Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1245: Uống rượu mạnh nhất, yêu người đẹp nhất
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Trên khán đài, một khúc nhạc dạo cổ kính cuối cùng cũng kết thúc.
Hàn Thiên Vũ cầm micro lên, mở miệng hát lên: "Nấu, một chén canh thần thanh huyết nhiệt vị tanh vị đắng vào xương cốt, trong đao quan kiếm ảnh có mấy phần mẩm, nhân thế chìm nổi..."
Cung Húc phong tình vạn chủng cười một tiếng đối với các fan hâm mộ bên dưới đài, "Chớ có hỏi, có ai đợi, sắc kiếm vân phá nguyệt một chớp mắt kia, tới bên cổ khẽ hôn..."
Lạc Thần: "Thắng bại vừa chạm liền tách ra, sinh tử chỉ tại tấc vuông, hoa phong khí tức không tiếng động, hoa nguyệt vô thanh uống người hận..."
Lạc Thần phong cách cấm dục nội liễm, cùng với bối cảnh xuất thân của cậu ta chuyên đóng phim võ hiệp lại khiến cậu ta hát bài này càng thêm phần phù hợp.
Trong con ngươi Diệp Oản Oản ánh sáng nhạt lưu chuyển, "Đối đãi với ta xé ra nửa dặm thần hôn càn khôn này, ba thước thanh quang luân chuyển tẩy bụi mù, uống rượu mạnh nhất, yêu người đẹp nhất, nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh..."
"A a a a! Diệp Bạch! Diệp Bạch!"
"Nữ thần gả cho ta!"
"Diệp Bạch tiểu ca ca, em muốn làm ấm giường cho anh!"
"Nam thần em muốn sinh cho anh long phượng thai!"
Mặc dù Diệp Oản Oản giờ phút này là nữ trang, nhưng tiếng thét chói tai của các thiếu nữ bên dưới khán đài lại không hề giảm chút nào, nhân khí hoàn toàn không thua gì so với đám ba người Hàn Thiên Vũ.
Trong nháy mắt khi nàng hát xong "Nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh", Cung Húc suýt chút nữa đã quên mất ca từ kế tiếp mình cần phải hát, ánh mắt của Hàn Thiên Vũ ôn nhu lướt qua nàng…
Cuối cùng, bốn người cùng nhau hát xong một câu: "Dạy sơn xuyên điên đảo, dạy trời long đất lở, thiên địa này ta tới chống đỡ, nhanh bình sinh..."
Máy quay phim nhắm ngay vào bốn người trên sân khấu, tiếng kêu gào cùng tiếng hoan hô dưới đài vang lên đến tận trời.
Diệp Oản Oản nhìn Hàn Thiên Vũ, Cung Húc, Lạc Thần bên cạnh, lại nhìn Diệp Mộ Phàm, Giang Yên Nhiên, Phí Dương ở dưới đài...
Nhìn lấy tất cả fan...
Nguyên bản một điểm mờ mịt cùng bàng hoàng ở trong lòng, đột nhiên liền tan thành mây khói.
Cho dù nàng không phải là Diệp Oản Oản thì thế nào?
Cho dù quên đi chính bản thân mình thì thế nào?
Trong khoảng thời gian này khi sống dưới thân phận của Diệp Oản Oản, hết thảy mọi thứ nàng trải qua, toàn bộ đều là thật. Bên cạnh nàng, những người bạn này, thân nhân, người hâm mộ và yêu thích nàng này…Cũng là sự thực!
Cho dù không phải là được sống như chính mình, đoạn nhân sinh này, cũng là một khoảng thời gian quý báu đáng trân trọng trong cuộc đời này của nàng, cũng không phải là không hề có chút ý nghĩa nào.
Theo bài hát tập thể cuối cùng chấm dứt, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc mỹ mãn.
Những fan hâm mộ ở đây lưu luyến không thôi mà rời đi khỏi sân vận động.
Đầu kia cuộc gọi video của Nhiếp Vô Danh, ánh mắt của Đường Đường vẫn luôn dõi theo cô gái ở trên sân khấu, mãi đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất ở phía sau màn, ánh sáng nơi đáy mắt của cậu bé bỗng chốc trở nên ảm đạm đi.
"Khục... Kết thúc rồi!" Nhiếp Vô Danh nhắc nhở.
Cậu bé vẫn như cũ nhìn chằm chằm lên khán đài lúc này đã không còn ai: "Chớ cúp."
Nhiếp Vô Danh không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đứng ở trên tường rào.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi sân vận động đã không còn một ai, ngay cả ánh đèn sân khấu cũng đã không còn, Đường Đường vẫn như cũ nhìn lên vũ đài trống rỗng.
Giống như, cứ mãi nhìn vào một nơi nào đó, liền có thể một mực nhớ kỹ hình ảnh mới vừa rồi của mẹ ở nơi này.
Hậu trường.
"Diệp ca ca... Cô không sao chứ?" Cung Húc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hàn Thiên Vũ thần sắc cũng có chút lo âu, "Diệp Bạch, thân thể không thoải mái sao?"
Trạng thái hôm nay của Diệp Oản Oản quả thật không đúng lắm.
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, đang muốn nói không có việc gì, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy tường rào của sân vận động.
Ặc... Hình…hình như trên tường rào phía kia có bóng người…!!
Nàng có phải là tinh thần thác loạn mà nhìn hoa mắt rồi hay không? Làm sao có thể có người không muốn sống nữa mà trèo cao như vậy, muốn chết?
Diệp Oản Oản dụi dụi con mắt, định thần nhìn lại, đúng là có người, trong tay còn giơ điện thoại di động, dường như là bộ dáng đang quay hay chụp cái gì đó.
Ặc, chờ một chút! Người kia là...
Sau khi thấy rõ người nọ là ai, Diệp Oản Oản quả thật là trố mắt nghẹn họng.
Nhiếp Vô Danh?
Cái tên này... Lần trước là leo cây, lần này sao lại có thể trực tiếp leo tường rồi...
---
Trên khán đài, một khúc nhạc dạo cổ kính cuối cùng cũng kết thúc.
Hàn Thiên Vũ cầm micro lên, mở miệng hát lên: "Nấu, một chén canh thần thanh huyết nhiệt vị tanh vị đắng vào xương cốt, trong đao quan kiếm ảnh có mấy phần mẩm, nhân thế chìm nổi..."
Cung Húc phong tình vạn chủng cười một tiếng đối với các fan hâm mộ bên dưới đài, "Chớ có hỏi, có ai đợi, sắc kiếm vân phá nguyệt một chớp mắt kia, tới bên cổ khẽ hôn..."
Lạc Thần: "Thắng bại vừa chạm liền tách ra, sinh tử chỉ tại tấc vuông, hoa phong khí tức không tiếng động, hoa nguyệt vô thanh uống người hận..."
Lạc Thần phong cách cấm dục nội liễm, cùng với bối cảnh xuất thân của cậu ta chuyên đóng phim võ hiệp lại khiến cậu ta hát bài này càng thêm phần phù hợp.
Trong con ngươi Diệp Oản Oản ánh sáng nhạt lưu chuyển, "Đối đãi với ta xé ra nửa dặm thần hôn càn khôn này, ba thước thanh quang luân chuyển tẩy bụi mù, uống rượu mạnh nhất, yêu người đẹp nhất, nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh..."
"A a a a! Diệp Bạch! Diệp Bạch!"
"Nữ thần gả cho ta!"
"Diệp Bạch tiểu ca ca, em muốn làm ấm giường cho anh!"
"Nam thần em muốn sinh cho anh long phượng thai!"
Mặc dù Diệp Oản Oản giờ phút này là nữ trang, nhưng tiếng thét chói tai của các thiếu nữ bên dưới khán đài lại không hề giảm chút nào, nhân khí hoàn toàn không thua gì so với đám ba người Hàn Thiên Vũ.
Trong nháy mắt khi nàng hát xong "Nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh", Cung Húc suýt chút nữa đã quên mất ca từ kế tiếp mình cần phải hát, ánh mắt của Hàn Thiên Vũ ôn nhu lướt qua nàng…
Cuối cùng, bốn người cùng nhau hát xong một câu: "Dạy sơn xuyên điên đảo, dạy trời long đất lở, thiên địa này ta tới chống đỡ, nhanh bình sinh..."
Máy quay phim nhắm ngay vào bốn người trên sân khấu, tiếng kêu gào cùng tiếng hoan hô dưới đài vang lên đến tận trời.
Diệp Oản Oản nhìn Hàn Thiên Vũ, Cung Húc, Lạc Thần bên cạnh, lại nhìn Diệp Mộ Phàm, Giang Yên Nhiên, Phí Dương ở dưới đài...
Nhìn lấy tất cả fan...
Nguyên bản một điểm mờ mịt cùng bàng hoàng ở trong lòng, đột nhiên liền tan thành mây khói.
Cho dù nàng không phải là Diệp Oản Oản thì thế nào?
Cho dù quên đi chính bản thân mình thì thế nào?
Trong khoảng thời gian này khi sống dưới thân phận của Diệp Oản Oản, hết thảy mọi thứ nàng trải qua, toàn bộ đều là thật. Bên cạnh nàng, những người bạn này, thân nhân, người hâm mộ và yêu thích nàng này…Cũng là sự thực!
Cho dù không phải là được sống như chính mình, đoạn nhân sinh này, cũng là một khoảng thời gian quý báu đáng trân trọng trong cuộc đời này của nàng, cũng không phải là không hề có chút ý nghĩa nào.
Theo bài hát tập thể cuối cùng chấm dứt, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc mỹ mãn.
Những fan hâm mộ ở đây lưu luyến không thôi mà rời đi khỏi sân vận động.
Đầu kia cuộc gọi video của Nhiếp Vô Danh, ánh mắt của Đường Đường vẫn luôn dõi theo cô gái ở trên sân khấu, mãi đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất ở phía sau màn, ánh sáng nơi đáy mắt của cậu bé bỗng chốc trở nên ảm đạm đi.
"Khục... Kết thúc rồi!" Nhiếp Vô Danh nhắc nhở.
Cậu bé vẫn như cũ nhìn chằm chằm lên khán đài lúc này đã không còn ai: "Chớ cúp."
Nhiếp Vô Danh không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đứng ở trên tường rào.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi sân vận động đã không còn một ai, ngay cả ánh đèn sân khấu cũng đã không còn, Đường Đường vẫn như cũ nhìn lên vũ đài trống rỗng.
Giống như, cứ mãi nhìn vào một nơi nào đó, liền có thể một mực nhớ kỹ hình ảnh mới vừa rồi của mẹ ở nơi này.
Hậu trường.
"Diệp ca ca... Cô không sao chứ?" Cung Húc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hàn Thiên Vũ thần sắc cũng có chút lo âu, "Diệp Bạch, thân thể không thoải mái sao?"
Trạng thái hôm nay của Diệp Oản Oản quả thật không đúng lắm.
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, đang muốn nói không có việc gì, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy tường rào của sân vận động.
Ặc... Hình…hình như trên tường rào phía kia có bóng người…!!
Nàng có phải là tinh thần thác loạn mà nhìn hoa mắt rồi hay không? Làm sao có thể có người không muốn sống nữa mà trèo cao như vậy, muốn chết?
Diệp Oản Oản dụi dụi con mắt, định thần nhìn lại, đúng là có người, trong tay còn giơ điện thoại di động, dường như là bộ dáng đang quay hay chụp cái gì đó.
Ặc, chờ một chút! Người kia là...
Sau khi thấy rõ người nọ là ai, Diệp Oản Oản quả thật là trố mắt nghẹn họng.
Nhiếp Vô Danh?
Cái tên này... Lần trước là leo cây, lần này sao lại có thể trực tiếp leo tường rồi...