Chói Mắt
Chương 54
Khi Tình Dã chạy một hơi đến con hẻm, cô đã nhìn cảnh tượng mà rất lâu sau cũng chẳng thể quên. Thư Hàn giẫm trên đôi bốt cao qua đầu gối, cùng với mái tóc dài tung bay là cát vàng bao quanh cô ta và Hình Võ, như thể cả hai đang đứng trong cơn lốc xoáy không thể ngăn cản vậy.
Cho dù cách xa một đoạn, nhưng Tình Dã vẫn có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt Thư Hàn, cô ta ngẩng đầu nhìn lên Hình Võ, vẻ thê lương hiện lên trên gương mặt trang điểm đậm: “Con mẹ nó, ngày nào tôi cũng sẵn lòng ở giữa một đám đàn ông, tuy Giang Hải Đào phun ra toàn lời hay ý đẹp, nói tôi theo anh ta, nhưng phụ nữ của anh ta chẳng tài nào đến xuể, tôi chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.”
Tình Dã dần dần dừng lại, cơn gió mạnh hất tung mái tóc xoăn buông xõa của cô, bàn chân cô như đang đeo chì, chẳng tài nào bước nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt lạnh lùng của Thư Hàn. Cô ta vẫn đang cười, nụ cười gượng gạo, rồi lại ngẩng lên nắm lấy gấu áo da của Hình Võ, cố gắng giữ lấy chút sức lực cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Võ tử, tôi vẫn luôn cho rằng mình có thể chờ được ngày đó.”
Từng cơn gió thổi qua bên tai, nhưng Tình Dã lại cảm thấy gió như xuyên vào cơ thể, thổi vào trái tim cô. Đột nhiên cô cảm nhận được sự đau khổ cũng nổi chật vật của người phụ nữ trước mặt, như thể dòng máu đang chảy đầm đìa hiện lên trước mắt cô, đây là nỗi sợ hãi chân thật nhất hiện hữu trong trái tim Thư Hàn, không biết cô ta đã chôn giấu bao nhiêu năm, lúc này đang hoàn toàn bùng nổ giữa bầu trời đầy cát vàng.
Răng Nanh cũng chạy ra ngoài, anh ta đứng cạnh Tình Dã nhìn hai người họ, Hình Võ cụp mắt, cuối cùng kéo tay Thư Hàn ra, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Đừng đợi nữa.”
Nét mặt Thư Hàn cứng ngắc, sau đó đột nhiên bật cười, cứ thế cười thành tiếng, sau đó chỉ tay về phía Tình Dã, hỏi: “Vì cô ấy sao? Đ!t mẹ, Võ tử có phải cậu điên rồi không? Không một ai chịu nhận phần công việc ở phía Đông của Huyện, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rằng không được đến chỗ nhiễm phóng xạ đó rồi, vậy mà con mẹ nó, cậu cần tiền không cần mạng nữa hả? Có phải cậu định chu cấp cho cô ấy ra nước ngoài học tập không, phải không?”
Đột nhiên Hình Võ ngẩng đầu quay về phía Tình Dã, Tình Dã sốc đến mức chôn chân tại chỗ, đôi mắt đen láy của cô loé lên luồng ánh sáng điên cuồng. Gió quá to, cơ thể vốn run rẩy của cô lúc này lại càng run rẩy mạnh hơn, dường như có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của mình đang va vào nhau.
Thư Hàn không thể hiểu được sự kích động của Hình Võ, càng không thể hiểu tại sao Hình Võ mới quen biết cô gái kia trong một thời gian ngắn mà lại lún sâu vào cô ấy đến vậy? Đây không còn là tình cảm cá nhân của cô ta dành cho Hình Võ nữa, mà vì tình bạn quen biết đã bao nhiêu năm, quả thực là cô ta không thể đứng nhìn khi anh thiếu lý trí như vậy.
Thư Hàn tức giận đến mức giơ tay lên đập mạnh vào cánh tay Hình Võ, cô ta không biết Hình Võ bị thương, nên hoàn toàn không kiềm chế sức lực. Hình Võ thấp giọng kêu lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đột nhiên Thư Hàn mất khống chế, hét vào mặt anh: “Cậu là đồ ngốc, cậu thiếu tiền lắm hả? Nếu không phải vì cô ấy thì cậu có liều mình vậy không? Cậu cho rằng sau khi ra nước ngoài, thì cô ấy sẽ còn quay lại cái nơi nghèo nàn này để tìm cậu sao? Hiện tại cô ấy còn nhỏ, nào hiểu cái gì về tình yêu cơ chứ, sau này đặt chân ra nước ngoài rồi thì đến tên cậu là gì cô ấy cũng chẳng biết nữa, đ!t con mẹ, cậu tỉnh táo lại cho tôi đi.”
Hình Võ nghiến răng, trên người bao phủ một tầng xa cách, sau đó ném ra một câu: “Đây là việc của tôi.”
Dứt lời, anh quay người sải bước về phía Tình Dã, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, rồi vỗ vỗ vai Răng Nanh: “Đưa chị cậu về đi.”
Sau đó, cứ thế vẫy một chiếc xe, đưa Tình Dã về nhà.
Gió cát ngày càng lớn, Tình Dã không biết có phải sắp có bão cát hay không, khi còn ở Bắc Kinh cô cũng chưa từng gặp bão cát. Một lần tồi tệ duy nhất hình như là vào năm cô học cấp một, khi ấy mẹ tới đón cô ở lớp học thêm, buổi chiều trời tối sầm đến đáng sợ, cô nép trong lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt, liên tục nói rằng mình sợ và mẹ lập tức kéo cô vùi mặt vào trong áo của bà.
Qua bao nhiêu năm, mẹ cũng chẳng còn bên cạnh cô nữa, một lần nữa khi mà bão cát quét qua, thì điều duy nhất cô có thể trông cậy, còn có thể dựa dẫm chính là người con trai bên cạnh, chàng… Chàng trai mà cô mới quen biết vỏn vẹn vài tháng. Nhưng bão cát rồi sẽ qua đi và khi mà cô không còn dựa dẫm vào chàng trai này nữa, thì sau này bọn họ sẽ ra sao, dường như trước giờ Tinh Dã chưa từng nghĩ tới vấn đề lâu dài này.
Thực ra, thời điểm mới đến nhà Hình Võ, cô hoàn toàn không tạo ra gánh nặng gì cho họ, chú Tôn đã đưa cho Lý Lam Phương một khoản tiền, lúc ấy cô không hề cảm thấy xấu hổ vì hành vi đó, cho rằng họ hàng này được dùng tiền để mua. Sau đấy, tâm trạng cô đã tốt dần lên, không có quá nhiều trọng trách, như thể đây chỉ là một cuộc giao dịch, khi giao dịch kết thúc thì bọn họ sẽ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, chẳng ai nợ ai.
Tuy nhiên, đến bây giờ Tình Dã mới ý thức được rằng, điều này hoàn toàn không đơn giản như vậy, vô hình trung cô đã trở thành gánh nặng của Hình Võ, thậm chí anh còn đang thay cô lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi ra nước ngoài của cô. Trước giờ cô chưa từng trở thành gánh nặng của bất cứ ai, đặc biệt là trong tình huống trên vai anh đã có quá nhiều trọng trách phải gánh vác như thế này.
Khi nghe thấy Thư Hàn nói rằng anh đã nhận một công việc nguy hiểm như vậy, thì trái tim Tình Dã đã quặn thắt. Cô nhớ tới những lời trước đây Răng Nanh từng nói, vốn dĩ anh có thể sống một cuộc sống thoải mái, cũng như đại đa số con người nơi đây, mơ mơ màng màng, được ngày nào hay ngày đó. Ít ra thì cuộc sống của anh chẳng cần thăng trầm, chẳng cần vất vả đến thế.
Thậm chí cô còn cảm thấy rằng, nếu như mình không xuất hiện thì Thư Hàn cũng chẳng cần đau khổ như hiện tại. Nói thật lòng, tuy Tình Dã hiểu rõ tình cảm mà Thư Hàn dành cho Hình Võ, nhưng cô hoàn toàn không ghét cô ta, ngược lại còn cảm thấy một số vấn đề thật bất đắc dĩ, đặc biệt là tình cảnh của cô ta. Có thể cô ta cũng muốn được như bao cô gái khác, tìm cho mình một người đàn ông rồi gả cho anh ta, nhưng một khi đôi chân đã lội qua sông, thì rất nhiều việc không thể nói thoát là thoát.
Có lẽ Hình Võ là hy vọng duy nhất của cô ta, nhưng mọi chuyện đã đổ vỡ cùng với sự xuất hiện của cô. Cô làm đảo loạn cuộc sống cũng như quỹ đạo của tất cả mọi người. Sau này, còn có khả năng sẽ phủi mông rời đi, bỏ lại mớ hỗn độn ấy, Tình Dã càng nghĩ càng thấy đau đầu, hận không thể khiến bản thân mình nổ tung luôn cho rồi.
Vì vậy, trên đường về cô vô cùng trầm mặc, trong đầu hiện lên rất nhiều những ý tưởng kỳ quái, khiến cô cảm thấy cáu kỉnh, mà Hình Võ cũng im lặng như vậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có điều anh luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra.
Sau đó, hai người xuống xe, hôm nay Huyễn Đảo đóng cửa rất sớm, vì bão cát nên Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên đã về nhà từ sớm, Lý Lam Phương cũng sang nhà Triệu Ma Tử bên cạnh để chơi mạt chược.
Vừa về đến nhà, Tình Dã đã lên ngay lầu hai lấy bài tập ra làm, có nhiều lúc, khi mà cô không tìm thấy đường, thì chỉ có thể mang bài tập ra để xoa dịu cơn bực bội. Tuy rằng trong mắt người khác, cách làm giảm cơn bực bội này của cô có chút kỳ lạ, nhưng quả thực là nó rất hiệu quả.
Đến khi cô làm xong một mặt bài tập đi xuống lầu, thì thấy Hình Võ đang ngồi thay băng gạc, cô thấy lớp băng gạc buổi trưa bác sĩ Trang băng bó cho anh đã bị ném sang một bên, bên trên có vệt máu, lúc này, anh đang cuốn bằng một tay trông có chút xấu xí.
Tinh Dã đi tới, cầm lấy miếng băng gạc, cúi đầu băng lại cho anh, rồi nghẹn ngào nói: “Không biết đường tránh hay sao?”
Hình Võ ngước lên nhìn cô một cái và nhẹ nhàng nói: “Thư Hàn say rồi, để chị ta xả hết giận, sau này sẽ không đến tìm anh nữa.”
Tình Dã không lên tiếng, cô lặng lẽ băng bó xong cho anh rồi lên lầu.
Tối hôm đó, Hình Võ ở dưới lầu một mình, anh không lên phòng làm phiền Tình Dã học bài, hiếm khi hai người không chí chóe với nhau trước khi ngủ, cũng chẳng nắm tay, chỉ tắt đèn rồi ai nấy đều ôm một bụng tâm tư đi ngủ.
Hôm sau, Tình Dã ra ngoài từ sớm, nói là đến nhà Sử Mẫn, Hổ Mập cũng tới. Cả một ngày Hình Võ không thấy bóng dáng cô, buổi tối khi về nhà thì cô đã ngủ từ sớm rồi.
Sáng thứ hai đến trường, Tình Dã mới biết học sinh cầm dao bên trường An Chức đã bị đưa đến đồn cảnh sát, còn những người khác thì về cơ bản là không sao, cũng chẳng có phụ huynh học sinh nào tìm đến vì chuyện con cái mình đánh nhau ở trường.
Ít ra thì điều này thật sự thần kỳ, ở trường quốc tế trước đây của Tình Dã, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi việc học sinh xảy ra mâu thuẫn, tuy nhiên thông thường bọn họ đánh nhau đều đánh ra tiền, chung quy là đến cuối cùng vẫn kết thúc bằng một chữ tiền.
Nhưng ở đây chỉ cần sự việc không quá phóng đại, thì sẽ không có người vì đánh đấm mà đi báo cảnh sát và hoàn toàn không tồn tại chuyện yêu cầu người khác bồi thường thiệt hại tinh thần gì gì đó. Chạy đến trước mặt cảnh sát rồi khóc lóc là chuyện đáng xấu hổ với những chàng trai nóng nảy nơi đây, đánh thì đánh, người nào không đủ thực lực sẽ tự cho rằng mình xui xẻo, ví dụ như Đại Tào chẳng hạn. Tuy nhiên Tình Dã biết, Đại Tào sẽ không sẵn sàng bỏ qua cho lần mất mặt này của mình.
Trong giờ chào cờ sáng, học sinh Hách Thành Công đã được mời lên sân khấu, hơn nữa đây còn là lần duy nhất anh ta được mời lên sân khấu không phải để đọc bản kiểm điểm.
Lần này, Tóc Vàng Hoe lên là để được nhận lời khen của toàn trường, dù sao thì anh ta cũng đã phá kỷ lục luôn về áp chót của trường An Trung trong cuộc thi chạy marathon và giành được giải nhất. Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng hãnh diện, nên tối qua còn cố ý dặn dò giáo viên chủ nhiệm của lớp A4 nhắc Tóc Vàng Hoe hôm nay nhớ mang cúp đến trường, để lộ mặt trước toàn bộ học sinh cũng như giáo viên toàn trường.
Nhưng vì Tóc Vàng Hoe đã chứng kiến sự việc quá kinh hoàng trong con hẻm, rồi đánh rơi chiếc cúp, dẫn đến chiếc cúp bị bẹp một mảng. Tóc Vàng Hoe đã cố thử dùng búa để đập lại cho tròn, nhưng khổ nỗi chất lượng của chiếc cúp thật sự kém, không những chẳng thể đập lại cho tròn mà còn bị thủng nguyên một lỗ. Vì vậy, khi anh ta bước lên sân khấu cùng chiếc cúp bị hỏng.
Hổ Mập đã vô cùng khó hiểu, anh ta ngồi dưới cùng của lớp A2 gãi gãi đầu và nói với Hình Võ ở bên cạnh: “Tạo, tạo hình của chiếc cúp này, độc, độc đáo thật đó.”
“…”
Hình Võ nhìn lướt qua Tình Dã đang đứng phía trước, do ngoại hình của cô xinh đẹp, học hành lại xuất sắc, nên từ khi chuyển tới đây, trong lớp cứ hễ có bất cứ sự kiện gì cần xếp hàng là Bà phù thuỷ đều xếp cô đứng đầu, nên lúc này cô đang buộc tóc đuôi ngựa và anh chỉ có thể nhìn thấy gáy của cô.
Sáng nay, Hình võ cũng dậy rất sớm, mới sáu giờ sáng Tóc Vàng Hoe đã ôm chiếc cúp hỏng của anh ta tới Huyễn Đảo, nói anh ta đã hai tối nay không được ngủ ngon rồi. Hình Võ tưởng rằng là do Tóc Vàng Hoe phấn khích, hoá ra hai đêm anh ta mất ngủ là do vẫn chưa hiểu được mối quan hệ giữa Hình Võ và Tình Dã.
Vì vậy, buổi sáng khi Tình Dã ra khỏi cửa, đã thấy hai chàng trai ngồi xổm giữa trời lạnh trước cửa tiệm Huyễn Đảo, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cả hai cùng không nói chuyện, chỉ ngồi xổm tại đó hút thuốc, cảnh tượng vào thời điểm mới sáng ngày ra này quả thực là có chút mới lạ.
Cô đeo balo, nhìn Hình Võ, Hình Võ cảm nhận được dường như Tình Dã đang muốn nói gì đó với anh, nhưng sau đó cô lại nhìn sang phía Tóc Vàng Hoe, rồi rời đi mà chẳng nói lời nào.
Tóc Vàng Hoe vô cùng khó hiểu, hỏi: “Hả, chẳng phải hôm qua hai người vẫn còn đang tình chàng ý thiếp sao? Cãi nhau à? Không phải là vì em đó chứ?”
“…” Cậu tìm thấy cảm giác tồn tại của mình ở đâu ra thế?
Đến trưa, Hình Võ và nhóm Tóc Vàng Hoe ra khỏi tiệm tạp hoá nhỏ, khi đi về phía sân vận động, thì thấy Tình Dã đang ngẩn ngơ ngồi một mình bên sân bóng rổ, Tóc Vàng Hoe lấy làm lạ bèn lẩm bẩm một câu: “Kia không phải là Tình Dã sao?”
Hổ Mập lập tức gọi với về phía cô: “Tình, Tình Dã, sao hôm nay em lại không làm bài tập thế?”
Khi Tình Dã quay sang, cũng là lúc Hình Võ nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí một cái, sau đó Tình Dã lại đeo tai nghe, tiếp tục dựa vào ghế bên sân bóng rổ, ánh mắt đăm đăm nhìn mấy chàng thiếu niên giữa sân bóng.
Tóc Vàng Hoe đi lùi lại một bước, nói với Hình Võ: “Anh Võ, hôm nay Tình Dã lạ lắm.”
Hình Võ không lên tiếng, mà quay người đi đến chỗ cô, rất nhanh, một bóng đen xuất hiện, khi cô ngẩng đầu lên, thì thấy Hình Võ đang đứng ngược sáng trước mặt. Anh giơ tay đưa đồ uống trong tay cho cô, cô thuận tay cầm lấy, mở ra uống một ngụm rồi đặt xuống cạnh chân.
Hình Võ ngồi xuống cạnh cô, đường nét lạnh lùng cùng đường vạch bên thái dương của anh thu hút rất nhiều ánh nhìn của các cô gái. Hai người ngồi cùng nhau nhưng không ai lên tiếng, cứ thế yên lặng nhìn nhóm nam sinh khối mười một đang điên cuồng chạy.
Rất lâu sau, đột nhiên Tình Dã nói: “Đừng nhận công việc đó nữa.”
Hình Võ ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế, nhìn cô, Tình Dã nghiêng đầu sang một bên khẽ nở nụ cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền bên má, dưới ánh nắng mặt trời trông nó lại càng thêm không chân thật: “Thật đó, không đáng.”
Ánh mắt Hình Võ nhàn nhạt, giọng nói cũng rất thản nhiên: “Cái gì mà không đáng?”
Tình Dã vẫn giữ nguyên nụ cười thoải mái trên môi, cô đưa ánh mắt quay lại sân bóng, giọng nói có chút u sầu: “Chuyện sau này chẳng ai nói trước được, bỏ ra quá nhiều vì em, không đáng.”
Một lúc sau, Hình Võ đứng dậy, anh xỏ hai tay vào túi, quay người và bỏ lại một chữ: “Ha.”
“???”
Tình Dã nhìn theo bóng lưng đang đi xa của anh, sao đột nhiên cô lại cảm thấy mình giống như một người phụ nữ đểu cáng thế này?
Từ thời điểm quyết định ở bên Hình Võ, thì cô không muốn cuộc đời phải có gì hối hận, nếu không hai mươi năm sau, khi nhìn lại chàng trai mình từng thích thời còn học cấp ba, nhưng cả một đời lại không trải lòng với anh, việc này Tình Dã cảm thấy không hay, đây không phải là phong cách của cô, vì vậy cô đã dũng cảm đi đến bước này.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể nhìn thấy tương lai của họ, có rất nhiều việc hiện tại cô cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó. Như khi ấy từng nói với Hình Võ, cô đang lấy tương lai của mình ra để đánh cược, nhưng nếu đã đánh cược thì sẽ có thắng, có thua, sau này sẽ xảy ra chuyện gì cô đâu có thể biết trước được.
Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định đó là, bất luận phát sinh chuyện gì thì cô cũng sẽ không làm Hình Võ tổn thương, ví dụ như việc anh phải gánh chịu áp lực một mình vì để đưa cô ra nước ngoài. Tình Dã hoàn toàn không đành lòng, càng chẳng thể hứa hẹn rằng sau khi học xong sẽ quay lại nơi này để đền đáp anh một mối ân tình, huống hồ trước giờ cô luôn không thích nợ nần ơn huệ của ai, lại còn là ân tình to lớn như vậy, cô cảm thấy thực sự không công bằng với Hình Võ.
Đối với Tình Dã mà nói thì trên người Hình Võ có một sức hút mà cô không thể cưỡng lại được, cô thích dáng vẻ khi nở nụ cười không nghiêm túc của anh, cô thích ở bên cạnh Hình Võ, anh đem lại cho cô cảm giác được ỷ lại. Tình Dã cảm thấy tình cảm hiện tại của hai người rất tốt, không nhất thiết phải đặt gánh nặng tương lai của cả hai lên vai một người, hãy nắm bắt hiện tại vì quá khứ chẳng thể nào thay đổi.
Vì vậy, kể từ khi nghe tin Hình Võ nhận một công việc nguy hiểm như vậy thì tâm trạng của cô luôn vô cùng nặng nề. Chỉ có điều khi nói thật lòng với Hình Võ, lại như thể cô sẽ phụ bạc anh sau khi ra nước ngoài vậy, đúng là có chút tàn nhẫn, vô tình mà. Đặc biệt là sau khi Hình Võ ném lại cho cô một chữ “ha” rất kỳ lạ kia, thì Tình Dã luôn cảm thấy bản thân như thể đã phụ bạc anh, nên cả buổi chiều đều không dám quay lại nhìn anh.
Cho dù cách xa một đoạn, nhưng Tình Dã vẫn có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt Thư Hàn, cô ta ngẩng đầu nhìn lên Hình Võ, vẻ thê lương hiện lên trên gương mặt trang điểm đậm: “Con mẹ nó, ngày nào tôi cũng sẵn lòng ở giữa một đám đàn ông, tuy Giang Hải Đào phun ra toàn lời hay ý đẹp, nói tôi theo anh ta, nhưng phụ nữ của anh ta chẳng tài nào đến xuể, tôi chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.”
Tình Dã dần dần dừng lại, cơn gió mạnh hất tung mái tóc xoăn buông xõa của cô, bàn chân cô như đang đeo chì, chẳng tài nào bước nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt lạnh lùng của Thư Hàn. Cô ta vẫn đang cười, nụ cười gượng gạo, rồi lại ngẩng lên nắm lấy gấu áo da của Hình Võ, cố gắng giữ lấy chút sức lực cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Võ tử, tôi vẫn luôn cho rằng mình có thể chờ được ngày đó.”
Từng cơn gió thổi qua bên tai, nhưng Tình Dã lại cảm thấy gió như xuyên vào cơ thể, thổi vào trái tim cô. Đột nhiên cô cảm nhận được sự đau khổ cũng nổi chật vật của người phụ nữ trước mặt, như thể dòng máu đang chảy đầm đìa hiện lên trước mắt cô, đây là nỗi sợ hãi chân thật nhất hiện hữu trong trái tim Thư Hàn, không biết cô ta đã chôn giấu bao nhiêu năm, lúc này đang hoàn toàn bùng nổ giữa bầu trời đầy cát vàng.
Răng Nanh cũng chạy ra ngoài, anh ta đứng cạnh Tình Dã nhìn hai người họ, Hình Võ cụp mắt, cuối cùng kéo tay Thư Hàn ra, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Đừng đợi nữa.”
Nét mặt Thư Hàn cứng ngắc, sau đó đột nhiên bật cười, cứ thế cười thành tiếng, sau đó chỉ tay về phía Tình Dã, hỏi: “Vì cô ấy sao? Đ!t mẹ, Võ tử có phải cậu điên rồi không? Không một ai chịu nhận phần công việc ở phía Đông của Huyện, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rằng không được đến chỗ nhiễm phóng xạ đó rồi, vậy mà con mẹ nó, cậu cần tiền không cần mạng nữa hả? Có phải cậu định chu cấp cho cô ấy ra nước ngoài học tập không, phải không?”
Đột nhiên Hình Võ ngẩng đầu quay về phía Tình Dã, Tình Dã sốc đến mức chôn chân tại chỗ, đôi mắt đen láy của cô loé lên luồng ánh sáng điên cuồng. Gió quá to, cơ thể vốn run rẩy của cô lúc này lại càng run rẩy mạnh hơn, dường như có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của mình đang va vào nhau.
Thư Hàn không thể hiểu được sự kích động của Hình Võ, càng không thể hiểu tại sao Hình Võ mới quen biết cô gái kia trong một thời gian ngắn mà lại lún sâu vào cô ấy đến vậy? Đây không còn là tình cảm cá nhân của cô ta dành cho Hình Võ nữa, mà vì tình bạn quen biết đã bao nhiêu năm, quả thực là cô ta không thể đứng nhìn khi anh thiếu lý trí như vậy.
Thư Hàn tức giận đến mức giơ tay lên đập mạnh vào cánh tay Hình Võ, cô ta không biết Hình Võ bị thương, nên hoàn toàn không kiềm chế sức lực. Hình Võ thấp giọng kêu lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đột nhiên Thư Hàn mất khống chế, hét vào mặt anh: “Cậu là đồ ngốc, cậu thiếu tiền lắm hả? Nếu không phải vì cô ấy thì cậu có liều mình vậy không? Cậu cho rằng sau khi ra nước ngoài, thì cô ấy sẽ còn quay lại cái nơi nghèo nàn này để tìm cậu sao? Hiện tại cô ấy còn nhỏ, nào hiểu cái gì về tình yêu cơ chứ, sau này đặt chân ra nước ngoài rồi thì đến tên cậu là gì cô ấy cũng chẳng biết nữa, đ!t con mẹ, cậu tỉnh táo lại cho tôi đi.”
Hình Võ nghiến răng, trên người bao phủ một tầng xa cách, sau đó ném ra một câu: “Đây là việc của tôi.”
Dứt lời, anh quay người sải bước về phía Tình Dã, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, rồi vỗ vỗ vai Răng Nanh: “Đưa chị cậu về đi.”
Sau đó, cứ thế vẫy một chiếc xe, đưa Tình Dã về nhà.
Gió cát ngày càng lớn, Tình Dã không biết có phải sắp có bão cát hay không, khi còn ở Bắc Kinh cô cũng chưa từng gặp bão cát. Một lần tồi tệ duy nhất hình như là vào năm cô học cấp một, khi ấy mẹ tới đón cô ở lớp học thêm, buổi chiều trời tối sầm đến đáng sợ, cô nép trong lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt, liên tục nói rằng mình sợ và mẹ lập tức kéo cô vùi mặt vào trong áo của bà.
Qua bao nhiêu năm, mẹ cũng chẳng còn bên cạnh cô nữa, một lần nữa khi mà bão cát quét qua, thì điều duy nhất cô có thể trông cậy, còn có thể dựa dẫm chính là người con trai bên cạnh, chàng… Chàng trai mà cô mới quen biết vỏn vẹn vài tháng. Nhưng bão cát rồi sẽ qua đi và khi mà cô không còn dựa dẫm vào chàng trai này nữa, thì sau này bọn họ sẽ ra sao, dường như trước giờ Tinh Dã chưa từng nghĩ tới vấn đề lâu dài này.
Thực ra, thời điểm mới đến nhà Hình Võ, cô hoàn toàn không tạo ra gánh nặng gì cho họ, chú Tôn đã đưa cho Lý Lam Phương một khoản tiền, lúc ấy cô không hề cảm thấy xấu hổ vì hành vi đó, cho rằng họ hàng này được dùng tiền để mua. Sau đấy, tâm trạng cô đã tốt dần lên, không có quá nhiều trọng trách, như thể đây chỉ là một cuộc giao dịch, khi giao dịch kết thúc thì bọn họ sẽ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, chẳng ai nợ ai.
Tuy nhiên, đến bây giờ Tình Dã mới ý thức được rằng, điều này hoàn toàn không đơn giản như vậy, vô hình trung cô đã trở thành gánh nặng của Hình Võ, thậm chí anh còn đang thay cô lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi ra nước ngoài của cô. Trước giờ cô chưa từng trở thành gánh nặng của bất cứ ai, đặc biệt là trong tình huống trên vai anh đã có quá nhiều trọng trách phải gánh vác như thế này.
Khi nghe thấy Thư Hàn nói rằng anh đã nhận một công việc nguy hiểm như vậy, thì trái tim Tình Dã đã quặn thắt. Cô nhớ tới những lời trước đây Răng Nanh từng nói, vốn dĩ anh có thể sống một cuộc sống thoải mái, cũng như đại đa số con người nơi đây, mơ mơ màng màng, được ngày nào hay ngày đó. Ít ra thì cuộc sống của anh chẳng cần thăng trầm, chẳng cần vất vả đến thế.
Thậm chí cô còn cảm thấy rằng, nếu như mình không xuất hiện thì Thư Hàn cũng chẳng cần đau khổ như hiện tại. Nói thật lòng, tuy Tình Dã hiểu rõ tình cảm mà Thư Hàn dành cho Hình Võ, nhưng cô hoàn toàn không ghét cô ta, ngược lại còn cảm thấy một số vấn đề thật bất đắc dĩ, đặc biệt là tình cảnh của cô ta. Có thể cô ta cũng muốn được như bao cô gái khác, tìm cho mình một người đàn ông rồi gả cho anh ta, nhưng một khi đôi chân đã lội qua sông, thì rất nhiều việc không thể nói thoát là thoát.
Có lẽ Hình Võ là hy vọng duy nhất của cô ta, nhưng mọi chuyện đã đổ vỡ cùng với sự xuất hiện của cô. Cô làm đảo loạn cuộc sống cũng như quỹ đạo của tất cả mọi người. Sau này, còn có khả năng sẽ phủi mông rời đi, bỏ lại mớ hỗn độn ấy, Tình Dã càng nghĩ càng thấy đau đầu, hận không thể khiến bản thân mình nổ tung luôn cho rồi.
Vì vậy, trên đường về cô vô cùng trầm mặc, trong đầu hiện lên rất nhiều những ý tưởng kỳ quái, khiến cô cảm thấy cáu kỉnh, mà Hình Võ cũng im lặng như vậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có điều anh luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra.
Sau đó, hai người xuống xe, hôm nay Huyễn Đảo đóng cửa rất sớm, vì bão cát nên Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên đã về nhà từ sớm, Lý Lam Phương cũng sang nhà Triệu Ma Tử bên cạnh để chơi mạt chược.
Vừa về đến nhà, Tình Dã đã lên ngay lầu hai lấy bài tập ra làm, có nhiều lúc, khi mà cô không tìm thấy đường, thì chỉ có thể mang bài tập ra để xoa dịu cơn bực bội. Tuy rằng trong mắt người khác, cách làm giảm cơn bực bội này của cô có chút kỳ lạ, nhưng quả thực là nó rất hiệu quả.
Đến khi cô làm xong một mặt bài tập đi xuống lầu, thì thấy Hình Võ đang ngồi thay băng gạc, cô thấy lớp băng gạc buổi trưa bác sĩ Trang băng bó cho anh đã bị ném sang một bên, bên trên có vệt máu, lúc này, anh đang cuốn bằng một tay trông có chút xấu xí.
Tinh Dã đi tới, cầm lấy miếng băng gạc, cúi đầu băng lại cho anh, rồi nghẹn ngào nói: “Không biết đường tránh hay sao?”
Hình Võ ngước lên nhìn cô một cái và nhẹ nhàng nói: “Thư Hàn say rồi, để chị ta xả hết giận, sau này sẽ không đến tìm anh nữa.”
Tình Dã không lên tiếng, cô lặng lẽ băng bó xong cho anh rồi lên lầu.
Tối hôm đó, Hình Võ ở dưới lầu một mình, anh không lên phòng làm phiền Tình Dã học bài, hiếm khi hai người không chí chóe với nhau trước khi ngủ, cũng chẳng nắm tay, chỉ tắt đèn rồi ai nấy đều ôm một bụng tâm tư đi ngủ.
Hôm sau, Tình Dã ra ngoài từ sớm, nói là đến nhà Sử Mẫn, Hổ Mập cũng tới. Cả một ngày Hình Võ không thấy bóng dáng cô, buổi tối khi về nhà thì cô đã ngủ từ sớm rồi.
Sáng thứ hai đến trường, Tình Dã mới biết học sinh cầm dao bên trường An Chức đã bị đưa đến đồn cảnh sát, còn những người khác thì về cơ bản là không sao, cũng chẳng có phụ huynh học sinh nào tìm đến vì chuyện con cái mình đánh nhau ở trường.
Ít ra thì điều này thật sự thần kỳ, ở trường quốc tế trước đây của Tình Dã, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi việc học sinh xảy ra mâu thuẫn, tuy nhiên thông thường bọn họ đánh nhau đều đánh ra tiền, chung quy là đến cuối cùng vẫn kết thúc bằng một chữ tiền.
Nhưng ở đây chỉ cần sự việc không quá phóng đại, thì sẽ không có người vì đánh đấm mà đi báo cảnh sát và hoàn toàn không tồn tại chuyện yêu cầu người khác bồi thường thiệt hại tinh thần gì gì đó. Chạy đến trước mặt cảnh sát rồi khóc lóc là chuyện đáng xấu hổ với những chàng trai nóng nảy nơi đây, đánh thì đánh, người nào không đủ thực lực sẽ tự cho rằng mình xui xẻo, ví dụ như Đại Tào chẳng hạn. Tuy nhiên Tình Dã biết, Đại Tào sẽ không sẵn sàng bỏ qua cho lần mất mặt này của mình.
Trong giờ chào cờ sáng, học sinh Hách Thành Công đã được mời lên sân khấu, hơn nữa đây còn là lần duy nhất anh ta được mời lên sân khấu không phải để đọc bản kiểm điểm.
Lần này, Tóc Vàng Hoe lên là để được nhận lời khen của toàn trường, dù sao thì anh ta cũng đã phá kỷ lục luôn về áp chót của trường An Trung trong cuộc thi chạy marathon và giành được giải nhất. Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng hãnh diện, nên tối qua còn cố ý dặn dò giáo viên chủ nhiệm của lớp A4 nhắc Tóc Vàng Hoe hôm nay nhớ mang cúp đến trường, để lộ mặt trước toàn bộ học sinh cũng như giáo viên toàn trường.
Nhưng vì Tóc Vàng Hoe đã chứng kiến sự việc quá kinh hoàng trong con hẻm, rồi đánh rơi chiếc cúp, dẫn đến chiếc cúp bị bẹp một mảng. Tóc Vàng Hoe đã cố thử dùng búa để đập lại cho tròn, nhưng khổ nỗi chất lượng của chiếc cúp thật sự kém, không những chẳng thể đập lại cho tròn mà còn bị thủng nguyên một lỗ. Vì vậy, khi anh ta bước lên sân khấu cùng chiếc cúp bị hỏng.
Hổ Mập đã vô cùng khó hiểu, anh ta ngồi dưới cùng của lớp A2 gãi gãi đầu và nói với Hình Võ ở bên cạnh: “Tạo, tạo hình của chiếc cúp này, độc, độc đáo thật đó.”
“…”
Hình Võ nhìn lướt qua Tình Dã đang đứng phía trước, do ngoại hình của cô xinh đẹp, học hành lại xuất sắc, nên từ khi chuyển tới đây, trong lớp cứ hễ có bất cứ sự kiện gì cần xếp hàng là Bà phù thuỷ đều xếp cô đứng đầu, nên lúc này cô đang buộc tóc đuôi ngựa và anh chỉ có thể nhìn thấy gáy của cô.
Sáng nay, Hình võ cũng dậy rất sớm, mới sáu giờ sáng Tóc Vàng Hoe đã ôm chiếc cúp hỏng của anh ta tới Huyễn Đảo, nói anh ta đã hai tối nay không được ngủ ngon rồi. Hình Võ tưởng rằng là do Tóc Vàng Hoe phấn khích, hoá ra hai đêm anh ta mất ngủ là do vẫn chưa hiểu được mối quan hệ giữa Hình Võ và Tình Dã.
Vì vậy, buổi sáng khi Tình Dã ra khỏi cửa, đã thấy hai chàng trai ngồi xổm giữa trời lạnh trước cửa tiệm Huyễn Đảo, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cả hai cùng không nói chuyện, chỉ ngồi xổm tại đó hút thuốc, cảnh tượng vào thời điểm mới sáng ngày ra này quả thực là có chút mới lạ.
Cô đeo balo, nhìn Hình Võ, Hình Võ cảm nhận được dường như Tình Dã đang muốn nói gì đó với anh, nhưng sau đó cô lại nhìn sang phía Tóc Vàng Hoe, rồi rời đi mà chẳng nói lời nào.
Tóc Vàng Hoe vô cùng khó hiểu, hỏi: “Hả, chẳng phải hôm qua hai người vẫn còn đang tình chàng ý thiếp sao? Cãi nhau à? Không phải là vì em đó chứ?”
“…” Cậu tìm thấy cảm giác tồn tại của mình ở đâu ra thế?
Đến trưa, Hình Võ và nhóm Tóc Vàng Hoe ra khỏi tiệm tạp hoá nhỏ, khi đi về phía sân vận động, thì thấy Tình Dã đang ngẩn ngơ ngồi một mình bên sân bóng rổ, Tóc Vàng Hoe lấy làm lạ bèn lẩm bẩm một câu: “Kia không phải là Tình Dã sao?”
Hổ Mập lập tức gọi với về phía cô: “Tình, Tình Dã, sao hôm nay em lại không làm bài tập thế?”
Khi Tình Dã quay sang, cũng là lúc Hình Võ nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí một cái, sau đó Tình Dã lại đeo tai nghe, tiếp tục dựa vào ghế bên sân bóng rổ, ánh mắt đăm đăm nhìn mấy chàng thiếu niên giữa sân bóng.
Tóc Vàng Hoe đi lùi lại một bước, nói với Hình Võ: “Anh Võ, hôm nay Tình Dã lạ lắm.”
Hình Võ không lên tiếng, mà quay người đi đến chỗ cô, rất nhanh, một bóng đen xuất hiện, khi cô ngẩng đầu lên, thì thấy Hình Võ đang đứng ngược sáng trước mặt. Anh giơ tay đưa đồ uống trong tay cho cô, cô thuận tay cầm lấy, mở ra uống một ngụm rồi đặt xuống cạnh chân.
Hình Võ ngồi xuống cạnh cô, đường nét lạnh lùng cùng đường vạch bên thái dương của anh thu hút rất nhiều ánh nhìn của các cô gái. Hai người ngồi cùng nhau nhưng không ai lên tiếng, cứ thế yên lặng nhìn nhóm nam sinh khối mười một đang điên cuồng chạy.
Rất lâu sau, đột nhiên Tình Dã nói: “Đừng nhận công việc đó nữa.”
Hình Võ ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế, nhìn cô, Tình Dã nghiêng đầu sang một bên khẽ nở nụ cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền bên má, dưới ánh nắng mặt trời trông nó lại càng thêm không chân thật: “Thật đó, không đáng.”
Ánh mắt Hình Võ nhàn nhạt, giọng nói cũng rất thản nhiên: “Cái gì mà không đáng?”
Tình Dã vẫn giữ nguyên nụ cười thoải mái trên môi, cô đưa ánh mắt quay lại sân bóng, giọng nói có chút u sầu: “Chuyện sau này chẳng ai nói trước được, bỏ ra quá nhiều vì em, không đáng.”
Một lúc sau, Hình Võ đứng dậy, anh xỏ hai tay vào túi, quay người và bỏ lại một chữ: “Ha.”
“???”
Tình Dã nhìn theo bóng lưng đang đi xa của anh, sao đột nhiên cô lại cảm thấy mình giống như một người phụ nữ đểu cáng thế này?
Từ thời điểm quyết định ở bên Hình Võ, thì cô không muốn cuộc đời phải có gì hối hận, nếu không hai mươi năm sau, khi nhìn lại chàng trai mình từng thích thời còn học cấp ba, nhưng cả một đời lại không trải lòng với anh, việc này Tình Dã cảm thấy không hay, đây không phải là phong cách của cô, vì vậy cô đã dũng cảm đi đến bước này.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể nhìn thấy tương lai của họ, có rất nhiều việc hiện tại cô cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó. Như khi ấy từng nói với Hình Võ, cô đang lấy tương lai của mình ra để đánh cược, nhưng nếu đã đánh cược thì sẽ có thắng, có thua, sau này sẽ xảy ra chuyện gì cô đâu có thể biết trước được.
Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định đó là, bất luận phát sinh chuyện gì thì cô cũng sẽ không làm Hình Võ tổn thương, ví dụ như việc anh phải gánh chịu áp lực một mình vì để đưa cô ra nước ngoài. Tình Dã hoàn toàn không đành lòng, càng chẳng thể hứa hẹn rằng sau khi học xong sẽ quay lại nơi này để đền đáp anh một mối ân tình, huống hồ trước giờ cô luôn không thích nợ nần ơn huệ của ai, lại còn là ân tình to lớn như vậy, cô cảm thấy thực sự không công bằng với Hình Võ.
Đối với Tình Dã mà nói thì trên người Hình Võ có một sức hút mà cô không thể cưỡng lại được, cô thích dáng vẻ khi nở nụ cười không nghiêm túc của anh, cô thích ở bên cạnh Hình Võ, anh đem lại cho cô cảm giác được ỷ lại. Tình Dã cảm thấy tình cảm hiện tại của hai người rất tốt, không nhất thiết phải đặt gánh nặng tương lai của cả hai lên vai một người, hãy nắm bắt hiện tại vì quá khứ chẳng thể nào thay đổi.
Vì vậy, kể từ khi nghe tin Hình Võ nhận một công việc nguy hiểm như vậy thì tâm trạng của cô luôn vô cùng nặng nề. Chỉ có điều khi nói thật lòng với Hình Võ, lại như thể cô sẽ phụ bạc anh sau khi ra nước ngoài vậy, đúng là có chút tàn nhẫn, vô tình mà. Đặc biệt là sau khi Hình Võ ném lại cho cô một chữ “ha” rất kỳ lạ kia, thì Tình Dã luôn cảm thấy bản thân như thể đã phụ bạc anh, nên cả buổi chiều đều không dám quay lại nhìn anh.