Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 95: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (7)
Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chờ sau khi chế xong thuốc cấp hai đi ra, Trình Diệp liền đi tìm Bố Lí, trước khi đi Lôi Tu vẫn luôn dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu, Trình Diệp đi nơm nớp lo sợ.
666 biết, Diệp Tử nhất định là muốn cho Lôi Tu biết, cũng có người cần cậu, Lôi Tu lao lực tâm cơ đoạt về, đến lúc muốn buông tay sẽ nghĩ lại hiện tại đã phải trả bao nhiêu để có được.
Bố Lí thấy Trình Diệp tới tìm mình thì cao hứng vô cùng, mặc dù hai người không thể thành phu phu, nhưng là có thể làm bạn bè, huống chi, Trình Diệp mỗi lần tới đều sẽ cho hắn ta một ít thuốc, dựa vào những thứ thuốc này, hắn ta không chỉ tăng lên về thể chất, còn có thể bắt thêm được không ít ma thú.
"Em vừa chế ra loại thuốc mới sao, Trình Diệp, em bây giờ càng ngày càng có năng lực." Bố Lí xoa tay một chút, đi tới trước mặt Trình Diệp, nhìn thấy cậu vô cùng phấn khởi, mặt đỏ lừ lừ, không nhịn được sờ sờ đầu cậu.
Trình Diệp xấu hổ cười cười, nói: "Đúng vậy, lần này vẫn cứ là thuốc mê hoặc ma thú, bất quá hiệu lực so với lần trước bỏ thêm gấp đôi, ma thú cỡ lớn đến đâu cũng có thể quật ngã trong nháy mắt."
"Là thuốc cấp hai?" Nghiêm túc nhìn cậu vài lần, Bố Lí suy đoán nói hỏi.
Trình Diệp kinh ngạc: "Sao anh biết?" Cậu vẫn cho rằng Bố Lí là một tên đại ngốc, không nghĩ tới đối phương so với tưởng tượng của cậu thông mình hơn nhiều.
Bố Lí nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cậu, xấu hổ gãi gãi đầu: "Anh cũng chỉ đoán thôi, lần trước em nói thuốc của em đã rất tốt, không có cách nào cải thiện, hiện tại phải là tăng lên một cấp mới có thể cải tiến."
"Ừm." Trình Diệp cười híp mắt gật đầu.
Bố Lí liền vội vàng đưa Trình Diệp vào nhà: "Ngày hôm nay chúng ta phải chúc mừng một phen, anh lập tức đi làm cơm, em ở bên kia cùng Galông ngồi một lát đi." Dừng một chút, hắn ta lại hỏi, "Có cần gọi người kia qua đây không?" Hắn ta có chút bất mãn với Lôi Tu, nhưng việc đã đến nước này, không phải thứ hắn ta có thể quyết định, bất quá hắn ta thấy Lôi Tu vẫn còn có chút biệt nữu, đơn giản là không thèm nói tới.
"... Không cần." Trình Diệp im lặng, lắc đầu nói.
Biết hai người có khúc mắc, bất quá Bố Lí cũng không muốn hỏi, cứ làm cơm.
Sau cả ngày, Trình Diệp đều ở nhà Bố Lí, cậu thấy Galông đem thuần thục lột da ma thú, nghe đối phương nói về những điểm cốt yếu cho mình nghe, còn cảm thấy chơi rất vui.
Mãi đến lúc Lôi Tu tới tìm cậu, cậu vẫn đang ngồi ở trên ghế nhỏ say sưa xem Galông làm việc, Lôi Tu không khỏi mê tít mắt xem, hắn hiện tại ngay cả thằng nhãi con cũng không sánh nổi, thực sự là... Khó mà diễn tả bằng lời!
"Có phải anh đã khôi phục trí nhớ không?" Mắt thấy sơn động ở ngoài đã chất đầy ma thú, Trình Diệp im lặng, cậu do dự một thời gian rất lâu mới hỏi ra.
Mà Lôi Tu, hắn còn đang đắm chìm trong nổi khổ không còn nơi nương tựa, chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, đã quên che giấu năng lực của chính mình.
Trong dữ liệu thế giới Lôi Tu vì không được chữa trị tốt, cho nên mặc dù thân thể khôi phục nhanh, nhưng lưu vẫn để lại không ít ám thương, mà sau khi Trình Diệp đến, đủ loại thuốc thượng phẩm đều được hòa tan vào trong đồ ăn hằng ngày, âm thầm chữa trị vết thương, đừng nói là ám thương, ngay cả sức mạnh cũng tăng lên không ít, rất nhanh liền đánh tán máu bầm sau gáy, khôi phục trí nhớ.
Nếu như Trình Diệp biết hắn chính là thái tử gia của tinh cầu trung tâm, phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải leo lê, mà là —— cách càng xa càng tốt.
Trình Diệp rất sớm đã biểu hiện ra thái độ sợ phiền phức, không muốn cùng người có thân phận cao quý tiếp xúc quá sâu, mà Lôi Tu hiểu rất rõ, hắn không thể vĩnh viễn sống ở như thế này, tinh cầu trung tâm cũng có không ít chuyện phiền phức cần hắn giải quyết, nếu như không nhanh chóng trở về, Lôi gia sợ là chỉ có thể rơi vào kết cục mắc người xâu xé.
Cho nên hắn mới muốn nhanh chóng theo đuổi được Trình Diệp, cũng không nghĩ tới Trình Diệp lại thông minh như vậy, sớm như vậy đã đoán ra.
Cũng đúng, hai ngày nay hắn biểu hiện quả thật có chút đặc thù, rõ ràng không cần dùng thuốc mê hoặc ma thú, lại hiểu rõ những điểm yếu của nó, kẻ ngu si cũng biết hắn đã ra cách để tinh tồn.
Lôi Tu thở dài trong lòng, hắn thậm chí còn nghĩ tới đoạn tình cảm chưa chấm dứt kia.
Hắn và thanh mai trúc mã Bạch Cảnh Kỳ, hắn thích đối phương cũng không có gì đáng trách, đối phương không thích hắn, thích tam hoàng tử, nhưng vẫn không từ chối hắn, không từ chối lễ vật của hắn mà còn nhận tất cả, cho hắn một hy vọng rằng một ngày nào đó đối phương sẽ đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Trước khi hắn đi làm nhiệm vụ, hắn còn cùng Bạch Cảnh Kỳ gặp mặt, lại tỏ tình một lần cuối.
Đối phương không đống ý, nhưng cũng không nói không thể, chỉ nói một hai cậu mập mờ hiểu sao cũng được, hắn không kịp suy nghĩ sâu xa, nhận thông tin của thuộc hạ liền rời đi.
Nếu như hắn không bị thương mất trí nhớ, nói không chừng hắn vẫn còn thích Bạch Cảnh Kỳ, nhưng bây giờ ——
Nghĩ đến thái độ như gần như xa của Bạch Cảnh Kỳ đối với hắn, lại suy nghĩ đến Trình Diệp thẳng thắn dứt khoát từ chối, Lôi Tu yên lặng mà thở dài, nếu như còn không rõ Bạch Cảnh Kỳ là có ý gì, vậy hắn thật đúng là kẻ ngu si mà.
Đối phương không thích hắn, mà chỉ thích hắn đưa quà.
Trình Diệp thấy Lôi Tu một mặt bị làm khó dễ, vội vàng nói: "Nếu không tiện, không cần phải nói cho tôi biết, tôi chẳng qua là cảm thấy nếu như anh đã nhớ ra, vậy thì nhanh trở đi, người nhà của anh nói không chừng đang rất lo lắng cho anh đó."
Lôi Tu trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đầy oán niệm: "Em rất muốn anh rời đi?"
Trình Diệp sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không không không, tôi không phải ý đó... Thôi, nếu như anh có yêu cầu gì cần hỗ trợ cứ việc tìm tôi."
Cậu nói xong vội vàng rời đi, đi nhanh như sau lưng đang có ngàn vạn ma thú đuổi theo, bóng lưng còn có chút chật vật.
Lôi Tu đang do dự muốn đem chân tướng của sự tình nói cho Trình Diệp: "..." Chỉ cảm thấy đối phương nghe xong nhất định sẽ kiêng kỵ thân phận hắn, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương căn bản không muốn nghe!
Buổi tối, Trình Diệp luyện tập chế thuốc về, tắm rửa liền chuẩn bị đi ngủ, một bên Lôi Tu mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Trình Diệp cởi áo ngoài, lộ ra vóc người tinh tế bên trong lớp quần áo mỏng, hắn nghiêm mặt, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm.
Phía sau lưng có chút lạnh, Trình Diệp quay người, liền đối diện với ánh mắt nóng rực của đối phương.
Lôi Tu: "..."
Thực sự là đột ngột không kịp chuẩn bị.
Trình Diệp cũng không nghĩ tới hắn đang nhìn cái gì, chỉ là theo lệ dò hỏi: "Luyện xong chưa, muốn ăn gì không?" Theo sự tăng lên của sức mạnh của Lôi Tu, hắn mỗi ngày cần hấp thu năng lượng cũng càng ngày càng nhiều, biểu hiện chính là hắn gần đây ăn càng ngày càng nhiều.
Nhưng bị hỏi như vậy, luôn có cảm giác mình là kẻ tham ăn, Lôi Tu suy nghĩ một chút gật gật đầu: "Anh tự mình đi lấy."
Quần áo Trình Diệp đều đã cởi, đương nhiên sẽ không làm giúp, trượt chân chui vào chăn: "Ăn xong đi ngủ sớm một chút, tôi ngủ trước ."
Lôi Tu còn muốn cùng Trình Diệp nói chuyện phiếm, tâm tình hết sức phức tạp.
Cổ nhân còn nói cái gì mà cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (*), nhưng hắn cảm thấy mình và Trình Diệp, một giống đực, một á thư, rõ ràng ở cùng một chỗ, lại như hai người xa lạ, mỗi ngày nói với nhau chưa đến hai câu.
(*) Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Ý của câu thành ngữ này là Lầu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Lôi Tu ăn hai cái, liền không kiềm chế nổi mà thở một hơi, hỏi: "Diệp Tử, nếu như anh đi tìm người nhà, em sẽ làm sao bây giờ?"
Trình Diệp rất thẳng thắn: "Tôi không thế nào cả, trước đây như nào thì bây giờ như vậy, còn có thể làm sao?" Cậu dừng một chút, liền vui vẻ rạo rực nó, "Bất quá tôi hiện tại biết điều chế thuốc, ngày tháng sau này sẽ khá hơn một chút."
Lôi Tu im lặng, không có chút do dự nào, hoàn toàn không muốn đi cùng hắn sao, không có một chút nào là không nỡ xa hắn sao?
Trình Diệp thấy Lôi Tu ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: "Anh phải rời đi sao? Anh có thể liên lạc với người nhà của anh sao?"
Tuy rằng hắn không có máy liên lạc hay bất cứ thứ gì có thể liên lạc trên người, nhưng nếu như muốn liên hệ vẫn có thể liên hệ được, hắn sở dĩ còn ỳ ở chỗ này, bất quá là muốn mang Trình Diệp đi cùng.
Nhưng đối phương hoàn toàn không ý này.
Hắn muốn theo đuổi Trình Diệp, nhưng cậu lại không thích hắn, thậm chí... Lôi Tu có chút sợ sệt, nếu quả thật đưa Trình Diệp trở về tinh cầu trung tâm, có lẽ cậu sẽ biết hắn trước đây... từng yêu sâu sắc một người khác.
Trước đây hắn theo đuổi Bạch Cảnh Kỳ quá kinh thiên động địa, dù sao... Hắn cũng là vinh quang của Lôi gia, cho dù không làm gì, chỉ nói một câu hắn thích Bạch Cảnh Kỳ, cũng đủ để một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, huống chi, nhiều năm qua, hắn vào nam ra bắc mỗi lần đều mang về cho Bạch Cảnh Kỳ không biết bao nhiều là kì trân dị bảo.
Trên tinh võng còn có một bảng xếp hạng người bị đố kỵ nhiều nhất, Bạch Cảnh Kỳ luôn dẫn xa người top 2.
Nếu như Trình Diệp phát hiện, cậu nhất định sẽ cho rằng hắn là một kẻ trăng hoa, phong lưu, ngày hôm nay yêu người này ngày mai thích người kia, vậy khẳng định sẽ là một lịch sử đen tối.
Nếu như là người khác, còn có thể dùng Lôi gia, hoặc là thiên tài địa vị hấp dẫn người nọ, nhưng đối với Trình Diệp, không cần biết là địa vị gì, đúng là cao cao không thể với tới, cho nên cậu cũng không thèm víu, thậm chí còn muốn tránh xa.
Đúng là rất lúng túng.
Lôi Tu suy nghĩ một chút: "Lẽ nào em không muốn cùng anh đi tinh cầu trung tâm để học về chế thuốc sao?"
Trình Diệp rúc vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ướt nhẹp, hai tay cậu nắm chăn hai tay như móng vuốt mèo đặt hai bên má, một đôi đen to tròn ánh nước chớp chớp, vừa vô tội lại vô cùng đang yêu dụ người.
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không muốn."
"!" Lôi Tu hơi buồn bực, nhưng hắn cũng tự biết trong lòng là Trình Diệp sẽ từ chối.
Quả nhiên, Trình Diệp ngượng ngùng cười cười: "Tư chất của tôi không được tốt lắm, việc học đã chậm trễ rồi, chẳng làm được trò trống gì, như bây giờ đã là rất khá, tôi tìm được một cửa tiệm, họ cung cấp dược liệu cho tôi, tôi cung cấp thuốc cho họ, không chỉ có thể nuôi sống bản thân, còn có thể kiếm dư không ít tiền." Trình Diệp nói rồi đỏ mặt, đối với tương lai tràn ngập mong đợi, "Chẳng bao lâu nữa, tôi có thể xây nhà ở."
Được rồi, hắn căn bản không tồn tại trong cuộc sống tương lai trong mơ của Trình Diệp, Lôi Tu cảm thấy nếu như lại bàn luận về vấn đề này, hắn nhất định sẽ bị tức hộc máu, tức giận nói: "Ngủ đi, thời gian không còn sớm."
Trình Diệp vô tội nháy mắt: "Anh không ăn nữa à?" Rõ ràng mới chỉ ăn có một miếng, trước đây buổi tối đều ăn một tô thịt ma thú thật lớn.
Lôi Tu dở khóc dở cười, tức đến no rồi, còn ăn cái gì mà ăn!
666: "..." Xin lỗi, tôi nhịn không nổi, nhìn thấy biểu tình Lôi Tu uất ức lại hoàn toàn không thể nói được gì, siêu cấp muốn cười rồi!
Đúng là ngốc mà.
Gần khu rừng rậm ma thú, một tiểu đội đang nhìn Lôi Tu và Trình Diệp bố trí cạm bẫy, săn giết ma thú.
Phan Thốn hỏi: "Đội trưởng, là Lôi thiếu phải không."
"Đúng vậy." Đội trưởng có chút khó khăn, "Nhưng Lôi thiếu sao lại phải quanh co lòng vòng như vậy để giết ma thú?" Phải biết đẳng cấp của Lôi Tu rất cao, đối phó với loại ma thú cấp thấp này hoàn toàn là nghiền ép, hơn nữa á thư bên cạnh hắn kia là ai, tại sao Lôi thiếu đối với cậu ta lại ân cần như vậy.
Phan Thốn cau mày, nói: "Chúng ta đã quan sát năm ngày rồi, nếu như còn không trở về, tinh cầu trung tâm nhất định sẽ cho rằng chúng ta cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tín hiệu ở tinh cầu lạc hậu này thật tệ."
Mỗi ngày muốn liên hệ với tinh cầu trung tâm đều phải giơ quang não lung tung để tìm tín hiệu.
Đội trưởng suy nghĩ một chút: "Kia chờ bọn họ tách ra, chúng ta có thể đi hỏi một chút, có lẽ Lôi thiếu bị thương, cho nên..." Lúc đó tình huống nguy cấp, nếu như không phải Lôi gia có phương pháp đặc thù để định vị tín hiệu sức sống của Lôi thiếu, bọn họ căn bản còn không tin Lôi thiếu còn sống.
Phan Thốn gật gật đầu: "Đúng vậy, cho dù đối phương có vẻ có mối quan hệ không tệ với Lôi thiếu, nhưng nói không chừng là do Lôi thiếu đang dụ đối phương, chúng ta không cần để bại lộ." Cũng may chỉ là một á thư tay trói gà không chặt, không có tính cảnh giác, không phát hiện được bọn họ.
Trình - bị xem thường - Diệp: "Tại sao còn chưa lên nhận thân, rốt cuộc muốn theo dõi tới khi nào?!" Dù là ai bị theo dõi năm đến sáu ngày thì tâm trạng cũng đều không tốt.
666: "Bọn họ hẳn là không biết cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ."
Trình Diệp nhíu mày: "Đó là do tao thức thời tránh né? Ha ha, nếu tao muốn gây bất lợi cho Lôi Tu, lúc hắn hôn mê có thể một đao đâm chết hắn rồi." Tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu vẫn nói với Lôi Tu rằng cậu muốn đi vệ sinh.
Lôi Tu vui vẻ chạy tới: "Có muốn anh đi cùng em không?"
Trình Diệp: "..." Trong nháy mắt liền nhịn đến đỏ mặt, đổ mồ hôi trán, lắc lắc đầu, "Không cần, một mình anh nhớ chú ý an toàn, cẩn thận ma thú bạo động." Giẫm chết anh đi.
Trình Diệp: "... Tôi đi trước."
Chờ bóng người của cậu từ từ biến mất, mặt Lôi Tu nhất thời âm trầm lại, cùng lúc đó, nhân mã của tiểu đội vừa nãy cũng xuất hiện trước mặt hắn, hành lễ nói: "Lôi thiếu."
Lôi Tu híp mắt, trên mặt là sự không kiên nhẫn.
Đội trưởng: "..." Là Lôi thiếu, không lsai, ngay cả tính khí này, ai có thể mô phỏng theo.
Đội trưởng vội vã dò hỏi tình trạng gần đây của Lôi Tu, cùng với sự xấu hổ vì thời gian dài như vậy mới tìm được hắn.
Lôi Tu không quan tâm, chỉ nói vài câu, nói ra tình hình lúc đó làm sao trốn chạy, lại nói sự tình bị lạc trên tinh cầu này, thuận tiện hỏi tình hình ở tinh cầu trung tâm.
Đội trưởng lộ vẻ khó nói: "Từ khi ngài mất tích, tinh cầu trung tâm cũng gió nổi mây vần, nguyên bản ba thế chân vạc, hiện tại..."
Lôi Tu cười nhạo một tiếng: "Còn chưa xác định xem ta đã chết thật chưa, bọn họ đã dám động thủ?"
Đội trưởng hoảng sợ, biết Lôi thiếu lần này trở lại nhất định sẽ quét sạch mọi thứ, do dự một chút vẫn nói: "Tuy rằng gia chủ vẫn luôn nói ngài còn sống, nhưng hai nhà kia đều cho rằng gia chủ đang trì hoãn thời gian, còn có một số ít người tin tưởng ngài còn sống, cũng đều cảm thấy lâu như vậy không tìm được ngài, ngài cũng không có chủ động trở về, sợ là, sợ là... Lành ít dữ nhiều!" Cho dù không chết cũng chia ra rất nhiều loại hình thức, nếu là người thực vật, thì cũng là không chết, nhưng cũng sẽ không uy hiếp được bọn họ.
Khóe miệng Lôi Tu câu ra một nụ cười trào phúng, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Nếu như bọn họ an phận, hắn cũng cần trở về sớm, nói không chừng còn có thể chờ Trình Diệp mềm lòng một chút, chờ bọn họ gạo nấu thành cơm, vậy thì có thể trực tiếp đem người trở về tinh cầu trung tâm.
Nếu như may mắn, sinh ra tiểu bảo bảo, không cần biết hắn có thân phận gì, chỉ cần có tiểu bảo bảo thì Trình Diệp sao nỡ bỏ rơi hắn?
Trước đây Lôi Tu còn xem thường người láy con cái ra để níu kéo hay ép hôn, cho rằng bọn họ đều là người thất bại, hắn nhất định phải dùng chân tình để giữ người kia, nếu như đối phương thật sự không thích hắn, vậy thì hắn sẽ im lặng chúc phúc đối phương...
Hiện tại...
Aaaa, chỉ cần có thể giữ người ở bên cạnh mình, dùng thủ đoạn gì cũng được!
Nếu như không phải sợ dọa Trình Diệp chạy mất, làm cho đối phương sợ hắn hơn, Lôi Tu hiện tại cũng đã đánh ngất cậu, cưỡng chế mang về nhốt lại rồi!
Nghĩ đến bức bách hắn là hai gia tộc lớn, da mặt Lôi Tu đanh lại, xem ra là muốn hắn dạy dỗ cho một trận, quấy rối người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị sét đánh!
Đội trưởng cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Lôi thiếu, á thú kia phải.." Lớn lên cũng rất đẹp, không, là cực kì đẹp, không nghĩ đến ở một tinh cầu hoang vu như vậy lại có một á thư còn dễ nhìn hơn á thư siêu 'hot' ở tinh cầu trung tâm.
Nếu muốn gia nhập giới giải trí, khẳng định sẽ hot nhất tinh hệ!
Lôi Tu híp mắt một cái, nhắc nhở nhìn hắn ta một cái: "Thiếu phu nhân."
Thiếu... Thiếu phu nhân?!
Đội trưởng khiếp sợ nhìn hắn, há hốc mồm thật lâu cũng không nói ra lời, bất quá ngẫm lại Lôi thiếu quả thật cũng đến lúc nên nói chuyện yêu đương, bất quá... Lôi thiếu không phải thích Bạch thiếu sao? Lôi thiếu vậy mà lại thích một á thư nghèo khó? Gia tộc sẽ đồng ý không?
Trong lúc nhất thời trong đầu đội trưởng như có mấy vạn chữ bay qua, cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, không dám phát biểu bất luận một câu nào.
Không thấy Lôi thiếu hình hắn ta sao, tựa hồ muốn nói cậu an phận chút, đó là lão bà của tôi, dám nhìn nhiều, tôi sẽ móc mắt cậu.
Đội trưởng run rẩy, cảm thấy việc này không đơn giản!
Lôi thiếu trở về, Lôi thiếu mang theo thiếu phu nhân trở về, bất kể là cái nào cũng sẽ là tin tức tạo nên sóng to gió lớn ở tinh cầu trung tâm.
"Vậy chúng ta..." Nếu như là thiếu phu nhân, hình như cũng không cần ẩn nấp nữa, phải biết, ẩn nấp cũng là rất khổ cực, đặc biệt là nhiều người như vậy.
"Không cần..." Lôi Tu mới vừa nói xong liền nhíu nhíu mày, "Trước tiên gạt đi, em ấy còn chưa đồng ý ta, các ngươi chớ dọa em ấy."
Đội trưởng không khỏi xạm mặt lại, rõ ràng điều kiện của Lôi thiếu rất tốt, thậm chí có thể nói là hậu đãi, người muốn gả lên tới hàng ngàn, hàng vạn, tại sao cứ người mà Lôi thiếu coi trọng thì đều không thích Lôi thiếu, chẳng lẽ... có gì khó nói đằng sau sao?
Nghĩ tới đây, đội trưởng nhìn về phía Lôi Tu ánh mắt không khỏi làm người mơ tưởng viển vông.
Lôi Tu: "..." Hắn tức giận nói, "Nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì đó, em ấy chẳng mấy chốc sẽ chịu ta!"
Những nghĩ đến tình cảnh vừa nãy của hai người, nói dễ nghe thì Lôi thiếu lấy lòng, nói khó nghe thì Lôi thiếu chính là đang nịnh nọt, đối phương hình như biểu hiện có chút phiền muộn không thôi... Đương nhiên lời này, đội trưởng không dám nói, thậm chí không dám biểu hiện ra, cũng chỉ gật gật đầu: "Vâng, Lôi thiếu mị lực vô biên, Thiếu phu nhân chắc chắn rất nhanh sẽ quỳ dưới chân ngài!"
Nếu như bị Trình Diệp biết mình là dùng võ lực để phục người, sợ là sẽ như chú chuột nhỏ thoăn thoắt thoăn thoắt trốn mất!
Sắc mặt Lôi Tu biến đổi khó lường, cuối cùng dừng lại ở hai chữ âm trầm, không kiên nhẫn phất tay một cái.
Đội trưởng nhíu mày: "Nhưng Lôi thiếu, chúng ta không có nhiều thời gian."
Lôi Tu nhìn về hướng Trình Diệp vừa rời đi, tâm tình có chút buồn bực: "Ta sẽ mau chóng cùng em ấy nói chuyện, bất quá ta nhất định phải mang theo em ấy đi, các ngươi chuẩn bị một chút."
"Đây là đương nhiên." Thiếu phu nhân không đi cùng Lôi thiếu, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại cái nơi cằn cỗi này chịu ủy khuất hay sao?!
Lôi Tu liền thông báo vài câu, đội trưởng thở ra một hơi, có người khống chế được đại cục làm chủ thật là tốt, nhìn thấy Lôi thiếu giống như thấy chúa cứu thế, tương lai đầy sương mù cũng dần tan, giống như có một ngọn đèn soi đường, bọn họ chỉ cần nỗ lực hướng về phía có ánh sáng thì mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Trình Diệp trốn ở cách đó không xa, đưa mắt nhìn bọn họ từ đầu đến cuối, hết sức hài lòng với thần sắc ảo não của Lôi Tu, chính là muốn tạo nên loại cảm giác muốn có mà không được, dù sao —— nguyên chủ sau khi đến Lôi gia, bao nhiêu người luôn trong bóng tối trào phúng nguyên chủ số may, ôm được một cái đùi lớn, 'cậu' không xứng với Lôi Tu, đứng chung một chỗ với Lôi Tu chính là vũ nhục Lôi Tu, nếu như không có Lôi Tu, nếu lúc đó Lôi Tu để ý 'cậu' thì cũng không đi đến bước đường này.
Loại ý nghĩ này, Trình Diệp một ngày nào đó sẽ triệt để làm điên đảo nó.
Ngày hôm qua họ xem thường nguyên chủ, ngày hôm nay Trình Diệp sẽ cho họ trải nghiệm cảm giác thế nào là cao không với được.
Về phần Bạch Cảnh Kỳ và hộ hoa sứ giả bên cạnh Bạch Cảnh Kỳ, Trình Diệp có biện pháp làm cho bọn họ biết ai mới là cóc ghẻ, ai mới là thiên nga nơi chân trời họ có đuổi cũng không tới!
Chờ đội trưởng rời được một lúc, Trình Diệp mới chậm rì rì đi ra, trước mặt đối diện với ánh mắt lo lắng của Lôi Tu, Trình Diệp lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là gặp Bố Lí đại ca nên nói chuyện một hồi!"
Lôi Tu híp híp mắt, nắm chặt hai tay!
Lại là Bố Lí, sao đi đâu cũng gặp hắn ta, may mắn sau này hắn và Trình Diệp sẽ đi tinh cầu trung tâm, sau khi trở về, hắn nhất định phải ra lệnh cấm Bố Lí tùy tiện ra vào tinh cầu trung tâm, triệt để cắt đứt khả năng Trình Diệp gặp lại hắn ta.
Bằng không cho dù có cản Trình Diệp, thì cái góc tường này cũng rất dễ đào.
Lôi Tu mài răng, vang ken két, hắn cố nén cảm xúc ai oán khôn phát tiết ra ngoài, rầu rĩ không vui tính toán làm sao để lừa Trình Diệp đi tinh cầu trung tâm cùng hắn!
"Tôi trở về cùng anh có phải không ổn lắm không." Trình Diệp đầy mặt đỏ bừng, Lôi Tu luôn mãi mong ngóng cậu, nhất định muốn đưa cậu đi tinh cầu trung tâm tham quan một vòng, cho dù không ở lại, tốt xấu gì cũng nên đi va chạm xã hội.
Cậu là một á thú miệng còn hôi sữa chưa va chạm nhiều, rất dễ dàng bị đầu độc.
Nhưng sự nhu nhược ẩn sâu trong máu vẫn làm cho cậu từ chối ý tốt này, nhưng Lôi Tu thực sự quá kiên trì, cơ hồ mỗi ngày đều muốn ghé vào lỗ tai cậu nhắc về nó, lời nói rất thiết tha, thậm chí mang theo sự cầu xin, làm cho Trình Diệp rất ngại, mỗi khi nhìn thấy hắn da đầu đều tê cả, áp lực rất lớn.
Đến cuối cùng, Lôi Tu thậm chí nói ra nếu cậu không đi, hắn cũng không đi, Trình Diệp lo sợ mặt mày tái mét vội vã khuyên hắn, cũng may Lôi Tu còn nói chỉ muốn đưa cậu đi dạo một vòng, thuận tiện giao cho cậu một vài thứ để báo đáp ơn cứu mạng.
Trình Diệp lúc này mới thở ra một hơi, trong lòng cậu âm thầm nghĩ, nếu như cậu thật sự nhận lấy món đồ quý giá kia, vậy nợ giữa cậu và Lôi Tu sẽ có thể chấm dứt, cũng sẽ không cần lo bị Lôi Tu quấy rầy nữa, liền đồng ý.
Nhưng trước khi đi... Nhìn thấy có một phi thuyền tới đón Lôi Tu, Trình Diệp chưa từng gặp cái gì xa hoa như vậy, cậu lập tức rút lui, thậm chí còn lui về sau hai bước, nhất thời hối hận không muốn lên thuyền .
Lôi Tu nheo mắt lại, kéo tay Trình Diệp, nửa túm nữa kéo cậu lên thuyền, nhanh chóng ra lệnh: "Đóng cửa!"
Đội trưởng sững sờ, bị Lôi Tu mạnh mẽ trừng mắt một cái, lập tức nhấn nút màu đỏ.
Quá trình này nước chảy mây trôi, Trình Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, phi thuyền đã bay lên.
Trình Diệp: "..."
Lôi Tu lại tiếp tục xoa dịu: "Đi dạo một vòng thì phải làm thế nào đây, tài nguyên ở tinh cầu trung tâm so với nơi này tốt hơn rất nhiều, còn có phương pháp nâng cao tố chất thân thể và rèn luyện tinh thần lực, thân thể em không phải luôn không tốt sao, nói không chừng tinh cầu trung tâm sẽ có biện pháp giải quyết, đúng không."
Để chứng minh lời hắn nói là đúng, Lôi Tu cho đội trưởng một ánh mắt.
Đội trưởng ngẩn người một chút, cảm giác phía sau có những tia lạnh bay tới, vội vội vã vã nói: "Vâng vâng vâng, tài nguyên tốt lắm, Quặng Thạch Tinh quá nghèo nàn."
Trình Diệp nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy như vậy là đang chiếm tiện nghi của Lôi Tu, rất không thoải mái.
Hơn nữa, phi thuyền lớn như vậy, tuyệt đối không phải một gia đình nhỏ có thể có được, Lôi Tu nói không chừng chính là thiếu gia của một gia tộc lớn, người như vậy, nhất định sẽ nhìn không lọt một tên nghèo như cậu, cậu như vậy, khó tránh khỏi tay chân luống cuống, mất mặt xấu hổ.
Nhưng bây giờ đã ngồi lên rồi phi thuyền, nhiều lời cũng vô ích, cũng không thể kêu dừng lại chỉ vì để đưa cậu trở về, Trình Diệp nhíu mày, không nói gì.
Lôi Tu biết trong lòng cậu bất mãn, nhưng hắn cũng biết Trình Diệp là người không thích tạo thêm phiền phức cho người khác, tuyệt đối sẽ không nói ra, hắn cũng không muốn phá nát hảo cảm của cậu đói với hắn, cho nên cũng không dám nói lời nào, hai chủ nhân đều không nói lời nào, người phía dưới càng câm như hến, từng người từng người đều run sợ trong lòng ai làm việc người nấy, chỉ sợ tiếng thở lớn sẽ gây chú ý.
Trong lúc nhất thời, trong phi thuyền yên tĩnh không hề có một tiếng động, ngay cả một chiếc lông chim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
... ...
Lôi Tu lần này là bí mật trở về, nhưng ai nên biết thì đều biết, lúc xuống phi thuyền, liền có không ít người tới đón tiếp.
Khung cảnh quá lớn, Trình Diệp vốn dĩ đã bước ra được một chân lại vèo một cái rụt trở về, mờ mịt luống cuống mà nhìn một đám người đứng đó, chân mềm nhũn.
Đội trưởng nhìn thấy Trình Diệp sợ hãi, không khỏi nghĩ thầm, lá gan của Thiếu phu nhân so với chuột cũng không lớn hơn bao nhiêu, không quá xứng đôi với Lôi thiếu.
Bất quá xem tình thế bắt buộc của Lôi thiếu, lời này hắn vẫn nên giấu ở trong lòng thôi.
Lôi Tu nhíu mày, quay đầu mím môi nhìn Trình Diệp, muốn kéo cậu một cái.
Nhưng động tác của hắn, khiens cho mọi ánh mắt đang nhìn về phía hắn đều tập trung vào Trình Diệp, vốn định thu nhỏ sự tồn tại của mình Trình Diệp lập tức thành tiêu điểm muôn người chú ý, mặt cậu đỏ bừng, trong nháy mắt biến trắng, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Lôi Tu vội vàng ôm cậu, bị Trình Diệp nho nhỏ từ chối: "Anh, anh đừng đụng vào tôi, tôi tự mình xuống."
Cậu muốn mở ra khoảng cách giữa hai người, nhưng Lôi Tu quá khỏe cậu không thể làm gì, bị Lôi Tu ôm vai, Trình Diệp nghiêng đầu làm người khác cũng không nhìn thấy mặt của cậu, liền ra một hơi.
Lôi Tu để sát vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Bởi vì khoảng cách gần quá, hô hấp ấm áp phun vào tai Trình Diệp, thậm chí có một phần khí nóng thẳng tắp xuyên vào lỗ tai cậu, Trình Diệp nhịn không được run rẩy một cái, hai đầu gối mềm hơn, cơ hồ là bị Lôi Tu ôm đi.
Bên tai tựa hồ tràn đầy tiếng bàn luận, nhưng hiện tại cậu đã máu nóng xông não, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy mình sắp nóng đến bốc hơi rồi.
Chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực Lôi Tu.
Lôi Tu tự nhiên cầu còn không được, cầm lấy tay Trình Diệp xoa xoa, ánh mắt nhìn Trình Diệp bị hù đến mặt trắng bệch cũng nhu hòa hơn mấy phần.
"Người trong lồng ngực Lôi thiếu là ai vậy? Hình như là á thư?"
"Không biết, chưa từng thấy, tại sao Lôi lại thiếu ôm cậu ta? Lẽ nào Lôi thiếu mới mất tích mấy năm đã kết hôn rồi?"
"Không thể nào, Lôi thiếu thích Bạch thiếu như vậy, còn chưa tới hai năm sao đã thay lòng đổi dạ được?"
"Nhưng Bạch thiếu không thích Lôi thiếu mà, Bạch thiếu không phải thích tam hoàng tử sao, nghe đâu hai người cũng đã muốn đính hôn?"
"Cậu nghe ai nói, một tiếng gió cũng không có, tin tức ngầm à?"
"Không có lửa làm sao có khói, ai biết được."
Tiếng bàn luận truyền tới bốn phía, 666 sàng lọc liền để Trình Diệp nghe, Trình Diệp núp ở trong lồng ngực Lôi Tu trào phúng mà ngoắc ngoắc khóe miệng.
Nghe đâu Bạch Cảnh Kỳ là một á thư có tướng mạo thập phần mềm mại, tính khí thập phần ôn nhuyễn, tâm địa thiện lương, không cần biết đó là ai, ở bất kỳ đẳng cấp đều nhẹ nhàng, bởi vì Lôi Tu theo đuổi cậu ta, Bạch Cảnh Kỳ ở tinh cầu trung tâm rất nổi tiếng, cũng coi như là tình nhân trong mộng của không ít giống đực ở tinh cầu trung tâm.
Một người thay đổi thất thường, đung đưa không ngừng, tham hư vinh, không có bất kỳ thực lực thế mà cũng có thể trở thành tình nhân quốc dân, quả nhiên, bất kể là ở thế giới nào, đếu là người mắt mù chiếm đa số!
666: "Tướng mạo không có chút nào mềm mại, chỉ có thể coi là thanh tú, chính là da dẻ trắng trẻo chiếm ưu thế, vẫn là Diệp Tử dễ nhìn hơn."
Trình Diệp trong lòng thở dài: "Lớn lên đẹp thì thế nào, người khác vừa nhìn liền cảm thấy tao một mặt phong trần, cho dù tao đi đào mỏ, cũng có người nghĩ là tao muốn đi mê hoặc quản lý của mỏ quặng!"
666: "... Lớn lên xinh đẹp sẽ luôn làm người ghen tỵ."
Trình Diệp không nhịn được sờ sờ mặt của mình, cũng không biết có một gương mặt yêu diễm như này, cậu là nên cao hứng hay là nên đau đầu đây.
666: "..." Thực sự là ngọt ngào đến phiền não mà.
Lôi Tu biết Trình Diệp thẹn thùng, chỉ lo cục diện quá lớn này dọa cậu sợ, sau này sẽ không lui tới với hắn nữa, vì vậy không kịp nói chuyện với mọi người, hắn liền lôi kéo Trình Diệp ngồi vào xe sớm chuẩn bị tốt.
Quả nhiên, Trình Diệp thập phần căng thẳng, một đôi tay nhỏ lạnh băng, chặt chẽ siết lấy vạt áo, sắc mặt cũng trắng bệch.
Vào trong xe, Lôi Tu nói chuyện với cậu, cậu vẫn còn đang hoang mang, nhìn kỹ còn có thể thấy chân cậu còn đang run rẩy.
Lôi Tu mím môi, lén lút ghi hận đội trưởng đã gây ra cục diện rối loạn này.
Đã bảo là phải khiêm tốn một chút, ai cần biết thì mới nói, thậm chí trước khi tới tiếp ứng cũng chỉ cần ít người thôi, ai dè thiếu chút nữa đông đến suýt che mất hắn.
Lôi Tu không dám cũng Trình Diệp nói chuyện nữa, ôm vai cậu để cậu dựa vào trong lồng ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ghế trước, tài xế nhìn thấy tình cảnh này, đôi mắt đều trợn tròn, khiếp sợ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, bị Lôi Tu cho một cái mắt lạnh, lập tức mắt nhìn thẳng, chuyên tâm lái xe.
Xe bay một đường chạy như bay, Trình Diệp ngủ một lát, liền bị Lôi Tu gọi, cậu buồn ngủ đến mông lung, đang chuẩn bị xuống xe, lại bị Lôi Tu kéo tay, cơn buồn ngủ liền bay mất.
Trình Diệp thối lui, mà không từ chối hảo ý của hắn, nhân ra mình quá không biết điều.
Nhìn ngôi nhà như cung điện, Trình Diệp há to miệng, cậu xưa nay chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như vậy, so với nơi phồn hoa nhất Quặng Thạch Tinh còn tráng lệ hơn gấp mấy lần.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Lôi Tu, tay bị nắm chặ, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ làm cho cậu trấn định lại.
Trình Diệp hít sâu một hơi, Lôi Tu dắt cậu xuống xe, nỗ lực kiềm chế hai chân đừng tiếp tục phát run, nếu không sẽ rất mất mặt.
Cậu theo bản năng khom lưng, sợ bị người khác nhìn thấy quần áo giá rẻ trên người rồi cười nhạo cậu, cậu thì không đáng kể, nhưng cậu muốn giữ mặt mũi cho Lôi Tu.
Lôi Tu thở dài một hơi trong lòng, kỳ thực hắn không ngại một chút nào.
Trên người hắn thậm chí còn mặc quần áo do Trình Diệp mua cho, dù sao, những thứ này đều là thứ Trình Diệp phấn đấu dốc sức làm ra, không trộm không cướp, có gì phải mất mặt, thậm chí hắn còn cảm thấy rất tự hào.
Đây chính là Trình Diệp, dù sao ngày tháng hắn ở Quặng Thạch Tinh chi phí ăn mặc ở đều đến từ Trình Diệp, những bộ quần áo này hắn vẫn sẽ mặc, mặc đến khi không thể mặc nữa, liền gấp kỹ để lại làm kỷ niệm.
Lôi Tu vốn muốn giới thiệu cho Trình Diệp về Lôi gia, nhưng vừa xuống xe liền phát hiện ở cửa xuất hiện một người không nên xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy Bạch Cảnh Kỳ, sắc mặt Lôi Tu hơi đổi.
Mà Trình Diệp, thấy đối phương nhìn sang với ánh mắt sáng quắc, theo bản năng hơi co lại, nhìn lại đối phương mặc trên người áo sơ mi trắng, quần bò, mũ bóng chày màu đen, chất vải sang trọng, phối hợp với một gương mặt thanh tú trắng nõn, rất nhẹ nhàng khoan khoái lại hút mắt nhìn.
Trình Diệp càng cảm thấy mình ăn mặc thật rách nát, thậm chí còn trốn về sau lưng Lôi Tu.
Lôi Tu vốn không muốn Trình Diệp hiện tại thấy quá nhiều người, nhưng lại hết người này tới người khác không có mắt (không biết ý).
Lôi Tu tức giận hỏi: "Cậu sao lại ở đây?"
Rõ ràng trước khi rời đi còn đặc biệt tỏ tình một cách hoành tráng với cậu ta, giờ mới chỉ không gặp một thời gian, thái độ Lôi Tu lại như thay đổi thành người khác, Bạch Cảnh Kỳ có chút ủy khuất nhìn Lôi Tu, nói: "Anh Lôi Tu, em là tới nhìn anh, nghe nói anhi bị thương, bây giờ mới trở về."
"Đã sớm khỏi rồi." Lông mày Lôi Tu cau lại, nhưng vẫn không dám nói nặng lời. Dù sao Bạch Cảnh Kỳ cũng là á thư có tỷ lệ sinh con cao, đồng thời trước khi đi hắn nghe nói đối phương còn đang nghiên cứu thuốc, nghe nói là một dược tề sư thiên tài, trời sinh nhạy cảm với dược liệu, có thể trong thời gian ngắn không chế lượng thuốc tốt hơn bình thường, tỷ lệ thành công còn rất cao.
Lôi Tu và Bạch Cảnh Kỳ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã luôn rất săn sóc Bạch Cảnh Kỳ, lúc mới biết yêu liền gửi gắm tình cảm vào Bạch Cảnh Kỳ, nhưng Bạch Cảnh Kỳ lại không thích hắn, chỉ xem nhau như anh em, cậu ta lại thích tam hoàng tử cũng lớn lên cùng hắn, tên là Lâm Xán.