Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Trang 4

Chương 105: 105: Biến Thái




Là lúc mẹ bỏ đi cùng người khác? Hay là trong giây phút cuối cùng của người cha tôn kính?
Hắn từng rất sợ hãi, nhưng chẳng biết từ khi nào đã không còn cảm giác này.
Vì đã ở trên đỉnh cao chẳng ai có thể đe doạ nên dường như hắn đã quên mất.
Không ngờ lại được trải nghiệm lần nữa.
Cô gái của hắn đúng là tài giỏi, chỉ trong vòng một buổi tối đã khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Nhìn cơ thể cô không chút che đậy, yết hầu hắn chuyển động, máu huyết trong cơ thể cũng lưu thông nhanh hơn.
Vậy nên sau khi đặt cô nằm trên giường, Lục Nghiên Dương liền đi vào phòng tắm, xả nước dập lửa.
Nếu như không thể, thì hẳn là phải thức đến sáng.
Sau khi tư trong phòng tắm bước ra ngoài, hắn lại muốn trở vào trong thêm lần nữa.

Kiều Uyển Nhi trần như nhộng đang nằm say giấc trên giường hệt như heo chết, trên cơ thể chỉ có một lớp chăn che đậy không quá kỹ lưỡng.
Bờ vai trắng như hoa hiện ra, nửa khuôn ngực cũng lấp ló.
Thưc là không chừa đường sống cho người khác mà.
Lục Nghiên Dương nhắm mắt, thở một hơi dài, xoay người trở lại căn phòng mình vừa bước ra.
Hắn cũng không hiểu bản thân đã tạo nên nghiệp gì mà lại bị đối xử thế này.
Chẳng thà cô cứ đánh hắn một trận, còn hơn là để cho hắn phải gần như phát điên.
Đêm đó đúng là khó khăn, người khác ra vào phòng tắm vì bụng yếu, còn hắn … vì nhìn thấy vợ mình trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Kiều Uyển Nhi thì lại ngủ khá ngon, nhưng cô lại mơ một giấc mơ khá kỳ lạ.
Trong mơ, cô đang tắm ở một con suối nhỏ, thác nước ở đó rất đẹp, chung quanh thơ mộng hữu tình, thu hút chim chóc và động vật nhỏ.
Kiều Uyển Nhi trầm mình vào dòng nước mát, nhưng chưa cảm thụ được bao lâu thì tử trong bụi cây um tùm, một bóng hình màu đen tuyền xông ra.
Nhân lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã quắp cô đi mất.
Không phải vồ, cũng không phải lao ra siết lấy, mà chính xác hơn nó từ trong lùm cây kia chạy đến dùng bộ móng sắc nhọn túm lấy cô rồi bay lên không trung.1
Kiều Uyển Nhi vùng vẫy, la thét nhưng nó không chịu thả, bay nhanh với tốc độ chóng mặt.
“ Cứu” - Cô thét
Trên bầu trời, chỉ có con chim màu đen to lớn đó đang quắp lấy cô, bay qua cả cánh rừng.
Chốc lát liền bay về cái hang cao trên núi.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ nghĩ mình sẽ bị nó nuốt chừng thì cái tảng thịt than đen đó tiến đến, đầu của nó cọ cọ vào người cô.
“ Tôi sẽ không làm tổn thương đến em đâu …”
Lúc đó, cô thấy rõ gương mặt của nó.

Không ngang ngược bá đạo, giống như một tảng băng lạnh nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.
“ Nên là …” - Nó nói thêm.
“ … làm vợ tôi đi”
Nói xong liền đè cô xuống dưới lớp cỏ khô được trải dưới đất.
“ Ôi mẹ ơi!!!” - Kiều Uyển Nhi tỉnh lại trong cơn mơ, gương mặt có chút trắng bệch.
Cô vừa mơ thấy cái gì vậy? Con người sao có thể cùng với chim chóc làm cái đó được?1
Kiều Uyển NHi ơi là Kiều Uyển Nhi, ban ngày mày nghĩ những gì mà đêm đến lại có thể mơ thấy cảnh tượng biến thái thế được.
Mà cái con chim đen sì đó, gương mặt và biểu cảm hệt như Lục Nghiên Dương.
Điên thật rồi,
Cũng may là giật mình tỉnh lại, không mơ thấy cái phân đoạn tiếp đó …
Kiều Uyển Nhi dùng tay ôm lấy gương mặt mình, liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cái người mà cô cật lực phản đối đi vào phòng và cùng cô nằm trên chiếc giường nay lại không thấy đâu.
Lúc hắn có ý bảo với cô rằng vợ chồng thì nên ngủ cùng nhau, Kiều Uyển Nhi rất khó chịu.
Bây giờ không thấy hắn nữa cô cũng cảm thấy khó chịu.1
Thực sự không hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi.
Nhìn kỹ lại mới thấy, hôm qua cô ngủ quên trong phòng tắm mà.

Sao bây giừo lại nằm trên giường và trên người …1
Không.
Còn.
Mảnh.
Vải?!!!!
Cái tên đó, chẳng lẽ nhân lúc cô ngủ mê liền giở trò ư?
Sao có thể làm như vậy với người đang ngủ chứ? Cái đồ mặt ngừoi dạ thú này!!!
Kiều Uyển Nhi đi vào phòng tắm, thay đồ rồi đi xuống dưới nhà dùng bữa sáng.
Lại một khung cảnh quen thuộc khi Lục Nghiên Dương đã ngồi ở bàn ăn và đang đọc báo.
Hừ, đã làm trò biến thái đó mà lại ung dung thế kia ư? Đúng là khốn kiếp!!!.


Chương trước Chương tiếp
Loading...