Chiến Thần Bất Bại
Chương 1949
Lúc này, ở Côn Luân.
Tiêu Chính Văn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, cứ mỗi khi chiếc giày chiến đấu của anh chạm xuống mặt đất, những nơi ban nãy bị nhiệt độ cao của Lôi Hải dung hoà thành thuỷ tinh lập tức dâng lên tầng tầng sóng gợn.
Giống hệt như đi trên mặt nước.
Tiêu Chính Văn đi tới trước thi thể của hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ, khom lưng xuống đất thật sâu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bi thương.
Nếu như có thể luân chuyển sống chết, anh thà quay ngược thời gian chứ tuyệt đối sẽ không để cho hai người đi cùng với mình!
Lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, Tiêu Chính Văn lại ưỡn thẳng ngực rồi sải bước đi xuống núi.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, bên cạnh thi thể của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều bất chợt mọc lên hai đoá hoa nhỏ màu vàng, mà mặt đất giống như quan tài thuỷ tinh cũng xuất hiện một vết nứt!
Bước chân của Tiêu Chính Văn nhanh như gió, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã trở về khoảng sân nhỏ khi trước.
Lúc này, bên trong khoảng sân sớm đã chẳng còn bóng người, ngay cả Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long cũng không rõ tung tích.
Tiêu Chính Văn dừng lại trong khoảng sân nhỏ một lát rồi đi xuống núi Côn Luân.
Lúc này, từ trên xuống dưới Hoa Quốc đều đang chìm trong những tiếng than khóc bi thương.
Muôn dân của Hoa Quốc, không ai là không khắc ghi trong lòng công lao của Tiêu Chính Văn.
Vào ngày lập mộ cho Tiêu Chính Văn, hàng trăm nghìn người dân của Hoa Quốc cùng đổ xuống đường để tiễn đưa anh!
Rất nhiều binh lính quân Phá Long, tay ôm súng ống, hai mắt ngấn lệ, đứng thẳng tắp hai bên đường dẫn tới Đế Lăng.
Quan văn quan võ phân thành sáu hàng dài cùng tiến về phía bên cạnh phần mộ.
Lúc này, Thiên Tử ngồi trên xe, tay đỡ lấy một cái quan tài rất lớn, phía trước chính diện quan tài có dán di ảnh của Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan cố nén bi thương, ngồi ngay sau Thiên Tử, trước ngực đeo một bông hoa bằng giấy màu trắng tinh khiết.
“Nghiêm!”
“Soạt!”
Quân đội hai bên đồng loạt đứng thẳng, ánh mắt không liếc ngang dọc mà chỉ nhìn chăm chăm về phía trước!
“Lên nòng đại bác, tiễn đưa anh hùng!”
Liễu Thanh mặc soái bào trên người, lớn tiếng hô lên.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Một trăm loạt đại bác rền vang khắp trời, chấn động cả núi Đế Lăng!
Đoàn xe chậm rãi tiến vào quảng trường phía trước núi Đế Lăng, Thiên Tử bước xuống xe với vẻ mặt đau lòng, đi tới chính giữa quảng trường, cao giọng nói: “Hôm nay bản quân tổ chức lễ an táng cho Tiêu Chính Văn tại nơi này với nghi lễ quốc quân, mong quân vương các triều đại của Hoa Quốc chứng giám!”
“Hoa Quốc lớn mạnh, anh hào xuất hiện, từ khi nhập ngũ tới nay, Tiêu Chính Văn đã lập được những chiến công hiển hách, bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ muôn dân…”