Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
Chương 53
Thi Tiểu Vận nhìn mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều đang bận rộn làm chuyện của mình nên không chú ý tới bên này. Cô kiễng chân, hôn lên môi Kì Du Dương một cái nhanh chóng rồi tự nhiên rời đi.
Kì Du Dương cúi đầu cười, siết chặt tay cô: “Có lệ như vậy à, em dỗ trẻ con hay gì.”
Thi Tiểu Vận nhướn mày: “Chẳng phải dỗ em trai sao?”
Kì Du Dương nhếch môi cười, anh giơ tay búng nhẹ vào trán cô.
Kì Du Dương kéo cô ngồi xuống chiếc ghế vải màu vàng, Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh, cô ôm cổ anh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nhắc lại chuyện cũ: “Lần trước sinh nhật anh, sao cô gái kia lại hôn anh?”
Kì Du Dương đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Triệu Hoằng Lâm, nghe vậy anh liền nhíu mày: “Chỉ là trò chơi thôi, vốn dĩ anh định cắn đứt chiếc bánh đó nhưng mà ai ngờ cô ta lại nhào tới.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, cũng cúi đầu lướt điện thoại.
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, anh hôn nhẹ lên làn da sau gáy cô, trầm giọng nói: “Giận à?”
Hơi thở nóng bỏng dừng ở sau gáy, ẩm ướt lại ấm áp, Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Không có.”
Cô chỉ đột nhiên nhớ ra rồi thuận miệng hỏi thôi.
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm hai giây, xác nhận cô không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thi Tiểu Vận lại nói: “Sau này anh chỉ được chơi trò chơi với một mình em thôi.”
Kì Du Dương đen tối nói: “Buổi tối về chơi luôn nhé?”
“Chơi cái gì?” Cô hỏi.
Anh cúi người dựa sát vào tai cô, cố ý trêu cô: “Chơi trò cởi đồ, được không?”
Thi Tiểu Vận lườm anh một cái, vừa giận vừa mắng anh, đánh vào tay anh một cái.
Kì Du Dương nắm tay cô, nhướn mày cười lưu manh.
Nửa tiếng sau lại bắt đầu quay, nhưng Kì Du Dương không tiếp tục xem hai người diễn, anh đi ngoài phòng hút thuốc.
Buổi quay kết thúc vào năm giờ chiều, Cẩu Ca bảo mọi người thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau ăn cơm.
Thi Tiểu Vận thay lại quần áo của mình sau đó đi tìm Kì Du Dương.
Kì Du Dương dập điếu thuốc, ngước mắt lên nhìn cô: “Xong rồi à?”
Thi Tiểu Vận nhét hai tay vào trong túi áo, gật gật đầu: “Ngày mai chúng ta về Bắc Kinh nhé?”
“Không phải bảo ba ngày à?”
“Do em và Từ Hà diễn rất ăn ý nên hôm nay quay xong rồi.” Thi Tiểu Vận lại nói thêm một câu: “Với lại ngày mai Từ Hà còn có việc.”
Kì Du Dương gằn giọng: “Ăn ý?”
Cẩu Ca đi tới nhìn hai người một cái rồi gọi: “Dương Tử, lát nữa cùng nhau đi ăn cơm tối nhé.”
Kì Du Dương quay sang nhìn Cẩu Ca, lên tiếng được, đợi Cẩu Ca đi vào anh liền kéo Thi Tiểu Vận lên xe.
Hai người ngồi trên xe chờ nhóm Cẩu Ca, Thi Tiểu Vận nói: “Anh có thể kiên nhẫn được không vậy?”
“Không được.” Anh lắc đầu, hôn lên môi của cô, “Nếu không nhìn thấy bọn em ôm nhau thì đã tốt rồi.”
Thi Tiểu Vận bật cười: “Chẳng phải anh bảo đây là công việc của em, anh sẽ không đến mức không biết phân biệt sao?”
Kì Du Dương chậc một tiếng: “Không phải em là bạn gái anh à, nếu anh nhìn thấy em ôm ôm ấp ấp với thằng khác mà không có cảm giác, vậy có phải có bệnh rồi không?”
Thi Tiểu Vận giơ tay ôm lấy cổ anh, hôn vào khóe môi anh: “Hôm nay anh làm rất tốt.”
Kì Du Dương ngây thơ nói: “So với tên Bùi Hoài kia thì sao?”
Thi Tiểu Vận cười ra tiếng: “Kì Du Dương, sao anh lại trẻ con như vậy chứ hả?”
Kì Du Dương bóp bóp eo của cô, thúc giục: “Nói mau.”
Trong mắt Thi Tiểu Vận tràn đầy ý cười, cô lại hôn lên môi anh, nói: “Anh tốt hơn anh ta.”
Dường như lúc này Kì Du Dương mới hài lòng, lông mày giãn ra, buông lỏng tay ở trên eo cô.
Cẩu Ca từ trong homestay đi ra, giơ tay gõ cửa kính bên ghế lái, Kì Du Dương hạ cửa kính xe xuống, Cẩu Ca nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau: “Lát nữa tới Quế Tường Viên ăn cơm, đi theo xe của bọn tôi nhé.”
Kì Du Dương ừ một tiếng.
Nhóm Cẩu Ca lần lượt lên xe, đề phòng lát nữa chẳng may bị lạc Kì Du Dương bật sẵn bản đồ ở trong xe sau đó mới đi theo chiếc SUV Porsche của Cẩu Ca, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Trên wechat Chu Sảng gửi cho Thi Tiểu Vận một tin nhắn giọng nói, Thi Tiểu Vận mở ra: “Bảo bối, năm ngoái cậu bảo tớ tìm trợ lý cho cậu, tớ đã tìm được mấy người rồi, đợi cậu về tớ đem thông tin của bọn họ cho cậu xem.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại, cũng ghi âm giọng nói trả lời lại Chu Sảng: “Yêu cậu, ngày mai tớ về nhà rồi gặp nhau.”
Nghe vậy Kì Du Dương liền quay đầu sang nhìn cô, hỏi: “Em muốn tìm trợ lý à?”
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, nhíu mày nói: “Chủ yếu là tìm người sắp xếp công việc với các thương hiệu, nếu không một mình em làm không được.”
Kì Du Dương không có ý kiến gì: “Nếu có vấn đề gì liên quan đến hợp đồng thì anh có thể xem hộ em.”
Thi Tiểu Vận bừng tỉnh: “Đúng nha, sau này em có thể hỏi anh rồi.”
Kì Du Dương cười một tiếng: “Có phải em nghĩ anh chẳng học hành gì mà chỉ chơi bời thôi đúng không?”
“Anh biết à?” Thi Tiểu Vận dừng lại một chút, tinh tế nói, “Nhìn anh không giống học chuyên ngành luật tí nào.”
“Vậy anh hợp làm gì?” Anh có chút tò mò với đáp án của cô.
“Anh chỉ thích hợp không làm gì, mỗi ngày đều sống phóng túng.”
Kì Du Dương cong cong khóe miệng, nhìn cô cười lưu manh: “Vậy em nuôi anh đi.”
Cô nói một cách tự nhiên: “Nuôi.”
Kì Du Dương a một tiếng, hai tay đặt trên vô lăng, nhìn đường phía trước, nói: “Cảm ơn vợ yêu, nhưng mà anh không thích làm tiểu bạch kiểm.”
Thi Tiểu Vận che miệng, lông mày cong cong, còn cố tình nói: “Em là một kim chủ không tệ đâu.”
“Vậy muốn chơi trò gì?” Anh vui vẻ phối hợp, ngẫm nghĩ nói, “Phú bà bốc lửa cùng với sự cảnh cáo vui vẻ sao?”
Thi Tiểu Vận ngạc nhiên một lát sau đó mới hiểu được, cô cười nói: “Anh cũng xem qua cái trò này à?”
Kì Du Dương mỉm cười gật đầu, vốn dĩ anh cũng biết trò này là vì anh nhìn thấy trong nhóm nhị đại. Nhóm người kia còn bàn luận một cách rất nhiệt tình: “Người anh em này chơi hoang dã thật đấy, chuyện này mà có thể chịu được, không sợ em trai nhỏ bị hỏng à?”
Thật ra Kì Du Dương không ngại, có tiền thì làm phiền thiên hạ thôi.
Lúc đến Quế Tường Viên, nhóm người cùng nhau xuống xe. Ngày mai Từ Hà phải quay phim nên không đi ăn cơm tối với bọn học, trực tiếp lái xe đến sân bay.
Thi Tiểu ngồi cùng bàn với nhóm Cẩu Ca, bữa cơm tối nay vợ của Cẩu Ca cũng tới. Hai người yêu nhau từ lúc học cấp ba, tốt nghiệp xong liền kết hôn, đại khái là tình yêu đáng ngưỡng một trong mắt mọi người.
Trong lúc đó Kì Du Dương đi vệ sinh một lần, lúc anh trở về Thi Tiểu Vận liền ôm lấy cánh tay anh, thấp giọng nói: “Có phải anh đi thanh toán không?”
Kì Du Dương nắm lấy tay cô, bóp nhẹ: “Bé yêu, em là con giun trong bụng anh à, sao lại thông minh như vậy hả?”
Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng, cô nghịch chiếc ống hút màu cam trong cố, cúi đầu hút một ngụm nước chanh.
Kì Du Dương cười, sau đó lại bóc một con tôm hùm cho vào bát cô.
Bọn họ ăn cơm tối xong liền quay về khách sạn. Trên đường lái xe về khách sạn, Cẩu Ca gửi tin nhắn wechat cho Thi Tiểu Vận: “Sao Dương Tử lại trả tiền, không hợp lí gì cả.”
Thi Tiểu Vận: “Không sao, anh ấy có tiền.”
Cẩu Ca: “Bữa này không ít tiền đâu, hay là đoạn phim ngắn này anh quay miễn phí cho em nhé?”
“Vậy anh trả thêm tiền cho em đi.” Thi Tiểu Vận nói đùa.
Cẩu Ca nói: “Được thôi em gái, nhưng mà Dương Tử đúng thật là không tồi. Thôi lúc khác lại nói chuyện, anh cũng không nhiều lời, chúc hai đứa bên nhau thật lâu nhé.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại nhìn về phía Kì Du Dương, còn cười rất vui vẻ: “Sao anh được lòng người khác như vậy hả?”
Kì Du Dương nhìn tình hình giao thông trước mặt, ý cười trong mắt càng sâu hơn: “Không phải là giữ thể diện cho em sao?”
Thi Tiểu Vận: “Đúng là cho em thể diện thật lớn nha.”
Hai người vui vẻ cười đùa trong xe, rất nhanh xe liền dừng dưới tầng hầm đỗ xe của khách sạn.
Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận, hai người đi vào thang máy, Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, ghé sát vào tai anh nói: “Lát nữa sẽ thưởng cho anh.”
Yết hầu của Kì Du Dương lăn lộn, hứng thú trong mắt càng đậm hơn: “Thưởng như thế nào đây, bảo bối?”
“Chơi trò cởi đồ cùng với anh.” Cô nói.
Lúc đến tầng của hai người, Kì Du Dương liền kéo tay cô đi ra ngoài, lấy thẻ phòng ra quét. Cửa mở ra, anh liền đè cô lên cánh cửa, hôn lấy môi của cô.
Thi Tiểu Vận theo bản năng bám lên vai anh, hai người hôn nhau không tách ra, Kì Du Dương chạm vào cạp quần bò của cô, Thi Tiểu vận đè tay anh lại, thở gấp nói: “Không phải muốn chơi trò chơi sao?”
Kì Du Dương vùi đầu vào cổ cô, hôn lên làn da trên cổ cô, sau đó mới buông cô ra.
Tóc của Thi Tiểu Vận bị rối, cô nâng tay vuốt lại, nói: “Em đi tắm trước nhé?”
Kì Du Dương mở nắp một chai nước khoáng, anh ngửa đầu uống nước, nhìn cô sau đó gật đầu.
Thi Tiểu Vận tắm xong đi ra, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng, cô che chặt cổ áo, nhìn không ra bên trong có mặc nội y hay không.
Kì Du Dương cong khóe môi, nhìn về phía cô: “Anh có thể cởi sạch đồ trên người em chỉ trong một phút.”
Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy.
Mười năm phút sau, Kì Du Dương từ phòng tắm đi ra, Thi Tiểu Vận đang ngồi khoanh chân trên giường cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô cuộn tròn chiếc chăn rồi đặt trên đầu giường, trên tấm ga giường màu trắng có thêm một chiếc khay gỗ, trên đó đặt một chai rượu vang và hai chiếc ly thủy tinh.
Kì Du Dương lên giường, hứng thú nói: “Chơi như thế nào đây?”
Thi Tiểu Vận đặt điện thoại xuống, cô có thói quen co một chân lên để chống cằm, có chút bối rối nói: “Em không biết nên tóm tắt thế nào, nếu đoán trúng thì tùy tiện cởi một bộ đồ trên người đối phương, nếu đối phương đoán trúng thì ngược lại.”
Kì Du Dương rót cho mình một ly rượu vang: “Hiểu rồi.”
Thi Tiểu Vận đang định nói thì Kì Du Dương nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra bối rối, anh nói: “Bảo bối, em có thể duỗi chân ra không, như này có hơi ảnh hưởng đến tinh thần quân đội đấy, hay đây là chiến lược của em?”
Lúc này Thi Tiểu Vận mới nhận ra, tư thế ngồi này của cô có thể khiến Kì Du Dương nhìn thấy màu quần lót của cô trong áo choàng tắm. Cô đổi sang tư thế khác rồi đánh anh một cái. Cô thay đổi sang tư thế khoanh chân, đặt gối lên đùi, mắng anh: “Háo sắc.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
Kì Du Dương cúi đầu cười, siết chặt tay cô: “Có lệ như vậy à, em dỗ trẻ con hay gì.”
Thi Tiểu Vận nhướn mày: “Chẳng phải dỗ em trai sao?”
Kì Du Dương nhếch môi cười, anh giơ tay búng nhẹ vào trán cô.
Kì Du Dương kéo cô ngồi xuống chiếc ghế vải màu vàng, Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh, cô ôm cổ anh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nhắc lại chuyện cũ: “Lần trước sinh nhật anh, sao cô gái kia lại hôn anh?”
Kì Du Dương đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Triệu Hoằng Lâm, nghe vậy anh liền nhíu mày: “Chỉ là trò chơi thôi, vốn dĩ anh định cắn đứt chiếc bánh đó nhưng mà ai ngờ cô ta lại nhào tới.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, cũng cúi đầu lướt điện thoại.
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, anh hôn nhẹ lên làn da sau gáy cô, trầm giọng nói: “Giận à?”
Hơi thở nóng bỏng dừng ở sau gáy, ẩm ướt lại ấm áp, Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Không có.”
Cô chỉ đột nhiên nhớ ra rồi thuận miệng hỏi thôi.
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm hai giây, xác nhận cô không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thi Tiểu Vận lại nói: “Sau này anh chỉ được chơi trò chơi với một mình em thôi.”
Kì Du Dương đen tối nói: “Buổi tối về chơi luôn nhé?”
“Chơi cái gì?” Cô hỏi.
Anh cúi người dựa sát vào tai cô, cố ý trêu cô: “Chơi trò cởi đồ, được không?”
Thi Tiểu Vận lườm anh một cái, vừa giận vừa mắng anh, đánh vào tay anh một cái.
Kì Du Dương nắm tay cô, nhướn mày cười lưu manh.
Nửa tiếng sau lại bắt đầu quay, nhưng Kì Du Dương không tiếp tục xem hai người diễn, anh đi ngoài phòng hút thuốc.
Buổi quay kết thúc vào năm giờ chiều, Cẩu Ca bảo mọi người thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau ăn cơm.
Thi Tiểu Vận thay lại quần áo của mình sau đó đi tìm Kì Du Dương.
Kì Du Dương dập điếu thuốc, ngước mắt lên nhìn cô: “Xong rồi à?”
Thi Tiểu Vận nhét hai tay vào trong túi áo, gật gật đầu: “Ngày mai chúng ta về Bắc Kinh nhé?”
“Không phải bảo ba ngày à?”
“Do em và Từ Hà diễn rất ăn ý nên hôm nay quay xong rồi.” Thi Tiểu Vận lại nói thêm một câu: “Với lại ngày mai Từ Hà còn có việc.”
Kì Du Dương gằn giọng: “Ăn ý?”
Cẩu Ca đi tới nhìn hai người một cái rồi gọi: “Dương Tử, lát nữa cùng nhau đi ăn cơm tối nhé.”
Kì Du Dương quay sang nhìn Cẩu Ca, lên tiếng được, đợi Cẩu Ca đi vào anh liền kéo Thi Tiểu Vận lên xe.
Hai người ngồi trên xe chờ nhóm Cẩu Ca, Thi Tiểu Vận nói: “Anh có thể kiên nhẫn được không vậy?”
“Không được.” Anh lắc đầu, hôn lên môi của cô, “Nếu không nhìn thấy bọn em ôm nhau thì đã tốt rồi.”
Thi Tiểu Vận bật cười: “Chẳng phải anh bảo đây là công việc của em, anh sẽ không đến mức không biết phân biệt sao?”
Kì Du Dương chậc một tiếng: “Không phải em là bạn gái anh à, nếu anh nhìn thấy em ôm ôm ấp ấp với thằng khác mà không có cảm giác, vậy có phải có bệnh rồi không?”
Thi Tiểu Vận giơ tay ôm lấy cổ anh, hôn vào khóe môi anh: “Hôm nay anh làm rất tốt.”
Kì Du Dương ngây thơ nói: “So với tên Bùi Hoài kia thì sao?”
Thi Tiểu Vận cười ra tiếng: “Kì Du Dương, sao anh lại trẻ con như vậy chứ hả?”
Kì Du Dương bóp bóp eo của cô, thúc giục: “Nói mau.”
Trong mắt Thi Tiểu Vận tràn đầy ý cười, cô lại hôn lên môi anh, nói: “Anh tốt hơn anh ta.”
Dường như lúc này Kì Du Dương mới hài lòng, lông mày giãn ra, buông lỏng tay ở trên eo cô.
Cẩu Ca từ trong homestay đi ra, giơ tay gõ cửa kính bên ghế lái, Kì Du Dương hạ cửa kính xe xuống, Cẩu Ca nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau: “Lát nữa tới Quế Tường Viên ăn cơm, đi theo xe của bọn tôi nhé.”
Kì Du Dương ừ một tiếng.
Nhóm Cẩu Ca lần lượt lên xe, đề phòng lát nữa chẳng may bị lạc Kì Du Dương bật sẵn bản đồ ở trong xe sau đó mới đi theo chiếc SUV Porsche của Cẩu Ca, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Trên wechat Chu Sảng gửi cho Thi Tiểu Vận một tin nhắn giọng nói, Thi Tiểu Vận mở ra: “Bảo bối, năm ngoái cậu bảo tớ tìm trợ lý cho cậu, tớ đã tìm được mấy người rồi, đợi cậu về tớ đem thông tin của bọn họ cho cậu xem.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại, cũng ghi âm giọng nói trả lời lại Chu Sảng: “Yêu cậu, ngày mai tớ về nhà rồi gặp nhau.”
Nghe vậy Kì Du Dương liền quay đầu sang nhìn cô, hỏi: “Em muốn tìm trợ lý à?”
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, nhíu mày nói: “Chủ yếu là tìm người sắp xếp công việc với các thương hiệu, nếu không một mình em làm không được.”
Kì Du Dương không có ý kiến gì: “Nếu có vấn đề gì liên quan đến hợp đồng thì anh có thể xem hộ em.”
Thi Tiểu Vận bừng tỉnh: “Đúng nha, sau này em có thể hỏi anh rồi.”
Kì Du Dương cười một tiếng: “Có phải em nghĩ anh chẳng học hành gì mà chỉ chơi bời thôi đúng không?”
“Anh biết à?” Thi Tiểu Vận dừng lại một chút, tinh tế nói, “Nhìn anh không giống học chuyên ngành luật tí nào.”
“Vậy anh hợp làm gì?” Anh có chút tò mò với đáp án của cô.
“Anh chỉ thích hợp không làm gì, mỗi ngày đều sống phóng túng.”
Kì Du Dương cong cong khóe miệng, nhìn cô cười lưu manh: “Vậy em nuôi anh đi.”
Cô nói một cách tự nhiên: “Nuôi.”
Kì Du Dương a một tiếng, hai tay đặt trên vô lăng, nhìn đường phía trước, nói: “Cảm ơn vợ yêu, nhưng mà anh không thích làm tiểu bạch kiểm.”
Thi Tiểu Vận che miệng, lông mày cong cong, còn cố tình nói: “Em là một kim chủ không tệ đâu.”
“Vậy muốn chơi trò gì?” Anh vui vẻ phối hợp, ngẫm nghĩ nói, “Phú bà bốc lửa cùng với sự cảnh cáo vui vẻ sao?”
Thi Tiểu Vận ngạc nhiên một lát sau đó mới hiểu được, cô cười nói: “Anh cũng xem qua cái trò này à?”
Kì Du Dương mỉm cười gật đầu, vốn dĩ anh cũng biết trò này là vì anh nhìn thấy trong nhóm nhị đại. Nhóm người kia còn bàn luận một cách rất nhiệt tình: “Người anh em này chơi hoang dã thật đấy, chuyện này mà có thể chịu được, không sợ em trai nhỏ bị hỏng à?”
Thật ra Kì Du Dương không ngại, có tiền thì làm phiền thiên hạ thôi.
Lúc đến Quế Tường Viên, nhóm người cùng nhau xuống xe. Ngày mai Từ Hà phải quay phim nên không đi ăn cơm tối với bọn học, trực tiếp lái xe đến sân bay.
Thi Tiểu ngồi cùng bàn với nhóm Cẩu Ca, bữa cơm tối nay vợ của Cẩu Ca cũng tới. Hai người yêu nhau từ lúc học cấp ba, tốt nghiệp xong liền kết hôn, đại khái là tình yêu đáng ngưỡng một trong mắt mọi người.
Trong lúc đó Kì Du Dương đi vệ sinh một lần, lúc anh trở về Thi Tiểu Vận liền ôm lấy cánh tay anh, thấp giọng nói: “Có phải anh đi thanh toán không?”
Kì Du Dương nắm lấy tay cô, bóp nhẹ: “Bé yêu, em là con giun trong bụng anh à, sao lại thông minh như vậy hả?”
Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng, cô nghịch chiếc ống hút màu cam trong cố, cúi đầu hút một ngụm nước chanh.
Kì Du Dương cười, sau đó lại bóc một con tôm hùm cho vào bát cô.
Bọn họ ăn cơm tối xong liền quay về khách sạn. Trên đường lái xe về khách sạn, Cẩu Ca gửi tin nhắn wechat cho Thi Tiểu Vận: “Sao Dương Tử lại trả tiền, không hợp lí gì cả.”
Thi Tiểu Vận: “Không sao, anh ấy có tiền.”
Cẩu Ca: “Bữa này không ít tiền đâu, hay là đoạn phim ngắn này anh quay miễn phí cho em nhé?”
“Vậy anh trả thêm tiền cho em đi.” Thi Tiểu Vận nói đùa.
Cẩu Ca nói: “Được thôi em gái, nhưng mà Dương Tử đúng thật là không tồi. Thôi lúc khác lại nói chuyện, anh cũng không nhiều lời, chúc hai đứa bên nhau thật lâu nhé.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại nhìn về phía Kì Du Dương, còn cười rất vui vẻ: “Sao anh được lòng người khác như vậy hả?”
Kì Du Dương nhìn tình hình giao thông trước mặt, ý cười trong mắt càng sâu hơn: “Không phải là giữ thể diện cho em sao?”
Thi Tiểu Vận: “Đúng là cho em thể diện thật lớn nha.”
Hai người vui vẻ cười đùa trong xe, rất nhanh xe liền dừng dưới tầng hầm đỗ xe của khách sạn.
Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận, hai người đi vào thang máy, Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, ghé sát vào tai anh nói: “Lát nữa sẽ thưởng cho anh.”
Yết hầu của Kì Du Dương lăn lộn, hứng thú trong mắt càng đậm hơn: “Thưởng như thế nào đây, bảo bối?”
“Chơi trò cởi đồ cùng với anh.” Cô nói.
Lúc đến tầng của hai người, Kì Du Dương liền kéo tay cô đi ra ngoài, lấy thẻ phòng ra quét. Cửa mở ra, anh liền đè cô lên cánh cửa, hôn lấy môi của cô.
Thi Tiểu Vận theo bản năng bám lên vai anh, hai người hôn nhau không tách ra, Kì Du Dương chạm vào cạp quần bò của cô, Thi Tiểu vận đè tay anh lại, thở gấp nói: “Không phải muốn chơi trò chơi sao?”
Kì Du Dương vùi đầu vào cổ cô, hôn lên làn da trên cổ cô, sau đó mới buông cô ra.
Tóc của Thi Tiểu Vận bị rối, cô nâng tay vuốt lại, nói: “Em đi tắm trước nhé?”
Kì Du Dương mở nắp một chai nước khoáng, anh ngửa đầu uống nước, nhìn cô sau đó gật đầu.
Thi Tiểu Vận tắm xong đi ra, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng, cô che chặt cổ áo, nhìn không ra bên trong có mặc nội y hay không.
Kì Du Dương cong khóe môi, nhìn về phía cô: “Anh có thể cởi sạch đồ trên người em chỉ trong một phút.”
Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy.
Mười năm phút sau, Kì Du Dương từ phòng tắm đi ra, Thi Tiểu Vận đang ngồi khoanh chân trên giường cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô cuộn tròn chiếc chăn rồi đặt trên đầu giường, trên tấm ga giường màu trắng có thêm một chiếc khay gỗ, trên đó đặt một chai rượu vang và hai chiếc ly thủy tinh.
Kì Du Dương lên giường, hứng thú nói: “Chơi như thế nào đây?”
Thi Tiểu Vận đặt điện thoại xuống, cô có thói quen co một chân lên để chống cằm, có chút bối rối nói: “Em không biết nên tóm tắt thế nào, nếu đoán trúng thì tùy tiện cởi một bộ đồ trên người đối phương, nếu đối phương đoán trúng thì ngược lại.”
Kì Du Dương rót cho mình một ly rượu vang: “Hiểu rồi.”
Thi Tiểu Vận đang định nói thì Kì Du Dương nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra bối rối, anh nói: “Bảo bối, em có thể duỗi chân ra không, như này có hơi ảnh hưởng đến tinh thần quân đội đấy, hay đây là chiến lược của em?”
Lúc này Thi Tiểu Vận mới nhận ra, tư thế ngồi này của cô có thể khiến Kì Du Dương nhìn thấy màu quần lót của cô trong áo choàng tắm. Cô đổi sang tư thế khác rồi đánh anh một cái. Cô thay đổi sang tư thế khoanh chân, đặt gối lên đùi, mắng anh: “Háo sắc.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.