Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 961
Chương 961
“Ưm!” Cô hít sâu một hơi, tiện tay quơ lấy dao làm bếp: “Có tin tôi chặt móng vuốt xấu xa của anh xuống không!”
“Ha ha ha…” Anh mỉm cười trầm thấp, rút tay về, bỏ dao làm bếp trên tay cô xuống: “Có biết không, chọc giận em còn khiến người ta vui vẻ hơn ăn một bữa sáng ngon miệng!”
“Vui vẻ cái đầu anh!” Cô uốn éo người, muốn hất cái người đang dính ở sau lưng ra, lại bị anh dính càng sít sao hơn: “Anh còn định cho tôi nấu cơm không? Anh không đói nhưng bọn nhỏ đói cả rồi!”
Cô nói xong thì liếc nhìn về phía sau, không nhìn thấy bóng dáng hai nhóc con.
“Thật sao?” Bắc Minh Quân mỉm cười, ngay sau đó cụp mắt hỏi: “Các con có đói không?”
“Đói! Có thể ăn xong rồi lại xem ba mẹ diễn trò buồn nôn được không?”
“Đói! Nhưng không ngại đói thêm một lát…”
Tiếng nói của Dương Dương và Trình Trình đồng thời vang lên, vô cùng không nể mặt Bắc Minh Quân.
“Á…” Cố Tịch Dao bị dọa sợ nhảy dựng lên, lại vội vàng cúi đầu, nhìn qua người Bắc Minh Quân, lúc này mới thấy hai nhóc con vô cùng nề nếp học theo dáng vẻ của Bắc Minh Quân…
Bắc Minh Quân từ đằng sau ôm lấy eo cô.
Trình Trình từ đằng sau ôm lấy chân ba.
Dương Dương từ đằng sau ôm lấy Trình Trình.
Ba cha con chen trong phòng bếp xếp thành một hàng.
“Trời ơi! Mọi người đang làm gì vậy! Chơi trò chơi diều hâu bắt gà con sao!” Cố Tịch Dao không nhịn được trợn tròn hai mắt.
“Mẹ, trong này chỉ có gà con không có diều hâu!” Dương Dương cười híp mắt: “Hơn nữa con là gà con nhỏ nhất, mẹ là gà mái.”
“Vậy ba là gì?” Trình Trình hỏi.
“Ừm, ba là chó lớn trà trộn vào bầy gà…” Một lời của Dương Dương khiến người ta sửng sốt.
Bắc Minh Quân liếc xéo Dương Dương: “Nhóc thối, ngứa da phải không!”
“Ôi chao! Bắc Minh Quân anh nhường con một chút thì sao đâu chứ?” Cố Tịch Dao bắt lấy tay anh, cố sức thoát khỏi lồng ngực anh: “Dẫn bọn nhỏ chơi loại trò chơi ấu trĩ này, còn trưng ra dáng vẻ già mà không đứng đắn trước mặt bọn chúng, phạt anh mau làm xong bữa sáng! Nếu không thì cuốn xéo! Trình Trình Dương Dương, theo mẹ đi rửa mặt súc miệng…”
“Hi ha, vâng ạ!”
“…”
Thế là, bữa sáng thơm ngon xưa nay chưa từng thấy của Tổng giám đốc Bắc Minh ra lò.
Trên bàn cơm, hai nhóc con ăn vô cùng vui vẻ.
“Ừm ừm, ngon quá!” Dương Dương nhai nhóp nhép: “Không ngờ ba chết tiệt cũng sẽ làm bữa sáng!”
“Hình như trước giờ chưa từng thấy ba xuống bếp…” Trình Trình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, người bất ngờ nhất vẫn là Cố Tịch Dao.
Cô im lặng ăn cơm không nói một lời. Nhưng mà dáng vẻ ăn như gió cuốn đã chứng tỏ cô rất hài lòng về bữa sáng này.
“Khi ba học ở Tây Ban Nha đều là tự mình nấu ăn.” Bắc Minh Quân thản nhiên giải thích, đuôi lông mày lại khẽ nhướng lên, có lẽ chính anh cũng không nhận ra, giờ phút này trên khuôn mặt anh đều là nhẹ nhõm, khác biệt rất nhiều so với vẻ mặt âm u lạnh lùng thường ngày.
“Bởi vì không quen ăn cơm Tây sao?” Trình Trình ngước mắt nhỏ giọng hỏi. Đối với người ba thường ngày lạnh lùng, có lẽ cậu vẫn chưa quen trao đổi giống như lúc này.