Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 61
Tiếng “bé cưng” từ cổ họng anh phát ra mang theo âm rung đầy quyến rũ.
Lúc này Khương Dư Dạng mới hiểu câu “Bạn trai người ta làm được thì tôi cũng có thể làm được” của Thẩm Dực đang nói cụ thể về điều gì.
Anh thực sự đang học cách thay đổi, nhưng cách theo đuổi vẫn theo tác phong như trước.
Nhưng trước đây cô đã bị thu hút bởi một chàng trai như Thẩm Dực. Không thể phủ nhận rằng, ngoài vẻ bề ngoài có thể lừa tất cả các cô gái nhỏ ra, điều quan trọng nhất chính là khí chất vừa phóng khoáng vừa kiêu ngạo in sâu trên người anh.
Do hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ Thẩm Dực đã lớn lên trong khu đại viện, những bài hát anh nghe đều là mấy bài hát như là bài [Tận trung báo quốc] mà ông nội và bạn bè của ông hay mở.
Đến thế hệ của anh, mặc dù không làm chính trị, nhưng nhiều nhân vật máu mặt trong giới Tứ Cửu Thành cũng không dám đắc tội với vị thiếu gia nhà họ Thẩm này.
Nghe nói con cháu quan lại rất hỗn loạn, con trai về chuyện ấy biết từ rất sớm, có nhiều người mới mười lăm, mười sáu tuổi đã dẫn bạn gái vào quán bả rồi.
Khi đó Thẩm Dực khá lạc lõng, lúc đó còn có người trêu ghẹo anh, hỏi anh có phải không có hứng thú với phụ nữ hay không.
Thật ra chính anh cũng không ngờ sẽ có một ngày lại thua trong tay một cô nhóc.
Hơn một năm sau khi chia tay, Thẩm Dực thường xuyên nghĩ, rốt cuộc Khương Dư Dạng có chỗ nào tốt chứ?
Anh không trả lời được, nhưng càng nghĩ, anh càng không tìm được lý do để buông bỏ mối quan hệ này.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Dực chỉ cần ngoắc tay một cái thì sẽ có đủ loại phụ nữ tình nguyện cắn câu.
Nhưng đối với anh, đời này anh chỉ cần duy nhất mình Khương Dư Dạng thôi.
Thẩm Dực cho rằng cô im lặng là đồng ý nên nói tiếp: “Vậy để dỗ dành bé cưng.”
Khương Dư Dạng giống như đang sửa ngữ pháp cho người mới lần đầu theo đuổi vậy, cô từ chối: “Từ này cũng không được.”
Thẩm Dực hoàn toàn bó tay: “Vậy em cứ nhận quà cũng được.”
Khương Dư Dạng do dự rồi lại trả hộp quà về tay anh, cô trịnh trọng nói: “Quý giá quá, tôi không nhận được...”
Nếu cô thật sự nhận viên kim cương hai mươi triệu này, sau này mối quan hệ của hai người sẽ càng không rõ ràng ra được.
Vốn Khương Dư Dạng còn tưởng rằng Thẩm Dực bỏ ra hai mươi triệu để mua mà cô lại không chịu nhận thì chắc chắn anh sẽ không vui.
Nhưng không hề.
Anh chỉ cười dịu dàng nói: “Được, sau này lại nhận vậy.”
Viên kim cương hồng nhạt này đúng là rất hiếm, trong suốt không tì vết và được cắt một cách tinh xảo.
Lúc này Thẩm Dực thầm nghĩ sẽ liên hệ với người bạn là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, định cắt nó thành một chiếc nhẫn, hy vọng sẽ có một ngày được đeo lên ngón áp út của cô.
Màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc, ánh đèn đường vàng nhạt toả sáng chói lọi.
Thẩm Dực mở cửa xe cho cô trước ra hiệu: “Tôi đưa em về.”
Khương Dư Dạng ngoan ngoãn ngồi rồi thắt dây an toàn, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp như trước.
Sau hơn mười phút lái xe, hai người cùng nhau vào thang máy. Bước chân của Khương Dư Dạng hơi khựng lại, nói: “Anh tiễn tôi đến đây thôi, hôm nay...
Cảm ơn anh đã hợp tác trong lúc chụp.”
Cô dường như rất khách sáo với anh.
Không ngờ vừa đi được vài bước, chủ nhà đã cầm chìa khóa đứng ở cửa: “Cô bé này, ban quản lý nói hệ thống sưởi bị hỏng rồi, nước nóng cũng không được nhạy lắm...”
Khương Dư Dạng chớp mắt, bất an hỏi: “Khi nào mới sửa được?”
Buổi tối lạnh như vậy mà không có máy sưởi thì chẳng khác ôm tảng băng ngủ cả.
Chủ nhà liếc nhìn người phía sau cô rồi nói: “Cô nhờ bạn trai giúp tìm một chỗ ở tạm đêm nay đi, tôi xem thế nào rồi sáng mai mới thuê người đến sửa.”
Chẳng trách lần trước sau khi Thẩm Dực ở lại đây một đêm, ngày hôm sau đã khuyên cô dọn đến chỗ anh ở.
Trong mắt của Thẩm Dực, căn phòng cô thuê chẳng khác gì đống công trình bã đậu cả.
“Phải làm sao bây giờ?” Cô lẩm bẩm, ánh mắt sợ sệt nhìn anh giống như chú nai con lần đầu tiên thấy người: “Anh có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây ở một đêm không?”
Thẩm Dực vẫn đứng yên không nhúc nhích, liếc cô một cái rồi nói: “Em tra trên điện thoại xem có khách sạn nào còn phòng trống không.”
Khương Dư Dạng mở điện thoại ra, lúc này cô mới phát hiện toàn bộ khách sạn ở trung tâm thương mại đều đã kín phòng. Chẳng lẽ cô phải ra tìm khách sạn ngoại thành ở ư?
…
Cô cúi đầu, buồn bã cam chịu số phận.
“Tôi đưa em về Bách Duyệt Phủ, ngày mai em đi làm sẽ thuận tiện hơn.” Thẩm Dực thuyết phục.
Về Bách Duyệt Phủ gần hơn Oceanwide, hơn nữa lúc sáng hai người vừa đến Ngân Thái nên cô cũng không lạ gì chỗ này.
Lúc đầu Khương Dư Dạng còn cảm thấy khó xử, nhưng cô lại nghĩ, sau khi về nước, hai người cũng từng ở cùng nhau hai đêm rồi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy việc đến Bách Duyệt Phủ cũng có thể chấp nhận được.
Mọi người có thể tùy ý ra vào Bách Duyệt Phủ nhưng chỉ người ở chung cư của toà mới sử dụng được thang máy hai bên.
Thẩm Dực quẹt thẻ, một tay đút túi đi vào thang máy.
Căn hộ này là chung cư riêng của Thẩm Dực, được bày trí hoàn toàn khác Oceanwide, thiết kế theo phong cách Trung Hoa cho nên khắp nơi đều có hương vị cổ xưa.
Một chiếc bình hoa tráng men Pháp Lang được đặt trên kệ, trước kia cô từng cắm những bó hoa hồng tươi vào đó.
Vì đã lâu không ở nên rèm cửa đều được kéo lại kín mít.
Cô kéo rèm cửa ra, vẫn là cảnh vật trong trí nhớ, từ ban công có thể nhìn thấy được đại lộ Trường An tấp nập..
Hàng nghìn ngọn đèn sáng lấp lánh, rực rỡ, lung linh, dòng xe cộ qua lại xếp thành một dòng sông dài, như nước chảy.
Chỗ này chỗ nào cũng đẹp, điều bất tiện duy nhất là trong Bách Duyệt Phủ không có quần áo của cô.
Cô sẽ ở đây mấy đêm, nhưng nơi này lại không có không khí sinh hoạt gì.
Khương Dư Dạng búi tóc, ngập ngừng nói: “Thẩm Dực...”
Thẩm Dực nhìn qua cũng biết câu tiếp theo cô định nói gì. Anh nói: “Em tìm quần áo trong tủ của tôi ấy.”
Cô à lên, sau đó chớp mắt: “Tôi ngủ chỗ nào?”
“Phòng ngủ chính.” Thẩm Dực bình tĩnh thong dong nói thêm: “Tôi sẽ ngủ trong phòng cho khách.”
Mỗi lần ở riêng cùng Thẩm Dực cô đều cảm thấy bồn chồn thấp thỏm, đặc biệt là bây giờ hai người không còn là người yêu nữa.
Không thể phủ nhận rằng, sức hấp dẫn của anh hoàn toàn phù hợp với từ trường của cô.
Nếu nhìn lâu hơn một chút, cô sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng bẩm sinh của đôi mắt hoa đào ấy.
Quần áo trong tủ của anh được phân loại theo màu sắc, Khương Dư Dạng tiện tay chọn một chiếc sơ mi trắng và quần mặc ở nhà màu đen rồi ướm lên người.
Cô vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm mới. Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, cô cảm thấy nỗi mệt mỏi cả ngày đều tan biến hết.
Đứng trước gương, chiếc sơ mi trắng của Thẩm Dực quá rộng với cô, dù có đóng hết cúc áo lên tận cổ vẫn nhìn thấy được xương quai xanh và một phần da thịt trắng như tuyết.
Chiếc quần mặc ở nhà cũng hơi dài, cô phải xắn lên vài lần mới đến mắt cá chân.
Nhìn cũng có đôi nét quyến rũ riêng.
Khi Khương Dư Dạng từ phòng tắm đi ra, Thẩm Dực cũng vừa mới tháo cặp kính gọng bạc, tay day day sống mũi.
Cô ngồi khoanh chân trên thảm, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Nhiếp ảnh gia nhắn đã gửi toàn bộ ảnh vào email của cô.
Khương Dư Dạng không thích trì hoãn công việc đến ngày hôm sau nên cô đi chân trần chạy lạch bạch trên thảm, dựa vào khung cửa phòng ngủ dành cho khách nói: “Tôi mượn máy tính trong phòng làm việc của anh một chút nhé.”
Dù sao thì Thẩm Dực mới là chủ căn hộ, bây giờ cô giống như một đứa trẻ học mẫu giáo, đi đâu cũng phải báo cáo với giáo viên chủ nhiệm.
Cô gái mặc áo sơ mi và quần dài của anh để lộ ra phần da trắng nõn nà. Ống quần thoạt nhìn trống rỗng, đôi chân trắng nõn như củ sen thấp thoáng bên dưới.
Chiếc búi tóc nghịch ngợm nghiêng sang một bên, nhìn qua cực kì trong sáng.
Trong lòng Thẩm Dực rạo rực giống như thắp lên một ngọn lửa. Anh không nói nhiều mà chỉ “Ừm” một tiếng.
Khương Dư Dạng lập tức chạy mất hút. Đây là lần đầu tiên cô dùng máy tính của anh ở Bách Duyệt Phủ. Sau khi ấn nhẹ vào nút nguồn, cô đăng nhập vào email của mình.
Nhiếp ảnh gia đã gửi rất nhiều ảnh chụp ngày hôm nay chở cô. Nhìn có vẻ đã được anh ta chỉnh sửa qua một lượt.
Bây giờ đến cô lựa ảnh.
Khương Dư Dạng liếc thấy bức ảnh chụp chung của hai người được nhiếp ảnh gia gửi tới. Sau khi khi nhấp vào phóng to bức ảnh, cô vẫn không nỡ xóa nên lưu vào một thư mục nhỏ trong máy tính.
Sau khi xử lý ảnh chụp xong, cô trả lời email của nhiếp ảnh gia.
Gánh nặng trên vai của Khương Dư Dạng đã được buông xuống, cô đang định nói với Thẩm Dực rằng mình đã dùng máy tính xong.
Vậy mà vừa bước vào phòng ngủ dành cho khách, cô thấy sắc mặt Thẩm Dực tái nhợt, hàm căng chặt, xương hàm sắc nét như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Áo sơ mi đen cởi ra vài nút, vạt áo tuột ra khỏi quần âu đã nhăn nhúm.
Dù vậy mà anh vẫn có vẻ đẹp khi bị bệnh.
Khương Dư Dạng hoảng sợ, lập tức nhớ lại lời Kỷ Tùy Chi nói anh từng bị xuất huyết dạ dày, cô dịu dàng hỏi: “Thẩm Dực, có phải anh bị đau dạ dày không?”
Đúng là người anh đang khó chịu, nhưng ở trước mặt cô, Thẩm Dực vẫn cắn răng không nói gì, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao cả.
Khương Dư Dạng vẫn cẩn thận chu đáo hỏi: “Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Cô ở rất gần, gần đến mức Thẩm Dực có thể ngửi được hương hoa anh đào thoang thoảng trong không khí, đây là mùi sữa tắm mà cô dùng.
“Không cần...”
Thẩm Dực khẽ nói, vầng trán bị vài sợi tóc che khuất.
Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên đôi mắt anh ngày càng thêm đen láy như điểm mực.
Hơn một năm kể từ khi Khương Dư Dạng rời đi, chứng đau dạ dày của Thẩm Dực dần xuất hiện. Trước đó anh từng đi khám, bác sĩ nói là anh bị viêm dạ dày nhẹ do quá bận rộn và uống rượu, chỉ yêu cầu anh uống thuốc và điều chỉnh chế độ ăn uống.
Kỷ Tùy Chi biết dạ dày của anh không được tốt lắm, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể. Trong tình cảnh cấp bách như lần trước, anh ta mới nghĩ ra bệnh xuất huyết dạ dày.
Điều này khiến Khương Dư Dạng tin là thật.
“Viêm dạ dày nhẹ, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi.” Trán anh toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Khương Dư Dạng vào phòng bếp đun một ấm nước, sau đó gọi Tống Kha hỏi về triệu chứng bệnh của anh. Tống Kha nói nếu viêm dạ dày phát tác thì có thể cho người bệnh dùng Amoxicillin trước.
Cô tìm thấy một hộp y tế trong tủ, bên trong đúng lúc có Amoxicillin.
Thẩm Dực uống thuốc xong thì triệu chứng mới thuyên giảm đôi chút.
Khương Dư Dạng đột nhiên nhớ lại khi hai người vừa về ở cùng nhau, trong mắt hay trái tim cô đều là anh.
Đúng là bao dung yêu thương anh vô điều kiện, thậm chí còn nuông chiều hơn cả dỗ dành một đứa trẻ.
Khi đó Thẩm Dực vô tâm lạnh lùng nhưng cũng thích được cô quan tâm, thích cùng cô bên nhau.
Những người cùng tuổi với anh trong giới quyền quý ở Thủ đô đều mải ăn chơi đàn đúm, say mê không biết đường về, khi nhìn thấy Thẩm Dực làm “bạn trai kiểu mẫu” thì đều nói trên người anh bốc mùi tình yêu.
Khi đó Thẩm Dực dập điếu thuốc trong tay, cười nhẹ nói: “Tôi thích thế.”
Rõ rảng đã lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại, anh vẫn cảm thấy như mới hôm qua.
Khương Dư Dạng đắp chăn giúp anh, nhẹ nhàng tắt đèn rồi nói: “Anh ngủ đi.”
Thẩm Dực đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong bóng tối, giọng anh ồm ồm: “Dạng Dạng, tôi rất vui...”
Người đàn ông này ấu trĩ chẳng khác gì đứa trẻ, cô chỉ mới chăm sóc một chút thôi, anh vui vẻ rồi.
Ít nhất thì Thẩm Dực biết cô vẫn yêu thương anh như trước.
“Muốn tôi ngủ, thì hôn chúc ngủ ngon tôi đi.” Anh hạ mình xuống, đặt mu bàn tay lên trán, nói đầy ẩn ý.
Khương Dư Dạng câm nín, người này không phải đang bị bệnh hay sao, còn có tâm trạng cợt nhả nữa.
Anh làm nũng, nghĩ cô không có điểm giới hạn đấy à.
“Không được.” Khương Dư Dạng vỗ vào chăn của anh, buồn cười nói: “Tôi đi đây.”
“Ồ.” Anh lưu luyến buông cổ tay cô ra, như thể từ bỏ viên kẹo mà mình âu yếm hồi lâu.
Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Dực nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khương Dư Dạng cảm thấy giường trong phòng ngủ chính quá mềm. Cô lăn lộn một lúc lâu mà vẫn không ngủ được.
Bây giờ thời gian ở công ty tự do, cô chỉ cần hoàn thành công việc theo kế hoạch là được.
Trong khi cô đang ngủ mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ngắt quãng bên ngoài.
Khương Dư Dạng còn tưởng mình đang nằm mơ nên quay người lại tiếp tục ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.
Cô đeo dép lê, xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ mở cửa phòng, trên người vẫn mặc áo sơ mi nam và quần dài của anh.
Cô nhìn thấy Thẩm Dực đã chuẩn bị xong đang ngồi ngay ngắn trước bàn, anh mặc một bộ vest màu xám bạc, cà vạt màu xanh được thắt tỉ mỉ.
Khi làm việc, Thẩm Dực lạnh lùng vô cảm như tuyết trắng vào mùa đông, kiêu căng, lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.
Nhìn qua có vẻ anh đã hồi phục, nhưng không biết đã hết bệnh hay chưa.
Khương Dư Dạng đi tới, dùng chất giọng Giang Nam mềm mại ngái ngủ nói: “Thẩm Dực...”
Cô đứng chìm trong nắng sớm, dưới lớp áo sơ mi lộ ra một vùng da trắng như tuyết. Bộ quần áo rộng thùng thình không hề có cảm giác lạc lõng mà ngược lại rất hấp dẫn.
Thẩm Dực đặt bút xuống, trái tim anh bỗng thắt lại.
Như bị một bàn tay vô hình xoa bóp.
Mọi người trong cuộc họp video nhìn nhau bối rối.
Người đàn ông vừa báo cáo công việc dứt khoát lựa chọn yên lặng. Đến nỗi đối tác người nước ngoài trên màn hình cũng lộ ra ý cười.
Anh không hề do dự mà lập tức lễ phép nói trước màn hình: “Mọi người chờ một lát, tôi xử lý một vài chuyện, xin lỗi không tiếp tục được.”
Màn hình video lập tức chuyển sang màu đen.
Còn trong nhóm chat của công ty... bắt đầu nổ tung rồi.
[Wow! Tin shock! Tổng Giám đốc Thẩm kim ốc tàng kiều thật rồi.]
[Cuộc họp video bị gián đoạn mà Tổng Giám đốc Thẩm không hề tức giận. Trời ơi, nuông chiều quá đi...]
[Tôi thề tôi chưa thấy gì, xin hỏi Tổng Giám đốc Thẩm có thể tăng lương không? ]
[... Đừng có mơ, trừ khi cô tự chọc mùi hai mắt mình.]
Lông mày anh nhanh chóng nhíu lại, giúp cô cài lại cúc trên cùng của quần áo, kiên nhẫn nói: “Cài cúc áo của em cẩn thận vào, nhé?”
Khương Dư Dạng vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó hiểu: “Tôi cài rồi.”
Chỉ trách quần áo của anh quá rộng.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, mình vừa làm gián đoạn gì đó nên xấu hổ hỏi: “Có phải tôi quấy rầy anh làm việc không?”
Thẩm Dực chắc chắn sẽ không trách cô nhưng trong lòng đang nghĩ, không biết mấy tên nhãi trong công ty đã nhìn thấy được gì rồi, đang kích động đến mức nào nữa.
Anh thoải mái nói: “Không sao, tôi sẽ nhờ cô giúp việc mang quần áo đến đây, để họ đợi một lát cũng được.”
Lúc này Khương Dư Dạng mới hiểu câu “Bạn trai người ta làm được thì tôi cũng có thể làm được” của Thẩm Dực đang nói cụ thể về điều gì.
Anh thực sự đang học cách thay đổi, nhưng cách theo đuổi vẫn theo tác phong như trước.
Nhưng trước đây cô đã bị thu hút bởi một chàng trai như Thẩm Dực. Không thể phủ nhận rằng, ngoài vẻ bề ngoài có thể lừa tất cả các cô gái nhỏ ra, điều quan trọng nhất chính là khí chất vừa phóng khoáng vừa kiêu ngạo in sâu trên người anh.
Do hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ Thẩm Dực đã lớn lên trong khu đại viện, những bài hát anh nghe đều là mấy bài hát như là bài [Tận trung báo quốc] mà ông nội và bạn bè của ông hay mở.
Đến thế hệ của anh, mặc dù không làm chính trị, nhưng nhiều nhân vật máu mặt trong giới Tứ Cửu Thành cũng không dám đắc tội với vị thiếu gia nhà họ Thẩm này.
Nghe nói con cháu quan lại rất hỗn loạn, con trai về chuyện ấy biết từ rất sớm, có nhiều người mới mười lăm, mười sáu tuổi đã dẫn bạn gái vào quán bả rồi.
Khi đó Thẩm Dực khá lạc lõng, lúc đó còn có người trêu ghẹo anh, hỏi anh có phải không có hứng thú với phụ nữ hay không.
Thật ra chính anh cũng không ngờ sẽ có một ngày lại thua trong tay một cô nhóc.
Hơn một năm sau khi chia tay, Thẩm Dực thường xuyên nghĩ, rốt cuộc Khương Dư Dạng có chỗ nào tốt chứ?
Anh không trả lời được, nhưng càng nghĩ, anh càng không tìm được lý do để buông bỏ mối quan hệ này.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Dực chỉ cần ngoắc tay một cái thì sẽ có đủ loại phụ nữ tình nguyện cắn câu.
Nhưng đối với anh, đời này anh chỉ cần duy nhất mình Khương Dư Dạng thôi.
Thẩm Dực cho rằng cô im lặng là đồng ý nên nói tiếp: “Vậy để dỗ dành bé cưng.”
Khương Dư Dạng giống như đang sửa ngữ pháp cho người mới lần đầu theo đuổi vậy, cô từ chối: “Từ này cũng không được.”
Thẩm Dực hoàn toàn bó tay: “Vậy em cứ nhận quà cũng được.”
Khương Dư Dạng do dự rồi lại trả hộp quà về tay anh, cô trịnh trọng nói: “Quý giá quá, tôi không nhận được...”
Nếu cô thật sự nhận viên kim cương hai mươi triệu này, sau này mối quan hệ của hai người sẽ càng không rõ ràng ra được.
Vốn Khương Dư Dạng còn tưởng rằng Thẩm Dực bỏ ra hai mươi triệu để mua mà cô lại không chịu nhận thì chắc chắn anh sẽ không vui.
Nhưng không hề.
Anh chỉ cười dịu dàng nói: “Được, sau này lại nhận vậy.”
Viên kim cương hồng nhạt này đúng là rất hiếm, trong suốt không tì vết và được cắt một cách tinh xảo.
Lúc này Thẩm Dực thầm nghĩ sẽ liên hệ với người bạn là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, định cắt nó thành một chiếc nhẫn, hy vọng sẽ có một ngày được đeo lên ngón áp út của cô.
Màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc, ánh đèn đường vàng nhạt toả sáng chói lọi.
Thẩm Dực mở cửa xe cho cô trước ra hiệu: “Tôi đưa em về.”
Khương Dư Dạng ngoan ngoãn ngồi rồi thắt dây an toàn, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp như trước.
Sau hơn mười phút lái xe, hai người cùng nhau vào thang máy. Bước chân của Khương Dư Dạng hơi khựng lại, nói: “Anh tiễn tôi đến đây thôi, hôm nay...
Cảm ơn anh đã hợp tác trong lúc chụp.”
Cô dường như rất khách sáo với anh.
Không ngờ vừa đi được vài bước, chủ nhà đã cầm chìa khóa đứng ở cửa: “Cô bé này, ban quản lý nói hệ thống sưởi bị hỏng rồi, nước nóng cũng không được nhạy lắm...”
Khương Dư Dạng chớp mắt, bất an hỏi: “Khi nào mới sửa được?”
Buổi tối lạnh như vậy mà không có máy sưởi thì chẳng khác ôm tảng băng ngủ cả.
Chủ nhà liếc nhìn người phía sau cô rồi nói: “Cô nhờ bạn trai giúp tìm một chỗ ở tạm đêm nay đi, tôi xem thế nào rồi sáng mai mới thuê người đến sửa.”
Chẳng trách lần trước sau khi Thẩm Dực ở lại đây một đêm, ngày hôm sau đã khuyên cô dọn đến chỗ anh ở.
Trong mắt của Thẩm Dực, căn phòng cô thuê chẳng khác gì đống công trình bã đậu cả.
“Phải làm sao bây giờ?” Cô lẩm bẩm, ánh mắt sợ sệt nhìn anh giống như chú nai con lần đầu tiên thấy người: “Anh có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây ở một đêm không?”
Thẩm Dực vẫn đứng yên không nhúc nhích, liếc cô một cái rồi nói: “Em tra trên điện thoại xem có khách sạn nào còn phòng trống không.”
Khương Dư Dạng mở điện thoại ra, lúc này cô mới phát hiện toàn bộ khách sạn ở trung tâm thương mại đều đã kín phòng. Chẳng lẽ cô phải ra tìm khách sạn ngoại thành ở ư?
…
Cô cúi đầu, buồn bã cam chịu số phận.
“Tôi đưa em về Bách Duyệt Phủ, ngày mai em đi làm sẽ thuận tiện hơn.” Thẩm Dực thuyết phục.
Về Bách Duyệt Phủ gần hơn Oceanwide, hơn nữa lúc sáng hai người vừa đến Ngân Thái nên cô cũng không lạ gì chỗ này.
Lúc đầu Khương Dư Dạng còn cảm thấy khó xử, nhưng cô lại nghĩ, sau khi về nước, hai người cũng từng ở cùng nhau hai đêm rồi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy việc đến Bách Duyệt Phủ cũng có thể chấp nhận được.
Mọi người có thể tùy ý ra vào Bách Duyệt Phủ nhưng chỉ người ở chung cư của toà mới sử dụng được thang máy hai bên.
Thẩm Dực quẹt thẻ, một tay đút túi đi vào thang máy.
Căn hộ này là chung cư riêng của Thẩm Dực, được bày trí hoàn toàn khác Oceanwide, thiết kế theo phong cách Trung Hoa cho nên khắp nơi đều có hương vị cổ xưa.
Một chiếc bình hoa tráng men Pháp Lang được đặt trên kệ, trước kia cô từng cắm những bó hoa hồng tươi vào đó.
Vì đã lâu không ở nên rèm cửa đều được kéo lại kín mít.
Cô kéo rèm cửa ra, vẫn là cảnh vật trong trí nhớ, từ ban công có thể nhìn thấy được đại lộ Trường An tấp nập..
Hàng nghìn ngọn đèn sáng lấp lánh, rực rỡ, lung linh, dòng xe cộ qua lại xếp thành một dòng sông dài, như nước chảy.
Chỗ này chỗ nào cũng đẹp, điều bất tiện duy nhất là trong Bách Duyệt Phủ không có quần áo của cô.
Cô sẽ ở đây mấy đêm, nhưng nơi này lại không có không khí sinh hoạt gì.
Khương Dư Dạng búi tóc, ngập ngừng nói: “Thẩm Dực...”
Thẩm Dực nhìn qua cũng biết câu tiếp theo cô định nói gì. Anh nói: “Em tìm quần áo trong tủ của tôi ấy.”
Cô à lên, sau đó chớp mắt: “Tôi ngủ chỗ nào?”
“Phòng ngủ chính.” Thẩm Dực bình tĩnh thong dong nói thêm: “Tôi sẽ ngủ trong phòng cho khách.”
Mỗi lần ở riêng cùng Thẩm Dực cô đều cảm thấy bồn chồn thấp thỏm, đặc biệt là bây giờ hai người không còn là người yêu nữa.
Không thể phủ nhận rằng, sức hấp dẫn của anh hoàn toàn phù hợp với từ trường của cô.
Nếu nhìn lâu hơn một chút, cô sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng bẩm sinh của đôi mắt hoa đào ấy.
Quần áo trong tủ của anh được phân loại theo màu sắc, Khương Dư Dạng tiện tay chọn một chiếc sơ mi trắng và quần mặc ở nhà màu đen rồi ướm lên người.
Cô vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm mới. Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, cô cảm thấy nỗi mệt mỏi cả ngày đều tan biến hết.
Đứng trước gương, chiếc sơ mi trắng của Thẩm Dực quá rộng với cô, dù có đóng hết cúc áo lên tận cổ vẫn nhìn thấy được xương quai xanh và một phần da thịt trắng như tuyết.
Chiếc quần mặc ở nhà cũng hơi dài, cô phải xắn lên vài lần mới đến mắt cá chân.
Nhìn cũng có đôi nét quyến rũ riêng.
Khi Khương Dư Dạng từ phòng tắm đi ra, Thẩm Dực cũng vừa mới tháo cặp kính gọng bạc, tay day day sống mũi.
Cô ngồi khoanh chân trên thảm, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Nhiếp ảnh gia nhắn đã gửi toàn bộ ảnh vào email của cô.
Khương Dư Dạng không thích trì hoãn công việc đến ngày hôm sau nên cô đi chân trần chạy lạch bạch trên thảm, dựa vào khung cửa phòng ngủ dành cho khách nói: “Tôi mượn máy tính trong phòng làm việc của anh một chút nhé.”
Dù sao thì Thẩm Dực mới là chủ căn hộ, bây giờ cô giống như một đứa trẻ học mẫu giáo, đi đâu cũng phải báo cáo với giáo viên chủ nhiệm.
Cô gái mặc áo sơ mi và quần dài của anh để lộ ra phần da trắng nõn nà. Ống quần thoạt nhìn trống rỗng, đôi chân trắng nõn như củ sen thấp thoáng bên dưới.
Chiếc búi tóc nghịch ngợm nghiêng sang một bên, nhìn qua cực kì trong sáng.
Trong lòng Thẩm Dực rạo rực giống như thắp lên một ngọn lửa. Anh không nói nhiều mà chỉ “Ừm” một tiếng.
Khương Dư Dạng lập tức chạy mất hút. Đây là lần đầu tiên cô dùng máy tính của anh ở Bách Duyệt Phủ. Sau khi ấn nhẹ vào nút nguồn, cô đăng nhập vào email của mình.
Nhiếp ảnh gia đã gửi rất nhiều ảnh chụp ngày hôm nay chở cô. Nhìn có vẻ đã được anh ta chỉnh sửa qua một lượt.
Bây giờ đến cô lựa ảnh.
Khương Dư Dạng liếc thấy bức ảnh chụp chung của hai người được nhiếp ảnh gia gửi tới. Sau khi khi nhấp vào phóng to bức ảnh, cô vẫn không nỡ xóa nên lưu vào một thư mục nhỏ trong máy tính.
Sau khi xử lý ảnh chụp xong, cô trả lời email của nhiếp ảnh gia.
Gánh nặng trên vai của Khương Dư Dạng đã được buông xuống, cô đang định nói với Thẩm Dực rằng mình đã dùng máy tính xong.
Vậy mà vừa bước vào phòng ngủ dành cho khách, cô thấy sắc mặt Thẩm Dực tái nhợt, hàm căng chặt, xương hàm sắc nét như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Áo sơ mi đen cởi ra vài nút, vạt áo tuột ra khỏi quần âu đã nhăn nhúm.
Dù vậy mà anh vẫn có vẻ đẹp khi bị bệnh.
Khương Dư Dạng hoảng sợ, lập tức nhớ lại lời Kỷ Tùy Chi nói anh từng bị xuất huyết dạ dày, cô dịu dàng hỏi: “Thẩm Dực, có phải anh bị đau dạ dày không?”
Đúng là người anh đang khó chịu, nhưng ở trước mặt cô, Thẩm Dực vẫn cắn răng không nói gì, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao cả.
Khương Dư Dạng vẫn cẩn thận chu đáo hỏi: “Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Cô ở rất gần, gần đến mức Thẩm Dực có thể ngửi được hương hoa anh đào thoang thoảng trong không khí, đây là mùi sữa tắm mà cô dùng.
“Không cần...”
Thẩm Dực khẽ nói, vầng trán bị vài sợi tóc che khuất.
Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên đôi mắt anh ngày càng thêm đen láy như điểm mực.
Hơn một năm kể từ khi Khương Dư Dạng rời đi, chứng đau dạ dày của Thẩm Dực dần xuất hiện. Trước đó anh từng đi khám, bác sĩ nói là anh bị viêm dạ dày nhẹ do quá bận rộn và uống rượu, chỉ yêu cầu anh uống thuốc và điều chỉnh chế độ ăn uống.
Kỷ Tùy Chi biết dạ dày của anh không được tốt lắm, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể. Trong tình cảnh cấp bách như lần trước, anh ta mới nghĩ ra bệnh xuất huyết dạ dày.
Điều này khiến Khương Dư Dạng tin là thật.
“Viêm dạ dày nhẹ, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi.” Trán anh toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Khương Dư Dạng vào phòng bếp đun một ấm nước, sau đó gọi Tống Kha hỏi về triệu chứng bệnh của anh. Tống Kha nói nếu viêm dạ dày phát tác thì có thể cho người bệnh dùng Amoxicillin trước.
Cô tìm thấy một hộp y tế trong tủ, bên trong đúng lúc có Amoxicillin.
Thẩm Dực uống thuốc xong thì triệu chứng mới thuyên giảm đôi chút.
Khương Dư Dạng đột nhiên nhớ lại khi hai người vừa về ở cùng nhau, trong mắt hay trái tim cô đều là anh.
Đúng là bao dung yêu thương anh vô điều kiện, thậm chí còn nuông chiều hơn cả dỗ dành một đứa trẻ.
Khi đó Thẩm Dực vô tâm lạnh lùng nhưng cũng thích được cô quan tâm, thích cùng cô bên nhau.
Những người cùng tuổi với anh trong giới quyền quý ở Thủ đô đều mải ăn chơi đàn đúm, say mê không biết đường về, khi nhìn thấy Thẩm Dực làm “bạn trai kiểu mẫu” thì đều nói trên người anh bốc mùi tình yêu.
Khi đó Thẩm Dực dập điếu thuốc trong tay, cười nhẹ nói: “Tôi thích thế.”
Rõ rảng đã lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại, anh vẫn cảm thấy như mới hôm qua.
Khương Dư Dạng đắp chăn giúp anh, nhẹ nhàng tắt đèn rồi nói: “Anh ngủ đi.”
Thẩm Dực đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong bóng tối, giọng anh ồm ồm: “Dạng Dạng, tôi rất vui...”
Người đàn ông này ấu trĩ chẳng khác gì đứa trẻ, cô chỉ mới chăm sóc một chút thôi, anh vui vẻ rồi.
Ít nhất thì Thẩm Dực biết cô vẫn yêu thương anh như trước.
“Muốn tôi ngủ, thì hôn chúc ngủ ngon tôi đi.” Anh hạ mình xuống, đặt mu bàn tay lên trán, nói đầy ẩn ý.
Khương Dư Dạng câm nín, người này không phải đang bị bệnh hay sao, còn có tâm trạng cợt nhả nữa.
Anh làm nũng, nghĩ cô không có điểm giới hạn đấy à.
“Không được.” Khương Dư Dạng vỗ vào chăn của anh, buồn cười nói: “Tôi đi đây.”
“Ồ.” Anh lưu luyến buông cổ tay cô ra, như thể từ bỏ viên kẹo mà mình âu yếm hồi lâu.
Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Dực nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khương Dư Dạng cảm thấy giường trong phòng ngủ chính quá mềm. Cô lăn lộn một lúc lâu mà vẫn không ngủ được.
Bây giờ thời gian ở công ty tự do, cô chỉ cần hoàn thành công việc theo kế hoạch là được.
Trong khi cô đang ngủ mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ngắt quãng bên ngoài.
Khương Dư Dạng còn tưởng mình đang nằm mơ nên quay người lại tiếp tục ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.
Cô đeo dép lê, xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ mở cửa phòng, trên người vẫn mặc áo sơ mi nam và quần dài của anh.
Cô nhìn thấy Thẩm Dực đã chuẩn bị xong đang ngồi ngay ngắn trước bàn, anh mặc một bộ vest màu xám bạc, cà vạt màu xanh được thắt tỉ mỉ.
Khi làm việc, Thẩm Dực lạnh lùng vô cảm như tuyết trắng vào mùa đông, kiêu căng, lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.
Nhìn qua có vẻ anh đã hồi phục, nhưng không biết đã hết bệnh hay chưa.
Khương Dư Dạng đi tới, dùng chất giọng Giang Nam mềm mại ngái ngủ nói: “Thẩm Dực...”
Cô đứng chìm trong nắng sớm, dưới lớp áo sơ mi lộ ra một vùng da trắng như tuyết. Bộ quần áo rộng thùng thình không hề có cảm giác lạc lõng mà ngược lại rất hấp dẫn.
Thẩm Dực đặt bút xuống, trái tim anh bỗng thắt lại.
Như bị một bàn tay vô hình xoa bóp.
Mọi người trong cuộc họp video nhìn nhau bối rối.
Người đàn ông vừa báo cáo công việc dứt khoát lựa chọn yên lặng. Đến nỗi đối tác người nước ngoài trên màn hình cũng lộ ra ý cười.
Anh không hề do dự mà lập tức lễ phép nói trước màn hình: “Mọi người chờ một lát, tôi xử lý một vài chuyện, xin lỗi không tiếp tục được.”
Màn hình video lập tức chuyển sang màu đen.
Còn trong nhóm chat của công ty... bắt đầu nổ tung rồi.
[Wow! Tin shock! Tổng Giám đốc Thẩm kim ốc tàng kiều thật rồi.]
[Cuộc họp video bị gián đoạn mà Tổng Giám đốc Thẩm không hề tức giận. Trời ơi, nuông chiều quá đi...]
[Tôi thề tôi chưa thấy gì, xin hỏi Tổng Giám đốc Thẩm có thể tăng lương không? ]
[... Đừng có mơ, trừ khi cô tự chọc mùi hai mắt mình.]
Lông mày anh nhanh chóng nhíu lại, giúp cô cài lại cúc trên cùng của quần áo, kiên nhẫn nói: “Cài cúc áo của em cẩn thận vào, nhé?”
Khương Dư Dạng vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó hiểu: “Tôi cài rồi.”
Chỉ trách quần áo của anh quá rộng.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, mình vừa làm gián đoạn gì đó nên xấu hổ hỏi: “Có phải tôi quấy rầy anh làm việc không?”
Thẩm Dực chắc chắn sẽ không trách cô nhưng trong lòng đang nghĩ, không biết mấy tên nhãi trong công ty đã nhìn thấy được gì rồi, đang kích động đến mức nào nữa.
Anh thoải mái nói: “Không sao, tôi sẽ nhờ cô giúp việc mang quần áo đến đây, để họ đợi một lát cũng được.”