Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 62
Khương Dư Dạng thấy gương mặt đẹp trai của anh tối sầm lại, dáng vẻ như thể sắp đổi đóa.
Vạt áo sơ mi phía trước đã được chỉnh lại ngay ngắn, ngay cả cúc tay áo Thẩm Dực mà cũng không bỏ qua.
Ham muốn chiếm hữu của anh cũng thật mãnh liệt.
Cô mặc kệ ai đó lay hoay xong, khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt lộ vẻ giảo hoạt: “Thẩm Dực, anh ghen đấy à?”
Thẩm Dực thực sự bị cô sắp chết rồi, kìm nén ngọn lửa không tên mới sáng sớm lại.
Anh giả vờ như không có gì xảy ra, lòng bàn tay mơn trớn cánh môi mềm mại của cô: “Tối qua em vẫn còn nợ tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon, bây giờ bù nhé?”
Khương Dư Dạng lập tức im lặng, cô biết ngay khi anh khỏi bệnh rồi, tốt nhất không nên trêu chọc anh.
Lần trước hôn môi cô thì cô vẫn còn là một bệnh nhân, dỗ dành chút đã ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, bây giờ sẽ không dễ dàng như thế.
Cô mà không vui thì tiến độ theo đuổi sẽ trở lại con số không.
Rất nhanh sau đó, cô giúp việc mang tới một bộ quần áo nữ, cả bộ đều là màu hồng phấn.
Khương Dư Dạng ngượng ngùng nhận lấy rồi đi tới phòng ngủ chính thay quần áo.
Rất nhanh cô đã thay xong, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Hóa ra lúc nãy Thẩm Dực đang mở họp online, cô lại vô ý đi lung tung vào rồi.
Cứ nghĩ tới cảnh bị nhiều người nhìn thấy cô lim dim gọi tên anh trong trường hợp nghiêm túc như vậy, Khương Dư Dạng ngay lập tức không thở nổi.
Mở cửa ra, Thẩm Dực đã khôi phục trạng thái làm việc, ngón tay thon dài trắng trẻo rũ bên cạnh ghế dựa, sau đó lại đẩy mắt kính lên nói: “Mọi người tiếp tục đi.”
Trên bàn bày một phần thức ăn sáng phong phú, bánh mì nướng trứng gà và một ly sữa bò.
Khương Dư Dạng nhấp một ngụm sữa ấm, sau đó lại sợ phiền anh làm việc, đặt ly xuống định đi tới công ty trước.
Thẩm Dực liếc mắt nhìn qua, dịu dàng nói: “Ngoan, ăn xong rồi hắng đi.”
Vài giây sau, mọi người nghe thấy đều xôn xao bàn tán ở trong nhóm.
[Nói gì ấy nhỉ! Ngoan? Tôi không nghe nhầm chứ?]
[Giọng điệu cưng chiều quá đi, giọng điệu như thế này chỉ có nói với vợ iu thôi huhuhu…]
[Bao giờ Tổng Giám đốc Thẩm mới công khai phu nhân vậy, đặt ghế hàng đầu đợi ăn kẹo cưới.]
Trong cuộc gọi video, mấy người bị cắt ngang cuộc họp lần thứ hai đã thông minh hơn trước, cả đám thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Dù sao đối mặt với tác phong cứng rắn của Thẩm Dực, nào có ai dám ý kiến chứ.
Khương Dư Dạng suýt chút nữa đã bị sặc sữa, le lưỡi, mặt đỏ bừng cúi gằm xuống bàn ăn.
Trông chẳng khác gì chùa rùa đen nhỏ đang rụt cổ vào trong mai.
Thẩm Dực đưa tay khẽ kéo cà vạt, đoạn sau của cuộc họp, anh nghe báo cáo nhưng ý cười bên môi vẫn chưa từng biến mất.
Sau đó trợ lý nhắn một tin vào nhóm bạn bè, cảm thán: “Ai da, xung quanh người đàn ông đang yêu toàn là bong bóng hồng phấn….”
Đồng nghiệp trong công ty xôi nổi vào like, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói ra.
Năm phút sau, Thẩm Dực phát hiện nhóm bạn bè này lại quên chặn anh, anh chụp màn hình rồi gửi qua.
[Hửm? Cậu không cần tiền thưởng cuối năm nữa à?]
Trợ lý hoảng sợ, lời hay ý đẹp nào cũng phun ra: [Tổng giám đốc Thẩm tôi sai rồi, chúc ngài và phu nhân trăm năm hòa hợp, tình cảm thắm thiết, bao giờ phát
kẹo mừng thì cho tôi vài viên nhé.]
Thẩm Dực đang vui nên cũng không so đo, tùy tiện nói: [Được, trong năm nay.]
Trợ lý nhìn lịch, trả lời: [Vậy là còn chín tháng, tổng giám đốc Thẩm cố lên!!!]
Ngày hôm sau, trang bìa của tạp chí kỳ sau đã chọn xong, lực chọn cuối cùng của Khương Dư Dạng chính là tấm hình chụp Thẩm Dực đứng trước cửa sổ sát đất.
Khung cảnh, góc độ đều được chụp rất hoàn mỹ.
Khương Dư Dạng tuyển được một vị trợ lý, lại có chỉ thị của Wintour, từ trong công ty chọn ra vài nhân viên có khiếu thẩm mỹ tiến hành chạy rước rút cho tạp chí mới.
Trong khoảng thời gian này, cô cảm nhận rõ bản thân đã có thể từ từ thoát khỏi sự khống chế của Triệu Á Lâm, một mình vận hành tạp chí mới.
Điều này cũng có nghĩa rằng, cô được toàn quyền quản lý [Traveler], không cần phải báo cáo mọi chuyện cho Triệu Á Lâm, thậm chí được ra lệnh làm việc.
Đồng thời mỗi một đồng nghiệp cùng nỗ lực tạo ra tạp chí mới với cô đều rất nhiệt huyết, cực kỳ quyết tâm tạo ra thành tích.
Đương nhiên ngoại trừ [Traveler], kỳ sau Giai Nhân cũng thả ra tin tức, trong tháng này sẽ xuất bản tạp chí tên là [Fantasy].
Nhân vật trang bìa mà bọn họ chọn là Ôn Phù, tuyến đường rất giống với [Traveler].
Ngành báo chí đang suy thoái nhưng vẫn là chiến trường đầy khói thuốc súng.
Mặc dù diễn xuất và nhân phẩm của Ôn Phù bị lên án gắt gao nhưng có danh tiếng của hoa đán tân thời, người hâm mộ đông đúc nên lượng tiêu thụ vẫn chưa đến mức đóng băng.
Nếu thực sự dùng cứng đối cứng, [Traveler] rất có khả năng trở thành vật hy sinh tế trời.
Nếu lượng tiêu thụ không cao thì sẽ có nguy cơ bị ngừng sản xuất.
Tâm huyết nhiều ngày như vậy sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Khương Dư Dạng đứng trước cửa văn phòng, trên đại lộ Trường An xe cộ như mắc cửi.
Màn đêm vừa buông, cô như thể đang ở trong một thành phố hoàng kim, cổ xưa bề thế nhưng lại chưa từng dừng lại, vẫn luôn chạy về phía ánh sáng.
Đồng nghiệp cốt cán thấy cô vẫn chưa về, kinh ngạc nói: “Biên tập Khương, chị vẫn chưa tan làm ạ?”
Khương Dư Dạng thoải mái nhún vai: “Tôi ở đây ngắm cảnh đêm.”
Cho bản thân một khoảng thời gian bình tâm cũng rất quan trọng.
Vài năm trước, khi cô xem xong bản [ICON] đầu tiên cũng ngắm nhìn cảnh đêm Thủ đô như vậy.
Khi đó suy nghĩ của thiếu nữ rất giản đơn, chính là muốn có một bản tạp chí gốc thuộc về bản thân.
Hiện nay, tạp chí thời trang xuất sắc ở trong nước ngày càng ít đi, ngoại trừ mời minh tinh nổi tiếng lên trang bìa, dường như đại chúng rất hiếm khi sẽ chủ động cầm một quyển tạp chí thời trang lên xem.
Về cơ bản, nếu muốn tạo ra một quyển tạp chí hay thì chất lượng nội dung luôn được ưu tiên hàng đầu.
Khi hiểu rõ những điều này, có vẻ [Traveler] không cần xốc nổi so sánh với bất kỳ một quyển tạp chí thời trang nào khác, hay thậm chí đi theo xu hướng.
Hôm sau, [Fantasy] vì để chiếm trước ưu thế đã công bố ảnh tạo hình của Ôn Phù cho trang bìa.
Vừa công bố, khu bình luận đều bị tạo hình và trang điểm của Ôn Phù làm kinh ngạc, người hâm mộ khen ngợi không ngớt.
Nhưng một blogger có dấu V bỗng chuyển tiếp bài đăng ám chỉ trang bìa của [Fantasy] đã sao chép ý tưởng của [ICON] bản Mỹ.
Sau đó liên tục có người tung ra so sáng giữa hai bức ảnh, cơ hồ từ phác họa, trang điểm đến tạo hình đều rập khuôn theo, có thể coi như là hoàn toàn đạo ý tưởng của người khác.
Đề tài trên weibo đã bị bao phủ bởi các #Nghi vấn nhân vật trang bìa của Fantasy đạo nhái #Tạo hình của Ôn Phù, hai bên đấu đá túi bụi.
Thế nhưng biên tập phía sau [Fantasy] dùng tài khoản phụ đăng một bài than thở.
[Đại chúng vẫn luôn bị những thứ không quan trọng che mờ hai mắt. Chúng tôi vốn hy vọng mọi người bắt đầu quan tâm tới bảo vệ môi trường. Những tạp chí khác phải có phong thái này trước đã, nếu không cũng chỉ có thể giở thủ đoạn vặt vãnh ở sau lưng thôi.]
Weibo này trực tiếp chĩa mũi dùi vào [Traveler], quậy cho đại chúng có khi không chấp nhận cả hai quyển tạp chí.
Cùng lúc đó, Khương Dư Dạng đang bàn bạc đối sách với những đồng nghiệp khác, nhân lúc làn sóng dư luận chưa lên cao, mở cuộc họp báo với truyền thông về quyển tạp chí mới.
Vào ngày đó, Thủ đô đã vào đầu xuân, ánh sáng mặt trời ấm áp, bông liễu bay phấp phới.
Cô chọn một chiếc váy OL màu xám tôn lên vóc dáng, mái tóc dài được vén đơn giản ra đằng sau lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Dưới lầu, Thẩm Dực đã đợi cô từ lâu, áo khoác ngoài màu xám chì tôn lên làn da mịn màng của anh, đứng dưới gió xuân toát ra vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
Khương Dư Dạng thấy chiếc Maybach kia đậu ở đằng kia thì thoáng kinh ngạc, bước chân khẽ dừng lại nói: “Sao anh cũng tới đây?”
Anh nở một nụ cười như có như không, trêu ghẹo: “Tới nhìn tam nương liều mạng của tôi thế nào rồi.”
Đợi tới khi cô đứng trước mặt anh, tròng mắt Thẩm Dực dần tối đi, đau lòng nói: “Gầy đi trông thấy.”
“Gầy không tốt à?” Khương Dư Dạng cúi đầu nhìn xuống, không cảm thấy có gì không ổn.
Thẩm Dực giãn mày ra, bình thản nói: “Cũng tốt, sau này lại nuôi em mập lên.”
Trong lòng cô ấm áp, đột nhiên cảm thấy được ai đó cưng chiều cũng không tệ lắm.
Buổi họp báo lần này là dành riêng cho giới truyền thông, vốn dĩ Thẩm Dực với tư cách là nhân vật trang bìa cũng được mời làm khách quý.
Vậy nên lúc cô cùng vào trong hiện trường buổi họp báo với anh, giới truyền thông cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng hôm nay hai người ăn diện rất xứng đôi, đứng cạnh nhau lại như cảnh đẹp ý vui, vì vậy từ lúc đi vào, những ánh đèn flash ánh lên không ngừng
khiến cảnh tượng khá là hoành tráng.
Thẩm Dực căn dặn: “Lát nữa lên phát biểu đừng căng thẳng.”
Khương Dư Dạng điều chỉnh nhịp thở, siết chặt tay rồi gật đầu nói: “Được, tôi sẽ không căng thẳng.”
Nhắc tới lại không khỏi thấy lạ, rõ ràng hai người không phải là người yêu nhưng Khương Dư Dạng lại cảm thấy bản thân có thể dựa vào Thẩm Dực.
Cho dù có rớt xuống vách đá sâu thẳm thì Thẩm Dực cũng sẽ là người cuối cùng nâng cô lên, cho cô sự quan tâm và tin tưởng.
Năm phút sau, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Khương Dư Dạng cầm micro nói, đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô.
“Xin chào mọi người, tôi là tổng biên tập Khương Dư Dạng của [Traveler].”
Có khi chính Khương Dư Dạng cũng không biết, cô trên sân khấu rực rỡ đến dường nào.
Trước kia, Khương Dư Dạng từng trải nghiệm rất nhiều lần đứng bên dưới ngước lên nhìn Thẩm Dực trên sân khấu.
Thiếu niên toả sáng rực rỡ, khẽ cười một cái đã khiến người ta mê đắm.
Thế nhưng bây giờ lần đầu tiên Khương Dư Dạng sở hữu một quyển tạp chí do chính bản thân tạo ra, có thể đứng trên một sân khấu chia sẻ lý tưởng của cô với mọi người.
Sau khi tự giới thiệu, dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay, Thẩm Dực cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm xa xăm tựa như đã trải qua bốn mùa bôn ba, cuối cùng vì cô mà dừng chân.
“Rất cảm ơn sự quan tâm của các vị trong giới truyền thông và mọi người dành cho tạp chí của chúng tôi, tôi đứng ở đây là muốn chia sẻ câu chuyện cho mọi người.”
Vạt áo sơ mi phía trước đã được chỉnh lại ngay ngắn, ngay cả cúc tay áo Thẩm Dực mà cũng không bỏ qua.
Ham muốn chiếm hữu của anh cũng thật mãnh liệt.
Cô mặc kệ ai đó lay hoay xong, khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt lộ vẻ giảo hoạt: “Thẩm Dực, anh ghen đấy à?”
Thẩm Dực thực sự bị cô sắp chết rồi, kìm nén ngọn lửa không tên mới sáng sớm lại.
Anh giả vờ như không có gì xảy ra, lòng bàn tay mơn trớn cánh môi mềm mại của cô: “Tối qua em vẫn còn nợ tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon, bây giờ bù nhé?”
Khương Dư Dạng lập tức im lặng, cô biết ngay khi anh khỏi bệnh rồi, tốt nhất không nên trêu chọc anh.
Lần trước hôn môi cô thì cô vẫn còn là một bệnh nhân, dỗ dành chút đã ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, bây giờ sẽ không dễ dàng như thế.
Cô mà không vui thì tiến độ theo đuổi sẽ trở lại con số không.
Rất nhanh sau đó, cô giúp việc mang tới một bộ quần áo nữ, cả bộ đều là màu hồng phấn.
Khương Dư Dạng ngượng ngùng nhận lấy rồi đi tới phòng ngủ chính thay quần áo.
Rất nhanh cô đã thay xong, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Hóa ra lúc nãy Thẩm Dực đang mở họp online, cô lại vô ý đi lung tung vào rồi.
Cứ nghĩ tới cảnh bị nhiều người nhìn thấy cô lim dim gọi tên anh trong trường hợp nghiêm túc như vậy, Khương Dư Dạng ngay lập tức không thở nổi.
Mở cửa ra, Thẩm Dực đã khôi phục trạng thái làm việc, ngón tay thon dài trắng trẻo rũ bên cạnh ghế dựa, sau đó lại đẩy mắt kính lên nói: “Mọi người tiếp tục đi.”
Trên bàn bày một phần thức ăn sáng phong phú, bánh mì nướng trứng gà và một ly sữa bò.
Khương Dư Dạng nhấp một ngụm sữa ấm, sau đó lại sợ phiền anh làm việc, đặt ly xuống định đi tới công ty trước.
Thẩm Dực liếc mắt nhìn qua, dịu dàng nói: “Ngoan, ăn xong rồi hắng đi.”
Vài giây sau, mọi người nghe thấy đều xôn xao bàn tán ở trong nhóm.
[Nói gì ấy nhỉ! Ngoan? Tôi không nghe nhầm chứ?]
[Giọng điệu cưng chiều quá đi, giọng điệu như thế này chỉ có nói với vợ iu thôi huhuhu…]
[Bao giờ Tổng Giám đốc Thẩm mới công khai phu nhân vậy, đặt ghế hàng đầu đợi ăn kẹo cưới.]
Trong cuộc gọi video, mấy người bị cắt ngang cuộc họp lần thứ hai đã thông minh hơn trước, cả đám thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Dù sao đối mặt với tác phong cứng rắn của Thẩm Dực, nào có ai dám ý kiến chứ.
Khương Dư Dạng suýt chút nữa đã bị sặc sữa, le lưỡi, mặt đỏ bừng cúi gằm xuống bàn ăn.
Trông chẳng khác gì chùa rùa đen nhỏ đang rụt cổ vào trong mai.
Thẩm Dực đưa tay khẽ kéo cà vạt, đoạn sau của cuộc họp, anh nghe báo cáo nhưng ý cười bên môi vẫn chưa từng biến mất.
Sau đó trợ lý nhắn một tin vào nhóm bạn bè, cảm thán: “Ai da, xung quanh người đàn ông đang yêu toàn là bong bóng hồng phấn….”
Đồng nghiệp trong công ty xôi nổi vào like, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói ra.
Năm phút sau, Thẩm Dực phát hiện nhóm bạn bè này lại quên chặn anh, anh chụp màn hình rồi gửi qua.
[Hửm? Cậu không cần tiền thưởng cuối năm nữa à?]
Trợ lý hoảng sợ, lời hay ý đẹp nào cũng phun ra: [Tổng giám đốc Thẩm tôi sai rồi, chúc ngài và phu nhân trăm năm hòa hợp, tình cảm thắm thiết, bao giờ phát
kẹo mừng thì cho tôi vài viên nhé.]
Thẩm Dực đang vui nên cũng không so đo, tùy tiện nói: [Được, trong năm nay.]
Trợ lý nhìn lịch, trả lời: [Vậy là còn chín tháng, tổng giám đốc Thẩm cố lên!!!]
Ngày hôm sau, trang bìa của tạp chí kỳ sau đã chọn xong, lực chọn cuối cùng của Khương Dư Dạng chính là tấm hình chụp Thẩm Dực đứng trước cửa sổ sát đất.
Khung cảnh, góc độ đều được chụp rất hoàn mỹ.
Khương Dư Dạng tuyển được một vị trợ lý, lại có chỉ thị của Wintour, từ trong công ty chọn ra vài nhân viên có khiếu thẩm mỹ tiến hành chạy rước rút cho tạp chí mới.
Trong khoảng thời gian này, cô cảm nhận rõ bản thân đã có thể từ từ thoát khỏi sự khống chế của Triệu Á Lâm, một mình vận hành tạp chí mới.
Điều này cũng có nghĩa rằng, cô được toàn quyền quản lý [Traveler], không cần phải báo cáo mọi chuyện cho Triệu Á Lâm, thậm chí được ra lệnh làm việc.
Đồng thời mỗi một đồng nghiệp cùng nỗ lực tạo ra tạp chí mới với cô đều rất nhiệt huyết, cực kỳ quyết tâm tạo ra thành tích.
Đương nhiên ngoại trừ [Traveler], kỳ sau Giai Nhân cũng thả ra tin tức, trong tháng này sẽ xuất bản tạp chí tên là [Fantasy].
Nhân vật trang bìa mà bọn họ chọn là Ôn Phù, tuyến đường rất giống với [Traveler].
Ngành báo chí đang suy thoái nhưng vẫn là chiến trường đầy khói thuốc súng.
Mặc dù diễn xuất và nhân phẩm của Ôn Phù bị lên án gắt gao nhưng có danh tiếng của hoa đán tân thời, người hâm mộ đông đúc nên lượng tiêu thụ vẫn chưa đến mức đóng băng.
Nếu thực sự dùng cứng đối cứng, [Traveler] rất có khả năng trở thành vật hy sinh tế trời.
Nếu lượng tiêu thụ không cao thì sẽ có nguy cơ bị ngừng sản xuất.
Tâm huyết nhiều ngày như vậy sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Khương Dư Dạng đứng trước cửa văn phòng, trên đại lộ Trường An xe cộ như mắc cửi.
Màn đêm vừa buông, cô như thể đang ở trong một thành phố hoàng kim, cổ xưa bề thế nhưng lại chưa từng dừng lại, vẫn luôn chạy về phía ánh sáng.
Đồng nghiệp cốt cán thấy cô vẫn chưa về, kinh ngạc nói: “Biên tập Khương, chị vẫn chưa tan làm ạ?”
Khương Dư Dạng thoải mái nhún vai: “Tôi ở đây ngắm cảnh đêm.”
Cho bản thân một khoảng thời gian bình tâm cũng rất quan trọng.
Vài năm trước, khi cô xem xong bản [ICON] đầu tiên cũng ngắm nhìn cảnh đêm Thủ đô như vậy.
Khi đó suy nghĩ của thiếu nữ rất giản đơn, chính là muốn có một bản tạp chí gốc thuộc về bản thân.
Hiện nay, tạp chí thời trang xuất sắc ở trong nước ngày càng ít đi, ngoại trừ mời minh tinh nổi tiếng lên trang bìa, dường như đại chúng rất hiếm khi sẽ chủ động cầm một quyển tạp chí thời trang lên xem.
Về cơ bản, nếu muốn tạo ra một quyển tạp chí hay thì chất lượng nội dung luôn được ưu tiên hàng đầu.
Khi hiểu rõ những điều này, có vẻ [Traveler] không cần xốc nổi so sánh với bất kỳ một quyển tạp chí thời trang nào khác, hay thậm chí đi theo xu hướng.
Hôm sau, [Fantasy] vì để chiếm trước ưu thế đã công bố ảnh tạo hình của Ôn Phù cho trang bìa.
Vừa công bố, khu bình luận đều bị tạo hình và trang điểm của Ôn Phù làm kinh ngạc, người hâm mộ khen ngợi không ngớt.
Nhưng một blogger có dấu V bỗng chuyển tiếp bài đăng ám chỉ trang bìa của [Fantasy] đã sao chép ý tưởng của [ICON] bản Mỹ.
Sau đó liên tục có người tung ra so sáng giữa hai bức ảnh, cơ hồ từ phác họa, trang điểm đến tạo hình đều rập khuôn theo, có thể coi như là hoàn toàn đạo ý tưởng của người khác.
Đề tài trên weibo đã bị bao phủ bởi các #Nghi vấn nhân vật trang bìa của Fantasy đạo nhái #Tạo hình của Ôn Phù, hai bên đấu đá túi bụi.
Thế nhưng biên tập phía sau [Fantasy] dùng tài khoản phụ đăng một bài than thở.
[Đại chúng vẫn luôn bị những thứ không quan trọng che mờ hai mắt. Chúng tôi vốn hy vọng mọi người bắt đầu quan tâm tới bảo vệ môi trường. Những tạp chí khác phải có phong thái này trước đã, nếu không cũng chỉ có thể giở thủ đoạn vặt vãnh ở sau lưng thôi.]
Weibo này trực tiếp chĩa mũi dùi vào [Traveler], quậy cho đại chúng có khi không chấp nhận cả hai quyển tạp chí.
Cùng lúc đó, Khương Dư Dạng đang bàn bạc đối sách với những đồng nghiệp khác, nhân lúc làn sóng dư luận chưa lên cao, mở cuộc họp báo với truyền thông về quyển tạp chí mới.
Vào ngày đó, Thủ đô đã vào đầu xuân, ánh sáng mặt trời ấm áp, bông liễu bay phấp phới.
Cô chọn một chiếc váy OL màu xám tôn lên vóc dáng, mái tóc dài được vén đơn giản ra đằng sau lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Dưới lầu, Thẩm Dực đã đợi cô từ lâu, áo khoác ngoài màu xám chì tôn lên làn da mịn màng của anh, đứng dưới gió xuân toát ra vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
Khương Dư Dạng thấy chiếc Maybach kia đậu ở đằng kia thì thoáng kinh ngạc, bước chân khẽ dừng lại nói: “Sao anh cũng tới đây?”
Anh nở một nụ cười như có như không, trêu ghẹo: “Tới nhìn tam nương liều mạng của tôi thế nào rồi.”
Đợi tới khi cô đứng trước mặt anh, tròng mắt Thẩm Dực dần tối đi, đau lòng nói: “Gầy đi trông thấy.”
“Gầy không tốt à?” Khương Dư Dạng cúi đầu nhìn xuống, không cảm thấy có gì không ổn.
Thẩm Dực giãn mày ra, bình thản nói: “Cũng tốt, sau này lại nuôi em mập lên.”
Trong lòng cô ấm áp, đột nhiên cảm thấy được ai đó cưng chiều cũng không tệ lắm.
Buổi họp báo lần này là dành riêng cho giới truyền thông, vốn dĩ Thẩm Dực với tư cách là nhân vật trang bìa cũng được mời làm khách quý.
Vậy nên lúc cô cùng vào trong hiện trường buổi họp báo với anh, giới truyền thông cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng hôm nay hai người ăn diện rất xứng đôi, đứng cạnh nhau lại như cảnh đẹp ý vui, vì vậy từ lúc đi vào, những ánh đèn flash ánh lên không ngừng
khiến cảnh tượng khá là hoành tráng.
Thẩm Dực căn dặn: “Lát nữa lên phát biểu đừng căng thẳng.”
Khương Dư Dạng điều chỉnh nhịp thở, siết chặt tay rồi gật đầu nói: “Được, tôi sẽ không căng thẳng.”
Nhắc tới lại không khỏi thấy lạ, rõ ràng hai người không phải là người yêu nhưng Khương Dư Dạng lại cảm thấy bản thân có thể dựa vào Thẩm Dực.
Cho dù có rớt xuống vách đá sâu thẳm thì Thẩm Dực cũng sẽ là người cuối cùng nâng cô lên, cho cô sự quan tâm và tin tưởng.
Năm phút sau, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Khương Dư Dạng cầm micro nói, đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô.
“Xin chào mọi người, tôi là tổng biên tập Khương Dư Dạng của [Traveler].”
Có khi chính Khương Dư Dạng cũng không biết, cô trên sân khấu rực rỡ đến dường nào.
Trước kia, Khương Dư Dạng từng trải nghiệm rất nhiều lần đứng bên dưới ngước lên nhìn Thẩm Dực trên sân khấu.
Thiếu niên toả sáng rực rỡ, khẽ cười một cái đã khiến người ta mê đắm.
Thế nhưng bây giờ lần đầu tiên Khương Dư Dạng sở hữu một quyển tạp chí do chính bản thân tạo ra, có thể đứng trên một sân khấu chia sẻ lý tưởng của cô với mọi người.
Sau khi tự giới thiệu, dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay, Thẩm Dực cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm xa xăm tựa như đã trải qua bốn mùa bôn ba, cuối cùng vì cô mà dừng chân.
“Rất cảm ơn sự quan tâm của các vị trong giới truyền thông và mọi người dành cho tạp chí của chúng tôi, tôi đứng ở đây là muốn chia sẻ câu chuyện cho mọi người.”