Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 386: Trò chơi chiến thuật
“Đương nhiên, đây tuy rằng chỉ là trò chơi nhưng nó chính là tâm huyết hàng trăm năm của ta, so với chiến tranh thật sự còn lợi hại hơn nhiều, dùng nó để làm khảo nghiệm cuối cùng không thể nào phù hợp hơn được nữa, hay là ngươi sợ thua?? Yên tâm, dù ngươi có thua thì cũng không có mất mạng đâu, đừng lo lắng.” Bại Thiên Đại Đế nhàn nhạt nói.
Tử Phong ngược lại không hề có vẻ gì là lo lắng, nghe đối phương nói thế liền nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, đôi mắt híp lại: “Đó là chính ngươi nói đấy nhé, bắt đầu luôn đi, ta không muốn lãng phí thời gian.”
“Được, ta sẽ chiều theo ý của ngươi, trước hết hãy chiến một trận thử nghiệm trước đi để ngươi làm quen, tránh cho việc ngươi không quen thuộc với trò chơi này như ta mà thua không phục. Trò chơi này tên là Quyết đấu số mệnh, ta tên là Deus, bắt đầu thôi!!” Bại Thiên Đại Đế vung tay một cái, trên chiếc bàn liền liên tục xuất hiện những hư ảnh sông ngòi đồi núi cùng với các loại tài nguyên như là gỗ, mỏ kim loại, mỏ đá quý hay là động thực vật làm lương thực.
Đó chỉ là hư ảnh, chân chính ngồi vào bần bắt đầu trận đáu với Bại Thiên Đại Đế, Tử Phong mới rõ ràng những gì xảy ra trên bàn đá chỉ là một chút hình chiếu đơn giản cho người ngoài quan sát có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn trò chơi chân chính diễn ra ngay ở bên trong tinh thần thức hải của hắn, ở trong tâm trí của hắn lúc này mọi hình ảnh đồi núi sông ngòi các thứ đếu xuất hiện rõ ràng, hùng vĩ mà chân thực đến mức khó tả, hơn nữa bản thân hắn giống như một vị thần linh chân chính đang nắm lấy toàn bộ sinh mạng vào trong lòng bàn tay vậy.
Khởi đầu mỗi phe chỉ có một khối kiến trúc được gọi là “Thủ phủ” cùng với ba tên nông dân thấp bé nhất, bản thân mỗi tên nông dân trên cơ bản chỉ là người phàm, nhưng lại vô cùng đa tài đa nghệ, từ đốn củi, săn bắn, hái lượm cho đến khai thác tài nguyên, xây kiến trúc đều có thể, thứ duy nhất không thể đó là bởi vì chỉ là phàm nhân, dính một chút công kích nhỏ cũng có thể mất mạng, hơn nữa bản thân lại chẳng sở hữu bao nhiêu lực công kích, săn bắn một ít thú hoang còn được chứ không để đem ra chiến đấu.
“Thủ phủ” là một nơi đặc biệt, chỉ cần ngươi rót đủ tài nguyên vào đó thì ngươi có thể triệu hồi ra bao nhiêu nông dân cũng được, từ đó những nông dân này sẽ đi khai thác tài nguyên, xây dựng kiến trúc, triệu hồi binh lính chiến đấu với đối thủ, có thể nói là xây dựng một đế quốc từ gần như hai bàn tay trắng.
Điều khiển mọi thứ chỉ bằng một cái ý niệm, nhưng mà tiêu hao tinh thần lực cũng không hề nhỏ chút nào, có thể nói nếu tinh thần lực của ngươi quá yếu đến mức không thể chèo chống được thì dù ngươi có thông thạo ba mưới sáu kế binh pháp Tôn Tử thì cũng chỉ có thể thua không nghi ngờ, hiển nhiên nếu muốn qua được khảo nghiệm thứ ba này thì ngươi phải có thực lực tương đối, đó là lí do tại sao lại có hai cửa khảo nghiệm trước đó, dù sao muốn đến được đến đây thì bắt buộc phải có chút thực lực.
Toàn bộ khu vực xung quanh đều bị một màn sương mù che chắn, tinh thần lực của người chơi không thể xuyên qua được, phải có sự tồn tại của nông dân hay là các đơn vị hoặc công trình phe mình ở gần đó mới có thể xua tan sương mù, nhưng cũng chỉ là tạm thời, ví dụ như để một tên nông dân di chuyển thì cũng chỉ có một khoảng cách chừng mấy chục mét quanh người hắn là sương mù bị xua tan, nhưng ngay khi tên nông dân đó rời đi thì sương mù lại trở lại, ngăn cản tầm nhìn của người chơi.
Tử Phong đối với trò chơi kiểu này mặc dù là lần đầu tiên chơi, nhưng thể loại này ở kiếp trước hắn không chơi đủ một vạn thì cũng ngót nghét chín ngàn chín trăm chín mưới chín lần có dư, đây chẳng phải là mấy thể loại game chiến thuật thời gian thực RTS giống như Đế Chế, Warcraft hay là Starcraft hay sao??
Kiếp trước Tử Phong thời gian rảnh không chỉ nhàm chán cày tiểu thuyết, hắn còn giống như một con mọt internet tối ngày cày game, căn bản không game gì là không chơi qua, nhưng game mà hắn có thành tựu nhất đó chính là những thể loại game RTS như thế này, không quen thuộc với trò chơi “Quyết đấu số mệnh” không phải là giả, nhưng mà thể loại trò chơi như này hắn không hề xa lạ.
Deus nhìn dáng vẻ dè dặt của Tử Phong khi bắt đầu trận đấu liền âm thầm lắc đầu, chung quy lại thì cũng chỉ là thường nhân, gà mờ hết sức có thể, dù cái tên này có thật sự là người ở trong lời dự ngôn thì cũng không thể nào mà thắng hắn trong trò chơi “Quyết đấu số mệnh” này được, bởi vì từ trước tới nay, hắn có thể đánh nhau thua, nhưng luận về chiến tranh, hắn không thể bại!!
Trận đầu tiên, Tử Phong thua, thua đến mức thảm hại, trong lúc hắn còn đang bận rộn tìm hiểu tác dụng của đám nông dân, rồi thì công dụng của từng loại binh chủng cùng với các loại công trình kiến trúc thì Deus đã kéo một đạo quân giống như sóng thần xông tới, trực tiếp quét sạch vương quốc của Tử Phong hoàn toàn sạch trơn không còn để lại một thứ gì nữa, đến cả một chút cơ hội phản kháng Tử Phong cũng không có mà cứ thế thua cuộc.
“Xem ra một trận đấu thử chưa đủ để ngươi làm quen với trò chơi này, thôi thì ta tiếp tục cho ngươi thêm một cơ hội nữa, hãy dùng trận thứ hai này để tập làm quen với nó đi.” Deus lắc đầu, có chút nhàm chán nói.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ bị câu nói này làm tổn hại lòng tự tôn mà lớn tiếng đòi bắt đầu ngay lập tức, cơ mà với cái tên mặt dày vô sỉ như Tử Phong, hắn cầu còn chả được, gần như không một chút do dự liền gật đầu đồng ý ngay lập tức, hắn thật sự cần thêm một trận đấu nữa để lấy đủ thông tin cần thiết.
Trận thứ hai, Tử Phong vẫn thua, nhưng thực sự quá trình tốt hơn trận thứ nhất rất nhiều, ít nhất thay vì bị Deus nghiền nát thành tro bụi không thể phản kháng thì Tử Phong cũng đã có thể tổ chức quân đội đánh trả một hai lần, thậm chí còn có thể tạm thời đẩy lui quân đội của Deus một lần trước khi bị hủy diệt hoàn toàn.
Ánh mắt Deus nhìn Tử Phong không khỏi biến đổi, nếu như ở trận đấu đầu tiên đối phương giống như con gà mờ chả biết phải làm cái gì thì trận thứ hai giống như hoàn toàn lột xác trở thành một vị tướng quân thân kinh bách chiến, tuy rằng còn xa mới có thể so sánh với bản thân lão nhưng phong thái đã không khác gì với một vị tướng quân thực thụ, năng lực học tập này cũng quá mức kinh thế hãi tục đi!
“Ngươi đã sẵn sằng chưa??” Deus sau trận đấu thứ hai cất giọng hỏi.
Tử Phong không chút lề mề gật đầu, miệng nói: “Cảm tạ ngươi đã cho ta thời gian để làm quen, ta đã sẵn sàng, chúng ta sẽ phải đấu bao nhiêu trận để phân thắng bại??”
“Không giới hạn trận đấu, chỉ cần một trong hai bên tâm phục khẩu phục là được, dù ngươi có thua một vạn lần nhưng ngươi vẫn chưa phục mà vẫn muốn tái đấu thì ta vẫn sẽ phụng bồi tới cùng.”
“Ồ, vậy nếu ngươi thua nhưng lại không chịu thừa nhận thì sao, ta căn bản không có thời gian để ngồi chơi với ngươi một vạn trận đấu được.” Tử Phong nheo mắt nói, trong giọng nói có chút ý vị mà khó ai có thể hiểu được.
“Sẽ không, ta là Bại Thiên Đại Đế, là một Thần Vương cũng đồng thời là một tướng quân danh chấn tứ phương Thiên Giới, tôn nghiêm của ta có thể cho phép ta thất bại nhưng không cho phép ta chối bỏ thất bại, chỉ cần ngươi khiến ta tâm phục khẩu phục thì thừa nhận thất bại có là gì?? Dù sao thì bản vương đã từng thất bại thảm hại rồi….” Deus dùng một giọng điệu chắc nịch nói ra, trong giọng nói còn ẩn chứa một sự ngạo nghễ từ trong xương tủy phát ra, chỉ là câu nói cuối cùng có chút ngập ngừng không rõ nghĩa.
Tử Phong cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, hắn tin rằng ba tên này tồn tại ở đây hẳn là bị điều khiển bởi một quy tắc nào đó, bằng không thì mấy cái khảo nghiệm này căn bản sẽ không xảy ra, đối phương nếu là bị nhốt thì chỉ cần trực tiếp đoạt xá bất kì ai tiến vào rồi thoát ra ngoài giống như Ainzach ở trong Cổ Mộ từng làm là được, với thực lực của ba tên này thì không ai là đối thủ cả. Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như thế, càng chứng tỏ sự tồn tại của một vài “ràng buộc” nhất định mà ba người này phải tuân theo.
Đã không còn dị nghị, hai người rất nhanh liền khởi động trận đấu mới, chỉ kahcs một điều đó là, lần này là một trận đấu thực sự! Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua, cuối cùng sau ba canh giờ “cân não”, trận đấu đã kết thúc, chỉ là kết quả khác xa với thứ mọi người vẫn nghĩ, Tử Phong thắng, hơn nữa lại là thắng quang minh chính đại không hề tồn tại chút may mắn nào cả.
Trận đấu diễn ra rất lâu, đơn giản là Deus có ý nhường Tử Phong một chút, không muốn hoàn toàn nghiền ép nên mới chậm rãi phát triển vương quốc, xây dựng quân đội rồi mới từ từ tấn công vương quốc đối phương. Chỉ là không ngờ cái lúc đưa quân đến tiến đánh Tử Phong, chào đón Deus là một loạt tường thành kéo dài như vô cùng vô tận cùng với một đống tháp canh số lượng nhiều đến mức dọa người, mỗi một tháp canh đều chứa mười tên cung tiễn thủ thực lực mạnh mẽ để canh gác, hơn nữa trên tường thành cũng rải rác rất nhiều khí cụ chiến tranh để chống công thành chiến.
Kết quả là đội quân của Deus tiến đánh gặp phải tường thành cùng chống trả quyết liệt, mặc dù thành công phá hủy một vài lớp tường thành cùng với cơ số tháp canh nhưng đối phương căn bản chỉ hao tổn một chút binh lính liền khiến quân mình chết thê thảm, buộc phải rút quân. Lần thứ hai tiến quân, Deus rút kinh nghiệm mang theo ít binh lính hơn mà thay vào đó là khí cụ công thành thì bên Tử Phong lại trực tiếp mở cổng thành ra, đưa ra ngoài một đạo quân lấy toàn pháo hôi làm chủ, thậm chí còn có cả “cảm tử quân ôm bom tự sát”, trực tiếp chơi trò lưỡng bại câu thương phá hủy toàn bộ khí cụ công thành cùng với binh lực vốn không có quá nhiều của Deus.
Khiến Deus tức điên đó là mỗi một lần lão đem quân tấn công đối phương là giống như đối phương biết trước mình sẽ làm trò gì, đều có đối sách tương ứng đáp trả. Sau vài canh giờ chiến đấu khổ cực, Deus chợt nhận ra là tài nguyên mình có thể khai thác đã bị dồn hét vào việc triệu hồi quân đội, đến cuối cùng thì tài nguyên cạn kiệt đến nửa tên linh quèn cũng không gọi ra được, bị Tử Phong dùng một đạo quân ô hợp có hơn ngàn người bé nhỏ lao thẳng vào vương đô tàn sát nông dân, phá hủy công trình không thương tiếc, tuy đạo quân này nhỏ bé nhưng mà phe Deus vốn chả còn lại một tên lính tốt nào, chỉ có thể trở mắt nhìn vương quốc của mình bị phá hủy dần dần.
“Ha ha ha, không nghĩ ngươi lại có thể học nhanh đến như vậy, xem ra ta đã quá coi thường ngươi rồi. Nào tiếp tục thôi, trận này ta sẽ không nhường ngươi nữa mà sẽ dùng toàn lực ứng phó, ngươi nên cẩn thận thì hơn!!” Deus không hề tức giận vì thua cuộc, ngược lại cười lớn một trận, vô cùng hào sảng nói.
Tử Phong không hề đáp lại mà chỉ gật đầu, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại những công trình kiến trúc cùng với các đơn vị lính được triệu hồi trên bàn, tinh mang trong mắt liên tục lóe lên không biết đang nghĩ gì.
Tử Phong ngược lại không hề có vẻ gì là lo lắng, nghe đối phương nói thế liền nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, đôi mắt híp lại: “Đó là chính ngươi nói đấy nhé, bắt đầu luôn đi, ta không muốn lãng phí thời gian.”
“Được, ta sẽ chiều theo ý của ngươi, trước hết hãy chiến một trận thử nghiệm trước đi để ngươi làm quen, tránh cho việc ngươi không quen thuộc với trò chơi này như ta mà thua không phục. Trò chơi này tên là Quyết đấu số mệnh, ta tên là Deus, bắt đầu thôi!!” Bại Thiên Đại Đế vung tay một cái, trên chiếc bàn liền liên tục xuất hiện những hư ảnh sông ngòi đồi núi cùng với các loại tài nguyên như là gỗ, mỏ kim loại, mỏ đá quý hay là động thực vật làm lương thực.
Đó chỉ là hư ảnh, chân chính ngồi vào bần bắt đầu trận đáu với Bại Thiên Đại Đế, Tử Phong mới rõ ràng những gì xảy ra trên bàn đá chỉ là một chút hình chiếu đơn giản cho người ngoài quan sát có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn trò chơi chân chính diễn ra ngay ở bên trong tinh thần thức hải của hắn, ở trong tâm trí của hắn lúc này mọi hình ảnh đồi núi sông ngòi các thứ đếu xuất hiện rõ ràng, hùng vĩ mà chân thực đến mức khó tả, hơn nữa bản thân hắn giống như một vị thần linh chân chính đang nắm lấy toàn bộ sinh mạng vào trong lòng bàn tay vậy.
Khởi đầu mỗi phe chỉ có một khối kiến trúc được gọi là “Thủ phủ” cùng với ba tên nông dân thấp bé nhất, bản thân mỗi tên nông dân trên cơ bản chỉ là người phàm, nhưng lại vô cùng đa tài đa nghệ, từ đốn củi, săn bắn, hái lượm cho đến khai thác tài nguyên, xây kiến trúc đều có thể, thứ duy nhất không thể đó là bởi vì chỉ là phàm nhân, dính một chút công kích nhỏ cũng có thể mất mạng, hơn nữa bản thân lại chẳng sở hữu bao nhiêu lực công kích, săn bắn một ít thú hoang còn được chứ không để đem ra chiến đấu.
“Thủ phủ” là một nơi đặc biệt, chỉ cần ngươi rót đủ tài nguyên vào đó thì ngươi có thể triệu hồi ra bao nhiêu nông dân cũng được, từ đó những nông dân này sẽ đi khai thác tài nguyên, xây dựng kiến trúc, triệu hồi binh lính chiến đấu với đối thủ, có thể nói là xây dựng một đế quốc từ gần như hai bàn tay trắng.
Điều khiển mọi thứ chỉ bằng một cái ý niệm, nhưng mà tiêu hao tinh thần lực cũng không hề nhỏ chút nào, có thể nói nếu tinh thần lực của ngươi quá yếu đến mức không thể chèo chống được thì dù ngươi có thông thạo ba mưới sáu kế binh pháp Tôn Tử thì cũng chỉ có thể thua không nghi ngờ, hiển nhiên nếu muốn qua được khảo nghiệm thứ ba này thì ngươi phải có thực lực tương đối, đó là lí do tại sao lại có hai cửa khảo nghiệm trước đó, dù sao muốn đến được đến đây thì bắt buộc phải có chút thực lực.
Toàn bộ khu vực xung quanh đều bị một màn sương mù che chắn, tinh thần lực của người chơi không thể xuyên qua được, phải có sự tồn tại của nông dân hay là các đơn vị hoặc công trình phe mình ở gần đó mới có thể xua tan sương mù, nhưng cũng chỉ là tạm thời, ví dụ như để một tên nông dân di chuyển thì cũng chỉ có một khoảng cách chừng mấy chục mét quanh người hắn là sương mù bị xua tan, nhưng ngay khi tên nông dân đó rời đi thì sương mù lại trở lại, ngăn cản tầm nhìn của người chơi.
Tử Phong đối với trò chơi kiểu này mặc dù là lần đầu tiên chơi, nhưng thể loại này ở kiếp trước hắn không chơi đủ một vạn thì cũng ngót nghét chín ngàn chín trăm chín mưới chín lần có dư, đây chẳng phải là mấy thể loại game chiến thuật thời gian thực RTS giống như Đế Chế, Warcraft hay là Starcraft hay sao??
Kiếp trước Tử Phong thời gian rảnh không chỉ nhàm chán cày tiểu thuyết, hắn còn giống như một con mọt internet tối ngày cày game, căn bản không game gì là không chơi qua, nhưng game mà hắn có thành tựu nhất đó chính là những thể loại game RTS như thế này, không quen thuộc với trò chơi “Quyết đấu số mệnh” không phải là giả, nhưng mà thể loại trò chơi như này hắn không hề xa lạ.
Deus nhìn dáng vẻ dè dặt của Tử Phong khi bắt đầu trận đấu liền âm thầm lắc đầu, chung quy lại thì cũng chỉ là thường nhân, gà mờ hết sức có thể, dù cái tên này có thật sự là người ở trong lời dự ngôn thì cũng không thể nào mà thắng hắn trong trò chơi “Quyết đấu số mệnh” này được, bởi vì từ trước tới nay, hắn có thể đánh nhau thua, nhưng luận về chiến tranh, hắn không thể bại!!
Trận đầu tiên, Tử Phong thua, thua đến mức thảm hại, trong lúc hắn còn đang bận rộn tìm hiểu tác dụng của đám nông dân, rồi thì công dụng của từng loại binh chủng cùng với các loại công trình kiến trúc thì Deus đã kéo một đạo quân giống như sóng thần xông tới, trực tiếp quét sạch vương quốc của Tử Phong hoàn toàn sạch trơn không còn để lại một thứ gì nữa, đến cả một chút cơ hội phản kháng Tử Phong cũng không có mà cứ thế thua cuộc.
“Xem ra một trận đấu thử chưa đủ để ngươi làm quen với trò chơi này, thôi thì ta tiếp tục cho ngươi thêm một cơ hội nữa, hãy dùng trận thứ hai này để tập làm quen với nó đi.” Deus lắc đầu, có chút nhàm chán nói.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ bị câu nói này làm tổn hại lòng tự tôn mà lớn tiếng đòi bắt đầu ngay lập tức, cơ mà với cái tên mặt dày vô sỉ như Tử Phong, hắn cầu còn chả được, gần như không một chút do dự liền gật đầu đồng ý ngay lập tức, hắn thật sự cần thêm một trận đấu nữa để lấy đủ thông tin cần thiết.
Trận thứ hai, Tử Phong vẫn thua, nhưng thực sự quá trình tốt hơn trận thứ nhất rất nhiều, ít nhất thay vì bị Deus nghiền nát thành tro bụi không thể phản kháng thì Tử Phong cũng đã có thể tổ chức quân đội đánh trả một hai lần, thậm chí còn có thể tạm thời đẩy lui quân đội của Deus một lần trước khi bị hủy diệt hoàn toàn.
Ánh mắt Deus nhìn Tử Phong không khỏi biến đổi, nếu như ở trận đấu đầu tiên đối phương giống như con gà mờ chả biết phải làm cái gì thì trận thứ hai giống như hoàn toàn lột xác trở thành một vị tướng quân thân kinh bách chiến, tuy rằng còn xa mới có thể so sánh với bản thân lão nhưng phong thái đã không khác gì với một vị tướng quân thực thụ, năng lực học tập này cũng quá mức kinh thế hãi tục đi!
“Ngươi đã sẵn sằng chưa??” Deus sau trận đấu thứ hai cất giọng hỏi.
Tử Phong không chút lề mề gật đầu, miệng nói: “Cảm tạ ngươi đã cho ta thời gian để làm quen, ta đã sẵn sàng, chúng ta sẽ phải đấu bao nhiêu trận để phân thắng bại??”
“Không giới hạn trận đấu, chỉ cần một trong hai bên tâm phục khẩu phục là được, dù ngươi có thua một vạn lần nhưng ngươi vẫn chưa phục mà vẫn muốn tái đấu thì ta vẫn sẽ phụng bồi tới cùng.”
“Ồ, vậy nếu ngươi thua nhưng lại không chịu thừa nhận thì sao, ta căn bản không có thời gian để ngồi chơi với ngươi một vạn trận đấu được.” Tử Phong nheo mắt nói, trong giọng nói có chút ý vị mà khó ai có thể hiểu được.
“Sẽ không, ta là Bại Thiên Đại Đế, là một Thần Vương cũng đồng thời là một tướng quân danh chấn tứ phương Thiên Giới, tôn nghiêm của ta có thể cho phép ta thất bại nhưng không cho phép ta chối bỏ thất bại, chỉ cần ngươi khiến ta tâm phục khẩu phục thì thừa nhận thất bại có là gì?? Dù sao thì bản vương đã từng thất bại thảm hại rồi….” Deus dùng một giọng điệu chắc nịch nói ra, trong giọng nói còn ẩn chứa một sự ngạo nghễ từ trong xương tủy phát ra, chỉ là câu nói cuối cùng có chút ngập ngừng không rõ nghĩa.
Tử Phong cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, hắn tin rằng ba tên này tồn tại ở đây hẳn là bị điều khiển bởi một quy tắc nào đó, bằng không thì mấy cái khảo nghiệm này căn bản sẽ không xảy ra, đối phương nếu là bị nhốt thì chỉ cần trực tiếp đoạt xá bất kì ai tiến vào rồi thoát ra ngoài giống như Ainzach ở trong Cổ Mộ từng làm là được, với thực lực của ba tên này thì không ai là đối thủ cả. Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như thế, càng chứng tỏ sự tồn tại của một vài “ràng buộc” nhất định mà ba người này phải tuân theo.
Đã không còn dị nghị, hai người rất nhanh liền khởi động trận đấu mới, chỉ kahcs một điều đó là, lần này là một trận đấu thực sự! Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua, cuối cùng sau ba canh giờ “cân não”, trận đấu đã kết thúc, chỉ là kết quả khác xa với thứ mọi người vẫn nghĩ, Tử Phong thắng, hơn nữa lại là thắng quang minh chính đại không hề tồn tại chút may mắn nào cả.
Trận đấu diễn ra rất lâu, đơn giản là Deus có ý nhường Tử Phong một chút, không muốn hoàn toàn nghiền ép nên mới chậm rãi phát triển vương quốc, xây dựng quân đội rồi mới từ từ tấn công vương quốc đối phương. Chỉ là không ngờ cái lúc đưa quân đến tiến đánh Tử Phong, chào đón Deus là một loạt tường thành kéo dài như vô cùng vô tận cùng với một đống tháp canh số lượng nhiều đến mức dọa người, mỗi một tháp canh đều chứa mười tên cung tiễn thủ thực lực mạnh mẽ để canh gác, hơn nữa trên tường thành cũng rải rác rất nhiều khí cụ chiến tranh để chống công thành chiến.
Kết quả là đội quân của Deus tiến đánh gặp phải tường thành cùng chống trả quyết liệt, mặc dù thành công phá hủy một vài lớp tường thành cùng với cơ số tháp canh nhưng đối phương căn bản chỉ hao tổn một chút binh lính liền khiến quân mình chết thê thảm, buộc phải rút quân. Lần thứ hai tiến quân, Deus rút kinh nghiệm mang theo ít binh lính hơn mà thay vào đó là khí cụ công thành thì bên Tử Phong lại trực tiếp mở cổng thành ra, đưa ra ngoài một đạo quân lấy toàn pháo hôi làm chủ, thậm chí còn có cả “cảm tử quân ôm bom tự sát”, trực tiếp chơi trò lưỡng bại câu thương phá hủy toàn bộ khí cụ công thành cùng với binh lực vốn không có quá nhiều của Deus.
Khiến Deus tức điên đó là mỗi một lần lão đem quân tấn công đối phương là giống như đối phương biết trước mình sẽ làm trò gì, đều có đối sách tương ứng đáp trả. Sau vài canh giờ chiến đấu khổ cực, Deus chợt nhận ra là tài nguyên mình có thể khai thác đã bị dồn hét vào việc triệu hồi quân đội, đến cuối cùng thì tài nguyên cạn kiệt đến nửa tên linh quèn cũng không gọi ra được, bị Tử Phong dùng một đạo quân ô hợp có hơn ngàn người bé nhỏ lao thẳng vào vương đô tàn sát nông dân, phá hủy công trình không thương tiếc, tuy đạo quân này nhỏ bé nhưng mà phe Deus vốn chả còn lại một tên lính tốt nào, chỉ có thể trở mắt nhìn vương quốc của mình bị phá hủy dần dần.
“Ha ha ha, không nghĩ ngươi lại có thể học nhanh đến như vậy, xem ra ta đã quá coi thường ngươi rồi. Nào tiếp tục thôi, trận này ta sẽ không nhường ngươi nữa mà sẽ dùng toàn lực ứng phó, ngươi nên cẩn thận thì hơn!!” Deus không hề tức giận vì thua cuộc, ngược lại cười lớn một trận, vô cùng hào sảng nói.
Tử Phong không hề đáp lại mà chỉ gật đầu, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại những công trình kiến trúc cùng với các đơn vị lính được triệu hồi trên bàn, tinh mang trong mắt liên tục lóe lên không biết đang nghĩ gì.