Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 19: Tờ rơi



Dù đã hơn chục năm trước nhưng với cuộc tìm kiếm người quy mô lớn như vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết dày đặc. Kha Diệc Từ ngồi trước máy tính, gõ hai chữ "Ôn Linh" vào ô tìm kiếm rồi nhấn nút tìm. Kết quả hiện ra rất ít, có lẽ do các bản tin liên quan đến trẻ vị thành niên sử dụng tên giả. Anh xóa từ "Ôn Linh", thay bằng "Thiên Tân bắt cóc An Huy". Những kết quả tìm kiếm hiện ra vô cùng đa dạng, số lượng phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc đưa đến An Huy trong những năm qua không khỏi khiến người ta nghẹn họng kinh ngạc.
Kha Diệc Từ kiên nhẫn lướt qua bảy, tám trang mà vẫn không thấy bức ảnh quen thuộc nào. Anh xóa từ khóa trong ô tìm kiếm, thay bằng "Thiên Tân người bị bắt cóc tìm lại được". Người bị bắt cóc nhiều, nhưng số người được tìm lại thì vô cùng hiếm hoi. Ở mục thứ 8 của trang đầu tiên, hiện lên bức ảnh Ôn Linh khi còn nhỏ. Tiêu đề bản tin viết: "Cậu bé bị bắt cóc đến An Huy, sau nửa năm trở về nhưng lại bị câm?". Lật qua trang tiếp theo, mục thứ 2 viết: "Con đường trở về nhà gian nan của cậu bé bị bắt cóc, gia đình tốt bụng nhận nuôi luôn cả "em gái" xa lạ".
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên kêu một tiếng đánh thức Kha Diệc Từ khỏi dòng suy nghĩ. Anh cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Ôn Linh gửi đến: Tôi ăn xong rồi, chơi game cùng không?
Kha Diệc Từ ngay lập tức đóng laptop lại, việc điều tra không cần gấp, chơi game với nhóc con mới là quan trọng nhất.
Ôn Linh co một chân, dựa vào đầu giường, còn Ôn Thụy Tuyết nằm ngửa ở cuối giường. Cô đặt chân lên tấm sưởi lạnh, tay giơ cao điện thoại, nói lớn: "Anh Từ vào đội chưa? Vào chưa vào chưa? Tôi là Tiểu Tuyết nè."
"Vào rồi vào rồi." Kha Diệc Từ nói, "Tiểu Vũ có ở đây không?"
"Đây." Ôn Linh đáp.
"Vậy bắt đầu chơi nha." Ôn Thuỵ Tuyết nhấn vào nút xếp hạng, hỏi: "Anh Từ vừa tải game à?"
"Ừ, trận đầu tiên." Kha Diệc Từ nói, "Thỉnh các cao thủ dẫn dắt tôi nhé."
"Anh trai tôi sẽ giúp chúng ta thắng." Ôn Thuỵ Tuyết nói, "Anh ấy lúc nào cũng ít lời nhưng hành động thể hiện tất cả."
Ôn Linh bị em gái tâng bốc đến ngại ngùng, mím môi nhỏ giọng nói: "Không... không có."
"Có đấy, có đấy." Ôn Thuỵ Tuyết nói, "Tôi đi rừng, anh Từ cứ đi cùng anh trai tôi là được."
Kha Diệc Từ đáp: "Được." Anh điều khiển một con cá béo theo sát chiến binh của Ôn Linh, khi con cá sử dụng kỹ năng thì nhảy nhót quanh chiến binh, trông có vẻ khờ khờ đáng yêu.
Ôn Linh điều khiển nhân vật cực kỳ xuất sắc, giết địch dễ như chém chuối, di chuyển chính xác. Chỉ có điều, con cá của Kha Diệc Từ di chuyển chậm, thường chắn tầm nhìn của chiến binh. Nhưng đó không phải là vấn đề, vì Ôn Linh đã quen với việc dẫn dắt Ôn Thụy Tuyết và chứng kiến hàng loạt pha "lật xe" kỳ quặc của em gái, nên kỹ năng điều chỉnh góc nhìn của cậu đã đạt đến mức điêu luyện. Cậu khéo léo đưa lưỡi kiếm dài sát đuôi cá, thành công hạ gục kẻ địch trong giây phút cuối cùng.
Ôn Thuỵ Tuyết đứng bên cạnh cổ vũ: "Tứ sát rồi, đỉnh quá đỉnh!"
"Hừ." Ôn Linh phát ra một tiếng cười khinh bỉ, Kha Diệc Từ khen ngợi: "Đó là sự khinh thường của cao thủ sao? Hừ thêm vài lần nữa, em xin rửa tai lắng nghe."
Ôn Linh lúc này mới nhận ra âm thanh mình vừa phát ra, cậu ngại ngùng co ngón chân lại, nói: "Không cần."
"Haha, anh khi chơi game lúc nào cũng thế, hừ liên tục, chẳng xem ai ra gì." Ôn Thụy Tuyết ở bên cạnh trêu, "Ôi, không nói nữa lại thì đánh người thôi." Để tránh chiếc gối mà Ôn Linh ném sang vì xấu hổ, cô lăn qua bên phải, mang dép lê rồi leo lên ghế sofa đơn nằm xuống.
Kha Diệc Từ nghe tiếng cười đùa qua tai nghe, anh nhận ra rằng để hiểu được tính cách thật sự của Ôn Linh, anh còn phải đi một chặng đường dài. Ít nhất thì Ôn Linh sẽ không thoải mái bộc lộ hết những cảm xúc nhỏ nhặt trước mặt anh. Ôn Linh hiền lành, rất kiên nhẫn, biết cảm thông, nhưng lại không đủ tinh nghịch, hoạt bát, điều này khiến Kha Diệc Từ cảm thấy có chút thất vọng.
"Anh Từ, anh bị mất kết nối à?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.
"Không, vẫn ở đây." Kha Diệc Từ đáp.
Ôn Linh nói: "Giết!"
"Giết giết giết." Ôn Thụy Tuyết nói, "Xông lên, chúng ta tấn công!"
Kha Diệc Từ điều khiển con cá mập béo chạy vòng quanh chiến sĩ, Ôn Linh thì mỗi đòn đánh là một mạng, hệ thống liên tục phát thông báo, trên màn hình hiện lên biểu tượng chiến thắng, Ôn Thụy Tuyết reo hò: "Chúng ta thắng rồi!"
"Tiểu Vũ thật giỏi." Kha Diệc Từ không tiếc lời khen ngợi.
Ôn Thụy Tuyết lén nhìn biểu cảm của Ôn Linh, ôi chao, người anh trai vốn luôn mặt lạnh khi chơi game giờ lại cười tươi thấy rõ khi được khen ngợi, giọng kéo dài: "Cảm—ơn."
Ngay lập tức, Ôn Thụy Tuyết cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị đá một cú, răng hàm trong của cô bất giác ê ẩm.
"Chơi thêm ván nữa nhé." Kha Diệc Từ chủ động nói, anh háo hức muốn hòa nhập vào thế giới của Ôn Linh, dù anh chơi game này không có năng khiếu, nhưng không sao, chỉ cần Ôn Linh chơi giỏi là được.
"Được luôn chơi thôi." Ôn Thụy Tuyết ấn nút xếp hạng và hỏi: "Anh Từ, mai anh đi tàu cao tốc về Bắc Kinh lúc mấy giờ?"
"Năm giờ chiều." Kha Diệc Từ đáp, "Còn các cậu tuần sau có kế hoạch gì không?"
"Có, nhưng tiếc là không ra ngoài được, đều bị huỷ hết rồi." Ôn Thụy Tuyết nói.
"Còn anh?" Ôn Linh hỏi.
Kha Diệc Từ nhất thời không hiểu ý của Ôn Linh, anh hỏi: "Tôi làm sao?"
"Kế, hoạch." Ôn Linh đáp.
"Tuần sau tôi có nhiều việc phải làm." Kha Diệc Từ nói, tiếp tục chọn nhân vật hỗ trợ Cá Mập, "Khả năng cao là phải tăng ca, tôi sẽ cố gắng về vào cuối tuần."
"Đổi." Ôn Linh nói.
"Hả?" Kha Diệc Từ ngẩn người.
Ôn Thụy Tuyết giải thích: "Đổi nhân vật đi, anh trai tôi chọn hỗ trợ rồi, anh Từ chọn nhân vật khác đi."
"Ồ ồ, được." Kha Diệc Từ chọn một nữ pháp sư và nói: "Tôi không đánh ra sát thương."
"Không sao, anh tôi chơi hỗ trợ cũng có thể giết người mà." Ôn Thụy Tuyết nói, cô liếc nhìn Ôn Linh rồi dời ánh mắt đầy suy tư.
Trạng thái của Ôn Linh khác hẳn mọi khi, cậu như một con công đang xòe đuôi, 360 độ phô diễn kỹ thuật xuất sắc của mình với Kha Diệc Từ, dốc hết sức để nhận được lời khen.
Kha Diệc Từ thì vốn có vốn từ phong phú, cứ xoay vòng vòng khen Ôn Linh giỏi giang.
Ôn Thụy Tuyết lặng lẽ ở trong khu rừng nuôi lớn nhân vật, tiện tay tiêu diệt kẻ địch qua đường, cô cảm thấy mình không nên ở đây mà nên đứng ngoài cửa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đồng hồ treo tường chỉ đúng nửa đêm, Ôn Linh hủy lệnh sẵn sàng, nói: "Chúc ngủ ngon."
"Tụi em đi ngủ đây, anh Từ cũng ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon." Ôn Thụy Tuyết nói.
"Được, ngủ ngon." Kha Diệc Từ đáp.
Đến sáng thứ 2 lúc 6 giờ, Kha Diệc Từ cầm một ly cà phê đá bước vào văn phòng, trong lòng vẫn đang hồi tưởng lại buổi tối chơi game cùng Ôn Linh. Anh không hứng thú với game, nhưng Ôn Linh thích, nhờ trò chơi mà anh phát hiện ra nhiều thói quen nhỏ của Ôn Linh, chẳng hạn như khi thắng sẽ "hừ" một tiếng để tỏ sự khinh miệt, giống như một con lợn nhỏ.
"Đang nghĩ gì thế?" Trình Tề Phương đi ngang qua Kha Diệc Từ, trêu chọc: "Chắc chắn là không nghĩ tới chuyện tốt rồi, cười như ăn trộm."
"Thứ 2 đầy tuyệt vọng như vậy, không cho tôi nghĩ chuyện vui à." Kha Diệc Từ đặt cốc cà phê xuống, cầm máy tính đi vào phòng họp, "Ài, họp thôi."
Ôn Linh để Ôn Thụy Tuyết ở nhà, còn mình ra cửa tiệm nhỏ để tưới nước cho cây hoa baby. Những bông hoa trong vườn nhỏ đều rủ xuống, chỉ còn những cây hoa được trồng trong chậu là ngẩng cao đầu, Ôn Linh như chữa ngựa chết thành ngựa sống, tưới nước cho tất cả, còn sống cây nào thì hay cây đó. Cậu bế chậu hoa lên, giơ tay bắt một chiếc xe, muốn mang cây duy nhất có hy vọng sống này về nhà để ông bà nội chăm sóc giúp.
Trên đường taxi chở Ôn Linh về nhà, ánh mắt cậu lướt qua gương chiếu hậu, bất giác cảm thấy bóng dáng đứng ở góc phố trông có vẻ quen quen, sự việc xảy ra mấy ngày trước lại quá nhạy cảm, cậu vỗ vai tài xế, nói: "Dừng, một chút."
Tài xế giật mình, vội vàng đạp phanh và hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Linh chỉ tay về phía lề đường, ra hiệu dừng xe bên cạnh, tài xế đánh lái đỗ lại bên đường, Ôn Linh không có ý định xuống xe, cậu ngồi yên tĩnh trong xe quan sát bóng người đứng ở góc phố. Đó là một người đàn ông trung niên thấp bé đang cầm một xấp tờ rơi.
Tờ rơi?
Ôn Linh rùng mình, cậu vẫn luôn thắc mắc làm sao chú ruột của em gái mình có được số điện thoại của cô, lúc nhìn thấy người đàn ông phát tờ rơi này, cậu nghĩ đến một khả năng.
Cậu lấy máy tính bảng ra và gõ một dòng chữ, đưa cho tài xế xem.
[Chào anh, anh có thể giúp tôi hỏi người đàn ông phát tờ rơi đó xin một tờ rơi không? Tôi sẽ thêm 50 tệ vào tiền xe.]
Tài xế nhíu mày nghi hoặc, dù đây là một yêu cầu kỳ lạ, nhưng với 50 tệ tiền bo này, nếu không công thì dại quá. Tài xế tắt máy, tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe và đi về phía người đàn ông phát tờ rơi ở góc phố.
Ôn Linh chăm chú quan sát qua gương chiếu hậu, tài xế và người đàn ông trao đổi vài câu, rồi cầm một tờ rơi quay lại, mở cửa xe và đưa cho Ôn Linh, nói: "Lấy tờ quảng cáo còn phải ghi số điện thoại, tôi đã cho ông ta số giả rồi, để tránh sau này bị gọi làm phiền."
Nội dung tờ rơi vẫn là về hội nhận nuôi thú cưng, chỉ cập nhật địa điểm và ngày tháng, Ôn Linh nói: "Cảm ơn."
"Không có gì, đi tiếp chứ?" tài xế hỏi.
Ôn Linh gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...