Đại Chúa Tể
Chương 1252: Quét ngang
Trải qua trận chiến cùng Huyết Linh Tử, danh tiếng của Mục Trần lại một lần nữa vang xa trên chiến trường thượng vị địa chí tôn này, mà mức độ vang dội của nó còn hơn xa lần trước.
Bởi vì lần này, đã có thượng vị địa chí tôn vẫn lạc.
Trên đại thiên thế giới này,ai cũng biết địa chí tôn có sức sống mạnh mẽ, có lẽ có thể đánh bại, nhưng muốn chém giết cũng cực kỳ khó khăn, trừ phi, một kẻ có thực lực đủ nghiền ép kẻ còn lại.
Ba vị thánh tử của Tây Thiên Chiến Điện sở dĩ có uy danh hiển hách, nguyên nhản chính chẳng phải là vì họ đã từng giết chết thượng vị địa chí tôn hay sao?
vậy mà hôm nay, loại chiến tích kinh người này, lại do một vị mới hạ vị địa chí tôn làm được.
Lực chấn nhiếp cỡ này, ở góc độ nào đó mà nói, còn kinh khủng hơn cả ba vị thánh tử.
Cũng vì lý đó, những ngày kế tiếp, không có kẻ nào dám đến phiền phức Mục Trần nữa, trong quá khứ khẩu hiệu chèn ép Mục Trần vì hắn không phải người của Tây Thiên Đại Lục cũng bốc hơi nhanh chóng.
Đùa sao, tên Mục Trần đó chính là một ngôi sát tinh, cả huyết linh tử cũng đều nói giết là giết, chẳng có chút do dự nào, thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng là kẻ có thù tất báo, nếu chọc giận hắn sợ rằng không yên ổn.
Cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn nữa, có lẽ cũng sẽ không có kẻ nào tìm Mực Trần gây sự, mà hắn cũng được 2-3 ngày yên tĩnh.
Mục Trần cũng tranh thủ vài ngày yên tĩnh này, chuyên tâm nghiên cứu “Tam Linh Chiến Trận”, dần dần nắm giữ, dù sao chiến trận này có độ khó cũng không cao, chẳng qua điều kiện tu luyện hà khắc thôi.
Mà khi sơ bộ nắm giữ được Tam Linh chiến trận, Mục Trần lại một lần nữa tiến vào chiến trường, nhưng mà lân này, hắn cũng không bố trí linh trận chờ mồi như trước, mà là lựa chọn chủ động tấn công.
Hắn trực tiếp gọi ra Đồ Linh Vệ và Phục Ma Vệ, thống lĩnh hai đạo quân quét ngang chiến trường, dù là gặp bất kì thượng vị Địa Chí Tôn nào, cũng không nói nhiều lời, thúc giục chiến ý mạnh mẽ bao phủ lấy đối phương, mà tiếp theo đó là đại chiến động trời.
Nhưng những trận chiến này, phần lớn kết quả là Mục Trần thắng trận, vì hiện giờ, Mục Trần thống lĩnh Đồ Linh Vệ cùng Phục Ma Vệ là có thể chính diện đánh lại thượng vị Địa Chí Tôn.
Mà trong lúc đánh nhau, thứ thủy tinh linh lực có khả năng phong ấn của hắn, cũng lẳng lặng thâm nhập, mà đến khi đối thủ phát hiện ra, thì đã bị phong ấn một phần linh lực, do đó cục diện đổ vỡ, chỉ có thể nhận thua.
Đối với những đối thủ đã chịu thua, Mục Trần cũng không tàn nhẫn như đối phó với Huyết Linh Tử, dù sao Huyết Linh Tử cũng là tử thù của Lạc Ly, hơn nữa nhiều lần sử dụng thủ đoạn xảo trá định hại hắn, với kẻ như thế tất nhiên Mục Trần sẽ không lưu tình.
Nhưng những vị thượng vị Địa Chí Tôn này lại khác, giữa hắn và bọn họ cũng không cỏ thù oán sâu đậm, nếu thật sự cứ thắng là giết, đối với hắn cũng chẳng có gì tốt lành, vì Mục Trần dù sao cũng không ở Tây Thiên đại lục, nhưng Lạc Thần tộc, thì rất có thề bị thế lực của những kẻ kia trả thù, lúc đó Lạc Thần Tộc sẽ rơi vào cảnh thân cô thế cô, địch vây tứ phía.
Mà rõ ràng Mục Trần không muốn thấy cảnh này.
Cho nên, khi những đối thủ kia nhận thua, Mục Trần cũng chỉ cướp đoạt chiến ấn, để bọn họ tùy ý rời khỏi chiến trường.
Mà sau màn càn quét này, hung danh của Mục Trần, cũng là càng thêm mạnh mẽ, về sau đó, cứ thấy chỗ nào có chiến ý, mấy tên thượng vị địa chí tôn nhanh chóng dạt ra xa, chỉ sợ đụng phải tên sát tinh này.
Đến thời điểm này, ai cũng biết, tên Mục Trần kia đã trở thành một con ngựa ô chính thức! Quét mắt cả chiến trường, những kẻ có năng lực ngăn cản được hắn, chỉ sợ cũng chỉ có mấy vị mạnh mẽ đếm trên đầu ngón tay...
Uỳnh!
Chiến ý mênh mông như đại dương lan tràn, che khuất cả bầu trời, dường như nơi nào chiến ý quét qua, ở nơi đó cả thiên địa đều run rẩy.
Mà ở chỗ bị chiến ý bao phủ, một bóng người áo xanh mặt mũi khổ sở, hắn không nghĩ mình lại xui xẻo đến thế, nửa ngày trước, hắn gặp Liễn Tinh Thần Các chủ của Tinh Thần Các, bị đuổi chạy tán loạn,mà vừa may thoát được Liễu Tinh Thần thì lại rơi vào miệng tên sát tinh này.
Hiện giờ trong chiến trường này, ai mà không biết, cái tên tiểu tử Mục Trần này, đã dùng hai nhánh quân đội, mạnh mẽ đánh bại không dưới 10 vị thượng vị địa chí tôn, chiến tích cực kỳ kinh người.
Nam tử áo xanh này cũng có danh tiếng rất thịnh trong chiến trường, tất nhiên thực lực của hắn không tầm thường, nhưng đối với hai dòng chiến ý đại dương này, hắn cũng biết không có cửa thắng.
Hơn nữa, hắn cũng nhạy cảm phát hiện ra, ở trong đại dương chiến ý, còn có một số thứ cực kỳ nguy hiểm, thứ đó cũng không phải chiến ý, nhưng còn nguy hiểm hơn chiến ý gấp nhiều lần.
Cho nên, sau một hồi không phá nổi chiến ý đại dương, hắn bất đắc dĩ giơ tay lên nói: “Ta nhận thua!”
Mà sau khi âm thanh phát ra, chỉ thấy giữa chiến ý đại dương tách ra một cái khe, một thân ảnh cao ráo trẻ tuổi bước ra, mỉm cười nhìn hắn.
Nam tử áo xanh cười khổ lắc đầu một cái, cũng không nhiều lời. vung tay áo lên, 4 viên chiến ấn bay về phía Mục Trần.
Mục Trần nhận lấy 4 viên chiến ấn, sau đó ôm quyến hướng về phía nam tử áo xanh, nói: “Đa tạ”.
“Các hạ không tầm thường, ta thua không oan, nhưng không biết các hạ so với những người như 3 vị thánh tử của tây thiên chiến điện, liễu tinh thần, lang gia kiếm tiên, phách đao...thì ai mạnh ai yếu. Bất quá các ngươi cuối cũng cũng phải đụng nhau, khi đó ta đang ở bên ngoài chiến trường, hẳn có thể một phen mãn nhãn.” Nam tử áo xanh kia cũng không phải kẻ cố chấp, biết không cỏ cơ hội tranh đoạt, nên cũng chỉ cười nói.
Mà sau khi âm thanh của hắn vừa dứt, thân thể của hắn cũng dần dần tiêu tán theo, cuối cùng biến mất trong thiên địa.
Mục Trần nhìn bóng dáng hắn biến mất, hai mắt cũng híp lại, dần dần càng về cuối, nhân số trong chiến trường ngày càng ít, mà bọn họ cũng đều là kẻ xuất chúng trong các thượng vị địa chí tôn.
Mà sau người nam tử áo xanh nói lúc trước, càng là những kẻ có cơ hội đoạt được danh ngạch Đại Lục Chi Tử nhất, ngay cả Mục Trần cũng phải cẩn thận với thực lực của bọn họ.
Muốn đoạt danh ngạch từ trong tay bọn họ, rõ ràng cũng cục kỳ khó khăn.
Suy nghĩ một hồi, Mục Trần lắc đầu một cái, tạm thời bỏ qua những chuyện kia, hắn vung tay áo lên, lập tức có một màn sáng xuất hiện trước mặt của hắn.
ở trong màn sáng, có một bảng xếp hạng chiến ấn, mà người đứng đầu là Linh Chiến Tử của Tây Thiên Chiến Điện, có đến gần 30 viên chiến ấn!
Mà xếp sau, chính là vị Liễu Tinh Thần Các chủ Tinh Thần Các, cũng có tới 25 viên chiến ấn.
ở sau nữa,là 2 vị thánh tử còn lại của tây thiên chiến điện cùng 2 người Lang gia kiếm tiên Tô Mộ, Phách Đao Sở Môn... bốn người này chênh lệch cũng không nhiều.
Mà ở vị trí thứ 7 chính là Mục Trần, có 18 viên chiến ấn.
“Cũng khó mà đuổi kịp mấy người này”.
Mục Trần nhìn màn sáng, hiện tại chiến trường, cũng chỉ còn khoảng mười người, mà cứ vậy đào thải, sớm muộn hắn cũng chạm mặt sáu người kia.
Đó hẳn sẽ là ác chiến.
Bất quá, trong mắt Mục Trần cũng không có tí sợ hãi nào, ngược lại tràn ngập chiến ý, dù 6 người kia là những cái tên hiển hách tây thiên đại lục, nhưng muốn làm hắn lui bước thì còn khuya.Bởi vì trong tay hắn, cũng cỏ lá bài tẩy chưa từng sử dụng.
Một khi dùng tới Nhất Khi Hóa Tam Thanh, thì cho dù không dựa vào chiến trận, linh trận, hắn cũng cỏ đủ tự tin khiêu chiến vượt cấp.
“Hả”?
Trong lúc đang suy nghĩ, Mục Trần bỗng ngẩn người ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy một ngôi sao chổi bay tới, xuất hiện trước mặt hắn.
Người vừa tới dáng vẻ khoảng trung niên, trên người khoác hắc bào, bên trên hắc bào, có hoa văn tinh thần, hắn mái tóc trắng, khuôn mặt nho nhã, phát ra khí tức hiền lành.
Mục Trần nhìn người này, cũng dừng ánh mắt lại, chiến ý quanh người hừng hực phát ra, bời vì vị nam tử trung niên này, hẳn là vị Các Chủ Liễu Tinh Thần đang xếp thứ hai kia.
Nhưng khi Mục Trần đang cảnh giác thì Liễu Tinh thần lại nhìn đại dương chiến ý mênh mông quanh người hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười ôn hòa một tiếng với Mục Trần.
Nhận ra thiện ý trong mắt Liễu Tinh Thần, chiến ý mênh mông quanh người Mục Trần cũng hạ xuống một ít.
Liễu Tinh Thần cũng không nói chuyện với Mục Trần, chỉ hơi ôm quyền, ánh mắt hơi liếc phía xa xôi đằng sau, rồi một lần nữa hóa thành ánh sao bay về hướng khác.
Mục Trần cau mày nhìn hắn bay xa, nhưng lần này Mục Trần cũng không kịp suy đoán hành động của hắn, thì trên trời đã có thêm một luồng dao động, sau đó Mục Trần liền thấy, từng đạo tàn ảnh xuất hiện từ phía chân trời, chỉ một nhịp thở đã tới gần chỗ hắn. Tàn ảnh dừng lại, hiện ra một bóng người, mặt mũi bình thường, nhưng cả người đều phát ra khí tức nguy hiểm.
Mục Trần nhìn người này, con ngươi cũng hơi co lại.Vì kẻ vừa tới, hẳn là kẻ đứng đầu tứ thánh tử của tây thiên chiến điện, Linh Chiến Tử.
Linh Chiến Tử vừa xuất hiện, cũng chỉ nhìn Mục Trần một cái, cũng chẳng ra tay với hắn,mà hóa thành tàn ảnh đuổi theo hướng Liễu Tinh Thần.
Mục Trần nhìn hai người này, sắc mặt ngưng trọng, linh chiến tử này hẳn là muốn đuổi theo khai chiến với liễu tinh thần.
Điều này có nghĩa, lần tranh đoạt đại lục chi tử này, đã bước vào giai đoạn đào thải khốc liệt nhất...Chẳng qua không biết, giữa Linh Chiến Tử và Liễu Tinh Thần, ai mới là kẻ mỉm cười sau cùng....
Bởi vì lần này, đã có thượng vị địa chí tôn vẫn lạc.
Trên đại thiên thế giới này,ai cũng biết địa chí tôn có sức sống mạnh mẽ, có lẽ có thể đánh bại, nhưng muốn chém giết cũng cực kỳ khó khăn, trừ phi, một kẻ có thực lực đủ nghiền ép kẻ còn lại.
Ba vị thánh tử của Tây Thiên Chiến Điện sở dĩ có uy danh hiển hách, nguyên nhản chính chẳng phải là vì họ đã từng giết chết thượng vị địa chí tôn hay sao?
vậy mà hôm nay, loại chiến tích kinh người này, lại do một vị mới hạ vị địa chí tôn làm được.
Lực chấn nhiếp cỡ này, ở góc độ nào đó mà nói, còn kinh khủng hơn cả ba vị thánh tử.
Cũng vì lý đó, những ngày kế tiếp, không có kẻ nào dám đến phiền phức Mục Trần nữa, trong quá khứ khẩu hiệu chèn ép Mục Trần vì hắn không phải người của Tây Thiên Đại Lục cũng bốc hơi nhanh chóng.
Đùa sao, tên Mục Trần đó chính là một ngôi sát tinh, cả huyết linh tử cũng đều nói giết là giết, chẳng có chút do dự nào, thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng là kẻ có thù tất báo, nếu chọc giận hắn sợ rằng không yên ổn.
Cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn nữa, có lẽ cũng sẽ không có kẻ nào tìm Mực Trần gây sự, mà hắn cũng được 2-3 ngày yên tĩnh.
Mục Trần cũng tranh thủ vài ngày yên tĩnh này, chuyên tâm nghiên cứu “Tam Linh Chiến Trận”, dần dần nắm giữ, dù sao chiến trận này có độ khó cũng không cao, chẳng qua điều kiện tu luyện hà khắc thôi.
Mà khi sơ bộ nắm giữ được Tam Linh chiến trận, Mục Trần lại một lần nữa tiến vào chiến trường, nhưng mà lân này, hắn cũng không bố trí linh trận chờ mồi như trước, mà là lựa chọn chủ động tấn công.
Hắn trực tiếp gọi ra Đồ Linh Vệ và Phục Ma Vệ, thống lĩnh hai đạo quân quét ngang chiến trường, dù là gặp bất kì thượng vị Địa Chí Tôn nào, cũng không nói nhiều lời, thúc giục chiến ý mạnh mẽ bao phủ lấy đối phương, mà tiếp theo đó là đại chiến động trời.
Nhưng những trận chiến này, phần lớn kết quả là Mục Trần thắng trận, vì hiện giờ, Mục Trần thống lĩnh Đồ Linh Vệ cùng Phục Ma Vệ là có thể chính diện đánh lại thượng vị Địa Chí Tôn.
Mà trong lúc đánh nhau, thứ thủy tinh linh lực có khả năng phong ấn của hắn, cũng lẳng lặng thâm nhập, mà đến khi đối thủ phát hiện ra, thì đã bị phong ấn một phần linh lực, do đó cục diện đổ vỡ, chỉ có thể nhận thua.
Đối với những đối thủ đã chịu thua, Mục Trần cũng không tàn nhẫn như đối phó với Huyết Linh Tử, dù sao Huyết Linh Tử cũng là tử thù của Lạc Ly, hơn nữa nhiều lần sử dụng thủ đoạn xảo trá định hại hắn, với kẻ như thế tất nhiên Mục Trần sẽ không lưu tình.
Nhưng những vị thượng vị Địa Chí Tôn này lại khác, giữa hắn và bọn họ cũng không cỏ thù oán sâu đậm, nếu thật sự cứ thắng là giết, đối với hắn cũng chẳng có gì tốt lành, vì Mục Trần dù sao cũng không ở Tây Thiên đại lục, nhưng Lạc Thần tộc, thì rất có thề bị thế lực của những kẻ kia trả thù, lúc đó Lạc Thần Tộc sẽ rơi vào cảnh thân cô thế cô, địch vây tứ phía.
Mà rõ ràng Mục Trần không muốn thấy cảnh này.
Cho nên, khi những đối thủ kia nhận thua, Mục Trần cũng chỉ cướp đoạt chiến ấn, để bọn họ tùy ý rời khỏi chiến trường.
Mà sau màn càn quét này, hung danh của Mục Trần, cũng là càng thêm mạnh mẽ, về sau đó, cứ thấy chỗ nào có chiến ý, mấy tên thượng vị địa chí tôn nhanh chóng dạt ra xa, chỉ sợ đụng phải tên sát tinh này.
Đến thời điểm này, ai cũng biết, tên Mục Trần kia đã trở thành một con ngựa ô chính thức! Quét mắt cả chiến trường, những kẻ có năng lực ngăn cản được hắn, chỉ sợ cũng chỉ có mấy vị mạnh mẽ đếm trên đầu ngón tay...
Uỳnh!
Chiến ý mênh mông như đại dương lan tràn, che khuất cả bầu trời, dường như nơi nào chiến ý quét qua, ở nơi đó cả thiên địa đều run rẩy.
Mà ở chỗ bị chiến ý bao phủ, một bóng người áo xanh mặt mũi khổ sở, hắn không nghĩ mình lại xui xẻo đến thế, nửa ngày trước, hắn gặp Liễn Tinh Thần Các chủ của Tinh Thần Các, bị đuổi chạy tán loạn,mà vừa may thoát được Liễu Tinh Thần thì lại rơi vào miệng tên sát tinh này.
Hiện giờ trong chiến trường này, ai mà không biết, cái tên tiểu tử Mục Trần này, đã dùng hai nhánh quân đội, mạnh mẽ đánh bại không dưới 10 vị thượng vị địa chí tôn, chiến tích cực kỳ kinh người.
Nam tử áo xanh này cũng có danh tiếng rất thịnh trong chiến trường, tất nhiên thực lực của hắn không tầm thường, nhưng đối với hai dòng chiến ý đại dương này, hắn cũng biết không có cửa thắng.
Hơn nữa, hắn cũng nhạy cảm phát hiện ra, ở trong đại dương chiến ý, còn có một số thứ cực kỳ nguy hiểm, thứ đó cũng không phải chiến ý, nhưng còn nguy hiểm hơn chiến ý gấp nhiều lần.
Cho nên, sau một hồi không phá nổi chiến ý đại dương, hắn bất đắc dĩ giơ tay lên nói: “Ta nhận thua!”
Mà sau khi âm thanh phát ra, chỉ thấy giữa chiến ý đại dương tách ra một cái khe, một thân ảnh cao ráo trẻ tuổi bước ra, mỉm cười nhìn hắn.
Nam tử áo xanh cười khổ lắc đầu một cái, cũng không nhiều lời. vung tay áo lên, 4 viên chiến ấn bay về phía Mục Trần.
Mục Trần nhận lấy 4 viên chiến ấn, sau đó ôm quyến hướng về phía nam tử áo xanh, nói: “Đa tạ”.
“Các hạ không tầm thường, ta thua không oan, nhưng không biết các hạ so với những người như 3 vị thánh tử của tây thiên chiến điện, liễu tinh thần, lang gia kiếm tiên, phách đao...thì ai mạnh ai yếu. Bất quá các ngươi cuối cũng cũng phải đụng nhau, khi đó ta đang ở bên ngoài chiến trường, hẳn có thể một phen mãn nhãn.” Nam tử áo xanh kia cũng không phải kẻ cố chấp, biết không cỏ cơ hội tranh đoạt, nên cũng chỉ cười nói.
Mà sau khi âm thanh của hắn vừa dứt, thân thể của hắn cũng dần dần tiêu tán theo, cuối cùng biến mất trong thiên địa.
Mục Trần nhìn bóng dáng hắn biến mất, hai mắt cũng híp lại, dần dần càng về cuối, nhân số trong chiến trường ngày càng ít, mà bọn họ cũng đều là kẻ xuất chúng trong các thượng vị địa chí tôn.
Mà sau người nam tử áo xanh nói lúc trước, càng là những kẻ có cơ hội đoạt được danh ngạch Đại Lục Chi Tử nhất, ngay cả Mục Trần cũng phải cẩn thận với thực lực của bọn họ.
Muốn đoạt danh ngạch từ trong tay bọn họ, rõ ràng cũng cục kỳ khó khăn.
Suy nghĩ một hồi, Mục Trần lắc đầu một cái, tạm thời bỏ qua những chuyện kia, hắn vung tay áo lên, lập tức có một màn sáng xuất hiện trước mặt của hắn.
ở trong màn sáng, có một bảng xếp hạng chiến ấn, mà người đứng đầu là Linh Chiến Tử của Tây Thiên Chiến Điện, có đến gần 30 viên chiến ấn!
Mà xếp sau, chính là vị Liễu Tinh Thần Các chủ Tinh Thần Các, cũng có tới 25 viên chiến ấn.
ở sau nữa,là 2 vị thánh tử còn lại của tây thiên chiến điện cùng 2 người Lang gia kiếm tiên Tô Mộ, Phách Đao Sở Môn... bốn người này chênh lệch cũng không nhiều.
Mà ở vị trí thứ 7 chính là Mục Trần, có 18 viên chiến ấn.
“Cũng khó mà đuổi kịp mấy người này”.
Mục Trần nhìn màn sáng, hiện tại chiến trường, cũng chỉ còn khoảng mười người, mà cứ vậy đào thải, sớm muộn hắn cũng chạm mặt sáu người kia.
Đó hẳn sẽ là ác chiến.
Bất quá, trong mắt Mục Trần cũng không có tí sợ hãi nào, ngược lại tràn ngập chiến ý, dù 6 người kia là những cái tên hiển hách tây thiên đại lục, nhưng muốn làm hắn lui bước thì còn khuya.Bởi vì trong tay hắn, cũng cỏ lá bài tẩy chưa từng sử dụng.
Một khi dùng tới Nhất Khi Hóa Tam Thanh, thì cho dù không dựa vào chiến trận, linh trận, hắn cũng cỏ đủ tự tin khiêu chiến vượt cấp.
“Hả”?
Trong lúc đang suy nghĩ, Mục Trần bỗng ngẩn người ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy một ngôi sao chổi bay tới, xuất hiện trước mặt hắn.
Người vừa tới dáng vẻ khoảng trung niên, trên người khoác hắc bào, bên trên hắc bào, có hoa văn tinh thần, hắn mái tóc trắng, khuôn mặt nho nhã, phát ra khí tức hiền lành.
Mục Trần nhìn người này, cũng dừng ánh mắt lại, chiến ý quanh người hừng hực phát ra, bời vì vị nam tử trung niên này, hẳn là vị Các Chủ Liễu Tinh Thần đang xếp thứ hai kia.
Nhưng khi Mục Trần đang cảnh giác thì Liễu Tinh thần lại nhìn đại dương chiến ý mênh mông quanh người hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười ôn hòa một tiếng với Mục Trần.
Nhận ra thiện ý trong mắt Liễu Tinh Thần, chiến ý mênh mông quanh người Mục Trần cũng hạ xuống một ít.
Liễu Tinh Thần cũng không nói chuyện với Mục Trần, chỉ hơi ôm quyền, ánh mắt hơi liếc phía xa xôi đằng sau, rồi một lần nữa hóa thành ánh sao bay về hướng khác.
Mục Trần cau mày nhìn hắn bay xa, nhưng lần này Mục Trần cũng không kịp suy đoán hành động của hắn, thì trên trời đã có thêm một luồng dao động, sau đó Mục Trần liền thấy, từng đạo tàn ảnh xuất hiện từ phía chân trời, chỉ một nhịp thở đã tới gần chỗ hắn. Tàn ảnh dừng lại, hiện ra một bóng người, mặt mũi bình thường, nhưng cả người đều phát ra khí tức nguy hiểm.
Mục Trần nhìn người này, con ngươi cũng hơi co lại.Vì kẻ vừa tới, hẳn là kẻ đứng đầu tứ thánh tử của tây thiên chiến điện, Linh Chiến Tử.
Linh Chiến Tử vừa xuất hiện, cũng chỉ nhìn Mục Trần một cái, cũng chẳng ra tay với hắn,mà hóa thành tàn ảnh đuổi theo hướng Liễu Tinh Thần.
Mục Trần nhìn hai người này, sắc mặt ngưng trọng, linh chiến tử này hẳn là muốn đuổi theo khai chiến với liễu tinh thần.
Điều này có nghĩa, lần tranh đoạt đại lục chi tử này, đã bước vào giai đoạn đào thải khốc liệt nhất...Chẳng qua không biết, giữa Linh Chiến Tử và Liễu Tinh Thần, ai mới là kẻ mỉm cười sau cùng....