Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1354: Con cưng của trời chỉ đáng giẫm dưới chân



“Ha ha! Thật buồn cười, các môn phái võ tông ở Hoa Quốc tuy nhiều, nhưng số người đạt cảnh giới Thiên Vương chân chính lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Người Hoa Quốc các người, mãi mãi không hiểu, rốt cuộc trận pháp mạnh mẽ đến mức nào!”

“Đám thanh niên Hoa Quốc thật hài hước, cho dù mấy hắn già có tiếng của Hoa Quốc đứng trước mặt tôi, cũng chỉ hèn mọn giống như loài giun dế thôi!”

“Hôm nay, Omar tôi sẽ hành hạ cậu cho tới chết ở trên chiếc thuyền này!”

Đầu tóc trắng của Omar không gió mà bay, nón lá rộng vành màu đỏ cũng tung bay theo gió.

Tiếng sấm trên trời không ngừng vang lên, mang theo thiên uy vô tận.

Có thể nói, Tinh Thần Đại Hải của hắn và Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương đều có những điểm kỳ diệu khác thường.

Nhưng so với Lôi Hải ở Côn Luân thì thật sự không đáng nhắc tới!

Lúc này, tất cả mọi người trên thuyền vô cùng hoảng sợ nhìn những tiếng vang khắp trời và mây sấm dày đặc.

Dường như chiếc thuyền to lớn này, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mình trong sóng lớn.

Khiến mỗi một người đều có thể cảm nhận sâu sắc cái chết chỉ cách mình gần trong gang tấc!

“Anh vừa nói, cảnh giới Thiên Vương chân chính ở Hoa Quốc chúng tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay ư? Hơn nữa, người Hoa Quốc vốn không hiểu được sự hùng mạnh của trận pháp như thế nào à?”, khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cường giả võ tông ở Hoa Quốc các người chỉ biết mỗi sức mạnh, nhưng sức mạnh chân chính là gì chứ? Là trời đất này, là vũ trụ này, là những thứ vật chất không thấy được cũng không chạm tới trên thế giới!”

“Cho nên nói, Hoa Quốc các người không có cường giả, mà chỉ là thứ rác rưởi!”

Omar nói những lời này khiến mặt Tần Vũ đỏ bừng tới tận mang tai.

Đúng là thế, từ trước đến giờ, Tần Vũ vẫn cho rằng trận pháp là thứ vô dụng nhất, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, trận pháp căn bản không thể chịu được một chiêu.

Nhưng khi anh ta thấy Tiêu Chính Văn và Omar mượn sự trợ giúp từ trận pháp, chỉ cần vung tay là có thể làm trời đất đổi màu, khiến anh ta cảm nhận rõ ràng mình thật nhỏ bé!

“Ồ? Anh nghĩ như thế thật sao?”

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn sấm chớp xung quanh, từng tia đánh trên mặt biển, cứ như muốn biển rộng và bầu trời nối liền một chỗ.

Bất kỳ ai thấy cảnh tượng này, trong lòng sẽ khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, nhưng trên mặt Tiêu Chính Văn lại có vẻ rất hưởng thụ.

“Vốn dĩ với những người như anh, chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại, nhưng nếu anh đã nói, võ giả Hoa Quốc chúng tôi không hiểu biết về trận pháp thì tôi sẽ cho anh chiêm ngưỡng trận pháp của Hoa Quốc kỳ diệu như thế nào!”

“Hãy nhớ rằng, trận pháp trên thế gian này xuất phát từ Tổ Long, mà nơi ở của Tổ Long chính là Hoa Quốc! Cho dù các người là những cường giả giỏi nhất ở Âu Lục, cũng không có tư cách huênh hoang nói người Hoa Quốc không hiểu trận pháp!”

Lời vừa dứt, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ phất tay một cái, mây đen tan đi, vật đổi sao dời, giống như toàn bộ trời đất này đều đổi ngược, vô số ngôi sao trên bầu trời, đều thay đổi thất thường!

Toàn bộ trời đất kể cả biển rộng cũng bỗng bị biến đổi màu sắc.

Dường như cả thế giới, đều được Tiêu Chính Văn nắm trong bàn tay.

Dường như cùng với hành động này của Tiêu Chính Văn, biển cũng đang phát ra tiếng rít gào và gầm thét, toàn bộ du thuyền lắc lư phập phồng theo sóng lớn.

“Lên!”

Sâu thẳm nơi biển khơi dường như truyền đến một tiếng thở của rồng, khiến những sinh vật dưới nước xung quanh kinh hãi chạy toán loạn.

Mặc dù không có tiếng sấm sét hỗn loạn, cũng không có những tiếng vang lớn khắp trời.

Nhưng mỗi một người, từ sâu trong đáy lòng đều cảm nhận được nỗi sợ cái chết!

Giống như sự sống có thể bị cướp đi bất kỳ lúc nào, tính mạng cũng có thể sẽ kết thúc trong một giây sau!

Không sai!

Đây là uy lực của trái tim rồng Bạch Long, là sống chết luân chuyển, là sự sống và cái chết thay phiên nhau!

Tất cả mọi người lập tức trở nên căng thẳng, trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cứ như chủ nhân của một khoảng trời, lạnh lùng, nghiêm nghị!

Omar vốn rất kiêu ngạo, cũng lộ ra vẻ hoảng hốt trên gương mặt.

Trận pháp của hắn lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ trong chớp mắt!

Sao có thể chứ!

Cho dù nhà họ Trương ở Thiên Sơn hay năm đại danh sơn Hoa Quốc, cũng hoàn toàn không thể làm được!

Lúc này, hơi thở trên người Tiêu Chính Văn vẫn đang dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, chưa hề phô bày hết toàn bộ thực lực thật sự.

Vì vậy, ở trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!

Omar cao hơn Tiêu Chính Văn một cảnh giới, sao có thể bị đối phương dễ dàng đánh bại chứ?

Chưa kịp chờ Omar phản ứng lại, không gian mở rộng, bầu trời đầy sao phát ra ánh sáng chói hoa cả mắt, có một vầng trăng tròn trên bầu trời tỏa ra một luồng sáng bạc đầy hoa lệ!

“Rào rào!”

Sau đó toàn bộ mặt biển đều rung chuyển!

“Đây là… Đây là thủy triều!”

Mồ hôi lạnh trên mặt Omar lập tức chảy xuống

Trận pháp Tinh Thần Đại Hải dù mạnh mẽ nhưng căn bản không có cách nào tạo nên hiện tượng thủy triều dâng!

Đó là thế giới tự nhiên, thần bí nhất, không có sức mạnh nào có thể nắm bắt trong tay!

Nhưng!

Trong lúc Tiêu Chính Văn giơ tay lên, lại tạo nên hiện tượng thủy triều!

Kể cả ông lão tóc trắng đứng ở trên sân khấu cũng cảm thấy cổ họng căng cứng, trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thốt nên lời!

Một sức mạnh vô hình như một tấm lưới lớn, bao trùm tất cả mọi người trên thuyền vào trong đó.

Omar chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả những thứ trước mắt, hắn nắm kiếm dài trong tay và run rẩy không ngừng!

Không phải bởi vì sợ hãi, mà lúc này hắn đang chống lại uy lực vô cùng mạnh, nếu không phải thực lực của hắn không tầm thường, thì có lẽ sớm đã bị sức mạnh này nghiền thành đống thịt nát!

Đừng nói là vung kiếm, cho dù nắm chặt kiếm dài trong tay cũng phải cố hết sức lực.

“Trận pháp này thế nào?”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Omar đang tái mặt.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, dường như nửa bên bầu trời đang đè nặng trên người Omar.

“Rắc rắc rắc!”

Mọi người gần như nghe được rõ ràng tiếng xương cốt đang sắp gãy đứt của Omar.

“Không!”

Omar đột nhiên ngửa đầu giận dữ gào lên, hơi thở của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao tỏa ra với ý đồ dùng sức mạnh hung hãn của mình để chống cự với sức mạnh không nhìn thấy, cũng không chạm được kia.

Có điều, dù hắn có cố gắng thế nào cũng vô dụng!

Hắn vừa nâng hai cánh tay lên, bỗng nhiên lại buông xuống.

Cứ như thể hắn đang dùng cả hai tay để đối đầu với cả một hành tinh, nhưng hai nguồn sức mạnh vốn dĩ không cùng một đẳng cấp!

“Phụt!”

Omar đập mạnh vào boong tàu, đồng thời phun ra một ngụm máu lớn.

Lúc này, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn sàn tàu với vẻ mặt rất hoảng sợ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé!

Trước giờ hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến sức mạnh khủng khiếp này!

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

Omar thì thào một mình, nhưng từ đầu tới cuối hắn không có cách nào tìm ra câu trả lời!

Ngay khi Omar đang hoảng loạn, một chiếc giày chiến sáng bóng giẫm thẳng lên lưng hắn!

Cả quá trình cứ tự nhiên như vậy, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này!

Hai người hình như chưa giao đấu, nhưng Omar lại dễ dàng bị đánh bại!

Hơn nữa lại còn thua thảm hại!

Vào giờ phút này, sao trên trời tản đi, ánh mặt trời lần nữa chiếu sáng toàn bộ mặt biển.

Sóng lớn không còn cuồn cuộn nữa, trên mặt biển lăn tăn gợn sóng, thỉnh thoảng có con cá nhảy ra khỏi mặt nước!

Cảnh tượng vừa nãy giống như chưa từng xảy ra, nhưng lại rất chân thực!

“Bây giờ, anh cảm thấy thế nào? Người Hoa Quốc không am hiểu trận pháp thật sao? Người Hoa Quốc chỉ là con kiến hôi thôi à? Nói cho tôi biết, ai mới là loài giun dế!”

Tiêu Chính Văn nhếch khóe miệng, nở nụ cười khẩy.

Không chờ Omar mở miệng, chân Tiêu Chính Văn đã dùng sức!

“Rắc rắc!”

Cùng với một âm thanh giòn tan truyền đến, một phút trước Omar còn rất cao ngạo, bây giờ lại đau đến mức uốn cong người, giống như một con tôm lớn, cuộn tròn lại trên mặt đất.

“Phụt!”

Omar lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, hai mắt không cam chịu nhìn vào Tiêu Chính Văn.

“Cậu… Cậu dám sỉ nhục tôi!”

Omar vẫn không cam lòng, tức giận gào mồm lên!

Chương trước Chương tiếp
Loading...