Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Trang 4
Chương 104: 104: Chọc
Lục Nghiên Dương cũng không phân trần gì thêm, nhấn ga chạy về nhà.
Không giống như những gì Kiều Uyển Nhi nghĩ, mẹ chồng cô không đến đây gây rối, trong nhà hết sức yên ắng.
Cô không nói gì, mệt mỏi đi lên phòng.
Đấm đấm cái vai có chút căng cứng, cô thở dài
Ngày hôm nay tuy cho cô rất nhiều cảm xúc nhưng mà đúng là thật dài, giờ đây chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ thôi.
Kiều Uyển Nhi lê thân thể rệu rạo lười biếng đi vào phòng tắm.
Nếu bây giừo có ai đó tắm giúp cô thì tốt biết bao, mi mắt mở không lên nữa rồi.
Cô thoáng nghĩ ngợi, hay là cứ ngủ trước, ngày mai thức giấc hãy tính sau1
Nhưng mà cả người hôi như cú vậy, dù có ngủ thì nửa đêm cũng bị cái mùi như đống rác kéo dậy.
“ Haizzz…” - Cô gái nhỏ lim dim đôi mắt không thể nào mở lên của mình, cố gắng cởi bỏ quần áo rồi ngâm mình trong bồn nước ấm
Tiếng nước chảy tí ta tí tách không khiến cho cô thanh tỉnh mà ngược lại còn cảm thấy dễ đi vào giấc ngủ hơn.
Dòng nước ấm bao bọc cơ thể, sóng sánh nhẹ nhàng.
Mùi hương thơm ngát như hoa của sữa tắm khiến cho cô có cảm giác dễ chịu vô cùng.
Tựa đầu vào chiếc khăn đã lót ở phía sau cổ từ trước, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cô nhanh chóng thiếp đi.
Trong cơn mê, cô nghĩ ngợi.
Không biết là nếu ngâm nước cả đêm thì có bị cảm hay không.
Nhưng mà cô ngâm nước nóng mà, chắc không tệ đến mức đó.
Cô muốn tỉnh lại rồi đi vào giường nhưng mà không thể nào mở mắt được, dần thiếp đi mất.
Trong lúc đang say giấc, cô cảm giác được cả thân thể mình nhẹ tênh, như đang bay bổng trên mây
Cộp cộp cộp …
Âm thanh này rất giống với tiếng bước chân, có ai đó đang bế cô hay sao?
Buồn ngủ quá đi, không quản được nữa.
Kiều Uyển Nhi mặc kệ bản thân đang trần như nhộng, dù bây giờ có làm gì cô cũng không quan tâm.
Nói chính xác hơn là mắt cô mở không lên nữa rồi, dù có muốn quản cũng không thể làm được
Cái người này, bế cô ra khỏi phòng tắm, động tác ôn nhu lại rất cẩn thận, trước khi đặt cô lên giường còn lau sạch sẽ những giọt nước bám trên người cô.
Bàn tay rất to, nhưng lại chẳng hề thô lỗ, cho cô một cảm giác rất thân quen
Kiều Uyển Nhi buồn ngủ nên chẳng thể nào nhớ được ai là người đang giúp mình lau cơ thể, nhưng lại rất an tâm.
Luc Nghiên Dương giúp cô xong, hơi thở nặng nề, mồ hôi cũng toát ra thấm ướt một mảng áo.
Hắn chỉ vừa mới tắm, bây giờ lại phải vào phòng tắm dập lửa.1
Cô thật biết cách hành hạ hắn mà.
Lúc nãy vào phòng chẳng thấy cô đâu, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Đoán được cô đang ở trong đó, nên hắn ngồi ở ngoài đợi cô.
Vốn cũng không biết đối diện thì có thể nói gì, nhưng thực sự muốn cùng cô trò chuyện nhiều hơn.
Muốn được nhìn thấy gương mặt cô, nghe giọng nói của cô.
Dù có mắng hắn thì cũng sẽ rất hay.
Kết quả, ngồi cả buổi cũng chẳng thấy cô chịu ra ngoài.
Lục Nghiên Dương có chút lo lắng, ban đầu hắn tế nhị gõ cửa phòng tắm vài cái, chẳng nghe thấy cô đáp lại.
Âm thanh yên lặng bao trùm căn phòng, Lục tổng cũng không muốn làm phiền đến cô, nên lại trở về chỗ ngồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy không ổn, hắn đứng phắc dậy, đến ngay cửa phòng tắm nôn nóng định mở của.
Tay đặt lên chốt cửa, khựng lại.
Hành vi này có được xem là quấy rối hay không?
Nét mặt hắn thoáng chút nghiêm trọng, nếu cô nghĩ hắn là tên biến thái chuyên đi rình mò thì thế nào? Nhưng cô là vợ hắn, hơn nữa đây là trường hợp bất đắc dĩ, lỡ đâu cô có chuyện gì trong đó thì không phải cả đời sau của hắn sẽ sống trong cô độc không con cái nối dõi và mất vợ hay sao?
Càng nghĩ đến, hắn lại càng không thể đứng yên được.
Mở cửa lao vào liền nhìn thấy cảnh tượng Kiều Uyển Nhi ngồi nằm trong bồn tắm, mắt nhắm lại, không cử động.
Lục Nghiên Dương suýt ngất, hắn đến bên cạnh, bàn tay to lớn run rẩy nhẹ đặt lên vai cô.
Chân mày Kiều Uyển Nhi khẽ run, chỉ trong phút chốc đó, trái tim vốn đang bị nhàu nát của hắn giãn ra.
Thì ra chỉ là thiếp đi, không phải ngất xỉu hay nghiêm trọng hơn thế nữa.
Doạ hắn hoảng sợ một phen.
Cảm giác này đã bao lâu rồi hắn mới được trải nghiệm lại?.