Chiến Thần Bất Bại
Chương 554: Sào đá
Bay vào biển đá, tất cả mọi người đều cẩn thận. Đường Thiên khống chế Lục Phân Nghi để nó đừng bay quá nhanh.
Trong tầm mắt chỉ có đá tảng, hoàn toàn tĩnh mịch.
"Cẩn thận, có gì đó rất lạ!" Trực giác của Đường Thiên vẫn nhạy cảm nhất, như có thứ gì đó đang rình mò trong bóng tối, gã vội lên tiếng nhắc nhở.
Biểu hiện của ba người càng thêm cảnh giác, bọn họ vẫn rất tin cậy vào trực giác của Đường Thiên. Tuy lúc thường Đường thần kinh nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy, thế nhưng trên chiến trường phán đoán của gã lại rất ít khi sai lầm. Ngay cả Tiểu Nhị vốn luôn kiêu ngạo lúc này cũng cẩn thận hẳn, y cũng cảm nhận triệt để trực giác như dã thú của gã ngốc rồi.
"Nhìn tảng đá kia!" Hạc thở nhẹ nhắc nhở mọi người.
Ánh mắt mọi người nhìn theo chỉ dẫn của Hạc tìm tới một tảng đá không hề bắt mắt. Trên tảng đá lít nha lít nhít lỗ thủng, trông như tổ ong, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
"Cẩn thận!" Đường Thiên đột nhiên biến sắc.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một loạt tàn ảnh đen kịt bắn nhanh khỏi những lỗ thủng, lao về phía bọn họ như mưa rơi.
Tốc độ những bóng người này cực nhanh, nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm bắt.
Tiểu Nhị phản ứng nhanh nhất, Dù Mầm Mầm đột nhiên che trước mặt bốn người. Ánh sáng âm u toả lên trên mặt dù, hoá thành một cái lồng ánh sáng. Dù Mầm Mầm trước đã sớm bị huỷ trong trận chiến cùng Thánh giả Thánh Điện, hơn nữa với hồn trị hiện tại của Mầm Mầm, nó đã không tác dụng mấy. Nếu đổi lại Tiểu Nhị trước đây đã sớm đem đống rách nát đó ném đi, có điều Mầm Mầm đã cứu cố hết sức lưu lại.
Với loại người soi mói tỉ mỉ, theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Tiểu Nhị, lưu lại một vật chỉ có giá trị kỷ niệm mà không thực dụng, thật khó chấp nhận.
Bởi vậy Tiểu Nhị bỏ công sức ra luyện chế lại Dù Mầm Mầm
Dù Mầm Mầm tập trung vào khả năng phòng ngự, mà Tiểu Nhị bất kể phí tổn, không tiếc công sức gia cố, thêm vào lô đỉnh loại tốt như Quang Minh Đỉnh, Dù Mầm Mầm mới tính năng phòng hộ cực kỳ xuất sắc.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm dày đặc nhưa tiếng mưa rơi vang lên trên mặt dù, kéo theo nó là sức mạnh cực kỳ kinh người.
Tiểu Nhị khẽ biến sắc.
Dù Mầm Mầm liên tục lui lại, sức mạnh cường đại khiến cho mặt dù toé lửa, rọi sáng cả hư không.
Tiểu Nhị hít sâu một hơi, đột nhiên chuyển động chuôi dù.
Viu!
Mặt dù nhanh chóng xoay tròn mãnh liệt, lực xoay lập tức khiến sức mạnh tấn công lên mặt dù bắn ra bốn phía.
Phốc phốc phốc!
Những bóng đen bắn khỏi mặt dù như nước mưa, chìm vào nham thạch xung quanh, lập tức làm dấy lên một loạt tiếng phốc nhỏ không dễ nghe thấy, vang lên không dứt.
Tảng đá cứng rắn trước những bóng đen kia mềm như đậu hũ, dễ dàng bị xuyên thủng, chỉ để lại một cái lỗ to cỡ ngón tay cái. Lúc này bọn Đường Thiên mới biến sắc, bọn họ đã hiểu lỗ thủng trên tảng đá là từ đâu ra.
Bóng đen tản ra bốn phương tám hướng, lại ập lại phía bọn Đường Thiên từ bốn phương tám hướng.
Nhanh như chớp giật!
Thế nhưng mỗi người trong nhóm Đường Thiên đều thân kinh bách chiến, sau cơn kinh ngạc ban đầu, nhanh chóng khôi phục tinh thần. Người phản kích đầu tiên là Lăng Húc, hắn xoa nhẹ tay, không trung bùng lên vô số ánh bạc.
Bóng đen nhanh chóng chìm vào ánh bạc, đùng đùng đùng, nổ tanh thành từng mảnh.
Lăng Húc phấn khích, những bóng đen này rất mạnh, còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn, thân hình hắn bị luồng sức mạnh này đẩy lui về phía sau.
Thế nhưng sức mạnh như vậy chỉ khiến hắn càng hưng phấn.
Cứng đối cứng là phương thức chiến đấu mà hắn thích nhất, hắn không hề chậm lại, thân ương theo thương, lại một cơn mưa bạc bùng lên trước mặt hắn, bao phủ lấy bóng đen bay tới.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ dày đặc vang lên trong ánh thương như cơn mưa bạc.
Hạc Kiếm trong tay Hạc rời vỏ, một tiếng hạc kêu trong trẻo khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Thân hình chuyển đông tựa hạc đen bay múa, trường kiếm phá không, bày ra một tư thế kỳ quái, một luồng sóng gợn vô hình dùng Hạc làm trung tâm ầm ầm tản ra. Những bóng đen bị sóng vô hình quét trúng lập tức hơi ngưng lại.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, những bóng đen này là một bầy sâu đen.
Những con sâu này dài hơn ngón tay, toàn thân đen kịt óng ánh sắc kim loại, thân thể chia từng khúc, có thể uốn lượn tuỳ ý. Mà thân thể nó khi uốn cong sẽ như một cái lò xo gập lại, sức bật kinh người. Ngay khi chạm vào những tảng đá, thân thể chúng sẽ cong lại, như lò xo đánh lên tảng đá, dùng luồng sức mạnh này để bắn mình đi, mà trên tảng đá chỉ lưu lại một lỗ thủng lớn cỡ ngón tay cái nhưng cực sâu.
Hạc chưa từng thấy loại côn trùng màu đen này trong bất cứ điển tịch nào, trước miệng nó có một cái kiềm như hai lưỡi đao cực kỳ sắc bén. càng khiến người ta sợ hãi hơn là hai lưỡi đao này có thể rung động với tần suất cực cao. Cho dù là tảng đá cứng rắn, trước mặt lợi khí này cũng chỉ mềm xốp như đậu hũ.
Hạc lúc này biểu hiện mê ly, như mờ ảo mà chẳng mờ ảo, thân hình múa lên như làn khói hư huyễn, mơ hồ không rõ.
Nếu nói hồn vực của Tỉnh Hào là kiếm hồn hiếm tháy, vậy hồn vực của Hạc lại càng thêm thần bí khó lường. Ngay bản thân Hạc cũng không ngờ mình tu luyện Thiên Hạc Kiếm Cương tới sau này không còn là kiếm pháp nữa mà là một loại tế lễ.
Điệu nhảy tế lễ của võ giả bắt nguồn vừ phương đông.
Chuyện này khiến hắn dở khóc dở cười, thế nhưng điệu nhảy thần bí khó lường, mang theo khí tức man hoang nguyên thuỷ lại có uy lực kinh người. Tới lúc này hắn mới hiểu, rất nhiều kỹ xảo của Hạc Phái, ví dụ như Hạc Vũ, sớm đã gợi ra manh mối.
Truyền thừa sư môn bắt nguồn từ phương đông xa xôi, sau khi sư tổ qua đời càng không ai hiểu rõ huyền cơ chân chính trong đó.
Kiếm pháp của Hạc Phái không phải kiếm để thi đấu mà là pháp khí để tế lễ. Lĩnh ngộ này càng khiến Hạc dở khóc dở cười. Mà hắn cũng không thể tu luyện hồn thuật khác, chỉ có thể tự lĩnh ngộ.
Tới lúc này hắn mới thấm thía sâu sắc, truyền thừa Hạc Phái bác đại tinh thâm, cực kỳ bất phàm. Cho dù lên tới cấp Thánh, vốn cho rằng lý giải của mình đối với năng lượng, lĩnh ngộ đối với pháp tắc có thể khiến mình hiểu rõ tuyệt học môn phái hơn.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là hắn vẫn phát hiện mình có quá nhiều điểm không hiểu.
Hồn vực của hắn không phải chỉ có một, mà có tới hai, một là tại mi tâm còn một là Hạc Kiếm hắn cầm trong tay. Trước đây hắn cho rằng Hạc Kiếm là Thánh Bảo của bản thân chòm Thiên Hạc, mãi tới lúc này mới hiểu nó là pháp khí mà tổ sư mang từ phương đông tới. Tổ sư dùng sức mạnh vô thượng khiến chòm sao Thiên Hạc quy về kiếm này.
Hai hồn vực một lớn một nhỏ, diễn sinh vô số biến hoá.
Đương nhiên với Hạc mà nói những thứ đó còn quá cao thâm, những bóng người kỳ ảo thi thoảng xuất hiện đã đủ khiến hắn đắm chìm rồi.
Nhưững tư thế cổ quái tràn ngập sức mạnh khiến người ta kinh hãi.
Luồng chấn động vô hình này có thể quấy rối tam thần. Hạc từng thử nghiệm, nó tuyệt đối bất đồng với những hồn thuật mê huyễn khác mà trực tiếp tác dụng lên tâm thần, càng khó chống đỡ.
Đám trùng đen này linh trí không cao, bị làn sóng vô hình quét trúng thân thể lập tức cứng đờ, mất đi khống chế.
Hạc Kiếm trong tay Hạc như làn gió phất qua.
Trùng đen như bị phong hoá nhanh chóng tan rã.
Khác với vẻ thần bí kỳ ảo của Hạc, kiếm của Tỉnh Hào lại từng chiêu từng thức, rõ ràng như thước đo. Chiêu kiếm bình thản không nhanh chóng thế nhưng những bóng đen như chớp giật kia lại không cách nào tránh nổi bóng kiếm của hắn.
Thánh Huyết Ẩm trên tay hắn thuần phục ôn thuận, ánh sáng nội liễm, không chút khí tức khát máu.
Chiêu kiếm giản dị tự nhiên, đâm trúng trùng đen, thân thể trùng đen cực kỳ cứng rắn cũng một phân hai, mặt cắt bóng loáng. Tỉnh Hào chém từng kiếm một, cắt đôi trùng đen.
Chỉ chớp mắt, quanh hắn đã trôi nổi vô số thi thể trùng đen bị cắt thành hai nửa.
Đường Thiên xuất quyền như gió, nắm đấm của gã bao phủ trong ngọn lửa Ma Quỷ màu đỏ. Tiểu Nhị vẫn không lợi dụng được Ma Quỷ Hỏa mà Uy Liêm lưu lại, nhưng trong cơ thể Đường Thiên nó lại trở thành vũ khí tốt nhất.
Đường Thiên bỏ rất nhiều thời gian thể ngộ dấu ấn của Uy Liêm, những dấu ấn này là một số mảnh vỡ pháp tắc. Không có năng lượng, chỉ là mảnh vỡ đơn thuần. Từ một ý nghĩa nào đó, Ma Quỷ Hỏa lưu lại trên người Đường Thiên đã không phải Ma Quỷ Hỏa hoàn chỉnh, nó thiếu một bộ phận năng lượng.
Thế nhưng có lẽ chính Uy Liêm cũng không ngờ Ma Quỷ Hỏa của mình sau khi bài trừ năng lượng lại càng thêm lợi hại. Nó trở thành ngọn lửa pháp tắc độc đáo và đặc biệt.
Đường Thiên còn cách chân chính lĩnh ngộ Ma Quỷ Hỏa rất xa, thế nhưng gã đã có thể khống chế trong một trình độ nhất định.
Gã xuất thủ cực nhanh, Ma Quỷ Hỏa chỉ cần chạm vào trùng đen, sẽ như giòi trong xương, không ngừng thiêu đốt dọc thân thể trùng đen, cho tới khi thân thể trùng đen bị đốt cháy hầu như không còn gì.
Đường Thiên thuận tiện bố trí một lớp màn lửa trên thẩn thể của mình.
Phốc phốc phốc!
Trùng đen như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lao thẳng về phíagã.
Điểm lạ duy nhất là không có con trùng đen nào lao về phía Tiểu Nhị. Trên đỉnh đầu Tiểu Nhị, một hạt châu chậm rãi chuyển động, màn sáng buông xuống bao phủ cả Tiểu Nhị bên trong.
Đoạt Xá Châu!
Khí tức Đoạt Xá Châu cực kỳ cường đại, ngay những con trùng đen không có linh trí chỉ biết giết chóc này cũng không dám tới gần.
Rất nhanh chóng, bầy trùng đen bị diệt sạch.
Bốn người ngừng lại, thắng lợi không khiến mọi người lộ vẻ đắc ý, ngược lại ai nấy cực kỳ nghiêm nghị. Thực lực đám trùng đen này không thấp, vừa tiến vào biển dá đã gặp trùng đen, điều này khiến trong lòng mọi người đều hơi u ám.
Biển đá này rộng lớn vô biên, không ai toàn.
Con đường phía sau còn rất dài, sẽ có nguy hiểm ra sao? Mọi người đều không nắm chắc.
"Loại trùng đen này chưa từng xuất hiện trong điển tịch." Hạc nắm xác một con trùng, đưa tới trước mắt, quan sát tỉ mỉ. Vỏ ngoài trùng đen quả thật rất cứng rắn, với sức mạnh của Hạc cũng không thể bóp nát lớp vỏ cứng như kim loại này.
"Ồ!" Đường Thiên đột nhiên ồ lên một tiếng, khiến mọi người đều chú ý.
Bốn phía Đường Thiên lơ lửng rất nhiều hạt kim loại màu đen, lớn cỡ hạt gạo. Đường Thiên cầm một viên lên, sắc mặt kinh ngạc: "Cứng quá, ta còn tưởng Ma Quỷ Hỏa đốt được mọi vật, không ngờ còn thứ nó không thiêu nổi."
Những người khác nghe vậy cũng biến sắc.
Ma Quỷ Hỏa của Đường Thiên uy lực bất phàm, tuy Đường Thiên vẫn không làm rõ nó là ngọn lửa gì nhưng có thể khẳng định nó là một ngọn lửa pháp tắc. Bất kể nó là loại lửa nào, uy lực đều cao hơn ngọn lửa bình thường nhiều, thứ mà ngay cả lửa pháp tắc cũng không đốt ổi.
Lời nói này của Đường Thiên lập tức nhắc nhở Hạc. Hạc quan sát tỉ mỉ xung quanh, hai mắt sáng lên vốn những con trùng hắn cho rằng đã tan thành tro bụi vẫn để lại những hạt cát nhỏ màu đen. Nếu không có Đường Thiên nhắc nhở, hắn cũng không chú ý tới.
"Chỗ ta cũng có, có điều không phải kim loại mà là cát đen."
Nghe Hạc nói, Tỉnh Hào và Lăng Húc liếc mắt nhìn nhau, lập tức thu thập xác trùng lơ lửng xung quanh. Tuy còn chưa hiểu tác dụng thế nhưng rất hiển nhiên. . .
Đây tuyệt đối là thứ tốt!