Chiến Thần Bất Bại
Chương 1153
Chương 1153 Ông ngậm máu phun người!”
Âu Dương Vũ phẫn nộ nhìn người đàn ông trong bóng tối.
“Ông Âu Dương, nhìn cháu trai của mình bị giày vò thành ra như vậy, trong lòng có đau xót không?”
Đúng lúc này, ông Lạc chậm rãi bước ra từ trong căn phòng bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cười khẩy nhìn Âu Dương Vũ.
“Hoá ra là ông?”
Âu Dương Vũ lập tức hiểu ra tất cả.
Thế nhưng lúc này, tất cả đều đã quá muộn!
“Hừ! Dám công khai chất vấn tôi ở triều đường, ông đúng là chán sống! Nếu ông đã thích lo chuyện bao đồng như thế, thì để tôi nhìn xem ai sẽ tới lo chuyện của ông!”
Dứt lời, ông Lạc phất tay, mấy gã đàn ông vạm vỡ bắt trói Âu Dương Vũ lên trên chiếc ghế sắt bên cạnh.
“Mấy người muốn làm gì hả?”
“Tôi nhận được đơn tố giác của người dân, nói rằng cháu trai của ông cưỡng ép phụ nữ, người ta không chịu nghe theo nên đã thẳng tay giết chết! Cục chấp pháp đi bắt người thì lại bị ông sai khiến giật dây đánh chết giữa đường!”
“Người ta vẫn thường hay nói, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng không khó thoát, tôi khuyên ông, tốt nhất vẫn nên nhận tội sớm, tránh việc da thịt phải chịu đau đớn!”
Ông Lạc chắp tay sau lưng, nói với vẻ đắc ý.
Sở dĩ ông ta lựa chọn ra tay vào hôm nay là bởi vì tất cả mọi người đều đang chúc mừng cho công trạng của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử cũng vì chuyện Tiêu Chính Văn đại thắng trở về mà mở tiệc linh đình.
Vào lúc này, ngoài những chủ đề có liên quan đến công trạng của Tiêu Chính Văn ra thì Thiên Tử tuyệt đối sẽ không chịu nghe thêm dù chỉ một chữ.
Đồng thời, ngoài ba người còn lại của tứ lão Long Các thì cũng tuyệt đối chẳng có ai trong số các quan văn quan võ kêu oan cho Âu Dương Vũ!
Tiếng nói của ba người sao có thể áp chế được sự ồn ào huyên náo của cả đám quan chức chứ?
“Hừ! Ông ngậm máu phun người!”
Hồi Âu Dương Vũ còn trẻ cũng là một người thượng võ, đâu có chuyện bị ông Lạc dọa sợ chứ!
“Không chịu nhận tội sao? Tốt, tốt lắm, mọi người đều nói lòng người cứng rắn như sắt nhưng cũng chẳng thể là sắt, quân pháp như lò thiêu mà lại đúng là lò thiêu, ông không nhận tội thì cũng không thể trách chúng tôi được đâu! Ra tay!”
Ông Lạc nở nụ cười độc ác nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng đang lột bỏ đồ của Âu Dương Vũ.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Mấy gã đàn ông lực lưỡng không nói nhiều lời, giơ tay quất liên tiếp ba roi, khiến da thịt Âu Dương Vũ rách toác, máu chảy ròng ròng.
Nhưng Âu Dương Vũ vẫn khăng khăng nghiến răng, hai mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào ông Lạc, thốt ra một câu từ trong kẽ răng: “Tên họ Lạc kia, tôi có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”
Thấy Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn mình chằm chằm, ông Lạc khẽ lùi ra sau nửa nước, vẻ mặt lập tức trở nên gượng gạo.
Đường đường là một quốc sư, vậy mà lại bị một lão già đang trói ngồi trên ghế sắt dọa sợ lùi ra sau nửa bước, khiến ông ta không còn mặt mũi gì nữa!
“Người đâu, móc hai mắt của ông ta ra cho tôi!”
Ông Lạc chỉ vào mũi của Âu Dương Vũ, hung tợn gầm lên.
Hai gã đàn ông lực lưỡng cầm dụng cụ tra tấn trông giống như cái thìa, móc thẳng vào hai mắt của Âu Dương Vũ.
“A!”
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Vũ, ông Lạc ngửa mặt cười lớn.
“Ha ha… Âu Dương Vũ, oai phong trên triều đường ngày hôm đó của ông đâu rồi? Tôi không chỉ muốn ông sống không bằng chết mà còn muốn tiêu diệt hết cả dòng họ nhà ông!”