Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 962
Chương 962
“Ừ, ăn không quen.”
“Tại sao ba chết tiệt phải đi đọc sách ở nơi xa vậy chứ? Ông nội ép ba đi sao? Bà nội không nấu cơm cho ba sao?” Dương Dương vừa ăn vừa hỏi. Trong nhận thức của Dương Dương, đều là ba ép cậu đọc sách, mẹ nấu cơm cho cậu.
Bắc Minh Quân chợt dừng lại.
Cố Tịch Dao căng thẳng nhìn sắc mặt Bắc Minh Quân, cũng biết anh nghĩ rằng bà nội trong lời nói của Dương Dương là Dư Như Khiết. Đó là tử huyệt của anh!
Nhưng người Dương Dương muốn nói đến Giang Tuệ Tâm.
Cô vội vàng nói: “Dương Dương, lúc ăn cơm ít nói chuyện thôi, đừng để bị sặc.”
Nhưng không ngờ, Bắc Minh Quân bình tĩnh trả lời…
“Không phải là ông nội các con ép ba, là ba chủ động đến đó. Hơn nữa, ba cũng không quen ăn cơm bà nội các con nấu.”
Trình Trình hơi tò mò: “Trên thế giới có nhiều đất nước như vậy, vì sao ba chọn đi Tây Ban Nha?”
“Đúng, đúng vậy! Con cũng cảm thấy châu Úc chơi rất vui…” Dương Dương còn nhớ quãng thời gian vui vẻ lén theo mẹ đến châu Úc hai năm trước, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.
“…” Bắc Minh Quân khẽ nhếch miệng: “Bởi vì Tây Ban Nha có thể hoàn thành ước mơ kiến trúc của ba.”
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện ở Tây Ban Nha trước mặt ba mẹ con, vậy mà cũng không nặng nề như anh tưởng tượng, trái lại rất tự nhiên mà nói ra.
Trình Trình nghiêm túc nhìn dáng vẻ của ba, thật ra trong đáy lòng cậu, ba vẫn luôn là người mà cậu sùng bái: “Con cũng muốn giống như ba, làm một người có ước mơ.”
Bắc Minh Quân liếc nhìn Trình Trình: “Vậy ước mơ của con là gì?”
Không ngờ ba lại chủ động hỏi mình như vậy, Trình Trình kích động trả lời: “Ước mơ của con là… hi vọng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Trình Trình vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên khác thường.
Mặc dù Bắc Minh Quân rất bình tĩnh, nhưng ánh sáng lấp lóe trong mắt đã bán đứng cảm xúc chấn động trong lòng anh.
Không ngờ ước mơ của con trai lại giống y đúc ước mơ khi còn tấm bé của anh!
Anh đã từng giống như Trình Trình, hi vọng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Nhưng cuối cùng vận mệnh đưa một mình anh đi đến Tây Ban Nha, bước trên quãng đường cô độc.
Đã nhiều năm như vậy, ước mơ kiến trúc đã thực hiện được, mà ước mơ ‘ngôi nhà hoàn chỉnh’ này lại hóa thành mảnh vụn bay tán loạn trong gió…
Đôi đũa của Cố Tịch Dao run lên.
Cô nhìn thấy khuôn mặt trông mong của Trình Trình, không đành lòng gạt bỏ ước mơ của con trai.
Bởi vì sau ba tuần, ngôi nhà này sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Ồ vậy con cũng có ước mơ đó!” Dương Dương đắc ý nói: “Ước mơ của con là làm cảnh sát, sau đó tán tỉnh thật nhiều cô gái!”
Dương Dương không tim không phổi nói, trong nháy mắt xoa dịu bầu không khí ngột ngạt.
Trình Trình lườm cậu một cái: “Nếu như cậu muốn tán tỉnh nhiều cô gái, hẳn nên làm ngôi sao lớn giống như chú ba mà không phải là làm cảnh sát!”