Cô Gái Địa Ngục
Chương 217: Ẩn dật trong thành phố
Edit: Frenalis
Lão ăn mày cười hì hì, xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, Uông Nhạc hiểu ý, lại móc ra một tờ tiền màu đỏ, lão ăn mày vội vàng cầm lấy nhét vào trong áo: "Mấy đêm nay tôi ngủ trong con hẻm kia. Đêm hôm kia tôi đang ngủ thì thấy có người đến tìm lão Trương."
"Người đó trông như thế nào?" Trương Hoành Thái hỏi.
Lão ăn mày nói: "Tôi không nhìn rõ, tuy có đèn đường nhưng đã hỏng từ lâu, tôi chỉ thấy một bóng người, hình như là đàn ông, cao khoảng chừng này."
Ông ấy khoa tay, người đó không cao, khoảng một mét sáu mấy.
"Tiếp tục đi." Uông Nhạc nói.
"Người đó vào nhà lão Trương, không lâu sau thì nghe thấy tiếng gầm rú trong nhà, âm thanh rất đáng sợ, một lúc lâu sau mới im bặt. Tôi sợ quá không dám ra khỏi hẻm, cũng không thấy ai đi ra. Hôm sau nghe nói lão Trương bị giết, chết rất thảm."
Ông ấy nuốt nước bọt, nhìn xung quanh rồi ghé sát nói: "Tôi nghĩ, lão Trương chắc chắn giấu một con cương thi trong nhà."
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc nhìn nhau: "Sao ông biết?"
"Lão Trương cả đời không lấy vợ, cương thi mà ông ta giấu chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc." Lão ăn mày cười hèn mọn, "Người đêm hôm kia chắc chắn là đến cướp cương thi."
Hai người còn hỏi thêm nhưng không được gì, đành quay lại trước cửa nhà lão Trương xé niêm phong đi vào trong, lão ăn mày đuổi theo hét: "Này, tôi đã bảo các người rồi mà? Trong đó có cương thi, đừng vào!"
"Yên tâm đi." Uông Nhạc cười nói, "Sợ là bên trong không có cương thi đấy."
Nói xong đóng cửa lại, lão ăn mày giậm chân: "Không nghe lời người già, có ngày hối hận, người trẻ bây giờ..."
Trong nhà quả nhiên có mùi thi khí nồng nặc, Trương Hoành Thái biến sắc: "Không ổn, thi khí nặng như vậy, không phải cương thi bình thường."
Anh ta nhìn quanh, căn nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, thi khí nồng nặc phát ra từ một trong hai phòng ngủ.
Hai người vào căn phòng đó, dường như là phòng kho dùng chứa đồ linh tinh, trên tường có nhiều dấu vết, Trương Hoành Thái sờ soạng, kinh ngạc nói: "Đây là dấu vết của bùa chú và cờ trận, trong phòng này từng có một trận pháp giam cầm cương thi, xem ra vừa bị phá hủy không lâu."
Anh ta quay đầu nhìn về phía góc Đông Bắc, có một chiếc tủ cũ kỹ, sơn bong tróc gần hết.
"Làm bằng gỗ đào." Trương Hoành Thái lướt tay qua chiếc tủ, nhấc bổng tủ lên, bên dưới có một dấu vết, giống như đã đặt một vật hình tròn ở đó.
"Là kính Bát Quái Trấn Thi" Trương Hoành Thái biến sắc, đột nhiên cảm thấy thi khí dâng trào từ dưới đất, có thứ gì đó muốn chui ra, lập tức hét lên "Không ổn!", anh ta vừa dứt lời, mặt đất đã nổ tung, đá xi măng văng tứ phía.
Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt hai người, họ còn chưa kịp nhìn rõ mặt, đã cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ, đè nặng đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào người đó, anh ta cao tầm 1m9, thân hình như tháp sắt, mặc một bộ giáp lưới rách nát, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt cương nghị.(Một trong những người mạnh nhất truyện xuất hiện rồi)
"Phi Cương!" Trương Hoành Thái kinh hãi.
Một thị trấn nhỏ, một căn phòng nhỏ, vậy mà lại trấn áp một Phi Cương! Hơn nữa xem ra đã bị trấn áp hàng chục năm.
Lão Trương cả đời ở đây, chẳng lẽ là để trấn áp Phi Cương này sao?
Trương Hoành Thái bỗng nhiên cảm thấy kính trọng vị sư huynh ngoại môn này.
Uông Nhạc đã ra tay, trong tay anh ta không biết từ lúc nào đã có một cây gậy làm bằng gỗ táo, sơn màu đỏ, một gậy đánh ra, mang theo luồng gió sắc bén.
Phi Cương bắt được cây gậy, lòng bàn tay kêu lên xì xì bốc lên khói đen, nhưng chỉ có vậy, Phi Cương vung tay đấm vào ngực Uông Nhạc, đánh bay anh ta ra ngoài. Uông Nhạc phun máu giữa không trung, lúc rơi xuống đất xương sườn gãy nát, một mảnh xuyên qua phổi, anh ta giãy giụa vài cái, không thể đứng dậy.
Trương Hoành Thái xoay cổ tay, kiếm Long Tuyền bay ra, chia thành tám thanh trên không trung, tạo thành trận pháp Bát Quái Kiếm, lao về phía Phi Cương.
Phi Cương giơ cánh tay lên, từ bàn tay to như quạt mo của anh ta, một cây rìu mọc ra.
Trương Hoành Thái hít một hơi lạnh, nó đã luyện hóa cả vũ khí bản mệnh của mình rồi sao?
Đây không phải Phi Cương bình thường, thực lực của nó chỉ kém Hạn Bạt một bước.
Phi Cương vung rìu bổ vào trận pháp Bát Quái Kiếm, Trương Hoành Thái nhân cơ hội nhảy lên, quay người bỏ chạy.
Đùa sao, một đỉnh cấp Phi Cương, không chạy chẳng lẽ đợi bị chặt thành thịt vụn?
Một rìu bổ xuống, kiếm Long Tuyền bị đánh bay cắm vào tường, phát ra tiếng "choang" trầm đục, trên thân kiếm xuất hiện một lỗ thủng.
Trên lưỡi rìu cũng xuất hiện một lỗ thủng, nhưng giống như vết thương trên da thịt, nhanh chóng lành lại.
Trong vài giây ngắn ngủi, Trương Hoành Thái đã chạy đến chỗ Uông Nhạc, đỡ anh ta chạy ra ngoài, Phi Cương đột nhiên lao tới phía sau, đá một cú vào lưng Trương Hoành Thái.
May mắn là Trương Hoành Thái có thực lực, kịp nghiêng người, cú đá không trúng xương sống, nhưng nửa bên xương sườn phải đều bị đá nát, lực đẩy mạnh hất văng anh ta ra khỏi phòng, đâm vào tường đối diện, tạo thành một vết lõm hình người, các vết nứt như mạng nhện lan ra xung quanh.
Phi Cương không buông tha đuổi theo, giơ cao cây rìu.
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc không còn sức chống trả, trận chiến này hoàn toàn là một chiều.
Hai người thầm than: Số mình tận rồi.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh như chớp lao đến trước mặt Phi Cương, đưa tay chặn cán rìu ngay khi nó bổ xuống.Một lá bùa trấn tà lớn bay ra, dán vào ngực Phi Cương, anh ta khựng lại, lùi một bước, bóng người kia nhân cơ hội quay lại, mỗi tay xách một người, như tia chớp phóng ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Phi Cương cúi đầu nhìn sợi xích nát trên cổ tay, phía dưới treo một viên ngọc trai đen to bằng ngón tay cái.
Nhìn viên ngọc trai hồi lâu, anh ta sải bước về phía trước.
Một cô gái bán hoa quả đi ngang qua, nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Khi hai người lướt qua nhau, Phi Cương đột nhiên quay lại, giơ rìu về phía cô gái.
******
Lão ăn mày đang chạy như bay, Uông Nhạc và Trương Hoành Thái quay đầu lại, thấy người mang họ chạy không ai khác chính là lão ăn mày vừa nãy còn hèn mọn xin tiền họ.
"Không ngờ... ông lại là cao thủ." Uông Nhạc dù bị thương nặng vẫn không quên tếu táo, "Ông đang trải nghiệm cuộc sống à?"
"Nhảm nhí!" Lão ăn mày vừa chạy vừa cãi lại, "Lão tử đây là ẩn dật giữa thành thị, mấy đứa nhóc các cậu không hiểu đâu."
Trương Hoành Thái nói: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp."
"Phi, ai thèm cứu các cậu?" Lão ăn mày mắng, "Lão tử đã nói rồi, trong đó có cương thi, vào là không ra được, đáng lẽ nên để các cậu bị Phi Cương giết chết đi."
Uông Nhạc vẫn tiếp tục trêu chọc: "Vậy sao ông lại cứu chúng cháu?"
"Thôi đi, không phải thấy thằng nhóc này là đệ tử Mao Sơn, lão tử mới không thèm cứu."
Trương Hoành Thái mừng rỡ: "Ông cũng là đệ tử Mao Sơn?"
"Hừ, chuyện mấy chục năm trước rồi, không cần nhắc lại." Lão ăn mày lườm họ, "Nhiều chuyện quá, tôi thấy các cậu cũng không bị thương nặng lắm, hay là tự đi đi?"
"Không được đâu." Uông Nhạc vội vàng nói, "Ông làm ơn làm phước, đưa Phật đưa đến Tây, đừng bỏ mặc chúng cháu."
Lão ăn mày hừ lạnh, Trương Hoành Thái ngập ngừng: "Tiền bối, vậy còn người dân trong trấn nhỏ kia..."
Lão ăn mày lạnh lùng nói: "Các cậu tưởng lão tử là thần tiên à, cứu được các cậu khỏi tay đỉnh cấp Phi Cương đã là khó lắm rồi, còn muốn tôi cứu cả thị trấn?"