Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chói Mắt

Chương 55



Khi tan học, như thường lệ, Hổ Mập chạy đến chỗ Tình Dã và Sử Mẫn. Phùng Bảo, cậu bạn hễ trông thấy Tình Dã là đỏ mặt, quay đầu lại có chút ngại ngùng nói: “Hàng ngày sau khi tan học các cậu đều đi đâu học bài thế? Có thể… Cho tôi đi cùng không?”
Tình Dã và Hổ Mập nhìn nhau, cả hai cùng không lên tiếng, dù sao thì Hổ Mập cũng là anh em của Hình Võ và ít ra thì Sử Mẫn cũng được coi là bạn cùng bàn có quan hệ tốt nhất với Tình Dã trong lớp. Đưa hai người họ về nhà Hình Võ thì còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu quá đông người thì cho dù dựa vào mối quan hệ hiện tại của Tình Dã và Hình Võ cũng có chút không tiện.
Trong lúc Tình Dã đang trầm mặc thì Nhóc Nhanh Nhẹn, mặt vẫn đang sưng húp liền lập tức quay đầu lại, chân thực sống động nói: “Mấy cậu đi đâu học bài thế? Tôi cũng đi, mẹ kiếp, bây giờ không có tiết tự học buổi tối nữa, ngày nào tan học về nhà cũng khiến mẹ tôi chán muốn chết, rồi nhìn tôi chằm chằm như khẩu súng máy vậy.”
Tình Dã có chút khó xử nói: “Chỗ đó chật hẹp, không chứa được nhiều người.”
Phùng Bảo có chút tiếc nuối: “Vậy sao, chỉ là tôi… Tự học ở nhà cũng không biết bắt đầu học từ đâu, gặp chỗ nào không hiểu lại chẳng biết hỏi ai.”
Tình Dã dứt khoát nói với cậu ta: “Nếu thực sự không hiểu thì chụp ảnh gửi Wechat cho tôi vậy.”
Hai mắt Phùng Bảo sáng lên như sao, gương mặt ửng đỏ, thêm Wechat của Tình Dã.
Ngay khi ba người đi đến cổng, thì nhìn thấy Hình Võ, Sói Ngốc cùng nhóm Tóc Vàng Hoe đang tụ tập ở ven đường. Hổ Mập gọi to về phía bọn họ: “Có về không?”
Hình Võ cầm điếu thuốc, nghiêng đầu, Tình Dã liếc vội anh một cái rồi quay người đi trước cùng Sử Mẫn. Kể từ sau khi đi cùng Tình Dã mỗi khi tan học là Hổ Mập đều tự giác nhập hội với nhóm Tình Dã, không còn lang thang cùng mấy người Tóc Vàng Hoe nữa, nên thấy Tình Dã rời đi bèn vội vàng nói với mọi người một câu rồi chạy theo cô.
Hình Võ hút một hơi thuốc rồi dời mắt, Tóc Vàng Hoe nhìn Tình Dã, sau đó lại nhìn Hình Võ, nghiêm túc nói: “Dù sao thì hiện tại cũng chỉ có mình em là biết chuyện, anh Võ cứ yên tâm, em nhất định sẽ giữ lại trong bụng. Hai người thực sự không cần vì em mà cảm thấy xấu hổ rồi cố ý không nói chuyện với nhau đâu, việc này khiến em có chút khó xử đó.”
“…” Người anh em, cậu lấy sự tự tin này ở đâu ra thế?
Đến tối, Hổ Mập nói với Tình Dã rằng quả thực là gần đây không ít bạn hỏi thăm anh ta về lớp học bổ túc sau khi tan học, anh ta cảm thấy nhà tường áp đặt, cắt tiết tự học buổi tối thực sự không hay. Tuy rằng mấy người bọn họ, có người học hành không ra gì, nhưng cũng vẫn muốn học, hơn nữa việc này lại không công bằng với những bạn có thành tích tốt trong lớp. 
Mà Tình Dã cũng cho rằng lựa chọn này của lãnh đạo nhà trường có chút không lý tưởng, ngày nào cũng kêu gào về vấn đề tỷ lệ lên lớp, nhưng lại sợ xảy ra chuyện, không dám chịu rủi ro. Vì vậy, cô lẩm bẩm: “Thực ra mọi người có thể đề nghị giữ lại tiết tự học buổi tối, với hình thức tự nguyện.”
Sử Mẫn lắc đầu: “Tớ thấy, tớ thấy, tự nguyện rồi cuối cùng cũng sẽ thành bắt buộc, mấy vị phụ huynh đó chỉ cần nhìn thấy mọi người khôi phục lại tiết tự học thì chắc chắn sẽ đến gây rối.” 
Tình Dã ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
Đến tối, quả thực là Phùng Bảo đã chụp ảnh hai bài tập rồi hỏi Tình Dã, Tình Dã nhanh chóng giải đáp án, chụp gửi cho anh ta, rồi nhắn tin nhắn thoại lời giải thích, dù sao thì cũng chẳng mất đến mấy phút.
Sau khi nhóm Hổ Mập ra về, Tình Dã cũng ôm đồ lên lầu, thời điểm cô cầm quần áo chuẩn bị xuống lầu đi tắm thì vừa hay đụng phải Hình Võ vừa ra ngoài về trên cầu thang. Cầu thang chật hẹp, một người lên, một người xuống, chẳng ai chịu nhường ai, nên cứ thế đứng ngay ở giữa, cả hai cùng dừng lại, trầm mặc nhìn đối phương.
Cuối cùng là Tình Dã đứng dựa vào tường trước, để nhường nửa lối đi cho anh, sau đó, Hình Võ dời mắt, nghiêng người bước lên. Hai người mặt đối mặt, lối cầu thang chật hẹp buộc cơ thể họ gần như dính vào nhau, hơi thở đan xen. Đột nhiên Tình Dã cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi, vào khoảnh khắc khi anh cúi đầu xuống, dường như cô có thể cảm nhận được luồng hơi thở thuộc về anh ập đến, khiến cô hoảng loạn, trong một giây đó, suýt chút nữa cô đã không kìm được mà kéo anh lại.
Thấy dáng vẻ không thèm liếc mắt của Hình Võ, nên Tình Dã cũng chẳng chịu khuất phục để nói chuyện với anh, bèn dứt khoát ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh rồi khoá cửa lại.
Khi đứng một mình trong phòng tắm, thì tâm trạng cô cũng lập tức suy sụp, đây là lần chiến tranh lạnh đầu tiên kể từ sau khi hẹn hò với Hình Võ, nhưng thực ra Tình Dã cũng không biết đây có được tính là chiến tranh lạnh hay không.
Thời điểm nghe được Thư Hàn nói việc Hình Võ định cung cấp cho cô ra nước ngoài học tập, Tình Dã đã rất sốc, đối mặt với sự cho đi mà không hề giữ lại của Hình Võ, cô phải thừa nhận rằng bản thân mình không thể không tính đến hậu quả như anh. Vì vậy, câu nói “không đáng” ấy dường như đột nhiên đã kéo bọn họ về với thực tại.
Chỉ mới vỏn vẹn hai ngày mà cô lại cảm thấy như thể đã chiến tranh lạnh cả một thế kỷ vậy, vừa rồi khi đối mặt với anh, về cơ bản là cô hoàn toàn không thể kiềm chế được rung động của mình. Trên người Hình Võ có một sức hấp dẫn chí mạng khiến cô chỉ muốn kích động đến phát cuồng, Tình Dã tự cho bản thân mình là một người lý trí, nhưng sự lý trí ấy đều đã sụp đổ mỗi khi trông thấy Hình Võ. Đột nhiên cô thấy sống mũi cay cay, hiếm khi cảm thấy nhói lòng như lúc này.
Thời điểm tắm rửa xong lên lầu, Tình Dã phát hiện Hình Võ đã nằm trên giường ngủ rồi, cô nhìn chằm chằm vào sống mũi cao thẳng của anh, ngắm nghía dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ấy một lúc, sau đó thở dài một hơi rồi về địa bàn của mình.
Tình Dã chưa từng yêu, cô cho rằng chỉ cần thích thì hẹn hò, không thích nữa thì chia tay, nhưng hoàn toàn không biết tình cảm lại là một thứ phức tạp như vậy. Ví dụ, cô không muốn Hình Võ phải chịu thiệt thòi trong tình yêu này, cũng không muốn lợi dụng anh, tuy nhiên không biết Hình Võ có cho rằng cô đang chơi đùa anh và chẳng muốn chịu trách nhiệm với anh hay không?
Khách quan mà nói, Tình Dã không nghĩ nhiều như vậy, càng ngày cô lại càng không thể nhìn thẳng vào chính mình được nữa, cảm thấy bản thân như một người phụ nữ đểu cáng, chơi đùa chán rồi bỏ chạy.
Tiết học Thể dục hôm sau có tổ chức ném bị sắt, cả lớp lười biếng xếp thành hàng dài để lần lượt ném những quả bi sắt vào đúng nơi quy định, còn giáo viên Thể dục thì đứng bên cạnh cầm bảng để ghi lại thành tích của từng người.
Phương Lôi đi đến gần Tình Dã, nói: “Bà phù thuỷ đã tìm cậu để nói về chuyện cắm trại mùa Đông chưa?”
Tối qua, Tình Dã ngủ không ngon vì chiến tranh lạnh với bạn trai, lúc này đang che miệng ngáp một cái thật dài: “Chưa, không phải là việc của tận kỳ nghỉ Đông sao?”
Phương Lôi nói: “Hình như là trước đó cơ, năm nay nói là sẽ chiếm dụng hai ngày nghỉ Tết Dương lịch cuối cùng, tôi dự định đăng ký.”
Tình Dã liếc nhìn cô ta một cái: “Cậu cũng có tham vọng đấy chứ nhỉ?”
Phương Lôi lại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ: “Không phải, người tôi thích học bên trường Kim Long, năm nay cậu ấy cũng tham gia, nên tôi định kiếm cơ hội để lật đổ cậu ấy.”
“???” Tình Dã thấy Phương Lôi rất bình tĩnh kể chuyện này cho mình, nhất thời cảm thấy không thể tiếp thu nổi, cô ta giỏi giang vậy cơ à?
Tiếp theo đến lượt Tình Dã ném bi, Phương Lôi còn cố ý đẩy cô một cái: “Ngẩn người ra đó làm gì thế, đến cậu rồi kìa.”
Tình Dã “ồ” một tiếng, rồi cúi xuống nhặt bi sắt, còn di di đôi giày thể thao trên mặt đất và hất hất mái tóc đuôi ngựa, tư thế vô cùng bắt mắt, chính xác.
Mấy bạn học đang túm tụm buôn chuyện ở phía sau, khi thấy tư thế này của cô bèn lập tức ngừng nói đồng thời nhìn qua, dường như toàn bộ học sinh lớp A2 đều có một sự kỳ vọng rất khó giải thích đối với Tình Dã, luôn cảm thấy cô làm việc gì cũng giỏi.
Chỉ có điều, do tối qua ngủ không ngon giấc, nên tinh thần Tình Dã không mấy tốt, cô vừa mới giơ tay lên liền cảm thấy trạng thái không đúng, kết quả là khi ném đã bị trượt tay.
Mọi người đều đồng loạt sững sờ, giáo viên Thể dục dụi dụi mắt, cho rằng ánh mặt trời đã khiến mình hoa mắt, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy đường parabol đâu, sau đó mới phát hiện viên bi sắt không những chẳng được ném đi, mà còn đang lăn ngược trở lại gần chân Tình Dã.
Nhất thời, cả lớp đều phá lên cười, khi Tình Dã liếc mắt quay đầu, lại phát hiện cả nhóm Sói Ngốc ngồi ở bên rìa sân vận động cũng đang cười. Ánh mắt cô lướt đến Hình Võ đang chống hai tay trên chiếc ghế nghỉ màu xanh, anh đội mũ lưỡi trai màu đen, che lấp nửa khuôn mặt, không nhìn ra biểu cảm của anh, nhưng khóe miệng lộ ra ngoài thì rõ ràng là đang cong lên.
Tình Dã giận đùng đùng, giơ một ngón tay về phía giáo viên Thể dục, xin được ném lại lần nữa.
Thầy Đổng mỉm cười, gật đầu, hô to: “Cố lên, Tình Dã.”
Các bạn phía sau nhặt bi sắt lên cho Tình Dã, lần này cô cũng đã lấy lại được tinh thần, cô xoay xoay cổ tay, ánh mắt ngưng tụ thằng một tia sáng, rồi ném quả bi sắt về phía trước mặt, nhưng nhất thời tiếng cười càng trở nên điên cuồng không ngớt.
Quả bi sắt được ném khá xa, nhưng lại không đúng chỗ, đường parabol bay xuyên thẳng đến bên rìa sân vận động, khiến thầy Đổng giật mình, đây là lần đầu tiên ông ta chứng kiến bi sắt lại có thể bay một cách vặn vẹo như vậy. 
Sau đó, quả bi sắt rơi xuống đất và lăn thẳng về phía Hình Võ, Tình Dã thể rằng cô thực sự chỉ tuỳ ý ném, chứ không hề có ý định trả đũa, chỉ có điều dường như đây là một quả bi sát phá tâm linh.
Dáng vẻ Hình Võ vẫn lười biếng như vậy, khi quả bi sắt lăn đến chân, anh nhẹ nhàng nhấc chân lên giẫm một cái, khiến nó dừng lại. Tiếp đến, tất cả mọi người đều thấy anh chậm rãi cúi xuống, nhặt quả bi sắt lên, tung tung trên tay hai cái, rồi… Hướng nó về phía Tình Dã.
Tình Dã vẫn đứng yên tại chỗ nâng cằm nhìn anh, nhưng các bạn học xung quanh thì sợ đến bỏ chạy tán loạn, thầy Đổng hét to với Hình Võ: “Không được ném vào các bạn.”
Ngay khi vừa dứt lời, thì Hình Võ lại đổi hướng nhắm thẳng vào ông ấy, thầy Đổng lập tức la lối: “Bảo em không được ném các bạn, chứ đâu có bảo em ném giáo viên!”
Mọi người đều phải bật cười, Hình Võ ném quả bi sắt trên tay đi, sau đó chẳng thèm nhìn, cứ thế đứng dậy ra khỏi sân vận động. Tiếp đến là giáo viên cùng toàn bộ học sinh đều phải kinh ngạc, anh cứ thế ném quả bi sắt vào trong thùng đựng dụng cụ bên sân vận động, đây là lần đầu tiên thầy Đổng thấy một người ném chuẩn từ khoảng cách xa như vậy.
Mặc dù đang là mùa Đông, nhưng mặt trời khá chói chang, nên cả lớp đều cởi áo khoác để xuống học Thể dục, Tình Dã cảm thấy khát nước nên định đến tiệm tạp hoá mua đồ uống. Mới ra chơi, tiệm tạp hoá chật kín người, nhìn thôi cũng thấy đau đầu, đây cũng là lý do cô không bao giờ đến tiệm tạp hoá. Nhưng trước đó là do có nhóm Hình Võ mua cho, còn bây giờ… Bảo cô phải cúi đầu vì một chai nước sao? Vậy thì mất mặt chết đi được.
Cuối cùng, khó khăn lắm Tình Dã mới chen được vào quầy, và nói với chủ tiệm: “Cho một chai trà nhài mật ong.” 
Đột nhiên cô cảm thấy đám đông đang xúm lại phía sau đã giải tán kha khá, bèn quay đầu nhìn, thì đụng phải đôi mắt thanh mảnh sắc bén ấy. Khóe mắt Tình Dã giật giật, trùng hợp thật đó, ở đây mà cũng gặp được, chẳng trách mấy người kia không dám chen chúc nữa, mà ngoan ngoãn xếp hàng ra đằng sau.
Hình Võ nghiêng người, gõ gõ lên quầy và nói với chủ tiệm: “Bật lửa.” Không gian quá nhỏ, cánh tay anh vô tình cọ vào vai Tình Dã, khiến cô không khỏi giật mình, cả người như thể bị điện giật.
Hình Võ cụp mắt nhìn cô chằm chằm, Tình Dã liền vội vàng nhìn thẳng lên quầy hàng như không có chuyện gì xảy ra.
Chủ tiệm mang trà mật ong đến, tiện tay với luôn chiếc bật lửa, Hình Võ cứ thế quét mã rồi nói với chủ tiệm: “Thanh toán cùng nhau.”
Tình Dã cầm lấy chai trà quay người lại, Hình Võ cũng vừa nhận chiếc bật lửa nên bật thử một cái, anh đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách gần đến mức nếu Tình Dã di chuyển một chút là sẽ va vào ngực anh. Đột nhiên cô cảm thấy hô hấp khó khăn, đặc biệt là trong hoàn cảnh lộn xộn như hiện tại, khi mà xung quanh đang không ngừng có bạn học đến mua đồ.
Nếu Hình Võ không nhường đường thì cô sẽ chẳng thể ra ngoài, cả người lúng ta lúng túng, mắc kẹt trong góc chật hẹp của tiệm tạp hoá. Cô chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, mà anh cũng vừa hay cất bật lửa đi, cúi xuống nhìn cô, rõ ràng chỉ là một ánh nhìn hết sức bình thường, nhưng Tình Dã lại cảm thấy toàn thân như có lửa đốt, máu trong người sôi sùng sục, đây đúng là sự tra tấn của… Tình yêu mà.
Hình Võ quay người ra ngoài trước, lúc này Tình Dã mới thở phào một hơi, vừa ra khỏi tiệm tạp hoá cô đã vặn nắp chai nước rồi điên cuồng uống, để xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Sau đó, cô nghe thấy Tóc Vàng Hoe hét to: “Tình Dã, uống chậm thôi, trời ơi, làm cái gì mà uống như ba năm không được uống nước thế hả?”
Một ngụm nước cứ thế phun ra, Tình Dã nghiêng đầu qua, thấy Hình Võ vẫn chưa rời đi, nhóm Tóc Vàng Hoe đều đang ở ngoài cửa tiệm tạp hoá. Lúc này, cả đám đang nhìn chằm chằm vào hành động bất thường của cô, đặt biệt là dáng vẻ lạnh nhạt của Hình Võ, điều này đã khiến Tình Dã hùng hổ uống một ngụm nước, sau đó thì bắt đầu ho dữ dội, cô khom lưng, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ho.
Tóc Vàng Hoe nhìn Hình Võ một cái, thấy anh vẫn đứng yên bất động, anh ta không nhịn được nữa, bèn đi tới hỏi: “Không sao chứ?”
Tình Dã vỗ vỗ ngực, đứng thẳng người dậy xua tay rồi vội vàng quay vào lớp.
Tóc Vàng Hoe nhìn lại đôi lông mày đang dần nhướng lên của Hình Võ, liền tự trách bản thân, không phải là hai người này định vì anh ta mà chia tay đó chứ?
Thiên: Đồng chí Tóc Vàng Hoe hãy cứ giữ vững sự tự tin đó nhé:))))
Chương trước Chương tiếp
Loading...