Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1840
Chương 1840
thứ ba là để xoa dịu Cố Tịch Dao, vì những sai lầm mà Dư Như Khiết đã gây ra cho cô và mẹ cô, khiến mẹ con hai người phải chia cách.
Cố Tịch Dao đã không còn đảm nhận vị trí luật sư đại diện của tập đoàn GT nữa, Mạc Cẩm Thành vì thế mới nghĩ đến việc nhờ Bắc Minh Quân chuyển thư mời cho cô.
*
Nội dung viết trên thư mời rất đơn giản: Trân trọng kính mời ngài Bắc Minh Quân và cô Cố Tịch Dao tới tham dự bữa tiệc do tập đoàn GT tổ chức vào tối mai tại khách sạn Daredevil.
Người ký tên bên dưới là: Mạc Cẩm Thành
Cố Tịch Dao xem xong, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên, cô trả bức thư mời lại cho Bắc Minh Quân: “Bữa tiệc này tôi không muốn đi, nhờ anh chuyển lời giúp với ông ấy, với cả thay tôi cảm ơn ý tốt của ông ấy.”
Bây giờ cô còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại ba nuôi, bởi vì chỉ cần gặp ông ta, cô sẽ lại nhịn không được nghĩ đến Dư Như Khiết.
Bắc Minh Quân không nhận lại thư mời, thậm chí đến liếc mắt cũng lười liếc một cái. Anh cầm bát đũa lên, tự mình ăn cơm.
Bắc Minh Đông dù không quá hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn biết Cố Tịch Dao được mời tham dự bữa tiệc cùng với Bắc Minh Quân.
“Dao Dao, có dạ tiệc mà sao lại không đi chứ. Đây là cơ hội tốt để gặp gỡ những thanh tiên đẹp trai tài giỏi, chị không nên bỏ lỡ đâu. Nếu chị cảm thấy không muốn đi cùng Bắc Minh Quân, thì vừa hay ngày mai em cũng có một cái party, chất lượng người đến tham dự không kém hơn bữa tiệc Bắc Minh Quân tham gia đâu. Chị thấy thế nào?”
Bắc Minh Đông vừa nói dứt câu, đã bị ánh mắt sắc như đao của Bắc Minh Quân chiếu tới. Trái tim nhỏ bé của anh nhịn không được thắt lại.
“Được rồi được rồi, đều ăn cơm đi. Lớn hết cả rồi còn bắt chước hồi nhỏ, cười đùa náo loạn trên bàn cơm nữa à.” Giang Tuệ Tâm nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, đặc biệt bà cũng cảm thấy câu đùa của Bắc Minh Đông có hơi quá trớn, liền vội vàng nói hai câu, cho hai bên có bậc thang để bước xuống.
***
Giang Tuệ Tâm lại nhìn Cố Tịch Dao, nói: “Tịch Dao, dì cảm thấy con nên đi dự bữa tiệc ấy đi. Không phải dì nói vậy là vì Quân đâu, dì thấy con cả ngày đều bận bịu công việc, chẳng có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn. Bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, nên đi làm quen thêm vài người đi, biết đâu lại mang đến không ít khách hàng cho công việc của con thì sao?”
“Mẹ, mẹ cứ đi đi ạ. Con tự chăm sóc được cho mình mà, với lại chẳng phải còn có dì Anna với dì Kiều Kiều hay sao.” Trình Trình ngồi cạnh Cố Tịch Dao cũng cổ vũ.
Cậu chỉ một lòng mong đợi ba mẹ có ngày trở về bên nhau thôi.
“Mẹ, con thấy mẹ nên để cho ba chút mặt mũi đi. Con thấy mặt ba chảy dài đến treo được cả chai dầu lên rồi đấy.” Dương Dương cũng bồi thêm một câu.
Lời Giang Tuệ Tâm cùng Trình Trình nói, Bắc Minh Quân còn cảm thấy nghe vào tai.
Nhưng cũng là lời như thế, từ miệng Dương Dương nói ra, nghe sao lại muốn cáu thế không biết.
“Thôi được, nếu như mọi người đều động viên mẹ đi, thì mẹ đành đồng ý cùng ba mấy đứa tham gia bữa tiệc kia vậy. Nhưng mẹ phải nói trước nhé, nếu lần sau lại có trường hợp như vậy nữa, thì mọi người có nói gì, mẹ cũng không đi đâu.” Cố Tịch Dao thấy mấy người ngồi đây có vẻ đều muốn mình cùng Bắc Minh Quân tới tham gia bữa tiệc kia.