Cô Gái Địa Ngục
Chương 216: Người điều khiển xác chết
Edit: Frenalis
Tôi bình thản nói: "Hoạt thi đã được giải quyết."
"Hả?" Mọi người nhìn nhau, "Chỉ hai người đã giải quyết được?"
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng không nói cho họ biết cửa đá là do Chu Nguyên Hạo cố ý đóng lại, cũng giấu chuyện yêu đan. Chỉ nói sau khi bị nhốt trong mộ thất, chúng tôi tình cờ phát hiện một lối đi khác, rồi tìm thấy một cây mai nở rộ trăm năm không tàn, hóa ra là một hoa yêu thành tinh, là người yêu của mộ chủ, sau đó hai người cùng nhau siêu thoát, hoa mai cũng tan thành tro bụi.
Mọi người nghe xong đều há hốc mồm, không ngờ trong mộ đạo ngàn cân treo sợi tóc này lại diễn ra một câu chuyện tình yêu cảm động giữa người và yêu.
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc tiến lên kiểm tra thi thể trong quan tài, nói: "Oán khí trên thi thể đã tan, đinh phong hồn cũng được lấy ra, chỉ là một thi thể bình thường, không bao lâu sẽ bị phân hủy, không cần lo lắng."
Lúc này, Diệp Vũ Hồng nhanh nhạy đề nghị: "Hay là, chúng ta vào mộ thất kia xem sao?"
Mọi người nhìn nhau ngầm hiểu ý, mộ cổ của hoàng tộc chắc chắn có nhiều đồ tốt. Vàng bạc châu báu không quan trọng bằng những vật có linh tính, rất có lợi cho người tu đạo.
Trương Hoành Thái nghiêm nghị nói: "Vậy thì đi xem thử, biết đâu trong mộ thất kia còn có yêu ma quỷ quái khác, làm hại người thì không tốt."
Trong lòng tôi thầm nghĩ, rõ ràng là muốn đi tìm bảo vật, còn nói cứ như là vì chính nghĩa, quả nhiên danh môn chính phái khác biệt.
Chúng tôi lại vào mộ thất, đồ bồi táng trong phòng làm chúng tôi hoa cả mắt.
Mọi người tìm kiếm vật có linh khí, Trương Hoành Thái tìm thấy một thanh đao Liễu Diệp trong đống vũ khí, trên thân đao lượn lờ sát khí, tuy không bằng bảo kiếm Long Tuyền của anh ta, nhưng cũng có linh tính.
Uông Nhạc chọn một khối ngọc cổ, Diệp Vũ Lăng chọn một chiếc nhẫn ngọc, Diệp Vũ Kỳ và Diệp Vũ Hồng cũng có thu hoạch riêng.
Ánh mắt tôi lướt qua các đồ bồi táng, chợt thấy một xâu chuỗi vòng tay bằng ngọc bích trong suốt, có linh khí, dưới ánh sáng tỏa ra hào quang mờ ảo.
Chu Nguyên Hạo thì chọn một viên đá đen, nằm khuất trong góc không dễ nhìn thấy, cũng không có linh khí, nhưng anh lại trân trọng cất nó vào trong ngực.
Trương Hoành Thái nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi: "Đó là Âm Phong thạch sao?"
Chu Nguyên Hạo khẽ gật đầu, Diệp Vũ Hồng ngạc nhiên, không nhịn được nói: "Âm Phong thạch là đồ vật của tầng địa ngục thứ nhất, rất hiếm thấy ở nhân gian, là bảo vật quý hiếm."
Vừa dứt lời, Diệp Vũ Kỳ đã lớn tiếng: "Bảo vật tốt như vậy, không nên để các người độc chiếm chứ? Ai biết các người còn lấy gì nữa, có khi còn tốt hơn cái này."
Diệp Vũ Lăng nổi giận, tiến lên tát Diệp Vũ Kỳ một cái, Diệp Vũ Kỳ sững sờ: "Chị, chị dám đánh tôi?"
"Hôm nay cô làm vậy, nếu để ông nội biết, sẽ không chỉ là một cái tát đâu." Diệp Vũ Lăng lạnh giọng, "Hoạt thi và hoa yêu đều do Tiểu Lâm và Chu Nguyên Hạo giải quyết, họ đã rất tốt bụng khi để chúng ta vào đây tìm bảo vật, các người không những không biết ơn, còn nói lời cay độc, lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đi ra ngoài đừng nói các người là người của Diệp gia, chỉ làm mất mặt Diệp gia."
Diệp Vũ Hồng vội vàng giảng hòa: "Vũ Lăng, đừng như vậy, Vũ Kỳ không có ý đó."
Diệp Vũ Lăng nhìn hắn: "Chuyện hôm nay, tôi sẽ báo cáo lại với ông nội, để ông nội định đoạt."
Diệp Vũ Hồng vội kéo tay em gái: "Vũ Lăng, Vũ Kỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng chấp nó. Vũ Kỳ, mau xin lỗi đi."
Diệp Vũ Kỳ không phục, hất tay hắn ra: "Các người bắt nạt tôi, tất cả đều bắt nạt tôi. Muốn mách ông nội thì tùy, ông nội thương tôi như vậy, tôi không sợ đâu."
Nói xong, cô ta vùng vằng chạy ra khỏi mộ thất, đáy mắt Diệp Vũ Hồng thoáng vẻ chán nản, nhưng dù sao cũng là em gái, không thể bỏ mặc, đành xin lỗi chúng tôi rồi đuổi theo.
Diệp Vũ Lăng thở dài bất lực: "Tiểu Lâm, nó từ nhỏ đã bị chú thím Ba chiều hư, đừng giận."
Tôi cười cười, thản nhiên nói: "Tôi không chấp nhặt với trẻ con."
Chọn xong đồ, chúng tôi đi ra ngoài, Đàm tổng đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa mộ, thấy chúng tôi đều bình an, ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Vũ Lăng, không biết vị giáo sư kia..." Ông ấy ngập ngừng hỏi, dù sao vị giáo sư đó cũng là người có tiếng ở Tây An, chết ở đây cũng ảnh hưởng đến ông ấy.
Diệp Vũ Lăng lắc đầu, Đàm tổng thở dài: "Vậy đồ vật bên trong..."
"Yên tâm đi chú Đàm, mọi thứ bên trong đã được Khương tiểu thư giải quyết hết rồi." Diệp Vũ Lăng nói.
Đàm tổng vội vàng bắt tay tôi cảm ơn rối rít, làm tôi hơi ngại ngùng.
Trương Hoành Thái bảo mọi người đừng xuống dưới nữa, âm khí bên trong quá nặng, người thường dễ nhiễm bệnh, thậm chí gặp xui xẻo.
Không lâu sau, người của phái Hoa Sơn đến xử lý trận pháp và âm khí bên dưới. Ba ngày sau, người của bảo hộ văn vật mới có thể xuống thu thập đồ bồi táng.
Những việc này không liên quan đến chúng tôi nữa nên mọi người đều ra về. Hai anh em Diệp Vũ Kỳ lại lái xe của Diệp gia đi mất, Diệp Vũ Lăng tức giận, đành phải lên chiếc xe tải cũ của tôi .
Uông Nhạc và Trương Hoành Thái vì việc khác mà đi qua khu công trường phía Tây ngoại ô, tình cờ gặp Diệp Vũ Lăng ra ngoài cầu cứu nên mới đến giúp.Giờ mọi chuyện trong mộ đã xong, hai người họ chào tạm biệt chúng tôi, còn việc họ làm là gì thì cả hai đều giữ kín.
Diệp Vũ Lăng từ nhỏ chưa từng ngồi xe cũ nát như vậy, có chút không quen, tôi không nhịn được hỏi: "Vũ Lăng, cô có biết Trương Hoành Thái và Uông Nhạc đi làm gì không?"
Diệp Vũ Lăng suy đoán: "Uông Nhạc là người của Ban Điều Tra Hồ Sơ X, chắc là vụ án liên quan đến nhà nước nên mời Trương Hoành Thái hỗ trợ."
Tôi gật đầu không hỏi thêm nữa.
*******
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc lái xe đến một thị trấn nhỏ ở ngoại ô phía Tây thành phố Tây An, chỉ là một thị trấn bình thường, trên đường có trẻ con chơi đùa, ông lão ngồi vá giày trước cửa nhà, cô gái bán hoa quả vừa đi vừa rao.
"Đây là trấn Phú Đức?" Trương Hoành Thái hỏi.
Uông Nhạc gật đầu: "Vụ án xảy ra ở đây, người chết là đệ tử phái Mao Sơn."
Trương Hoành Thái nhíu mày, các môn phái Đạo gia thường chia thành nội môn và ngoại môn. Nội môn là đệ tử chân truyền, tài năng và thực lực đều rất mạnh, số lượng ít. Còn ngoại môn thì tài năng bình thường, số lượng đông, đặc biệt là các đại môn phái như Mao Sơn, Lao Sơn, rất nhiều người học nghệ xong xuống núi, đệ tử của họ có mặt khắp nơi trên đất nước.
Tuy đệ tử ngoại môn không có giá trị cao, nhưng dù sao cũng là người của mình, Mao Sơn vẫn rất bảo vệ.
Chưởng môn Mao Sơn vừa rời khỏi Tây An, đã có đệ tử Mao Sơn bị hại, chẳng phải là làm mất mặt Mao Sơn sao?
Cho nên Trương chưởng môn đã cử đệ tử đắc ý nhất của mình đến điều tra.
Hai người đến trước một căn nhà cấp bốn vắng vẻ trong thị trấn, trên cửa có dán giấy niêm phong của cảnh sát, họ định đẩy cửa vào thì nghe thấy một giọng già nua: "Đừng vào! Vào căn nhà này thì đừng hòng ra được."
Hai người quay lại, thấy một ông lão ăn mày rất bẩn thỉu, tóc bạc trắng vì bẩn mà gần như chuyển thành màu xám, mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ rách nát, tay cầm một chiếc bát sứt mẻ, bên trong có vài đồng lẻ.
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc nhìn nhau, đặt một tờ trăm tệ vào bát của ông lão: "Ông biết nhà này đã xảy ra chuyện gì không?"
Lão ăn mày ngạc nhiên cầm tờ tiền, cẩn thận xem xét hồi lâu, xác định không phải tiền giả mới vui vẻ cất vào túi.
"Tất nhiên là tôi biết." Lão ăn mày nói, "Lão Trương nhà này chết vào đêm hôm kia."
Trương Hoành Thái hỏi: "Chết như thế nào?"
Lão ăn mày cười khà khà: "Lão Trương này là một pháp sư bắt ma."
Xuất thân từ Mao Sơn, học được pháp thuật, sau khi ra nghề có thể làm nhiều nghề khác nhau, làm pháp sư bắt ma cũng là một nghề chân chính.
Lão ăn mày nói tiếp: "Mấy chục năm trước, nghề pháp sư bắt ma còn thịnh hành, sau này không còn ăn nên làm ra, lão Trương bèn mở một quán tạp hóa ở đây, bán thuốc và rượu giả. Nhưng tôi thường xuyên đi ăn xin ở vùng này, nửa đêm thường nghe thấy tiếng gầm rú kỳ lạ từ trong phòng ông ta."
Trương Hoành Thái và Uông Nhạc nghiêm mặt.
"Đêm hôm kia ông cũng ở đây sao?" Uông Nhạc hỏi.