Chiến Thần Bất Bại
Chương 186: Nhị Sát Phá
Đối mặt với nguy hiểm chưa từng thấy từ trước tới nay khiến Đường Thiên cực kỳ tập trung. Ma Địch mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, chỉ riêng lượng Chân Không Cầu khủng bố như vậy cũng đủ chứng tỏ gã là võ giả cấp Thiên Lộ.
Làm sao bây giờ?
Nhìn đám Chân Không Cầu chen chúc nhau lao tới nhất thời Đường Thiên không biết phải làm gì cho tốt. Đây có thể nói là chuyện cực kỳ hiếm thấy với hắn. Dù là dưới ánh mắt soi mói của Binh cũng phải khen chỉ số thông minh khi chiến đấu của Đường Thiên không dứt miệng nữa là, gã còn cho Đường Thiên là cỗ máy chiến đấu trời sinh.
Nhưng phải đối mặt với lượng Chân Không Cầu kinh người như thế này thì Đường Thiên lần đầu tiên cảm thấy luống cuống tay chân.
Giống như khoảng thời gian mình lần đầu tham gia tu luyện quang cầu vậy, chúng trút xuống như mưa khiến mình lúc đó kinh hãi không biết phải làm sao…
Chờ đã, tu luyện quang cầu!
Mình đã phá giải tu luyện quang cầu như thế nào nhỉ?
Trực giác, mình dựa vào trực giác!
Đường Thiên ổn định nội tâm lại, trực giác của hắn bây giờ còn mạnh hơn hồi đó nhiều. Đám Chân Không Cầu này tuy uy lực mạnh mẽ nhưng tốc độ lại chậm chạp, số lượng cũng kém quang cầu quá nhiều!
Khi chiến đấu thì đầu óc Đường Thiên vô cùng linh hoạt, hắn rất nhanh chóng hiểu được mình cần phải làm gì.
Hắn bắt đầu chủ động rời khỏi vị trí, Chân Không Cầu ngập trời thoạt nhìn có vẻ đáng sợ tưởng như không còn không khí để thở nhưng Đường Thiên di chuyển không chút khó khăn nào. Số lượng Chân Không Cầu kinh người, dày đặc chi chít nhưng trước trực giác gấp mười tám lần của mình thì Đường Thiên cũng không phải không có không gian để lợi dụng!
Không gian! Không sai, chính là không gian. Chỉ cần cho hắn không gian để hoạt động cũng đồng nghĩa hắn có thể nắm được một chút chủ động, dù chỉ là một chút thì đối với Đường Thiên lúc này cũng như cọng rơm cứu mạng rồi.
Thân hình Đường Thiên chợt lóe, hắn co người giữa không trung tạo thành một tư thế quỷ dị, vừa đủ để xuyên qua một khe bọt khí.
Động tác này của Đường Thiên lập tức khuấy động toàn bộ bọt khí bên trong quầng sáng. Hắn giờ giống như một miếng thịt béo ngậy mà đám bọt khí thì là một đàn cá mập đói, có chăng chỉ là đám cá mập này hành động chậm chạp chứ nguy hiểm tuyệt không kém cá mập thật.
Toàn bộ bọt khí khựng lại một chút rồi lao thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên thừa cơ nằm rạp xuống, dán người sát mặt đất, vừa đúng lúc chui qua một khe hở, lưng hắn lướt qua một quả Chân Không Cầu không đầy một li.
Toàn bộ bọt khí bên trong quầng sáng lại đổi hướng lần nữa.
Bên ngoài quầng sáng, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay cứu người tức thì trợn mắt há mồm. Bên trong quầng sáng, Đường Thiên như một con khỉ vô cùng linh hoạt, hắn sử dụng những động tác linh hoạt không thể tưởng tượng được xuyên qua đám bọt khí. Mỗi lần thấy hắn sắp bị biển bọt khí nhấn chìm thì Đường Thiên lại có thể né được trong gang tấc.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Năng lực phản ứng của thằng này biến thái quá đi…
Đám bọt khí dày đặc chi chít kia bọn hắn chỉ cần nhìn cũng đã thấy hoa mắt chứ đừng nói Đường Thiên trong nháy mắt có thể tìm được không gian để né tránh rồi dùng đủ loại tư thế quái dị để tránh được. Bọt khí bên trong quầng sáng dường như bị hắn khuấy động thành một mảng hỗn loạn.
Sao hắn có thể làm được như vậy?
Đường Thiên bên trong quầng sáng quả thực không giống người nữa rồi.
Tiểu cô nương vừa xem vừa há hốc mồm không ngậm miệng lại được, đây là lần đầu tiên nàng biết được sư phụ của mình lợi hại như vậy! Nàng dám khẳng định tất cả những sư phụ dạy vũ kỹ của nàng trước đây không ai có thể làm được như vậy
Địch Hoành Chiến và Cố Tuyết hiển nhiên không cần nói nhiều, ngay cả tên to còi Lăng Húc lúc này cũng choáng không nói nên lời. Nghĩ đến thân pháp “cùi bắp” của bản thân, Lăng Húc càng thêm xấu hổ, so với Đường Thiên linh hoạt như khỉ thì mình như một quả cân vậy!
Thanh Loan lại cảm thấy cảnh trước mặt quen thuộc không giải thích được, lần trước nàng sử dụng Phù Điêu Kiếm Dực hoàn toàn áp chế Đường Thiên nhưng kết quả lại giống cảnh này như đúc, Đường Thiên lảo đảo tưởng như sắp ngã nhưng không hề ngã!
Càng khiến nàng buồn bực chính là nàng thậm chí còn không hiểu tại sao Đường Thiên không ngã.
Chợt nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng tò mò liệu tâm trạng hiện giờ của Ma Địch liệu có giống mình khi đó không nữa?
“Thú vị thật!”
Ma Địch chợt ngừng lại, hắn quan sát Đường Thiên đang chạy loạn trong tràng đầy hứng thú.
“Ngươi là người đầu tiên ta thấy có thể tu luyện trực giác đến trình độ như vậy, hơn nữa còn áp dụng rất tốt nữa.”
Giọng Ma Địch không thể nói là dễ nghe nhưng ngươi có thể cảm thận được giọng gã đầy tán tưởng và kinh ngạc, không hề có chút phản cảm nào. Giống như gã là bằng hữu đứng đó bình luận vậy.
Chẳng qua không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Binh gào thét trong đầu Đường Thiên: “Ta nhổ! Khốn kiếp! Ngươi vậy mà lại bị tên khốn đó cười nhạo! Mấy tên cùi bắp như vậy trước đây bị chúng ta làm thịt không đếm xuể mà ngươi giờ lại bị hắn cười nhạo, đây tuyệt đối là sỉ nhục không thể chấp nhận được, sỉ nhục đến tột cùng!”
“Câm mồm lại!” Đường Thiên rống lên.
Hắn vốn phải hết sức tập trung mới có thể duy trì cục diện như hiện tại mà con hàng Binh còn đứng một bên gào thét làm cho hắn mất tập trung.
“Vinh quang của binh đoàn Nam Thập Tự tuyệt đối không thể bị ô nhục như vậy, ngươi nói cũng vô dụng thôi, xem ra bình thường ta buông thả ngươi quá nhiều rồi, để bây giờ đối mặt với đám tép riu như vậy ngươi cũng không phải đối thủ…”
Binh lải nhải đã hoàn toàn chọc giận Đường Thiên, hắn gầm lên: “Câm họng lại cho ta!”
Binh tức thì trật tự, dù sao thì mục đích chọc giận Đường Thiên của gã đã đạt được rồi. Gã ngồi xuống với vẻ thong dong xem diễn trò, nói với Quỷ Trảo đầy đắc ý: “Thằng ôn này còn dám gọi Lăng Húc là Lăng Húc phẫn nộ cơ chứ, nó quên nó cũng là loại hàng nát không đá cho mấy phát thì không tiến lên sao.”
Quả thực Đường Thiên phẫn nộ rồi, trong ngực hắn lúc này như đang có một ngọn lửa thiêu đốt.
Giọng nói thản nhiên của Ma Địch truyền vào tai hắn vốn làm cho hắn có cảm giác đối phương rất lễ độ giờ bỗng trở nên cực kỳ chói tai.
“Quả thực đáng tiếc, thực lực của ta giờ suy giảm quá nhiều, một khúc thất sát chỉ còn có thể đánh được tam sát. Chẳng qua nếu ngươi có thể đỡ được tam sát thì ngươi có tư cách nhận lấy món đồ này.”
“Nhất sát Thiên Phù Không, Nhị sát Vạn Nhận Giảo, Tam sát Địch Thanh Mạn. Chúc các hạ may mắn.”
Một lần nữa Ma Địch đưa địch đồng lên môi, cặp mắt màu lam rực sáng, thổi ra một âm bén nhọn
Binh!
Tiếng địch bén nhọn như kim, phá vỡ toàn bộ Chân Không Cầu.
Sắc mặt Đường Thiên đại biến, không ai rõ chuyện gì sắp xảy ra hơn hắn, đây chính là một cơn bão chân không sát mà!
Không kịp nghĩ ngợi, Đường Thiên vội quát: “Khổng Tước!”
Ngân giáp chợt sáng lên, bao phủ toàn bộ đầu và khuôn mặt Đường Thiên. Sức mạnh tràn ngập từng ngóc ngách trên cơ thể hắn, đây là lần đầu tiên Đường Thiên thôi động sức mạnh toàn thân sau khi đột phá lục giai.
Bỗng một tiếng rít khiến da đầu người ta phải tê dại vang lên.
Bên trong quầng sáng, tất cả lập tức trở nên hỗn loạn như một cái máy xay thịt. Vô số dòng khí lao đi như những lưỡi đao sắc bén.
Đường Thiên mất đi không gian né tránh.
Mỗi ngóc ngách bên trong quầng sáng đều tràn ngập những lưỡi dao đáng sợ, những lưỡi dao này lớn nhỏ không đều nhưng uy lực lại cực kỳ kinh người.
Ngân giáp trên người Đường Thiên bắn ra vô số tia lửa, cả người Đường Thiên run rẩy như cái sàng. Quá dày đặc rồi! Giống như cuồng phong bão táp xông tới khiến hắn không có cả thời gian để thở chứ đừng nói tới phản kích.
Nhưng hắn biết cơ hội chỉ đến một lần.
Ngay từ lúc lĩnh ngộ chân không sát hắn đã nghĩ làm thế nào để phá giải chiêu này. Cách phá giải cũng rất đơn giản, chỉ cần ngay khi không khí bị xé thì tung ra một quả Chân Không Cầu trong nháy mắt. một khi quả Chân Không Cầu này bị nghiền nát nó sẽ như một xoáy nước hút toàn bộ khí lưu xung quanh vào.
Trước sự công kích cuồng bạo như thế này thì Đường Thiên muốn cử động một đầu ngón tay cũng không được. Mỗi phiến linh giáp trên người hắn không biết đã phải chịu bao nhiêu đạo đao khí, cả người bị tia lửa bao phủ.
Sao có thể để tên khốn kia cười nhạo được…
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng Binh gào thét.
Tròng mắt Đường Thiên đỏ vằn, hắn rống giận một tiếng, lực phát ra từ đầu ngón chân, đi dọc theo chân lên eo, qua cột sống truyền đến hai tay của hắn. Sau khi đột phá lục giai thì lực khống chế của Đường Thiên với thân thể đạt tới trình độ trước nay chưa từng có. Trước khi đột phát lục giai hắn tuyệt không có cách nào làm được.
Chẳng qua đây cũng là lần đầu tiên hắn phải hoàn toàn vận dụng sức mạnh toàn thân.
Sức mạnh ầm ầm tụ lại như một dòng lũ, Đường Thiên trợn mắt đánh ra một quyền!
Chân Không sát!
Nắm tay màu bạc xuyên qua tầng khí lưu, một quầng sáng trong suốt sáng lên theo tay phải Đường Thiên và lớn dần. Quang cầu từ một quyền này của Đường Thiên vậy mà lại bành trướng gần bằng một cái giỏ trúc.
“Ồ?” Ma Địch có chút kinh dị, cặp đồng tử màu lam hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ đảo mắt một cái hắn đã hiểu ý đồ của Đường Thiên, không khỏi mỉm cười.
Thiếu niên thông minh thật!
Binh!
Quầng sáng từ nắm đấm của Đường Thiên trong nháy mắt tan vỡ tựa như tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Tê tê tê!
Toàn bộ khí lưu giống như thủy triểu lao thẳng vào quầng sáng, đám khí lưu uy lực kinh người lúc này hoàn toàn bị hấp dẫn lao tới.
Khí lưu xung quanh Đường Thiên cũng lao thẳng về phía quầng sáng bị nghiền nát. Phạm vi một trượng xung quanh Đường Thiên đã hoàn toàn trống trải.
Chân Không Sát phá Chân Không Sát!
Đường Thiên thở hổn hển. trên mặt vẫn còn vẻ không thể tin nổi, hắn không ngờ mình có thể đệ Nhị sát của Ma Địch! Ngay lập tức vẻ không tin trên mặt hắn chuyển thành vẻ vui sướng vô cùng. Hắn có đủ lý do để vui mừng bởi phương pháp này hoàn toàn do hắn tự nghĩ ra. Chiêu thức do mình tự nghĩ ra đã cứu hắn một mạng ở thời điểm mấu chốt.
Không gì có thể so với cảm giác có thành tựu lúc này.
Toàn thân hắn có vẻ thoát lực, ở hoàn cảnh hít thở cũng khó như vừa rồi mà có thể tung ra một quyền dù là phản công trong tuyệt vọng cũng đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của hắn.
Bất kể là chân lực hay sức mạnh đều đã được vận dụng vượt quá trình độ của hắn.
Cảm giác hư thoát khiến cả người hắn trở nên bủn rủn vô lực. Chỉ là hắn đã sớm quen với việc thoát lực, hắn biết rõ lúc này không thể buông lỏng được.
một khi buông lỏng thì sức mạnh sẽ không cách nào khôi phục được, ý chí chiến đấu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn thở hổn hển, mỗi khớp xương trên người đều có cảm giác đau đớn, đây là di chứng của việc dùng sức quá mạnh. Chẳng qua bây giờ những đau đớn này lại là chuyện tốt với hắn, có thể giúp hắn tập trung tinh thần.
Hắn mở to mắt hung hăng nhìn Ma Địch.
Ma Địch vỗ tay nói với vẻ tán thưởng: “Chỉ bằng tu vị của ngươi lại có thể phá giải lưỡng sát quả thực khiến ta giật mình rồi. Lẽ nào thời đại này tiến bộ hơn thời đại của chúng ta nhiều như vậy sao?”
Hắn nhìn vẻ kiên cường của Đường Thiên rồi ôn hòa cười nói
“Không cần lo lắng, ta sẽ cho ngươi thời gian để hoàn toàn khôi phục thể lực. Vừa rồi tiểu cô nương này nói đúng, đây là khảo nghiệm chứ không phải cạm bẫy. Ta cũng rất hi vọng có thể tìm được người đủ tư cách đoạt lấy nó.”
Đường Thiên lại ngạc nhiên.