệt tộc!
Vô số tu sĩ ngây ngốc nhìn mảnh thiên địa này. Bọn họ không tin những gì nhìn thấy. Chẳng lẽ cứ chấm dứt như thế sao.
Trong nhất thời, thiên địa yên tĩnh!
Không biết là pháp bảo do ai điều khiển rớt xuống mặt đất, phát ra âm thanh leng keng. Mọi người lập tức tỉnh lại!
Không biết ai là người hoan hô đầu tiền thế nhưng sau đó vô số người bắt đầu hoan hô cùng hắn!
“Thắng rồi, thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
“Hay quá rồi, hay quá rồi, vẫn còn sống! Sư đệ, ta báo được thù cho ngươi rồi!”
“Đám khốn kiếp này đã chết hết cả rồi, chết hết cả rồi!”
“Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta đều còn sống!”
“Là ai, cuối cùng là ai đã cứu chúng ta, thật sự biết ơn hắn!”
Có người kích động ôm nhau nhảy lên, có người cảm động khóc ròng, có người nằm nhoài ra đất, không muốn nhúc nhích.
Lạc Ly thì lại há mồm thở dốc, nhìn thiên địa, không khỏi mỉm cười, cao quá, mình cũng coi như cứu vớt thương sinh nhân tộc nhỉ.
---------------