Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 187: Địch Thanh Mạn



Đường Thiên lập tức phản ứng lại ngay, ba một cái, chỉ thẳng vào Ma Địch, tức giận nói: "Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ mất cảnh giác sao? Nói cho ngươi biết, mấy cái mánh khóe nhỏ nhặt này đối với ta căn bản không có tác dụng đâu! Ta sẽ không bị lừa!"

"Nói rất hay!" Binh đại thúc trong lòng Đường Thiên lớn tiếng tán thán, hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Ha ha!" Ma Địch cười to, không những không hề tức giận mà còn ra vẻ cực kỳ hứng thú đánh giá Đường Thiên: "Nhìn qua, tư chất của ngươi cũng rất bình thường."

"Hắn đang nói ngươi ngốc đấy!" Binh đại thúc thêm mắm thêm muối, e sợ thiên hạ không loạn.

"Ngậm miệng!" Đường Thiên hướng Binh gầm lên.

Binh đại thúc đong đưa cái khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ của hắn, trên mặt đầy vẻ vô tội.

Sắc mặt Đường Thiên đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Ma Địch, không ngờ dám nói ta ngốc...

Ma Địch hoàn toàn không biết đến suy nghĩ trong đầu Đường Thiên, mà vẫn giữ nguyên vẻ cảm thán nói: "Thiên phú như vậy mà có thể tu luyện đến trình độ này, thật là hiếm thấy."

Vẫn nói ta ngốc...

Đường Thiên trợn mắt nhìn, hai mắt đỏ rực như muốn phun hỏa.

"Thật là...! Cái tên này là ngươi như thế nào vậy, cứ khoét vào khuyết điểm của ngươi!" Vẻ mặt của Binh đầy căm phẫn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

"Cút!" Đường Thiên chửi Binh ầm lên.

"Thế nhưng trái lại, như vậy rất có ý tứ." Ma Địch khẽ cười một tiếng, đôi đồng tử mầu lam thâm thúy và mê người: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, người kế thừa là một tên gia hỏa thú vị so với tên gia hỏa không thú vị cũng tốt hơn nhiều."

Thú vị... Chính là cách nói bóng gió rằng ta ngốc...

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� �※※※※※※※※※※※※※

"Vì sao lão sư lại có cái biểu hiện kia?" Khuôn mặt tiểu cô nương đầy vẻ không hiểu, nàng nói một cách vô cùng kỳ quái: "Ta cảm thấy Ma Địch rất tốt. Rất có tu dưỡng không hề có vẻ kiêu căng cao cao tại thượng, lúc nào cũng như gió nhẹ mùa xuân nha!"

"A a a, ta cũng cảm thấy vậy!" Thanh Loan như ở trong mộng mới tỉnh, liên tục phụ họa theo.

Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: "Việc của nam nhân, nữ nhân biết cái gì!"

Soạt!

Ba ánh mắt sắc như đao như muốn đem Lăng Húc đâm thủng vô số lỗ.

Cố Tuyết trừng mắt nhìn Lăng Húc, hơn nữa còn thay Đường Thiên nói chuyện: "Chắc chắn là A Thiên nhận ra đối phương có ý đồ bất lương nào đó."

"Chắc chắn là hắn đang ước ao được đẹp trai như đối phương!" Hai mắt tiểu cô nương tỏa sáng, trong con mắt là vô số đốm nhỏ chớp động: "Ma Địch quá đẹp trai mà! Nếu như hắn còn sống thì thật là tốt, nhất định ta sẽ thỉnh hắn làm sư phụ cho ta!"

"Khí chất thật cường tráng!" Vẻ mặt Thanh Loan cũng đầy si mê nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy một người có vị đạo nam nhân như vậy!"

Những người còn lại chẳng muốn để ý đến hai người này nữa.

 

"Ngươi chuẩn bị tốt chưa?" Trên mặt Ma Địch khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nói: "Tuy ta cảm thấy ngươi là một nhân tuyển không tồi, nhưng chỉ khi ngươi thông qua được khảo nghiệm mới có được nó."

"Đến đây! Phóng ngựa lại đây đi!" Đường Thiên trợn mắt nhìn.

Cứ nói ta ngốc mãi, hiện tại có nói tốt cũng đã muộn rồi!

Ma Địch chậm rãi vung đồng địch lên, rồi đưa lên trên môi, con ngươi màu lam thâm thúy như đem cả thế giới chứa đựng bên trong chậm rãi nhắm lại. Đôi lông mi dài mảnh lay động giữa không trung, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ tản ra khí tức cực kỳ trang trọng và nghiêm túc.

"Mời ngài nghe, Địch Thanh Mạn."

Thanh âm ấm áp mềm mại theo gió bay đi, tiếng địch mượt mà như nước chảy thấm vào lòng mỗi người.

Tất cả mọi người xung quanh dường như cũng trở lên lười biếng, cảm giác thoải mái không nói lên lời, tất cả phẫn nộ và sát ý trong lòng Đường Thiên chỉ trong chốc lát đã bị gột rửa.

Thật là dễ nghe nha...

Đường Thiên trừng lớn con mắt, tuy hắn không hiểu về âm luật nhưng khúc địch này lại phảng phất như thổi vào tận sâu trong lòng hắn, bất giác kéo hắn vào trong những hồi ức.

 

"Bao giờ mới đến phần cuối đây?"

Đêm tối, trên núi có một tiểu nam hài đang vuốt ve khối huy chương bằng đồng trên tay, thì thào tự nói.

"Mất nhiều thời gian như vậy, đáng giá sao? Nếu như trong một năm này mình cũng học võ kỹ như ngươi bình thường thì nói không chừng đã có được thành tích không tệ rồi ấy chứ...

Những do dự và bàng hoang năm đó hiện lên rõ ràng trước mặt hắn.

Thiếu niên đầy vẻ cụt hứng mở hai tay nằm trên sườn núi, tâm tình suy sụp.

"Cứ giảm sút như vậy sẽ cách Thiên Huệ càng ngày càng xa..."

"Cũng chẳng biết kết quả có phải là công dã tràng không nữa?"

"Đã luyện tròn một năm rồi vậy mà vẫn không hề có chút khởi sắc nào, cái đồng bài này sẽ không đùa giỡn ta chứ..."

"Vẫn phải kiên trì nữa sao?"

"Chẳng may một năm nữa vẫn chưa có phản ứng thì sẽ bỏ cuộc sao?"

...

Đường Thiên giống như một người đứng ngoài xem, nhìn thiếu niên chán chường trên sườn núi. Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột, hắn muốn lớn tiếng kêu lên nói cho chính mình năm đó rằng nhất định phải tiếp tục kiên trì!

Thế nhưng bất kể hắn mở miệng thế nào cũng không hề có chút âm thanh nào phát ra.

Tuy hắn biết rõ mình sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng hắn lại cảm thụ cực kỳ sâu sắc cái tâm tình chán nản của thiếu niên trên sườn núi kia. Phía trước chỉ tối đen không một tia hy vọng, tương lai là một mảng mịt mờ nhìn không thấy bờ bến, mất mát, sa sút, đối với một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi những cảm xúc này có thể khiến nó bị chèn ép đến mức không thể thở nổi.

Tương lai ở đâu? Không biết!

Trên tay chỉ có một đầu mối, không biết đằng sau đầu mối ấy sẽ là cái gì chờ đợi.

Lấy thời gian ra để làm tiền đặt cược, đánh bạc vào tương lai.

Cho dù Đường Thiên của hiện tại gặp phải lựa chọn như vậy thì tâm tình của hắn vẫn phải lo lắng không thôi.

Nỗ lực lên! Thiếu niên!

Hắn đã quên mất đó chính là hồi ức của chính hắn, hắn đã quên đó chỉ là câu chuyện cũ đã xảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên nằm trên đống cỏ dại trên sườn núi đang ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

Nhìn thiếu niên bất lực mà ô ô khóc.

Nhìn thiếu niên khóc đến thiếp đi trên miệng mơ hô kêu mụ mụ.

Nhìn thiếu niên cuộn mình thành một đống trong bụi cỏ.

Đường Thiên nhìn thấy tất cả, hắn nhìn thẳng vào chính mình, trong lòng thầm gào thét, thiếu niên, phải nỗ lực lên! Bất kể ra sao cũng đừng buông bỏ!

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ánh sao mờ dần, thái dương hiện lên. Ánh sáng màu cam hé lộ phía chân trời, đem cả không gian nhuộm thành một màu.

Ánh nắng rơi lên khuôn mặt của thiếu niên mơ hồ phản chiếu ngấn lệ vẫn chưa khô, trên khuôn mặt an tĩnh hiện lên vài phần ấm áp.

Thiếu niên cảm thấy nhiệt độ của ánh nắng liền mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó khi nhìn thấy trên bầu trời treo một lòng đỏ trứng thật to, thế giới xung quanh đều bị nhuộm một màu cam thật ấm áp.

Thiếu niên, một ngày mới đã tới, phải tỉnh lại! Trong lòng Đường Thiên thầm niệm.

Bộp!

Bỗng nhiên thiếu niên nhảy dựng lên, đối diện với vầng thái dương trên cao mở rộng hai tay ra.

"Oa ha ha! Một ngày mới đã tới!"

"Cái chuyện dễ dàng buông bỏ, sao có thể là ý nghĩ của ta cơ chứ?"

"Đường Thiên, ngươi là một nam tử chân chính! Mấy tên như mấy cái rắm nhỏ kia không đáng để ngươi để vào trong mắt!"

"Thiên Huệ yêu nhất là nam tử!"

"Oa! Nam tử, phấn đấu đi!"

Thiếu niên dùng hết khí lực gào thét. Hắn vẫn sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi đã trở lên nhỏ bé làm cho chính hắn cũng không cảm giác được, nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không tin rằng nó tồn tại.

Tiến gào thét cực lớn của hắn truyền đi rất xa, nhưng chỉ có ánh nắng chói lòa của mặt trời có thể nghe thấy.

Trong lòng Đường Thiên bỗng dấy lên cảm giác xúc động khó nói lên lời, không có gì thể so với chính bản thân mình nhìn thấy sự kiên trì của mình năm đó, có thể nhìn rõ hơn cái bản tâm lúc mới đầu của mình.

Ta đã đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều người, đã làm rất nhiều chuyện, nhưng trái tim năm xưa vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Rột...

Một loạt những thanh âm không chút thoải máu cắt đứt sự cảm khái của Đường Thiên.

Thiếu niên trên sườn núi ôm bụng, trong bụng là tiếng réo như tiếng sấm, bộ dáng chẳng còn vẻ dõng dạc lúc vừa rồi. Tay chân hắn như nhũn ra, chân thấp chân cao đi xuống núi, sắc mặt sầu khổ: "Đói quá, quên mất không ăn cơm, lại dùng sức quá nhiều..."

"Ha ha ha ha ha ha!" Đường Thiên không nhịn được cười to.

Trong tiếng cười lớn, cảnh tượng trước mắt hắn lại khôi phục lại vẻ bình thường.

Ma Địch trước mặt hắn có biểu tình rất quái dị, cặp đồng từ màu lam chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất là kỳ quái.

Đường Thiên đang cười to đột nhiên nhìn thấy Ma Địch có biểu tình và ánh mắt đầy quái dị, lập tức tiếng cười tắt hẳn, thần sắc đầy bất thiện nói: "này, biểu tình đó của ngươi là như nào đây?"

"Xem ra ta phải đánh giá ngươi một lần nữa." Thanh âm của Ma Địch vẫn cứ ôn nhuận êm tai như vậy.

"Đánh giá cái rắm ấy!" Đường Thiên vung tay lên, dứt khoát nói: "Ngươi đã thổi hết cái mạn gì gì đó rồi thì ngoan ngoãn dâng bảo bối ra đây! Ta chẳng dư sức lực mà nhận với chẳng thức với ngươi!"

Đồng thời đúng lúc đó, phía sau quang môn, trên mặt Binh đầy may mắn nói với Quỷ Trảo: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cây sáo của tên gia hỏa này quá cổ quái, vừa rồi xém chút nữa thì bị trúng tà rồi. May là dây thân kinh của tiểu Đường Đường phản ứng chậm (>.

Chương trước Chương tiếp
Loading...