Chiến Thần Bất Bại
Chương 1908
Dù sao ba người ra tay cùng lúc và từng người đánh nhau với Tiêu Chính Văn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Mọi người đều là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều.
Huống hồ hai người Thiệu Hữu Đức còn là người của kiếm tông, sao thằng ranh Tiêu Chính Văn có thể so sánh với họ về việc nắm chắc tình hình trận chiến được chứ.
“Hừ, không phải là đề toán đơn giản sao? Vậy thì chỉ có ra tay xong rồi mới biết được”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Nếu cậu đã không biết trời cao đất dày như thế thì bọn tôi sẽ ban cho cậu cái chết”.
Nói xong, Lữ Thiên Xung là người đầu tiên bước ra, uy lực của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao áp bức đến cực điểm.
Chỉ mới tiến một bước mà cả tòa nhà lớn này đều rung chuyển.
“Khoan… khoan đã!”
La Trường Minh vội bước ra.
Ông ta đứng trước mặt mọi người nói: “Nơi… nơi này là bệnh viện, nếu muốn đánh nhau thì có thể đến khu đất trống dưới tầng, ngộ nhỡ tòa nhà sập xuống sẽ gây ra thương vong cho rất nhiều người dân vô tội”.
Thật ra ông ta càng lo lắng cho sự sống chết của mình hơn.
Giờ còn chưa đánh nhau thật, chỉ mới tiến ra một bước mà cả tòa nhà đều rung lắc thế này.
Nếu đánh nhau rồi, chẳng phải tòa nhà sẽ sụp đổ ngay tức khắc sao?
“Cũng được!”
Thiệu Hữu Đức quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Ranh con, có gan thì đi theo bọn tôi”.
Dứt lời, cụ ta phá cửa sổ lao ra ngoài, nhảy từ tầng năm xuống.
Lữ Thiên Xung và Trương Tường Ngọc cũng lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Chồng à, hay là…”
Khương Vy Nhan siết chặt bàn tay cầm phương thuốc.
Vì suy xét đến an toàn của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đã có tâm lý giao phương thuốc cho đối phương.
“Không sao, chúng ta có thể đưa phương thuốc cho Thiên Tử, có thể đưa cho Long Các nhưng tuyệt đối không thể đưa cho họ”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Khương Vy Nhan, sau đó cũng bật người lên nhảy xuống.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn nhảy từ trên lầu xuống, khoảng đất trống dưới lầu đã xuất hiện một bản đồ trận pháp hình ngôi sao sáu cánh.
Từng luồng ánh sáng màu bạc tỏa ra từ góc nhọn của ngôi sao sáu cánh đó.
Không khí xung quanh xuất hiện băng nhũ.
Bệnh nhân và nhân viên y tế trong bệnh viện đều hoảng sợ trốn vào cửa, không dám rời khỏi tòa nhà nửa bước.
Không ít người đều lạnh run cầm cập.