Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 273
Chương 273
Hôm nay đám tiện nhân này tụ lại với nhau, nhìn dáng vẻ là cố ý chờ ở đây chặn đường cô, bởi vì nơi này ít người.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đau đầu, hiện giờ thấy đám “Trà xanh và hoa sen” này thì đột nhiên xuất hiện thêm cảm giác mắc ói: “Làm phiền nhường đường.”
Hôm nay cô không có tâm tình chơi với họ.
Lăng Thiên Vũ tức giận trừng mắt mấy bà cô cay nghiệt trước mặt.
Trần Phỉ Phỉ như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắn trước mặt cô mà cười nói: “À, đây không phải Thái Tử gia sao, Hoàn Hoàn sao em chỉ ôm đứa nhỏ, không ôm lấy người lớn ấy?”
Tiếp theo cô ta lại khoa trương tự hỏi tự đáp: “À, chị suýt quên mất, đêm nay Lăng Tiêu đi chung với Lam Nhan, hình như em đến muộn. Thật là tiếc nuối, Hoàn Hoàn đến quá trễ, vừa rồi em không nhìn thấy Lam Nhan và Lăng Tiêu cùng tiến vào loá mắt đến mức nào, hai người họ xứng đôi biết bao.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe giọng nói của Trần Phỉ Phỉ thì cảm thấy y như con chó điên cứ liên tục sủa trước mặt cô, làm người ta thật phiền lòng.
Cô lạnh nhạt nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Cô nói xong chưa, nói xong thì tránh ra, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Có phải đã quên cảm giác ngày đó bị ném ra ngoài không?”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ đến sỉ nhục ngày đó bị vệ sĩ Lăng Tiêu ném ra ngoài thì càng hận Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy cô ta âm u cười cười, cúi xuống nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Em họ thân yêu à, ngày nào đó tôi sẽ trả lại gấp mười lần gấp trăm lần những sỉ nhục ngày đó cho cô.”
Dứt lời, cô ta lui về phía sau một bước, trào phúng nói: “Hoàn Hoàn, chị thấy em sống ở Lăng gia cũng không tốt lắm, cần gì làm mình hèn mọn như vậy chứ?”
Mấy người phụ nữ bên cạnh bắt đầu cô một câu, tôi một lời mà cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.
“Có người da mặt dày chủ động đưa tới cửa, vội vàng làm mẹ kế cho con người ta, còn tự cho là leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, đâu biết người ta căn bản không thừa nhận thân phận của mình.”
“Chứ gì nữa, cho dù gả vào Lăng gia làm thiếu phu nhân thì thế nào, còn không phải chỉ có cái danh nghĩa à, người ta căn bản không yêu cô, hoàn toàn không coi cô ra gì.”
“Tốt xấu gì cũng là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà sao sống hèn mọn như thế, nếu tôi là cô thì căn bản không có mặt mũi nào tham dự tiệc mừng thọ này.”
“Nhưng tôi thấy cô làm mẹ kế cho con người ta cũng vui vẻ lắm ấy chứ. Xem ra có người trời sinh đã có số làm mẹ kế…”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, giống như có vô số con ruồi vây quanh bên cạnh cô cứ kêu vo ve liên tục, làm người ta không thể nhịn được nữa.
Nhưng cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng đã hơi mất khống chế, đôi tay siết chặt thành đấm, thân thể hơi phát run.
Đây là dấu hiệu Lăng Thiên Vũ sắp nổi cơn, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng quay đầu cậu qua để cậu nhìn mình, tay khẽ vỗ về phía sau lưng cậu.
Cô thấp giọng nói: “Không có việc gì Thiên Vũ, họ chỉ là đám chó điên, chúng ta không cần chấp nhặt, mấy lời họ nói chẳng là gì cả, tức giận vì loại người này không đáng.”
Nhìn gương mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Thiên Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nâng tay lên sờ sờ trán cô, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, ngón tay quơ quơ.
Trán Thịnh Hoàn Hoàn rất nóng, Lăng Thiên Vũ thực lo lắng, khoa tay múa chân muốn mau mau về nhà, còn giãy giụa đi xuống từ trên người cô, muốn tự đi.