Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 578
CHƯƠNG 578
Nếu không, cô cảm thấy chắc chắn Tăng Hiểu Khê sẽ đi theo cô đến gặp bà cụ.
Biệt thự số 806 ở khu biệt thự lưng chừng núi.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường không đưa Tô Nhược Hân đến nhà của anh.
Mà chạy xe vào trong biệt thự của bà cụ Hạ.
Căn biệt thự có phong cách hoàn toàn khác với biệt thự của anh.
Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, lập tức bị vườn rau cải xanh mướt thu hút sự chú ý.
Trong vườn của các căn biệt thự khác đều trong hoa cỏ cây cối, chỉ có bà cụ Hạ là trồng rau cải tươi tốt, rất đặc biệt.
Bà cụ đứng trước cổng nhìn thấy cô thì lập tức đẩy xe lăn đến.
Tô Nhược Hân vội chạy đến: “Bà nội, bà đừng di chuyển, để cháu đến.”
Bà cụ lập tức dừng lại, đợi Tô Nhược Hân đi tới đẩy xe cho mình: “Cháu có đói không?”
“Không ạ, lúc ngồi máy bay vừa ăn vừa uống nên không thấy đói.” Tô Nhược Hân cũng không giấu diếm hành trình của cô và Hạ Thiên Tường, có lẽ với thân phận và thế lực của bà cụ, cô cảm thấy chắc chắn bà cụ đã biết hết hành trình của cô và Hạ Thiên Tường mấy ngày nay rồi.
“Thác nước có đẹp không?” Bà cụ hỏi với vẻ hứng thú.
“Đẹp ạ.” Vừa nhắc tới thác nước lớn, Tô Nhược Hân lập tức hưng phấn nói: “Con chụp nhiều hình lắm, bà nội có muốn xem không?”
“Ha ha, được, gửi vào email của bà, bà sẽ lần lượt xem, chậm rãi thưởng thức.”
“Bà nội cũng xem email ạ?”
“Có chứ, hôm nào cũng xem, ha ha.”
“Bà nội là càng sống càng trẻ rồi, ngày ngày mười tám tuổi.”
Bà cụ vỗ lên tay cô: “Lời bé Tô nói làm bà rất vui, ừm, mấy ngày nay Thiên Tường có bắt nạt cháu không.”
Tô Nhược Hân ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: “Không… Không có.”
“Nếu thằng bé dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với bà, bà sẽ ra mặt giúp cháu.”
Hạ Thiên Tường ở phía sau rất không vui, vẫn là cảm giác đó, bà nội xem Tô Nhược Hân là cháu ruột chứ không phải là anh.
“Cảm ơn bà nội.”
Bà cụ lại vỗ tay cô: “Tối mai bà nội dẫn cháu đi tham gia một bữa tiệc, được chứ?”
“Bà nội, đã sắp xếp cho bà Cận đi cùng cô ấy rồi, bà không khoẻ, không cần phải lo lắng chuyện của cháu đâu.”
“Không được, cô ta còn làm trái với nguyên tắc dám đến thành phố T, lần này bà nhất định phải đi gặp cô ta một lần.”
Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu hai bà cháu đang nói chuyện gì.
Cô hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
“Bà nội, bà muốn đi cũng được, đợi buổi tiệc bắt đầu, bà đến đi một vòng rồi về, đừng khiến bản thân mệt mỏi.” Hạ Thiên Tường vẫn khuyên.