Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1246: Hát cho một mình con nghe một bà
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Hàn Thiên Vũ thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Diệp Oản Oản vội vàng gạt cơ thể đang ngăn trở tầm mắt của Hàn Thiên Vũ sang một bên, ngay sau đó nhìn về phía Hàn Thiên Vũ mở miệng, "Thiên Vũ, có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không?"
Hàn Thiên Vũ mở miệng, "Dĩ nhiên là có thể!"
Diệp Oản Oản: "Có thể mượn thiết bị âm thanh của nhạc hội để dùng một chút được hay không?"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy cũng không hề hỏi Diệp Oản Oản là muốn làm cái gì, dứt khoát mở miệng nói, "Dĩ nhiên là có thể, hiện tại thiết bị vẫn còn chưa được thu dọn, tôi đi qua nói một tiếng là được rồi."
Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ cảm kích: "Cảm ơn!"
...
Một lát sau, Diệp Oản Oản cầm lấy micro, một thân một mình lần nữa đi lên đài.
"Đùng" một tiếng, một dãy đèn sáng lấp lánh chiếu vào trên người của Diệp Oản Oản.
Nhiếp Vô Danh ngồi trên tường rào thật cao, lệ rơi đầy mặt mà vừa sụt sùi hít nước mũi tòn teng, vừa gồng mình lên hứng lấy từng đợt gió lạnh thổi qua.
"Chuyện đó, tiểu tổ tông, chúng ta đã nhìn đủ hay chưa?"
Người cũng không có ở đó, rốt cuộc là nhìn cái gì chứ?
Nhiếp Vô Danh đang muốn tiếp tục mở miệng, lúc này, trên khán đài đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng, ở bên dưới của chùm ánh sáng lại có thể xuất hiện một người.
Chính là Diệp Oản Oản đang cầm lấy micro.
Nhiếp Vô Danh nhất thời mặt đầy vẻ kinh ngạc, "Hả! Diệp lão bản!"
Tại sao lại trở lại rồi hả?
Hắn dĩ nhiên không biết được là Diệp Oản Oản đã thấy được hành vi trèo tường của hắn...
Nhiếp Vô Danh thời khắc này, ánh mắt đang rơi ở trên đài, cho nên không nhìn thấy được cậu bé ở bên đầu kia của cuộc gọi video, lúc nhìn thấy Diệp Oản Oản đột nhiên lại xuất hiện, trên mặt là một vẻ kinh hỉ không cách nào tin được.
Hậu trường, Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ kích động, "Oản Oản có phải là muốn đơn độc hát tặng riêng cho người anh này một bài hay không?"
Quá lãng mạn rồi!
Cung Húc hai tay ôm ngực, ở một bên thấp giọng lầu bầu, "Nói không chừng là hát để tỏ tình với tôi đấy!"
Lạc Thần thản nhiên hướng về hắn nhìn một cái, vẻ mặt rất khó mà hình dung.
Cung Húc nhất thời xù lông: "Đệt! Cậu đây là ánh mắt gì? Diệp ca ca làm sao lại không có khả năng tỏ tình với tôi?"
Theo tiếng nhạc dạo êm dịu và ấm áp vang lên, ánh mắt Diệp Oản Oản lơ đãng hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh nhìn lại.
Nàng không thấy rõ Nhiếp Vô Danh giơ điện thoại di động là đang làm gì, nhưng dường như là thần giao cách cảm, nàng cảm thấy, anh ta chắc hẳn là đang gọi video cho Đường Đường…
Bởi vì tối nay câu kia của Đường Đường, chính là muốn nghe mẹ ca hát.
Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, Diệp Oản Oản chậm rãi mở miệng hát lên...
"Trùng nằm úp sấp ở trên đàn của ta, nghe nhạc khúc nhẹ nhàng vang, dế ngồi xổm ở bên cạnh ta, kêu lên âm thanh êm tai, nhưng trong lòng suy nghĩ ngày mai bữa trưa cùng ai đi chia sẻ..."
Hát tới đây, Diệp Oản Oản hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh xa xa nhìn lại, tiếp tục hát: "Không thể quên, khó đo lường, bao nhiêu tâm sự chính mình gánh, mãi ngóng trông, nguyện buông xuống tất cả, chạy về phía quê hương côn trùng..."
Nghe được một câu kia, đầu kia cuộc gọi video, nước mắt Đường Đường trong nháy mắt lã chã rơi xuống, tay nhỏ chậm rãi dán vào trên màn ảnh điện thoại di động, sờ ánh mắt của mẹ, "Mẹ..."
"Trùng điên, trùng náo, trùng luôn có thể đuổi đi tất cả buồn tẻ, muỗi mà dừng ở trên người của ta, hôn bờ vai của ta, Huỳnh Hỏa Trùng à ngươi để cho cái thế giới này thay đổi càng sáng ngời, coi như mây đen che trời cũng có thể nhìn thấy sao ánh sáng nhạt, hi vọng sẽ quên đi tất cả xông về nơi thiên đường của côn trùng..."
Vào giờ phút này, sân vận động lớn như vậy không một bóng người, vô cùng an tĩnh.
Trên đài, cô gái cất lên tiếng ca vô cùng linh hoạt kỳ ảo mang theo nỗi nhung nhớ khôn nguôi, khiến cho lòng người ta không hiểu sao bỗng cảm thấy chua xót.
Trong hậu trường, Diệp Mộ Phàm sờ cằm một cái, "Sâu trùng mà Oản Oản hát là ai vậy?"
Cung Húc: "Là tôi! Sâu trùng mà Diệp ca hát nhất định là tôi!"
Lạc Thần: "..."
---
Hàn Thiên Vũ thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Diệp Oản Oản vội vàng gạt cơ thể đang ngăn trở tầm mắt của Hàn Thiên Vũ sang một bên, ngay sau đó nhìn về phía Hàn Thiên Vũ mở miệng, "Thiên Vũ, có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không?"
Hàn Thiên Vũ mở miệng, "Dĩ nhiên là có thể!"
Diệp Oản Oản: "Có thể mượn thiết bị âm thanh của nhạc hội để dùng một chút được hay không?"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy cũng không hề hỏi Diệp Oản Oản là muốn làm cái gì, dứt khoát mở miệng nói, "Dĩ nhiên là có thể, hiện tại thiết bị vẫn còn chưa được thu dọn, tôi đi qua nói một tiếng là được rồi."
Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ cảm kích: "Cảm ơn!"
...
Một lát sau, Diệp Oản Oản cầm lấy micro, một thân một mình lần nữa đi lên đài.
"Đùng" một tiếng, một dãy đèn sáng lấp lánh chiếu vào trên người của Diệp Oản Oản.
Nhiếp Vô Danh ngồi trên tường rào thật cao, lệ rơi đầy mặt mà vừa sụt sùi hít nước mũi tòn teng, vừa gồng mình lên hứng lấy từng đợt gió lạnh thổi qua.
"Chuyện đó, tiểu tổ tông, chúng ta đã nhìn đủ hay chưa?"
Người cũng không có ở đó, rốt cuộc là nhìn cái gì chứ?
Nhiếp Vô Danh đang muốn tiếp tục mở miệng, lúc này, trên khán đài đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng, ở bên dưới của chùm ánh sáng lại có thể xuất hiện một người.
Chính là Diệp Oản Oản đang cầm lấy micro.
Nhiếp Vô Danh nhất thời mặt đầy vẻ kinh ngạc, "Hả! Diệp lão bản!"
Tại sao lại trở lại rồi hả?
Hắn dĩ nhiên không biết được là Diệp Oản Oản đã thấy được hành vi trèo tường của hắn...
Nhiếp Vô Danh thời khắc này, ánh mắt đang rơi ở trên đài, cho nên không nhìn thấy được cậu bé ở bên đầu kia của cuộc gọi video, lúc nhìn thấy Diệp Oản Oản đột nhiên lại xuất hiện, trên mặt là một vẻ kinh hỉ không cách nào tin được.
Hậu trường, Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ kích động, "Oản Oản có phải là muốn đơn độc hát tặng riêng cho người anh này một bài hay không?"
Quá lãng mạn rồi!
Cung Húc hai tay ôm ngực, ở một bên thấp giọng lầu bầu, "Nói không chừng là hát để tỏ tình với tôi đấy!"
Lạc Thần thản nhiên hướng về hắn nhìn một cái, vẻ mặt rất khó mà hình dung.
Cung Húc nhất thời xù lông: "Đệt! Cậu đây là ánh mắt gì? Diệp ca ca làm sao lại không có khả năng tỏ tình với tôi?"
Theo tiếng nhạc dạo êm dịu và ấm áp vang lên, ánh mắt Diệp Oản Oản lơ đãng hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh nhìn lại.
Nàng không thấy rõ Nhiếp Vô Danh giơ điện thoại di động là đang làm gì, nhưng dường như là thần giao cách cảm, nàng cảm thấy, anh ta chắc hẳn là đang gọi video cho Đường Đường…
Bởi vì tối nay câu kia của Đường Đường, chính là muốn nghe mẹ ca hát.
Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, Diệp Oản Oản chậm rãi mở miệng hát lên...
"Trùng nằm úp sấp ở trên đàn của ta, nghe nhạc khúc nhẹ nhàng vang, dế ngồi xổm ở bên cạnh ta, kêu lên âm thanh êm tai, nhưng trong lòng suy nghĩ ngày mai bữa trưa cùng ai đi chia sẻ..."
Hát tới đây, Diệp Oản Oản hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh xa xa nhìn lại, tiếp tục hát: "Không thể quên, khó đo lường, bao nhiêu tâm sự chính mình gánh, mãi ngóng trông, nguyện buông xuống tất cả, chạy về phía quê hương côn trùng..."
Nghe được một câu kia, đầu kia cuộc gọi video, nước mắt Đường Đường trong nháy mắt lã chã rơi xuống, tay nhỏ chậm rãi dán vào trên màn ảnh điện thoại di động, sờ ánh mắt của mẹ, "Mẹ..."
"Trùng điên, trùng náo, trùng luôn có thể đuổi đi tất cả buồn tẻ, muỗi mà dừng ở trên người của ta, hôn bờ vai của ta, Huỳnh Hỏa Trùng à ngươi để cho cái thế giới này thay đổi càng sáng ngời, coi như mây đen che trời cũng có thể nhìn thấy sao ánh sáng nhạt, hi vọng sẽ quên đi tất cả xông về nơi thiên đường của côn trùng..."
Vào giờ phút này, sân vận động lớn như vậy không một bóng người, vô cùng an tĩnh.
Trên đài, cô gái cất lên tiếng ca vô cùng linh hoạt kỳ ảo mang theo nỗi nhung nhớ khôn nguôi, khiến cho lòng người ta không hiểu sao bỗng cảm thấy chua xót.
Trong hậu trường, Diệp Mộ Phàm sờ cằm một cái, "Sâu trùng mà Oản Oản hát là ai vậy?"
Cung Húc: "Là tôi! Sâu trùng mà Diệp ca hát nhất định là tôi!"
Lạc Thần: "..."