Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 94: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (6)



Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày thứ hai, Trình Diệp muốn đi ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, Bố Lí sợ Minh Lan sẽ đi tìm cậu để gây sự, mượn cớ hắn ta cũng muốn mua đồ, dự định đưa Trình Diệp đi.
Lúc Trình Diệp thu dọn đồ đạc, Bố Lí liền đưa lưng về phía cửa sơn động chờ, hắn ta nhìn thấy Lôi Tu vẫn sẽ không dễ chịu, đơn giản sẽ không đi vào.
Mà Lôi Tu, liền mắt lạnh nhìn Trình Diệp vui vẻ chuẩn bị đi 'hẹn hò' cùng Bố Lí, liền trừng mắt nhìn chằm chằm cậu, người bị trừng không hề phát hiện, chỉ lúc đi hơi quay đầu lại, nhỏ giọng nói hắn ở nhà chờ.
Lôi Tu: "..."
Bố Lí dò hỏi cậu: "Em muốn mua gì? Có đủ điểm thông dụng không!"
Trình Diệp ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, tự hào nói: "Đủ đủ đủ, hai ngày trước em làm bẫy săn được không ít thỏ, em cho nó ăn quả kia nên vẫn còn sống, ma thú sống đáng giá không ít tiền."
"Ừ, em lợi hại!" Nhìn cậu mặt mày tung bay, Bố Lí cưng chiều mà cười cười, xoa xoa đầu cậu, hai người cũng không có chú ý đến phía sau cách đó không xa còn theo đuôi một bóng đen với đôi mắt có thể bắn ra dao.
Bố Lí gãi gãi cổ: "Có cảm thấy hơi lạnh không?"
Trình Diệp không phản đối nói: "Có thể là Bố Lí đại ca tối hôm qua cảm lạnh, hai ngày nay thời tiết thay đổi, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Sau khi đến trấn trên, Trình Diệp nhìn những cửa hàng, mắt to xoay vòng vòng, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ mình cần.
Rất xa, Bố Lí liền nhìn thấy Minh Lan lén lén lút lút nhìn xung quanh, hắn ta lôi tay Trình Diệp một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cậu nhìn về phía bên kia.
Trình Diệp đương nhiên đã sớm phát hiện, hé mắt, giả bộ làm ra bộ dáng sợ sệt: "Câu ta tới đây làm gì?"
Bố Lí oán hận: "Còn có thể làm gì, nhất định là vì chuyện anh với em đi cùng nhau lại bị ai đó nói cho cậu ta biết."
Trình Diệp cầm lấy ống tay áo Bố Lí, thưa dạ mà nói: "Chúng ta đi bên kia đi, đừng tới gần cậu ta."
Trong mắt Bố Lí mang theo ánh sáng lạn lùng, oán hận trừng Minh Lan một cái: "Được."
Cách đó không xa Minh Lan nhìn thấy Trình Diệp, trong nháy mắt liền căm ghét lại khủng hoảng, trong lúc nhất thời chóp mũi chua xót, nước mắt đều sắp rơi xuống, trong tay cậu ta quả thật có tiền, nhưng cũng chỉ là hơn xíu so với người ở Quặng Thạch Tinh mà thôi, số tiền Trình Diệp nói quá lớn, nếu như không có gia đình hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta căn bản gom không đủ.
Tối hôm qua cậu ta sợ đến mức không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện ra cảnh tượng Trình Diệp dữ tợn kêu gào đánh về phía cậu ta, tim sợ đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Minh Lan lặng lẽ đi theo bọn họ, ở trong một hẻm nhỏ hẻo lánh, nơm nớp lo sợ lập tức đi lên phía trước, giọng run run gọi: "Trình Diệp..."
Cậu lại đây là muốn bàn với Trình Diệp, có thể thư thả thêm mấy ngày hay không, hoặc là thẳng thắn xin thiếu một chút, cậu ta hoàn không muốn chết, cậu ta còn trẻ, cậu ta là một á thư, còn chưa có lấy chồng đâu.
Ánh mắt của cậu ta như có như không lướt qua Bố Lí, nhìn Bố Lí trợn mắt nhìn mình, lại nhớ tới hắn ta vừa rồi rất ân cần vời Trình Diệp, liền ai oán lại phẫn hận, mình rốt cuộc có cái gì không sánh được với tên Trình Diệp này, tại sao cứ phải thích Trình Diệp mà không thích mình!
Nếu như là cậu ta của trước đây, Minh Lan khẳng định sẽ chửi bậy rồi hỏi cho ra lẽ, nói Trình Diệp là hồ lý, sẽ câu dẫn người, Bố Lí mắt mù mới đi thích Trình Diệp, nhưng hôm nay...
Cậu ta ngay cả đối diện với Trình Diệp cũng không làm được, chỉ cảm thấy đứng ở trước mặt đối phương, có một đạo áp lực vô hình đè ép cậu ta, cơ hồ làm cho cậu ta không thở nổi.
Minh Lan co rúm lại nói: "Tôi tới là để cầu xin cậu..."
Còn chưa chờ Minh Lan nói xong, Trình Diệp liền lập tức trốn ở phía sau Bố Lí: "Minh Lan, hôm qua tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, cậu cũng nói dựa theo lời hôm qumà làm, bây giờ cậu còn tới tìm tôi làm gì?" Cậu giả bộ nhu nhược, giống như bị bắt nạt, cơ hồ đều sắp rơi nước mắt.
Minh Lan cũng không ngốc, vừa nhìn liền biết cậu đang muốn giả bộ đáng thương trước mặt Bố Lí, lấy sự đồng tình, vết thương trên người cậu ta còn đau đây, nhưng Trình Diệp đánh người không đánh mặt, cậu ta cũng không thể cởi quần áo cho Bố Lí xem, hơn nữa cậu ta... Sợ Trình Diệp, sợ đối phương im lặng không một tiếng động liền đánh cậu ta một trận.
Đối diện với ánh mắt căm hận của Bố Lí, Minh Lan quả thực muốn phun một ngụm máu ra ngoài.
Bố Lí cũng phát tác: "Minh Lan, tôi không thích cậu, không liên quan gì đến Trình Diệp, nếu như cậu còn cứ dây dưa Trình Diệp, đừng trách tôi không khách khí!"
Cả người Minh Lan run lên, nhìn người trong lòng mà ánh mắt rưng rưng, một bầu trời tâm ý đều bị đánh tan, đau lòng đến tột đỉnh.
Trình Diệp trốn ở phía sau Bố Lí, dựa vào cánh tay Bố Lí che lấp, cậu nhìn Minh Lan, nhắc nhở lại khiêu khích, Minh Lan sợ đến mức theo bản năng lùi về sau hai bước.
Trình Diệp vồ vồ vạt áo Bố Lí: "Bố Lí đại ca, chúng, chúng ta hay là đi thôi, chúng ta, chúng ta không đấu lại Minh Lan."
Bố Lí tựa hồ cũng nhớ lại gia thế của Minh Lan, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng cảm thấy á thư này khinh người quá đáng, lại có chỗ dựa lớn phía sau, nếu bọn họ đắc tội thì đúng là không thể sống yên.
Càng không muốn có quan hệ gì đến người này.
Quay đầu lôi kéo Trình Diệp rời đi.
Chỉ còn dư lại Minh Lan lã chã chực khóc, tâm nát đầy đất, nhìn bóng lưng Bố Lí quyết tuyệt đi xa, đau lòng không thôi, nhưng e ngại Trình Diệp, hoàn toàn không dám theo sau.
Trình Diệp lần này ra ngoài là định mua sắm chút đồ dùng hàng ngày, chịu để Bố Lí đi cùng cũng là coi trọng thể trạng cường tráng của hắn ta, có thể giúp cậu xách đồ.
Tiến vào cửa hàng, liền thấy có không ít á thú để ý tới, còn đang tán gẫu.
Mà mỗi người cũng chỉ là nhanh chóng quan sát hai người bọn họ một cái, xoi mói nhìn quần áo bọn họ mặc trên người, liền lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Có một á thú tướng mạo nhu hòa đang chỉnh lý đồ đạc, thấy không ai bắt chuyện, lập tức đi tới, đúng mực nói: "Quý khách, cần gì không?"
Trình Diệp sinh ra hảo cảm trong lòng: "Ngài có thể mang chúng tôi lượn một vòng không?"
Á thú cũng không cảm thấy phiền, gật gật đầu: "Được." Hắn ta mang theo hai người Trình Diệp dạo một vòng, có lúc cũng giới thiệu đơn giản, trong đó Trình Diệp tình cờ nói ra một vài lỗi nhỏ và đưa ra cách khắc phục đơn giản, sợ hắn ta ngượng ngùng còn cố ý nói ra phương pháp mua ưu đãi nhất nói cho hắn ta biết.
Trình Diệp không cùng hắn ta nhiều lời, trực tiếp đưa một tờ giấy: "Những thứ trong này, tôi đều muốn."
Á thú trợn tròn mắt, nhìn tờ giấy siêu dài, cả kinh nói: "Đều muốn?"
Trình Diệp nói: "Đúng vậy, trong nhà thiếu không ít thứ, cho nên muốn mua không ít, cứ dựa theo lời ngài mới vừa nói, không cần quá đắt, thế nhưng cũng không cần quá quý, thoải mái, chất lượng tốt một chút là được."
Á thú gật đầu liên tục, không nghĩ tới hôm nay lại nhận được một đơn đặt hàng lớn: "Được được được." Hắn ta cao hứng mang theo Trình Diệp đi ký giấy xác nhận đặt hàng, lúc đi ra còn nghe thấy mấy người chỉ trỏ bọn họ.
"Hai tên quỷ nghèo, có thể mua thứ gì chứ, Phú Nhã lại còn cúi đầu khom lưng với bọn họ, thực sự là quỷ nghèo gặp quỷ nghèo."
"Ha ha ha, chính là như vậy, Phú Nhã lại muốn bán những đồ khong ra hồn, sợ là cơm cũng không có mà ăn."
"Vậy ngươi cũng đừng cướp khách của hắn nha, nói cứ như các cậu tốt lắm vậy."
Trình Diệp nghiêm mặt, chỉ cảm thấy nhóm người này chẳng trách chỉ có thể ở đây làm người bán hàng, sợ là cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Á thú nghe những nghị luận này, sắc mặt hơi tái, còn có chút oán hận, nhưng nghĩ đến bên cạnh hắn ta còn có khách, cũng không quản bọn họ nữa, đơn giản nói một chút cũng không mất miếng thịt nào, việc cấp bách là tiền hoa hồng nhất định sẽ tới tay hắn ta rồi.
Trình Diệp cũng hướng về phía á thú cười cười: "Hai ngày nữa tôi còn sẽ tới mua thêm chút đồ, lúc đó còn phải làm phiền anh."
Đến lúc đó vậy coi như vả mặt bọn họ đi, tuy rằng Trình Diệp không có lòng hư vinh, nhưng điệu bộ bị vả mặt, vẫn rất vui, nhìn bọn họ lúc đó sẽ hiện ra sắc mặt hối hận lại không cam lòng, rất sảng khoái!
Á thú vội vội vã vã gật đầu, nhìn Trình Diệp với ánh mắt giống như là cha mẹ tái sinh, tiếp đó, không cần chờ lần sau, Trình Diệp lần này mua cũng rất nhiều, lúc quẹt thẻ á thú cũng có được hoa hồng không nhỏ, nhìn á thú bận bận rộn rộn vì Trình Diệp mà chuẩn bị, nhóm á thú vừa nãy này còn đang bàn luận trên trời dưới biển đều sưng mặt, rốt cuộc cũng không nói ra được lời xúc phạm.
Đem những thứ mua được chất đống trong góc, Trình Diệp dự định chờ có thời gian sẽ từ từ quy hoạch, không nghĩ tới Lôi Tu ôm đồm hết đống chuyện xui xẻo này, thân thể hắn tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thường thường phải vận chuyển năng lượng để chữa trị vết thương, nhưng những thứ đơn giản đã hoàn toàn có thể làm.
Trình Diệp đương nhiên tìm mọi cách khuyên can, nhưng làm sao cũng không nói được, liền tùy hắn.
Cậu thì không có việc gì sẽ làm ổ ở trong góc chế thuốc, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ, một bộ dáng chăm chú nghiêm túc.
Lôi Tu nhìn thấy, hỏi: "Cậu đang chế thuốc cấp một sao?"
Trình Diệp gật đầu: "Tôi hiện tại cũng chỉ có thể chế thuốc này, bất quá rất nhiều thợ mỏ đều cần thuốc chữa trị cấp một, tuy rằng giá cả rẻ, nhưng tôi có thể làm nhiều hơn một chút."
Lôi Tu gật đầu, nhìn khắp phòng với những đồ đạc mới, đoán được tiền mua đồ cũng khá nhiều.
Nhớ tới ngày đó Trình Diệp đi mua đồ cùng Bố Lí, hai người cười cười nói nói, thân mật đến mức làm hắn đố kị không thôi, Lôi Tu nheo mắt lại, giấu tâm tình dị dạng đột nhiên xông lên của bản thân, chuyển qua một bên nhìn ống nghiệm của cậu, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Cậu muốn trở thành dược tề sư, dòng dõi cũng phải nước lên thì thuyền lên ..."
Trình Diệp ngượng ngùng cười cười: "Nào có, sao có thể, tôi cũng là vì mưu sinh thôi, đúng rồi, anh nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi, trong tủ có thịt viên phơi khô, bổ sung chút năng lượng."
Thịt viên khô là do Trình Diệp tự mình làm, không phải Bố Lí làm cho Trình Diệp, Lôi Tu muốn ăn đồ Trình Diệp tự tay làm, nhưng lại cảm thấy Trình Diệp ăn đồ tình địch làm, còn không cho hắn ăn, rất không thoải mái trong lòng, nghĩ tới liền ăn không vô.

Nhưng Trình Diệp xưa nay không quá quan tâm hắn, luôn coi hắn là khách, chừa cho hắn rất nhiều không gian riêng tư, cũng rất là xa lạ.
Lôi Tu nhìn Trình Diệp đối với hắn hoàn toàn cái gì cũng không đáng kể, cưỡng ép áp chế dục vọng chiếm hữu của mình xuống.
Hắn thật ra chỉ muốn xem thử, lúc Trình Diệp yêu một người, là bộ dáng gì.
Bất quá, tình yêu của cậu, cũng chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ một mình hắn được hưởng thụ.
Nhưng hắn, Lôi Tu, cũng sẽ vĩnh viễn yêu cậu, đối với cậu không rời không bỏ, sinh tử gắn bó.
Biết được ý nghĩ Lôi Tu, Trình Diệp lườm nguýt trong lòng, không rời không bỏ trong miệng hắn chính là vừa đến tinh cầu trung tâm, lập tức bỏ rơi nguyên chủ đi làm việc, sau đó lúc bạch liên hoa trà trộn bên người, cuối cùng để bạch liên hoa hãm hại nguyên chủ đến mức thất vọng, mặc cho gia tộc trục xuất nguyên chủ, gián tiếp hại chết nguyên chủ.
Nguyên chủ chết rồi, còn Lôi Tu, sợ là chỉ cảm thấy mới mẻ với nguyên chủ mà thôi, có đi cũng chả sao.
Ha ha, đúng là 'chó', rất 'chó'.
Sáng sớm hôm nay, Trình Diệp không như thường ngày đi làm cơm, mà nằm ở trên giường, bó mình ở trong chăn mềm mại, chỉ lộ ra một gương mặt đỏ bừng.
Sắc mặt Lôi Tu âm trầm, khoảng thời gian này hắn vẫn luôn rất khó chịu, cả người đều hiện ra sự tối tăm: "Cậu bị bệnh rồi."
Trình Diệp nằm ở trên giường, hơi xốc lên mí mắt nhìn hắn.
"Muốn uống nước ấm không?"
Trình Diệp lắc đầu một cái, mà Lôi Tu biết, cái này cũng không đại biểu cho việc cậu không muốn uống nước, mà là không muốn làm phiền hắn.
Trình Diệp suy yếu nói: "Không sao, tôi... Chẳng mấy chốc sẽ khỏe, trướ đây cũng là như thế này."
Theo cậu nói chuyện, chăn hơi rơi xuống một chút, lộ ra bờ mềm mại của cậu.
Lôi Tu bắt đầu cho che lại cậu.
Trình Diệp hắt hơi một cái.
Sắc mặt Lôi Tu trầm hơn: "Cậu không thể cứ vậy chịu đựng được, cậu phải uống thuốc, trong nhà không có đồ dự bị, hay là, tôi ra ngoài mua cho cậu."
Trình Diệp muốn nói lại thôi, đầu choáng váng nặng nề, cả người phảng phất như biến thành một cái lò lửa, cuồn cuộn không ngừng bốc hơi nóng, cậu khàn khàn cổ họng nói: "Làm phiền anh có thể đi tìm Bố Lí đại ca không, chỗ anh ấy có thuốc, không thì anh ấy cũng biết tôi phải uống thuốc gì, sẽ mua giúp tôi."
Trình Diệp hướng về phía hắn cười cười, trong đôi mắt như chứa ánh sao, lộng lẫy chói mắt: "Cảm ơn anh."
Lại là Bố Lí, Lôi Tu đều sắp cắn nát răng, biểu tình hắn thu lại, biết đến giờ khắc này không phải lúc giận dỗi: "Không cần cậu cảm ơn."
Tính tình Lôi Tu khoảng thời gian này vẫn luôn không tốt, Trình Diệp hơi rụt cổ, cũng không có cùng hắn tranh chấp, hiện ra bộ dáng nghe lời mười phần, giống như một chú cừu nhỏ, làm cho hắn không kìm lòng được muốn sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu.
Lôi Tu nhìn qua, xoay người rời đi, hắn sợ nếu tiếp tục nhìn sẽ xảy ra cục diện khó đỡ, vừa nghĩ tới phải đi tìm tình địch của mình cầu cứu, hắn liềnbực mình lại uất ức, một cước đá vào một tảng đá lớn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Cũng may Bố Lí không ở đây, chỉ có tên tiểu quỷ kia.
Tiểu quỷ hiển nhiên rất không lễ phép, đối diện với hắn rất không nể mặt, cũng may hắn nói Trình Diệp cần thuốc, tiểu quỷ liền vội vội vã vã cầm tới, thậm chí còn muốn đến xem Trình Diệp.
Lôi Tu lập tức trở mặt: "Cậu ấy đang rất không thoải mái, lẽ nào nhóc còn muốn bắt cậu ấy bò ra bắt chuyện với nhóc?"
Tiểu quỷ lúc này mới lộ ra tâm tình bất mãn, phản bác: "Tôi mới sẽ không để Diệp Tử ca tiếp đãi tôi."
Lôi Tu nghe giọng điệu rất quen thuộc của nhóc, thân thể cứng đờ, nhếch nhếch miệng lộ ra một cái răng trắng: "Nhóc không cho, cậu ấy liền không tiếp đón sao? Mỗi lần nhóc qua cậu ấy không phải đều bận trước bận sau tìm đồ ăn cho nhóc đấy là gì?"
Tiểu quỷ sững sờ, chợt có chút ngượng ngùng, lật một cái liếc mắt xoay người lại, thuận tiện —— 'rầm ——' một tiếng đóng cửa lại.
Lôi Tu mới không thèm quan tâm bộ dáng nhe răng của nhóc, cầm thuốc, sốt ruột trở lại xem tính hình của Trình Diệp.
Thực sự là, không phải vì anh (Trình Diệp) của nhóc, còn có thể để một tên tiểu quỷ cưỡ lên đầu sao, nhìn nhóc và Trình Diệp ở chung anh đây rất không vui! Lôi Tu cắn răng, không ngừng thôi miên bản thân rằng đối phương chỉ mới mười một tuổi, tâm lý lúc này mới thoải mái hơn không ít.
Sau khi trở về, Trình Diệp bởi vì nóng, đuôi mắt đều có chút hồng, nhìn rất dụ người, Lôi Tu lại không có thời gian thưởng thức, rót một ly nước đỡ Trình Diệp đang thụ sủng nhược kinh mà uống thuốc, lại giúp cậu lau mặt bằng khăn ướt và lau mồ hôi.

Trong lòng Trình Diệp, quan hệ của bọn họ còn chưa đủ để khiến Lôi Tu giúp cậu đến mức này, nếu như không phải vì cậu chỉ cần động đậy một chút, trong óc giống như là một cái gậy to đang dùng sức đập loạn, cậu sẽ tự mình làm.
Cũng may Lôi Tu cũng không phải là quá ân cần, làm tốt tất cả những thứ này sau đó liền đi chuẩn bị đồ ăn, điều này làm cho Trình Diệp thở ra một hơi, đầu óc cậu lâng lâng, cảm giác cả người lúc nóng lúc lạnh, đắp kín chăn co lại thành một đoàn, nghiêng đầu cằm cọ vào trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Cứ cách vài phút, Lôi Tu sẽ tiến tới xem tình hình Trình Diệp một chút, thấy cậu làm ổ bên trong chăn, một thân nguyên bản quần áo xuề xòa lại thành như không mặc gì, đặc biệt là nửa người trên, phần lớn da dẻ đều lộ ở bên ngoài, chăn trượt xuống, lại lộ ra cánh tay trắng nộn nộn, hai cái chân phía dưới cũng không kém bao nhiêu, mu bàn chân trơn bóng hiện ra hơi hồng nhạt, đầu ngón chân lặng lẽ co lại, như là thẹn thùng.
Hai má tái nhợt lại hơi đỏ, Trình Diệp nghe thấy động tĩnh, xốc lên mí mắt nhìn thấy Lôi Tu, há miệng không phát ra âm thanh.
Lôi Tu nhanh chóng đi lại đắp chăn cho cậu, tay đặt lên trán của cậu, nóng rất nóng, hắn lo lắng: "Rất khó chịu sao, đi gặp bác sĩ?"
Trình Diệp lắc đầu một cái, lại cảm thấy mạch máu trong đầu nhảy liên hồi, rất đau, cậu uể oải nói: "Rất buồn ngủ, muốn ngủ."
Lôi Tu một hít một hơi, nỗ lực khắc chế thanh âm của mình, nói: "Vậy ngủ một buổi sáng đi, nếu như vẫn còn rất nghiêm trọng, nhất định phải đi gặp bác sĩ!"
Trình Diệp híp mắt một cái, gật gật đầu: "Được."
Lôi Tu rất muốn trực tiếp đóng gói người lại mang đi, nhưng nhìn cậu như sắp ngất tới nơi, cũng không dám manh động, hắn nhớ tới trong nhà hình như có rượu nồng độ cao, lập tức lấy ra.
Thấm khăn ướt, Lôi Tu lau mu bàn tay cậu, tai sau, không ngừng tiến hành chữa trị vật lý cho cậu để hạ nhiệt độ.
Ý thức Trình Diệp có hơi tan rã, lông mày hơi nhíu, thân thể không ngừng tránh né tay Lôi Tu, nắm lấy chăn ý đồ đem mình giấu đi, ngũ quan đều chặt chẽ rúc vào một chỗ, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.
Trình Diệp âm thanh rầu rĩ : "Xin anh, Lôi Tu, không nên đụng vào tôi, để tôi ngủ một giấc ngon đi."
Móng tay Lôi Tu thiếu chút nữa cắt đứt khăn, một gương mặt cương nghị đỏ chót, hồng đến tận cổ.
Rõ ràng là đang bị bệnh, hắn lại nghe ra một loại mùi vị khác không nói nên lời, thực sự là... Cầm thú, nhưng... Đầu giống như bị búa lớn gõ vào, có hơi mông lung, mà bị đánh còn có chút sảng khoái, hắn... Cũng bị bệnh?
Ý thức Trình Diệp trong lúc hoảng hốt, cảm thấy đang có tới hàng ngàn, hàng vạn con ong đang ở bên tại cậu kêu ong ong, cậu dùng sức vồ một cái, thế giới đều yên tĩnh lại, còn không đợi cậu ung dung nhíu chặt lông mày, ngay sau đó trên trán hình như được bao phủ một bàn tay, mát mát lạnh lạnh, chạm lên làn da nóng bỏng hết sức thoải mái, làm cho cậu không nhịn được dụi dụi.
Lôi Tu: "..." Bắp thịt cả người không kìm lòng được căng thẳng, máu thịt như bị sức nóng của Trình Diệp làm cho sôi trào, đầu óc như muốn nổ ra khói.
Phúc lợi tới quá đột ngột, có chút thụ sủng nhược kinh.
Lôi Tu hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Trình Diệp hàm hàm hồ hồ nói: "Thật thoải mái, muốn... Ôm một cái?"
Lôi Tu: "!"
666: "?"
Lôi Tu thật nhanh thu tay về, đôi mắt thậm chí cũng không dám nhìn Trình Diệp lấy một cái, hắn như núi bất động, Trình Diệp nhíu nhíu mày, cũng không có xoắn xuýt, trở mình ngủ tiếp, phảng phất như chuyện vừa nãy chỉ là mơ.
Lôi Tu quay đầu, thẹn thùng nói: "Nếu... Nếu cậu khăng khăng như vậy, tôi, tôi cũng không phải là không thể phối hợp?" Trả lời hắn chính là tiếng ngáy trầm thấp của Trình Diệp.
Lôi Tu: "..." Hắn bất chấp tất cả, chỉ lo Trình Diệp hối hận, thật nhanh cởi quần áo trên người mình, vén chăn lên chen vào.
Tuy rằng chăn không nhỏ, nhưng nằm hai người, đặc biệt là với thân hình cao lớn của Lôi Tu, rất chen chúc chận chội.
Lôi Tu chỉ có thể như bạch tuộc ôm Trình Diệp vào lòng, hai chân, hai tay ôm cậu thật chặt, đầu cọ vào cổ cậu, cảm nhận nhiệt độ được Trình Diệp truyền qua, hắn thoải mái thở ra tiếng, khá giống... □□.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đầu óc vốn dĩ nặng trình trịch lại thoải mái không ít, sắc trời đã tối, Trình Diệp chớp mắt nửa ngày mới thích ứng với độ sáng này, cậu chuyển động đầu, liền tháy một gương mặt phóng to.
Lôi Tu chớp chớp đôi mắt, nằm ở bên người Trình Diệp, hắn hưng phấn căn bản ngủ không yên.
Bị Trình Diệp da thịt trần truồng tiếp xúc đến mơ hồ sinh nhiệt, đặc biệt là Trình Diệp ham muốn ấm áp, lúc đầu tóc mềm mại dụi hắn, quả thực rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ ——
Tỉnh lại, Trình Diệp giống như chịu mười vạn điểm bạo kích, cậu trợn tròn mắt, ngồi dậy, chăn từ bả vai trượt xuống, áo ngủ của cậu không biết tại sao lại cuốn đến trước ngực, lộ ra da thịt trắng hồng.
Trình Diệp gập ghềnh trắc trở: "Anh, anh sao lại, ngủ ở đây?!"
Tuy rằng sau này cậu có khả năng sẽ không kết hôn, nhưng dù sao cậu vẫn là một á thư, vẫn biết xấu hổ.
Lôi Tu nhíu mày, đưa tay đem y phục của cậu kéo xuống, mặt Trình Diệp bạo hồng, dáng dấp vừa nãy cũng quá không trang trọng.
Cậu vội vàng sửa sang lại quần áo nhăn nhún, cẩn thận liếc trộm biểu tình của Lôi Tu.
Lôi Tu cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi mặt: "Cậu bị sốt đến ngơ ngơ ngác ngác, cầm lấy tay của tôi không buông, cứ kêu tôi ôm cậu ngủ, cho nên..."
"..." Nè nha, bây giờ chưa tới buổi tối đâu, sao đã bắt đầu nằm mơ rồi?
Trình Diệp như sét đánh, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Mặt cậu đỏ như quả hồng bị hư, đỉnh đầu thậm chí bốc lên khói, cả người mê man, bàng hoàng, ngơ ngác, thân thể cũng mềm nhũn lảo đà lảo đảo, ý thức sớm đã không biết bay tới đâu.
Lôi Tu vỗ vỗ tóc có chút ngổn ngang, ngồi dậy ôm lấy eo cậu: "Anh sẽ phụ trách."
"Phụ, phụ trách?" Trình Diệp run run một chút, vội vàng chống đỡ vai hắn chui ra, sợ đến mặt mũi trắng bệch, cậu vội vội vã vã xua tay, "Không, không cần, chúng ta không hề làm gì cả, không cần phụ trách, chỉ cần anh không nói, tôi sẽ không nói ra, đúng, chính là như vậy, sẽ không có ai biết cả."
Mặt Lôi Tu nhất thời đen kịt.
Trình Diệp còn tưởng rằng hắn tức giận, gấp đều sắp khóc lên: "Tôi, là lỗi của tôi, anh đừng mắng tôi, thật sự, tôi sẽ không cho ai biết đâu."
Mặt Lôi Tu không thay đổi mở miệng: "Em không nghĩ tới chuyện sinh hoạt sau này của chúng ta sao, cho dù hiện tại ngủ chung cũng không sao, căn bản sẽ không có ai chỉ trích."
Trình Diệp bị làm khó dễ đến cực điểm, cậu do dự nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, nhưng mà tôi căn bản không thích anh."
... ...
"Em có thể chế thuốc cấp hai?" Lôi Tu kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, còn chưa ổn định, mười lần thì có tới bảy, tám lần đều thất bại." Trình Diệp mắt nhìn thẳng, chuyên chú nhìn ống nghiệm thuốc óng ánh xanh lam bên trong ống nghiệm, phản ứng lại là Lôi Tu đang nói chuyện với mình, sợ đến nhảy lên, trượt tay, ống nghiệm bỗng nhiên rơi xuống.
Lôi Tu tay mắt lanh lẹ bắt lấy, cũng chỉ có một giọt thuốc rơi trên mu bàn tay của hắn: "Cẩn thận một chút."
Trình Diệp cầm lại thuốc, lúng ta lúng túng nói tiếng cảm ơn, căn bản không dám cùng Lôi Tu đối diện.
Vừa nãy còn đang nói chuyện rất tự nhiên với mình, sau đó nhìn thấy mặt mình lại đột nhiên biến sắc, thì ra ban đầu cậu tưởng đang nói chuyện với Con Gấu Bố Lí kia à.
Từ sau sự kiện kia, Trình Diệp vẫn trốn tránh hắn, có khi nghiêm trọng đến mức thậm chí từ sáng đến tối đều không về nhà, nếu không đi rừng rậm ma thú, thì cũng sang nhà tiểu quỷ kia tránh nạn, lấy cơ là đi dạy tiểu quỷ xử lý ma thú, nhưng... Chính cậu còn không biết xử lý thì dạy bằng cách gì?
Lôi Tu trừng mắt nhìn, đem cảm xúc phức tạp trong con ngươi thu lại.
Hắn hiểu, lần trước là do hắn quá vội vạng, làm Trình Diệp sợ, có lẽ... Hắn cần phải thay đổi chiến thuật, thử xem thăm dò từ từ xem sao, dù sao. .. Chờ đến khi Trình Diệp chân chính quen với sự hiện diện của hắn, đến lúc đó chắc sẽ không nỡ buông tay.
Lôi Tu bình tĩnh, Trình Diệp nhất định sẽ thích mình, dù sao hắn đối với mình rất có lòng tin, hắn yêu Trình Diệp như thế, cho dù là cảm động, cũng nhất định sẽ làm đối phương dao động.
"Bây giờ em mua chế thuốc cấp hai thì phải dùng thảo dược cấp hai đúng chứ, những ma thú này ở rìa rừng rậm cũng không có, cần dùng điểm thông dụng để đổi, Em... từ đâu mà có nhiều điểm thồn dụng như vậy." Nói xong Lôi Tu vội vàng giải thích, "Anh không phải nghi ngờ em, anh chỉ là, hiện tại thân thể của anh đã tốt lắm rồi, anh muốn đi khu rừng rậm để thử sức mạnh của bản thân."
Trình Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chế thuốc cấp thấp có tỷ lệ thành công rất cao, bán đi là có điểm thông dụng để mua đồ chế thuốc cấp hai, thể chất cơ thể của anh rất tốt, sức khôi phục nhanh, lực bộc phát cũng rất mạnh, nếu như anh có cần, thì đi rừng rậm ma thú đi, nhưng mà phải chú ý an toàn."
Cậu không khuyên hắn không nên đi, chỉ như người xa lạ khách sáo thêm hai câu mà thôi, đáy lòng Lôi Tu âm u, nhưng cũng biết Trình Diệp chính là như vậy, cậu không thích hắn, cho nên không thèm để ý đến hắn, càng sẽ không ràng buộc chắn, quản chế hắn, hắn liếm liếm khóe môi khô khốc, bóng lưng rời đi rất là cô đơn.
666 liếc mắt nhìn, cảm thấy có thể tạo thành một video trailer ngắn về phim thần tượng não tàn.
Nó nói: "Sắp đi vào tình tiết chính của thế giới rồi, cậu phải đống ý Lôi Tu, nếu như không đồng ý, sao có lý do cùng hắn đi tinh cầu trung tâm?" 666 chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mới hỏi, nó đối với Đại Diệp Tử rất có lòng tin, chút vấn đề nhỏ này tuyệt đối không làm khó được cậu.
Trình Diệp tay đảo thuốc, buồn bực ngán ngẩm nói: "Không đồng ý, cho dù muốn mang tao đi tinh cầu trung tâm, cũng nên là nhìn trúng thuốc của tao, dù sao tao cũng có thể dựa vào tài hoa để ăn cơm, tại sao phải dựa vào mặt?"
Cậu lại nói: "Nguyên chủ cũng là bởi vì đồng ý quá nhanh, hơn nữa ngoại trừ một gương mặt sáng loang loáng không có gì hơn kia, mới dễ dàng bị vứt bỏ, nhưng tao, chính là muốn Lôi Tu nhìn thấy giá trị của tao, cho hắn biết, tao với hắn rất ngang hàng, ân cứu mạng không phải trả dễ dàng như vậy, mà hắn vĩnh viễn nợ tao một mạng, lại nói... Hắn hiện tại theo đuổi tao, thề non hẹn biển nhiều như vậy, ngăn sông cách trở cũng không thể chia cách, đến lúc thấy bạch nguyệt quang của hắn, tao không tin hắn không cảm thấy hổ thẹn?!"
666: "..." Đúng là rất lúng túng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...