Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 577
CHƯƠNG 577
Vì cô biết Hạ Thiên Tường không yên tâm để cô ở lại căn hộ, chỉ có gửi gắm cô cho Tăng Hiểu Khê mới cảm thấy an toàn.
“Chúc Cương vừa đón Chúc Hứa rồi, dù sao cũng phải cho cậu cháu ruột nhà người ta xây dựng tình cảm chứ, em nên trở về nhà họ Cận, ngoan đi.”
“Được.” Tô Nhược Hân chỉ đành đồng ý, nhưng sau đó đã nhảy dựng lên, theo bản năng véo tay Hạ Thiên Tường một cái: “Tôi cũng không phải con nít, không được nói ngoan đi.”
Sao lại nghe như cô cũng là một đứa trẻ giống Chúc Hứa thế.
“Được, không nói nữa.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đang nổi trận lôi đình, biểu cảm trên khuôn mặt cô luôn rất phong phú, vui buồn giận hờn đều hiện trên mặt, không cần phải đoán cũng có thể biết được tâm trạng của cô mọi lúc.
Cuối cùng Tô Nhược Hân vẫn bị đưa đến khu biệt thự lưng chừng núi.
Xe Bugatti chạy đến biệt thự nhà họ Cận bên cạnh nhà số 888.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Tăng Hiểu Khê mở cửa đi ra đón cô, nhưng cô còn chưa xuống xe, điện thoại của Hạ Thiên Tường đã reo lên.
“Bà nội.”
“Bà thấy cháu đưa bé Tô về, bà nội nhớ con bé, dẫn con bé về nhà cho bà nội gặp một lát.”
Giọng nói hiền hoà của bà cụ Hạ vang lên.
Nghe giọng nói này, rất khó tưởng tượng trong tay bà cụ có số cổ phần đủ để quyết định hướng phát triển của Hạ Thị.
Hạ Thiên Tường chần chừ một chút, anh quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, là đang hỏi ý kiến của cô.
Tô Nhược Hân gật đầu coi như đồng ý.
Cô cũng thích bà cụ.
Cô thích bà cụ Hạ, cũng thích ông cụ Tăng.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô đều không có ông bà nội ông bà ngoại yêu thương.
Ba mẹ của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý đều qua đời từ rất trẻ, lúc ông cụ cuối cùng qua đời cô chỉ mới mấy tuổi, còn là dì út đưa cô đi tiễn ông cụ, cho nên đã không còn bao nhiêu ấn tượng nữa.
Hạ Thiên Tường thấy cô gật đầu thì nói: “Được.”
Sau đó, anh cúp máy, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Tăng Hiểu Khê đã đi tới: “Bà Cận, lát nữa tôi sẽ đưa Tô Nhược Hân về.”
Tăng Hiểu Khê lập tức chặn lại trước xe: “Đã về đến nhà rồi, cậu còn muốn đưa Nhược Hân đi đâu? Đừng nói với tôi là mẹ cậu muốn gặp con bé nhé, nếu bà ta dám làm khó Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với bà ta.”
Tô Nhược Hân che trán, mẹ nuôi thật sự yêu thương cô quá, đã đối xử với cô như con gái ruột rồi.
“Mẹ nuôi, con đi thăm bà cụ, sẽ về nhanh thôi.”
“Là muốn đi thăm bà cụ Hạ à?”
“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân cười trấn an Tăng Hiểu Khê.
“Nếu là bà cụ thì mẹ cũng không phản đối, còn Lục Diễm Chi thì tuyệt đối không được.”
“Con biết rồi.” Tô Nhược Hân lại đảm bảo một lần nữa, Tăng Hiểu Khê mới chịu tránh người ra, để Hạ Thiên Tường chạy xe khỏi cổng nhà, nhưng bà ta vẫn hô to về phía xa: “Nhược Hân, nếu nhà họ Hạ có người bắt nạt con thì lập tức gọi điện thoại cho mẹ nuôi đấy.”
“Con nhớ rồi.” Tô Nhược Hân đồng ý.