Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1950



 Hơn mười phút trôi qua, bản cáo phó được đọc xong, cả núi Đế Lăng sớm đã vang vọng những tiếng khóc than.

 

Tiếng khóc của hàng trăm nghìn người dân giống như đang xin trời cho Tiêu Chính Văn ở lại!

 

Hàng nghìn chiến sĩ quân Phá Long từng tắm máu vào sinh ra tử cũng nghiến chặt răng, thế nhưng không có cách nào ngăn cản cho nước mắt không tuôn rơi.

 

Mấy người Long Nhất tay đỡ quan tài, nước mắt sớm đã thấm ướt vạt áo.

 

Liễu Thanh đưa tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn đặc hô lên: “Nâng linh cữu!”

 

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Thiên Tử đang đứng quay lưng lại với mọi người đứng trước núi Đế Lăng cũng hơi run lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi!

 

“Thiên Tử, xin hãy nén bi thương!”

 

Đại trưởng lão võ tông lập tức tiến lên trước đưa cho Thiên Tử khăn lụa, nhẹ giọng khuyên nhủ.

 

Thiên Tử nghe xong, nhận lấy khăn tay, quay đầu nhìn về phía Khương Vy Nhan đang đi theo quan tài cùng tiến về phía khu mộ núi Đế Lăng.

 

Bất luận tính cách của Khương Vy Nhan có kiên cường tới mức nào, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ vừa mới mất chồng!

 

Nghe thấy tiếng khóc bi thương của Khương Vy Nhan, Thiên Tử vội vàng quay đầu lại nói với Đại trưởng lão: “Nếu như trong võ tông có động tĩnh khác thường thì lập tức dùng thủ đoạn mạnh tay chấn áp!”

 

Đại trưởng lão hơi ngơ ngác, sau đó lập tức hiểu ra dụng ý của Thiên Tử.

 

Sau khi phát tang cho Tiêu Chính Văn, khó mà đảm bảo được những kẻ đã từng kết thù chuốc oán với Tiêu Chính Văn bên trong võ tông sẽ không tìm tới cửa!

 

“Tôi hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để cho trung thần ôm hận nơi chín suối!”

 

Đại trưởng lão gật đầu nói, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.

 

Lúc này, trong Dược Vương Cốc, tất cả trưởng lão đang xem truyền hình trực tiếp, cũng không khỏi thở ngắn than dài.

 

Tuy Dược Vương Cốc và Tiêu Chính Văn có thù oán, nhưng cả đời Tiêu Chính Văn làm người quang minh lỗi lạc, khiến ai cũng thấy kính nể!

 

“Haiz! Đời này của vua Bắc Lương thật quá ngắn ngủi, nếu như cho cậu ta thêm mười năm nữa thì chắc sẽ không đến nỗi rơi vào bước đường chết không thấy xác!”

 

“Nhiệt độ cao hơn mấy chục ngàn độ, ai mà chẳng biến thành hơi nước! Nhưng có thể được an táng di vật ở núi Đế Lăng cũng coi như là một loại đặc ân!”

 

Mấy vị trưởng lão sôi nổi bàn luận.

 

Chỉ có Ngũ trưởng lão dùng ánh mắt thâm sâu nhìn màn hình chằm chằm, nói: “Theo như tôi thấy, không đến mấy ngày nữa, người võ tông sẽ đánh đến tận cửa! Dược Vương Cốc chúng ta lúc trước đứng cùng chung trên một con thuyền với Tiêu Chính Văn, bây giờ có nên tính toán con đường khác hay không?”

 

Lời này của cụ ta nhanh chóng khiến mọi người chú ý.

“Ông Ngũ, cho dù ông từng thua trong tay Tiêu Chính Văn, nhưng cũng không nên nói mấy lời như vậy khi hài cốt người ta còn chưa nguội lạnh chứ?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...