Chiến Thần Bất Bại
Chương 1909
Lần này Tiêu Chính Văn tiêu đời rồi.
Lưu Sùng Hằng lo lắng nhìn xuống dưới, tim như nhảy lên đến cổ họng.
Dù là Lưu Sùng Hằng cũng có thể nhìn ra đối phương đã bày bố xong trận pháp, chỉ đợi Tiêu Chính Văn sa vào.
Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là một đấu ba nữa, mà còn phải đối diện với uy hiếp trận pháp của đối phương, rất nhiều yếu tố gây bất lợi cho Tiêu Chính Văn hợp lại với nhau như thế, sao Lưu Sùng Hằng có thể không lo lắng?
“Tiêu Chính Văn, không lâu nữa cậu sẽ trả giá cho sự ngạo mạn của mình”.
Lữ Thiên Xung cười nhạo nói.
Lục Mang Tinh Trận này là một trong các trận pháp băng tuyết của Hằng Sơn.
Thoạt nhìn thì thấy màn sương mờ trong không khí đều là khí lạnh nhưng thật ra đó đều là sát khí có thể chất.
Chỉ cần thực lực của người bày bố trận pháp đủ mạnh thì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần bước vào trong sát trận này cũng phải chết.
Tiêu Chính Văn lại không hề biết gì mà rơi thẳng vào điểm chính giữa của sát trận.
Cụ ta nghĩ lúc này Tiêu Chính Văn chẳng khác gì tự sát cả.
“Đừng nói mấy lời thừa thãi với cậu ta, giết!”
Thiệu Hữu Đức hét lên từ giết, đồng thời cũng vung kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn.
Lữ Thiên Xung cũng nhảy lên theo, giống như một ác thần lao vào biển nhào đến chỗ Tiêu Chính Văn với tốc độ cực nhanh.
Nắm đấm của cụ ta vừa vung lên, xung quanh còn phát ra từng tiếng sấm sét kết hợp khéo léo với Lục Mang Tinh Trận.
Trận pháp và võ thuật cùng kết hợp tạo ra một chiêu cực mạnh.
Trương Tường Ngọc cũng rút thanh kiếm dài ra rồi đâm vào sau lưng Tiêu Chính Văn với một góc độ khác.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng kiêu ngạo đứng chính giữa Lục Mang Tinh Trận, không hề có ý né tránh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ba người một cái.
Khoảnh khắc ba người cùng lao đến giết Tiêu Chính Văn, anh vẫn đứng thẳng tắp vung một nắm đấm lên.
“Hả?”
Lữ Thiên Xung thấy thế không khỏi nhíu mày.
Nhưng sau đó ba người đều nở nụ cười mỉa mai.
Ba người cùng lao đến chỗ anh từ ba hướng khác nhau.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ vung một đòn lên đánh về phía Lữ Thiên Xung, như thế chẳng phải có nghĩa là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Đáng tiếc thật, hôm nay Tiêu Chính Văn cậu phải chết rồi”.
Dứt lời, nắm đấm của Lữ Thiên Xung chạm vào nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, mặt đất đều rung chuyển theo tiếng động đó.
Các tòa nhà xung quanh cũng rung lắc dữ dội.
Ngay cả những chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe cũng phát ra tiếng còi hú, kính của rất nhiều ngôi nhà cũng vỡ tung.
“Không ổn, thằng nhóc này có thể sử dụng từ trường à? Mọi người phải cẩn thận”.
Lữ Thiên Xung đánh một đòn với Tiêu Chính Văn, mặc dù không bị thương gì nhưng cánh tay cũng bị chấn động hơi tê, vội vàng dặn dò hai người còn lại.