Chiến Thần Bất Bại
Chương 1152
Chương 1152 “Mấy người muốn làm gì?”
Lúc này, bên trên tường thành Long Kinh, Âu Dương Vũ chống gậy đầu rồng, khuôn mặt mỉm cười nhìn về phương xa, nơi đoàn quân chiến thắng đang hùng dũng tiến về Long Kinh!
“Đây mới là nhuệ khí vô địch của Hoa Quốc!”
Âu Dương Vũ chỉ vào những tướng sĩ quân Phá Long ở phía trước, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
“Thằng nhóc Tiêu Chính Văn này đúng là có bản lĩnh!”
Bành Chấn Quốc cũng không kiềm chế được mà rơi những giọt lệ đầy kích động.
“Lần này, cuối cùng cũng có thể góp lời với Thiên Tử tiếp tục trọng dụng Tiêu Chính Văn rồi nhỉ?”
Giang Vạn Long trầm giọng nói.
Đúng lúc này, một nhóm cảnh vệ quân đột nhiên bước về phía tường thành, một sĩ quan trong số đó nói với Âu Dương Vũ: “Ông Âu Dương, thật xin lỗi, cháu trai ông có dính líu tới một vụ án giết người, mời ông theo chúng tôi trở về tiếp nhận thẩm tra!”
Hả?
Âu Dương Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người dẫn đầu của nhóm cảnh vệ quân, nói: “Cháu trai tôi ư? Năm nay nó mới mười chín tuổi, vẫn còn đang đi học, sao có thể…”
Không đợi Âu Dương Vũ nói xong, sĩ quan đó đã lấy ra lệnh bắt giữ của Tổng Cục chấp pháp, nói: “Thưa ông, thật sự xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, mong ông đừng làm khó chúng tôi!”
Dứt lời, sĩ quan đó vẫy tay với nhóm cảnh vệ quân phía sau lưng, cưỡng ép đeo còng tay cho Âu Dương Vũ.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Ông Âu Dương là các lão của Long Các chúng tôi, đâu phải mấy người muốn bắt là có thể bắt ngay được!”
Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nhìn thấy cảnh tượng này cũng lập tức nổi giận!
“Hai vị các lão, chúng tôi chỉ đang thực thi mệnh lệnh, nếu như hai vị có ý kiến gì khác thì có thể nói với Thiên Tử, mong đừng làm khó chúng tôi!”
Tên sĩ quan cảnh vệ quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần thách thức.
Ngay sau đó, hắn chẳng buồn để tâm tới Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long, mà phất tay lên nói: “Dẫn đi!”
Âu Dương Vũ tức giận tới mức râu dựng đứng hết cả lên, ngay cả một câu nói cũng không thốt lên nổi.
Mấy cảnh vệ quân áp giải Âu Dương Vũ tới thẳng một căn phòng hành hình bí mật.
Lúc Âu Dương Vũ bị áp giải vào phòng hành hình thì nhìn thấy một cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi đã bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, người đầy thương tích.
“Tuấn Nhi!”
Âu Dương Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay cháu trai của mình.
Thế nhưng lúc này, Âu Dương Tuấn đã thoi thóp gần tắt thở.
Cậu ta cố gắng mở hé mắt, nói với Âu Dương Vũ: “Ông… ông nội… cháu… cháu… cháu trong sạch….”
“Bốp!”
Một gã đàn ông ngồi trong bóng tối đập mạnh lên mặt bàn, phẫn nộ nói: “To gan! Giấy trắng mực đen, bên trên còn có chữ ký thừa nhận chính tay cậu viết, cậu còn dám nói bản thân mình trong sạch sao?”
“Người đâu, dùng hình cho tôi!”
Nghe thấy vậy, mấy gã đàn ông lực lưỡng lấy một que hàn ra từ bên trong lò lửa, tàn nhẫn dí lên trên ngực của Âu Dương Tuấn.
“Xèo!”
Một luồng khói trắng bốc lên, Âu Dương Tuấn đau tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Mấy người! Mấy người đang bức người nhận tội!”