Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 18: Đếm ngược ngày khai giảng
Kha Diệc Từ đưa hai anh em về đến dưới lầu, Ôn Linh ra hiệu cho em gái: [Em lên trước đi, kể lại chuyện này cho ông bà nhé.]
Ôn Tình gật đầu, cô mở cửa xe, "Cảm ơn anh, Kha Diệc Từ."
"Không có gì đâu." Kha Diệc Từ nói.
Nhìn bóng dáng em gái bước vào cổng, Ôn Linh không ngăn được sự lo lắng trong mắt. Cậu nói: "Hôm nay cảm ơn anh."
"Chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn." Kha Diệc Từ đáp, rồi hỏi cẩn thận, "Em gái của cậu là trẻ mồ côi à?"
Ôn Linh gật đầu.
"Các cậu thực sự không giống nhau chút nào." Kha Diệc Từ nói. Anh không hỏi thêm nữa vì đó là chuyện riêng của Ôn Linh. Thay vào đó, anh chuyển sang chủ đề khác, "Ngày mai cậu có tới cửa hàng không?"
[Tôi muốn mang hoa baby về.] Ôn Linh ra hiệu, [Mấy ngày nữa hẳn là tôi sẽ không đến cửa hàng.]
"Ôi..." Kha Diệc Từ kéo dài giọng, tỏ ra thất vọng, điều này có nghĩa là tuần sau rất khó để có thể mời Ôn Linh ra ngoài chơi.
[Tôi vẫn có thể ra ngoài chơi với anh.] Ôn Linh ra hiệu, đôi mắt sáng lên, [Anh tuần sau có về Thiên Tân không?]
"Tôi sẽ cố gắng về." Kha Diệc Từ nói, "Tuần sau có một chương trình mới, có thể sẽ hơi bận." Thấy ánh sáng trong mắt Ôn Linh dần tắt, anh nói thêm, "Ngày cậu về Bắc Kinh, nhớ gọi cho tôi, tôi giúp cậu mang hành lý."
"Được." Ôn Linh gật đầu ngoan ngoãn, rồi mở cửa xe. Cậu nghe thấy Kha Diệc Từ nói: "Về chuyện hôm nay, tôi sẽ hỏi cảnh sát và luật sư xem có cách nào giải quyết hợp pháp cho chuyện này không."
"Đừng lo lắng, về nhà ngủ ngon nhé." Kha Diệc Từ trấn an, "Chắc chắn sẽ có cách."
Trái tim lơ lửng của Ôn Linh khẽ yên tĩnh lại, cậu vẫy tay chào rồi bước vào cổng.
"Ding-dong." Điện thoại của Kha Diệc Từ vang lên tin nhắn, anh mở màn hình, thấy Ôn Linh nhắn: [Tối nay cùng chơi game không?]
Kha Diệc Từ mỉm cười, gửi lại một tin: [Được thôi], anh khởi động xe, rẽ vào đường giao thông.
Cửa nhà mở hé, Ôn Linh mở cửa, bỏ giày ra và đi vào. Anh nhìn thấy ông bà ngồi trên sofa với vẻ mặt nhíu mày, hẳn là Ôn Thuỵ Tuyết đã kể lại mọi chuyện cho họ.
"Tiểu Vũ về rồi à." Ôn Hỉ Toàn nói, "Đến đây, ngồi ở đây."
Ôn Linh đến ngồi bên cạnh ông, Ôn Hỉ Toàn nói: "Chuyện của Tiểu Tuyết, chủ yếu cần bàn với ông bà ngoại. Ngày trước, khi con đưa Tiểu Tuyết về, gia đình chúng ta đã nhờ rất nhiều người giúp Tiểu Tuyết tìm cha mẹ, lên tới bảy tám đài truyền hình nhưng vẫn không tìm thấy."
"Vậy tại sao hôm nay lại tự dưng xuất hiện?" Ôn Hỉ Toàn hỏi.
"Tiểu Tuyết có thể mang họ Ôn, cũng có thể mang họ Sư, nhưng tuyệt đối không thể mang họ Trương." Bà ngoại nói với giọng kiên quyết, "Nghe cái tên quái gở gì mà Trương Vọng Nam, ước mong có một cậu con trai à, nghe thôi đã thấy không phải là người tốt."
Ôn Linh vô cùng đồng tình, cậu ra hiệu hỏi: [Em gái con đâu?]
"Đi vào phòng gọi điện rồi." Ôn Hỉ Toàn nói, "Ông hỏi giám đốc Kha về chi tiết vụ việc hồi đó lúc Tiểu Tuyết mới về nhà, ông ấy đã giúp chúng ta đăng thông báo tìm người trên đài truyền hình."
Ôn Linh chỉ vào phòng ngủ, nói: "Con vào xem thử."
"Đi đi." Ôn Hỉ Toàn nói.
Kha Diệc Từ lái xe rẽ khỏi cầu vượt, vào cổng khu dân cư, nhớ lại những khoảnh khắc hôm nay bên Ôn Linh, anh tự chấm điểm cho mình: A+
Nắm tay nhau là một chiến thắng! Dù là do cậu bạn nhỏ chủ động.
Vậy chẳng phải là chiến thắng bình phương sao!
Kha Diệc Từ vừa hát vừa lái xe vào chỗ đậu, xuống xe lên lầu một mạch, anh gõ cửa.
Cửa mở ra một khe, Chung Giản Dao nói: "Nửa tháng không gặp, đi đâu mà chơi vậy?"
"Ôi." Kha Diệc Từ chen vào cửa, ôm lấy mẹ mình đang giận dỗi, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
Chung Giản Dao lườm mắt, đẩy con ra, "Con ăn chưa? Ba con mua một con vịt quay, chúng ta ăn một nửa rồi, để trong tủ lạnh, tự đi hâm lại."
"Vâng." Kha Diệc Từ nói, "Ba đâu rồi ạ?"
"Đang ở ban công gọi điện." Chung Giản Dao đi đến ghế sofa ngồi xuống. Bà có dáng người thon thả, ánh mắt thanh thoát, khí chất dịu dàng, giọng nói êm dịu, hồi trẻ là một ca sĩ nổi tiếng, dù đã hơn năm mươi nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút.
Kha Diệc Từ đi đến tủ lạnh lấy vịt quay ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng ba phút, ăn nhanh hai miếng, thì ba anh, Kha Thuần từ ban công bước vào phòng khách. Chung Giản Dao nói: "Con trai về rồi."
"Thằng nhóc thúi, chắc chắn là quên cách mở cửa nhà." Kha Thuần nói.
"Nếu con quên thì con đã trèo từ cửa sổ vào rồi." Kha Diệc Từ vừa ăn vừa nói.
Kha Thuần lườm con trai, ngồi xuống bên cạnh vợ thở dài.
"Có chuyện gì không?" Chung Giản Dao hỏi.
"Điện thoại của ông chủ Ôn, hỏi về chuyện của cháu gái ông ấy." Kha Thuần trả lời.
Nghe đến họ Ôn và chuyện cháu gái, Kha Diệc Từ nghi ngờ có phải là điện thoại của ông Ôn không. Anh nghĩ thế giới này thật nhỏ, liền hỏi: "Ông chủ Ôn là ai vậy?"
"Là người mà hồi nhỏ con đã gặp qua rồi, ông ấy tặng cho con một chiếc xe điều khiển từ xa." Kha Thuần nói, "Chiếc xe đó bây giờ vẫn để ở phòng làm việc."
Kha Diệc Từ không nhớ ông chủ Ôn, nhưng nhớ chiếc xe điều khiển từ xa, anh hỏi: "Cháu gái của ông chủ Ôn thì có liên quan gì đến bố?"
"Chuyện dài." Kha Thuần nói.
"Ngắn gọn thôi." Kha Diệc Từ nói, "Ba ơi, ở nhà không cần phải khách sáo đâu."
Kha Thuần bị sự châm chọc của con trai khiến ông không nhịn nổi cười, ông nói: "Con đừng trở về chỉ để chọc tức ba."
Chung Giản Dao đá chồng một cái, nói: "Con nó muốn gặp cũng phải gặp."
"Ông chủ Ôn có một đứa cháu trai bị bắt cóc lúc nhỏ, bị bán vào An Huy, hình như khi đó mới 6 tuổi." Kha Thuần nói, "Ông ấy chỉ có một đứa cháu trai quý giá như vậy, hồi đó ông ấy đã đi khắp Bắc Kinh, Thiên Tân, rồi mở rộng sang Huyện Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Đông, tìm kiếm quanh quanh, nhưng mất hơn nửa năm vẫn không tìm thấy đứa trẻ."
"Lúc đó cả gia đình họ suýt phát điên, gặp ai cũng đưa ảnh ra hỏi có thấy con mình không. Khi đó ông Ôn chưa nghỉ hưu, có tiền có quyền, ông ấy đã chi tiền để chạy quảng cáo tìm người, bất cứ nơi nào có thể trả tiền để có được sự chú ý đều được dán thông báo tìm người." Kha Thuần nói, "Cậu cháu trai của ông ấy rất thông minh, không biết bằng cách nào mà đã trốn ra khỏi vùng quê, mang theo một cô bé và một con chó, đúng lúc gặp một phóng viên báo chí đang đi thu thập thông tin."
"Cháu trai của ông Ôn từ nhỏ đã thông minh, nhớ rõ số điện thoại và địa chỉ. Phóng viên đã dẫn theo đứa trẻ về đến cửa nhà ông Ôn. Lúc đó phóng viên tưởng rằng cậu bé và cô bé là anh em ruột. Theo miêu tả của phóng viên, khi tìm thấy cậu bé, cậu ta không nói được một câu nào." Kha Thuần nói tiếp, "Ông Ôn thấy cháu trai trở về bình an, đã thưởng cho phóng viên một số tiền lớn, nhưng cô bé thì không biết cha mẹ ở đâu, vì vậy ông ấy đã đổi vị trí quảng cáo để dán ảnh của cô bé, giúp cô ấy tìm kiếm cha mẹ."
"Lúc đó ba là giám đốc phụ trách cho thuê quảng cáo, ông Ôn đã giúp ba có được một khoản doanh thu lớn." Kha Thuần nói, "Tiếc là quảng cáo lên sóng hơn ba tháng, không nhận được tin tức nào. Cháu trai của ông Ôn bị mắc chứng mất ngôn ngữ, trẻ nhỏ trải qua chuyện lớn như vậy thì việc trở nên khép kín, mất ngủ là rất bình thường, cuối cùng ông Ôn quyết định nhận nuôi cô bé để làm bạn với cháu trai."
Kha Diệc Từ nghe xong, bỗng nhớ ra bức tranh mà sáng nay anh đã thấy, nhãn dán "Ngày đầu tiên" có lẽ là nghĩa là ngày đầu tiên về nhà. Còn về con đường quê tối tăm và những con muỗi giết người kỳ quái đó là ký ức và tưởng tượng của một đứa trẻ sau khi bị tổn thương.
"Cuộc gọi vừa rồi là ông chủ Ôb gọi đến hỏi ba, xác nhận lại có người lạ nào tìm cô bé không." Kha Thuần nói.
"Vậy có ai tìm không?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Không có đâu, nếu có thì đã sớm đưa cô bé về nhà rồi, ông Ôn đâu cần phải tự nuôi nấng." Kha Thuần nói, "Lúc cô bé về nhà họ Ôn ba có thấy qua, người gầy nhom do thiếu dinh dưỡng, dáng vóc chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, phải đi bệnh viện kiểm tra độ tuổi xương mới biết là hơn bốn tuổi."
"Đứa trẻ sống ở nông thôn lúc bốn tuổi mà bị bắt cóc chắc sẽ không nhớ gì." Chung Giản Dao nói.
"Nhớ cái gì, làm gì có ai bắt cóc con gái, con gái đâu có giá trị." Kha Thuần nói, "Hầu hết đều là cha mẹ tự nguyện đưa đi."
"Tội bỏ rơi con cái có thời hiệu mười năm." Kha Diệc Từ nói một cách mơ hồ.
"Nếu muốn kiện cũng phải biết cha mẹ đẻ là ai." Kha Thuần nói.
"Cháu gái của ông Ôn chắc là đã thi đại học rồi nhỉ?" Chung Giản Dao hỏi.
Kha Thuần tính toán tuổi tác, chắc chắn nói: "Gần đúng, không phải lớp 12 thì cũng là năm nhất đại học."
Hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, Kha Diệc Từ cúi đầu ăn hết cuốn vịt trong tay, nói: "Con no rồi, con đi gọi điện thoại đây."
-
Ôn Tình gật đầu, cô mở cửa xe, "Cảm ơn anh, Kha Diệc Từ."
"Không có gì đâu." Kha Diệc Từ nói.
Nhìn bóng dáng em gái bước vào cổng, Ôn Linh không ngăn được sự lo lắng trong mắt. Cậu nói: "Hôm nay cảm ơn anh."
"Chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn." Kha Diệc Từ đáp, rồi hỏi cẩn thận, "Em gái của cậu là trẻ mồ côi à?"
Ôn Linh gật đầu.
"Các cậu thực sự không giống nhau chút nào." Kha Diệc Từ nói. Anh không hỏi thêm nữa vì đó là chuyện riêng của Ôn Linh. Thay vào đó, anh chuyển sang chủ đề khác, "Ngày mai cậu có tới cửa hàng không?"
[Tôi muốn mang hoa baby về.] Ôn Linh ra hiệu, [Mấy ngày nữa hẳn là tôi sẽ không đến cửa hàng.]
"Ôi..." Kha Diệc Từ kéo dài giọng, tỏ ra thất vọng, điều này có nghĩa là tuần sau rất khó để có thể mời Ôn Linh ra ngoài chơi.
[Tôi vẫn có thể ra ngoài chơi với anh.] Ôn Linh ra hiệu, đôi mắt sáng lên, [Anh tuần sau có về Thiên Tân không?]
"Tôi sẽ cố gắng về." Kha Diệc Từ nói, "Tuần sau có một chương trình mới, có thể sẽ hơi bận." Thấy ánh sáng trong mắt Ôn Linh dần tắt, anh nói thêm, "Ngày cậu về Bắc Kinh, nhớ gọi cho tôi, tôi giúp cậu mang hành lý."
"Được." Ôn Linh gật đầu ngoan ngoãn, rồi mở cửa xe. Cậu nghe thấy Kha Diệc Từ nói: "Về chuyện hôm nay, tôi sẽ hỏi cảnh sát và luật sư xem có cách nào giải quyết hợp pháp cho chuyện này không."
"Đừng lo lắng, về nhà ngủ ngon nhé." Kha Diệc Từ trấn an, "Chắc chắn sẽ có cách."
Trái tim lơ lửng của Ôn Linh khẽ yên tĩnh lại, cậu vẫy tay chào rồi bước vào cổng.
"Ding-dong." Điện thoại của Kha Diệc Từ vang lên tin nhắn, anh mở màn hình, thấy Ôn Linh nhắn: [Tối nay cùng chơi game không?]
Kha Diệc Từ mỉm cười, gửi lại một tin: [Được thôi], anh khởi động xe, rẽ vào đường giao thông.
Cửa nhà mở hé, Ôn Linh mở cửa, bỏ giày ra và đi vào. Anh nhìn thấy ông bà ngồi trên sofa với vẻ mặt nhíu mày, hẳn là Ôn Thuỵ Tuyết đã kể lại mọi chuyện cho họ.
"Tiểu Vũ về rồi à." Ôn Hỉ Toàn nói, "Đến đây, ngồi ở đây."
Ôn Linh đến ngồi bên cạnh ông, Ôn Hỉ Toàn nói: "Chuyện của Tiểu Tuyết, chủ yếu cần bàn với ông bà ngoại. Ngày trước, khi con đưa Tiểu Tuyết về, gia đình chúng ta đã nhờ rất nhiều người giúp Tiểu Tuyết tìm cha mẹ, lên tới bảy tám đài truyền hình nhưng vẫn không tìm thấy."
"Vậy tại sao hôm nay lại tự dưng xuất hiện?" Ôn Hỉ Toàn hỏi.
"Tiểu Tuyết có thể mang họ Ôn, cũng có thể mang họ Sư, nhưng tuyệt đối không thể mang họ Trương." Bà ngoại nói với giọng kiên quyết, "Nghe cái tên quái gở gì mà Trương Vọng Nam, ước mong có một cậu con trai à, nghe thôi đã thấy không phải là người tốt."
Ôn Linh vô cùng đồng tình, cậu ra hiệu hỏi: [Em gái con đâu?]
"Đi vào phòng gọi điện rồi." Ôn Hỉ Toàn nói, "Ông hỏi giám đốc Kha về chi tiết vụ việc hồi đó lúc Tiểu Tuyết mới về nhà, ông ấy đã giúp chúng ta đăng thông báo tìm người trên đài truyền hình."
Ôn Linh chỉ vào phòng ngủ, nói: "Con vào xem thử."
"Đi đi." Ôn Hỉ Toàn nói.
Kha Diệc Từ lái xe rẽ khỏi cầu vượt, vào cổng khu dân cư, nhớ lại những khoảnh khắc hôm nay bên Ôn Linh, anh tự chấm điểm cho mình: A+
Nắm tay nhau là một chiến thắng! Dù là do cậu bạn nhỏ chủ động.
Vậy chẳng phải là chiến thắng bình phương sao!
Kha Diệc Từ vừa hát vừa lái xe vào chỗ đậu, xuống xe lên lầu một mạch, anh gõ cửa.
Cửa mở ra một khe, Chung Giản Dao nói: "Nửa tháng không gặp, đi đâu mà chơi vậy?"
"Ôi." Kha Diệc Từ chen vào cửa, ôm lấy mẹ mình đang giận dỗi, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
Chung Giản Dao lườm mắt, đẩy con ra, "Con ăn chưa? Ba con mua một con vịt quay, chúng ta ăn một nửa rồi, để trong tủ lạnh, tự đi hâm lại."
"Vâng." Kha Diệc Từ nói, "Ba đâu rồi ạ?"
"Đang ở ban công gọi điện." Chung Giản Dao đi đến ghế sofa ngồi xuống. Bà có dáng người thon thả, ánh mắt thanh thoát, khí chất dịu dàng, giọng nói êm dịu, hồi trẻ là một ca sĩ nổi tiếng, dù đã hơn năm mươi nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút.
Kha Diệc Từ đi đến tủ lạnh lấy vịt quay ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng ba phút, ăn nhanh hai miếng, thì ba anh, Kha Thuần từ ban công bước vào phòng khách. Chung Giản Dao nói: "Con trai về rồi."
"Thằng nhóc thúi, chắc chắn là quên cách mở cửa nhà." Kha Thuần nói.
"Nếu con quên thì con đã trèo từ cửa sổ vào rồi." Kha Diệc Từ vừa ăn vừa nói.
Kha Thuần lườm con trai, ngồi xuống bên cạnh vợ thở dài.
"Có chuyện gì không?" Chung Giản Dao hỏi.
"Điện thoại của ông chủ Ôn, hỏi về chuyện của cháu gái ông ấy." Kha Thuần trả lời.
Nghe đến họ Ôn và chuyện cháu gái, Kha Diệc Từ nghi ngờ có phải là điện thoại của ông Ôn không. Anh nghĩ thế giới này thật nhỏ, liền hỏi: "Ông chủ Ôn là ai vậy?"
"Là người mà hồi nhỏ con đã gặp qua rồi, ông ấy tặng cho con một chiếc xe điều khiển từ xa." Kha Thuần nói, "Chiếc xe đó bây giờ vẫn để ở phòng làm việc."
Kha Diệc Từ không nhớ ông chủ Ôn, nhưng nhớ chiếc xe điều khiển từ xa, anh hỏi: "Cháu gái của ông chủ Ôn thì có liên quan gì đến bố?"
"Chuyện dài." Kha Thuần nói.
"Ngắn gọn thôi." Kha Diệc Từ nói, "Ba ơi, ở nhà không cần phải khách sáo đâu."
Kha Thuần bị sự châm chọc của con trai khiến ông không nhịn nổi cười, ông nói: "Con đừng trở về chỉ để chọc tức ba."
Chung Giản Dao đá chồng một cái, nói: "Con nó muốn gặp cũng phải gặp."
"Ông chủ Ôn có một đứa cháu trai bị bắt cóc lúc nhỏ, bị bán vào An Huy, hình như khi đó mới 6 tuổi." Kha Thuần nói, "Ông ấy chỉ có một đứa cháu trai quý giá như vậy, hồi đó ông ấy đã đi khắp Bắc Kinh, Thiên Tân, rồi mở rộng sang Huyện Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Đông, tìm kiếm quanh quanh, nhưng mất hơn nửa năm vẫn không tìm thấy đứa trẻ."
"Lúc đó cả gia đình họ suýt phát điên, gặp ai cũng đưa ảnh ra hỏi có thấy con mình không. Khi đó ông Ôn chưa nghỉ hưu, có tiền có quyền, ông ấy đã chi tiền để chạy quảng cáo tìm người, bất cứ nơi nào có thể trả tiền để có được sự chú ý đều được dán thông báo tìm người." Kha Thuần nói, "Cậu cháu trai của ông ấy rất thông minh, không biết bằng cách nào mà đã trốn ra khỏi vùng quê, mang theo một cô bé và một con chó, đúng lúc gặp một phóng viên báo chí đang đi thu thập thông tin."
"Cháu trai của ông Ôn từ nhỏ đã thông minh, nhớ rõ số điện thoại và địa chỉ. Phóng viên đã dẫn theo đứa trẻ về đến cửa nhà ông Ôn. Lúc đó phóng viên tưởng rằng cậu bé và cô bé là anh em ruột. Theo miêu tả của phóng viên, khi tìm thấy cậu bé, cậu ta không nói được một câu nào." Kha Thuần nói tiếp, "Ông Ôn thấy cháu trai trở về bình an, đã thưởng cho phóng viên một số tiền lớn, nhưng cô bé thì không biết cha mẹ ở đâu, vì vậy ông ấy đã đổi vị trí quảng cáo để dán ảnh của cô bé, giúp cô ấy tìm kiếm cha mẹ."
"Lúc đó ba là giám đốc phụ trách cho thuê quảng cáo, ông Ôn đã giúp ba có được một khoản doanh thu lớn." Kha Thuần nói, "Tiếc là quảng cáo lên sóng hơn ba tháng, không nhận được tin tức nào. Cháu trai của ông Ôn bị mắc chứng mất ngôn ngữ, trẻ nhỏ trải qua chuyện lớn như vậy thì việc trở nên khép kín, mất ngủ là rất bình thường, cuối cùng ông Ôn quyết định nhận nuôi cô bé để làm bạn với cháu trai."
Kha Diệc Từ nghe xong, bỗng nhớ ra bức tranh mà sáng nay anh đã thấy, nhãn dán "Ngày đầu tiên" có lẽ là nghĩa là ngày đầu tiên về nhà. Còn về con đường quê tối tăm và những con muỗi giết người kỳ quái đó là ký ức và tưởng tượng của một đứa trẻ sau khi bị tổn thương.
"Cuộc gọi vừa rồi là ông chủ Ôb gọi đến hỏi ba, xác nhận lại có người lạ nào tìm cô bé không." Kha Thuần nói.
"Vậy có ai tìm không?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Không có đâu, nếu có thì đã sớm đưa cô bé về nhà rồi, ông Ôn đâu cần phải tự nuôi nấng." Kha Thuần nói, "Lúc cô bé về nhà họ Ôn ba có thấy qua, người gầy nhom do thiếu dinh dưỡng, dáng vóc chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, phải đi bệnh viện kiểm tra độ tuổi xương mới biết là hơn bốn tuổi."
"Đứa trẻ sống ở nông thôn lúc bốn tuổi mà bị bắt cóc chắc sẽ không nhớ gì." Chung Giản Dao nói.
"Nhớ cái gì, làm gì có ai bắt cóc con gái, con gái đâu có giá trị." Kha Thuần nói, "Hầu hết đều là cha mẹ tự nguyện đưa đi."
"Tội bỏ rơi con cái có thời hiệu mười năm." Kha Diệc Từ nói một cách mơ hồ.
"Nếu muốn kiện cũng phải biết cha mẹ đẻ là ai." Kha Thuần nói.
"Cháu gái của ông Ôn chắc là đã thi đại học rồi nhỉ?" Chung Giản Dao hỏi.
Kha Thuần tính toán tuổi tác, chắc chắn nói: "Gần đúng, không phải lớp 12 thì cũng là năm nhất đại học."
Hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, Kha Diệc Từ cúi đầu ăn hết cuốn vịt trong tay, nói: "Con no rồi, con đi gọi điện thoại đây."
-