Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 274



Chương 274

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ buông cậu ra: “Được, chúng ta lập tức trở về.”

Dứt lời, cô nắm tay cậu nhóc muốn tránh khỏi đám phụ nữ này.

Đoàn người Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn làm lơ họ, vừa rồi họ liều mạng khiêu khích trào phúng như vậy mà người ta chẳng thèm để bụng. Cảm giác này giống như đấm một đấm vào gối bông, chẳng những không làm người ta hả giận mà còn càng nổi nóng.

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tư đấu với họ, chỉ muốn dẫn Lăng Thiên Vũ mau về nhà, đúng lúc này, một bóng người đi lên đụng phải cô, rượu đỏ trong tay đổ hết lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngực chợt lạnh, lớp áo bị nhuộm thành màu đỏ, ướt đẫm dính vào người cô.

Cô còn chưa nói gì thì người nọ đã đánh đòn phủ đầu: “Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Hứa Oánh Oánh khiêu khích nhìn mình, trên ngón tay cô ta dính chút nước, giọng nói hùng hổ doạ người: “Cô đi đường không đem mắt theo à, cô xem quần áo tôi bị cô làm ướt rồi này?”

Hứa Oánh Oánh, chó săn bên cạnh Trần Do Mỹ. Loại cóc ké này cũng dám tới khinh nhục cô, Thịnh Hoàn Hoàn này đã sa sút đến mức này rồi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói cái gì, chỉ trầm mặc nhìn Hứa Oánh Oánh, cứ dán mắt nhìn chòng chọc vào cô ta, khí chất trở nên sắc bén lên, lạnh lẽo lại cao quý, làm người ta không dám khinh nhờn.

Hứa Oánh Oánh bị khí thế của Thịnh Hoàn Hoàn làm kinh sợ, da đầu tê dại: “Cô cô… Cô trừng tôi làm cái gì, vừa rồi là cô đụng vào tôi, họ đều nhìn thấy.”

Hứa Oánh Oánh chỉ về hướng đám phụ nữ bên cạnh.

Các cô vốn là một đám, tất nhiên cũng đứng về phe Hứa Oánh Oánh.

Lúc này, Trần Do Mỹ vẫn luôn không nói gì đi ra, duỗi tay kéo kéo cánh tay Hứa Oánh Oánh: “Bỏ đi Oánh Oánh, mau đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

Lần trước Trần Do Mỹ kích kích Nam Tầm đang say rượu đẩy mình xuống lầu, hôm nay vừa xuất viện, trên trán còn băng một mảnh băng gạc, cô ta có trang điểm nhẹ, nhìn thật suy nhược đáng thương.

Hứa Oánh Oánh nhìn Cố Nam Thành đang đi về hướng bên này thì lập tức tự tin, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà oán giận nói: “Cho dù cô là tiểu thư đứng đầu thì đụng vào người ta cũng phải xin lỗi.”

Lúc này Trần Do Mỹ lại nói: “Bỏ đi Oánh Oánh, chúng ta nên đi thôi!”

Trần Do Mỹ nói như thể Thịnh Hoàn Hoàn đang ỷ thế hiếp người, Hứa Oánh Oánh đấu không lại cô nên đành nén giận, không cần cãi với Thịnh Hoàn Hoàn.

Từ trước đến nay đóa hoa sen trắng này có đẳng cấp rất cao, không phải Trần Phỉ Phỉ có khả năng so được.

Đi? Tạt rượu vào cô còn lật ngược muốn bôi nhọ cô, muốn chạy à?

Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn mở miệng thì đột nhiên giọng nói của Cố Nam Thành vang lên từ phía sau cô: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, theo bản năng hô một tiếng: “Anh Nam Thành.”

Chỉ thấy Cố Nam Thành không nhìn cô lấy một cái, đi lướt qua bên cạnh cô rồi đứng bên người Trần Do Mỹ, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hành động của Cố Nam Thành, đáy lòng lập tức bốc cháy lửa giận, Cố Nam Thành thật sự chung chạ với Trần Do Mỹ, thật làm người ta ghê tởm.

Còn không e dè bảo vệ Trần Do Mỹ ngay trước mặt cô, gã coi chị Nam Tầm là cái gì?

Hứa Oánh Oánh thấy Cố Nam Thành đứng về phe họ thì càng tự tin, không đợi Trần Do Mỹ mở miệng đã oan ức kêu lên: “Thịnh Hoàn Hoàn đụng phải em, không nói một câu xin lỗi đã muốn đi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...